Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Chương 26



Phương Thanh đi lên lầu hai đi vào căn phòng mà Tống An đã thuê cùng vài vị mỹ nhân, đang ở trong uống rượu vui đùa, Phương Thanh đẩy cửa vào Tống An đang được một cô gái quyến rũ đút nho khi nhìn thấy Phương Thanh với đôi chân dài nhẹ nhàng đi vào khoanh tay trước ngực, gương mặt thanh tú với mái tóc màu đen dài mượt mà,đôi mắt màu đỏ quyến rũ khiến cho Tống An phải mê mần, Phương Thanh nghiêng người tựa vào cửa nói:

"Hộ Bộ Thị Lan, có người tìm ngài"

Tổng An với vẻ mặt háo sắc mê mần nói:

"Phương mỹ nhân là ai muốn tìm bồn quan là ngươi sao"

Phương Thanh liền cười quyến rũ nói:

"Ngài nghĩ thế nào"

Tống An liền đi lại gần Phương Thanh, Phương Thanh từ nãy giờ đã muốn ra tay đánh người, nhưng phải nhịn

Phương Thanh nhìn Tống An mà nghĩ " Buồn nôn quá". Phương Thanh nhìn Tống An nói:

"Là người muốn đến bắt ngài"

Tống An nghe vậy liền kiêu ngạo nói:

"Ta là mệnh quan triều đình ai dám bắt ta chứ mỹ nhân"

Phương Thanh liền nói tiếp:

"Ngài biết muội muội của ta không con bé muốn bắt ngài"

Tống An nghe vậy liền cười lớn, lên tiếng rõ xem thường:

"Cái gì chứ Hahaha, mỹ nhân à ngươi đừng đùa hahaha, cười chết bồn quan "



Hắn vừa cười lớn vừa nói muốn ôm tay ôm mấy cô gái bên cạnh, thì phát hiện họ đã đứng lên và cách xa ông ta.Ông ta có hơi tức giận nói:

"Phương mỹ nhân ngươi đây là ý gì"

Phương Thanh bình thản nói:

"Không có ý gì hết, những cô gái ở đây đều mang ơn muội muội ta,ngài biết Thanh Lan Phường được mở ra, ngoài ta là Phường chủ thì vẫn còn một người đứng sau chống lưng cho bọn ta mà,... nhỉ "

Phương Thanh vừa nói xong thì cả hai cô gái lập tức rút cây dao nhỏ để trong người ra,kề vào cổ của Tống

An, Tống An vẫn bình tĩnh mà háo sắc nói:

"Mỹ nhân ngươi nói xem muội muội của ngươi là ai,vô danh tiểu tốt chắc chắn ta không biết đến"

Phương Thanh liền đứng thẳng lưng nhẹ cười nói:

"Lý Chiêu Dương, Song Vương là muội muội của ta"

Tổng An nghe xong liền chấn động cả người,bây giờ ông ta mới nhớ ra nơi này vốn là địa phận huấn luyện binh sĩ của Kỳ Lân Vệ.Ông ta lập tức đánh bật hai cô gái kia,lao ra phía cửa đánh với Phương Thanh vài quyền sau đó một mạch chạy xuống lầu, Phương Thanh liền ngán ngẩm nói:

"Chạy xuống đó thì coi như tiêu"

Lý Chiêu Dương đang ngồi dưới này nhàn nhã uống rượu,khi cô muốn rót ly tiếp theo thì Hàn Diệt Phong liền chậm rãi nói:

"Anh Nhi con đừng uống nhiều"

Cô nghe hắn nói cũng có hơi giật mình, cô chỉ cười đặt lại ly rượu xuống bàn, lúc này cả hai người liền nhìn lên cầu thang thì thấy Tống An đang vội vàng chạy xuống dường như muốn trốn, Nhất Quỷ và Nhị Quỷ đã định ra tay thì một bóng người lướt với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, lướt ngang qua hai người, người đó lập tức nắm lấy đầu Tống An dọng thật mạnh xuống sàn nhà khiến sàn nhà phải nứt toác một mảng lớn.

Người đàn ông này nhìn rất đáng sợ, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ do đao kiếm gây ra,trên gương mặt điển trai cũng có vài vết sẹo theo chiều ngang,đôi mắt màu trắng đen mái tóc màu nâu rất đậm - Lục Sở gằn giọng ánh mắt giết người bỏ tay khỏi đầu Tống An đứng lên nhìn Tống An nói:



"Tên chết tiệt, muội muội ta cất công đến đây tìm ngươi thì nên biết điều, nếu không đừng trách thằng này phế hai chân chó của ông"

Tống An bị một lực lúc nãy đánh cho nằm trên sàn đứng không nổi,cả đầu cũng toàn máu. Nhất Quỷ và Nhị Quỷ nhìn thấy một màng này mà ngạc nhiên,sau đó Nhị Quỷ liền lên tiếng:

"Tên này là ai mà phách lố,..."

Chưa để Nhị Quỷ nói hết câu, thì đầu đã bị một lực mạnh đè xuống, Thất Vi và Bát Vi kéo Nhất Quỷ và Nhị Quỷ cúi đầu xuống,khi Nhất Quỷ và Nhị Quỷ muốn phản bác thì đã nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Thất Vi và Bát Vi,Thất Vi và Bát Vi liền hung hăng nói:

"Hai người muốn chết thì bọn này không cản, nhưng đừng liên lụy đến bọn tôi"

Lục Sở liền nhìn Thất Vi và Bát Vi cáu gắt nói:

"Ta đã nói với tụi bây như thế nào, nói lồ tai này lọt qua lồ tai kia đúng không,đối với những tên phạm nhân phải như thế nào,nếu tên khốn này tấn công Anh Nhi thì phải làm sao hả!!!!!!"!

Bát Vi và Thất Vi đổ mồ hôi hột liền lên tiếng:

"Nhị bá bá là bọn con thất trách sẽ không có lần sau"

Lục Sở nhìn qua Lý Chiêu Dương thì thấy cô đang ngẩn người nhìn hắn, nhưng khi lia mắt thấy cô đang uống rượu thì hắn cáu giận nói lớn:

"Lý Chiêu Dương muội lại dám uống rượu,vết thương trên người ra cái dạng gì rồi hả!!!!!!

Lý Chiêu Dương nhìn thấy Lục Sở cáu giận với mình thì không biết phản ứng thế nào đau đớn nghĩ" Là Nhị ca,thật sự là huynh ấy, kiếp trước huynh ấy vì mình và Đại ca mà chết thảm,huynh ấy luôn cáu gắt nhưng mà,....

Huynh ấy còn thương mình còn hơn cả Cửu ca."

Cô nhìn Lục Sở ánh mắt nhớ thương và đau đớn,giọng cô khàn đi gọi một tiếng :

"Ca"
Chương trước Chương tiếp