Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 48
Mười người đó lập tức kéo cung vẫn là ba cây tiển được bắn ra nhưng chúng lại phân ra hàng ngàn cây tiễn khác nhau tạo thành một trận mưa tiền trên không trung. Lúc này ngoại trừ nơi mà Thập Vi và Cửu Vi đang đứng lần đại quân đằng sau hai người thì những chỗ khác những bông tuyết màu trắng bắt đầu rơi, những mũi tên chưa kịp bay tới thì bị những bông tuyết rơi trúng những mũi tên liền gãy đôi, những bông tuyết này sắc như kiếm nhưng lại mềm mại đến đáng sợ, khiến cho tất cả quân địch đều loạn hết cả lên, những binh sĩ trên tường thành của địch đều chạy toán loạn vừa chạy vừa la
"Aaaaaa!!!!!!uyết đâu ra vậy!!!!"
"Cứu với trận tuyết này không bình thường!!!!"
"Đau quá mấy bông tuyết đang cứa vào người tôi!!"
"Cứu với đau quá!!!!!!".
"Trốn đi!!!!"
" Nhanh nhanh mau trốn đi!!!!!"
Tên tướng quân đó cũng hoảng sợ chạy loạn,vì nếu để những bông tuyết này rơi trên đầu thì không khác gì là dao từ trên bổ xuống hắn ta chỉ đành nghiến răng cho lui quân vào trong thành.
Thập Vi thấy một màn này thì biết đây chính là năng lực của Cửu Vi,Thập Vi hai mắt nhìn Cửu Vi vẫn lạnh lùng nhưng cũng biết Cửu Vi đang rất tức giận nên lượng bông tuyết mới nhiều như vậy.Cửu Vi và Thập Vi liền cho lui quân không tấn công nữa,đưa quân quay về doanh trại.
Nhị Vi và Tứ Vi đã đến cánh cổng phía Đông nơi được xem là có kịch độc chết người, khi cả hai đứng dưới cổng thành nhìn lên, người trấn giữ thành là một đứa trẻ cỡ 14 đến 15 tuổi nó huênh hoang nói lớn:
" Hai vị mỹ nhân xinh đẹp thế này ai lại nỡ lòng cho ra để đánh trận thế"
Tứ Vi khó chịu cau mày nhìn Nhị Vi nói:
"Tên nhóc này ăn nói ngạo mạn thật đấy, thật khiến đệ khó chịu"
Tứ Vi nguy hiểm nói:
"Nhị ca đệ muốn đánh thằng nhóc đó"
Nhị Vi nhìn Tứ Vi lạnh lùng chầm chậm lên tiếng nói:
" Đệ hơn thua với cả con nít"
Tứ Vi chu chu môi nói:
"Đệ không định hơn thua với con nít đâu, hơn nữa nhìn thằng nhóc đó chỉ cỡ tuổi mẹ của chúng ta mà thôi"
Nhị Vi nghe Tứ Vi nói cũng cảm thấy đúng vì thằng nhóc trên kia nhìn quả thật chỉ ngang ngửa tuổi của mẹ bọn ho.
Thằng nhóc đứng trên tường thành rất kiêu ngạo và tự đắc hét lớn:
"Hai vị mỹ nhân có muốn theo bồn tướng hay không, đảm bảo hai nàng được ăn sung mặc sướng không thiếu vinh hoa phú quý"
Tứ Vi liền kiêu ngạo gấp ngàn lần nói:
"Ta phi,... Ngươi có biết bọn ta là ai hay không mà bảo vinh hoa phú quý hưởng cũng không hết, ta nói cho thằng nhóc nhà ngươi biết kiến thức hạn hẹp thì đừng mở mồm ra nói chuyện"
Thắng nhóc đó liền nói:
"Vị mỹ nhân này tính cách kiêu ngạo ta rất thích, ngươi yên tâm khi giao đấu bồn tướng nhất định sẽ nương tay, không làm các ngươi bị thương".
Tứ Vi nghe vậy lửa giận đùng đùng nghĩ " Mình thật sự muốn gọi A Phán ra rồi đấy,cái thằng nhóc này nói câu nào chướng tai câu đó"
Nhị Vi thấy Tứ Vi đã muốn đánh người liền bình thản lên tiếng:
"Còn nhớ mẹ chúng ta đã dặn gì không"
Tứ Vi nghe Nhị Vi nói thì cũng nhớ lại lời Lý Chiêu Dương đã dặn trước khi rời khỏi doanh trại, Tứ Vi liền nhịn cục tức này xuống nhưng vẫn là không cam tâm.
Lý Chiêu Dương đang ngồi trong lều Tướng yên tĩnh đọc sách và chờ đợi những người kia từ chiến trường quay về, Lý Chiêu Dương vừa nhìn cuốn sách vừa nghĩ " Tây Vương sẽ không dễ dàng giao ra Tây Lệnh Nhưng nếu không thu hồi Tây Lệnh nhất định không thể công thành, mình đưa tụi nhỏ đến chiến trường thứ nhất là để thăm dò thực lực của địch, thứ hai là để tránh việc mặc mình chạm mặt với tây vương để dễ bề hành động".
Hàn Diệt Phong ngồi bên cạnh nghe hết những suy nghĩ của cô, hắn cũng đã tờ mờ đoán ra được những chuyện mà cô đang nghĩ hẳn liền lên tiếng:
"Anh Anh con đã nghĩ ra cách thu hồi Tây Lệnh hay chưa"
Lý Chiều Dương đang chìm trong suy nghĩ thì bị giọng nói của Hàn Diệt Phong làm sực tỉnh cô vội nói:
"Còn đã có cách rồi ạ"
Hàn Diệt Phong chống tay lên bàn dựa gương mặt nên tay nói:
"Cách gì"
Lý Chiêu Dương nhìn hắn đỏ mặt nghĩ "Người này Đúng là đẹp quá mức mà",cô lúng túng nói:
"Con sẽ vào Tây Thành và bí mật đi trộm Tây Lệnh"
Hàn Diệt Phong bổng có chút không vui hắn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng nói:
"Ta đi cùng con, để con đi một mình ta không yên tâm"
Lý Chiêu Dương cười cười nghĩ " Haha mình muốn đi một mình a"
Hàn Diệt Phong nghe được suy nghĩ của cô, liền bình tĩnh nói:
"Nếu con không muốn thì ta sẽ phái Nhất Quỷ và Nhị Quỷ đi,con có thể chờ tin tức"
Lý Chiêu Dương liền thở dài nói:
"Vậy chúng ta vào thành đi"
Môi Hàn Diệt Phong liền nở nụ cười nhẹ, Lý Chiêu Dương thấy hắn cười liền lần nữa ngại ngùng cô quay mặt chỗ khác nghĩ " Người này đẹp lắm rồi, hèn gì nhiều tiểu thư khuê các lại muốn gả vào phủ Thái Sư như vậy".
"Aaaaaa!!!!!!uyết đâu ra vậy!!!!"
"Cứu với trận tuyết này không bình thường!!!!"
"Đau quá mấy bông tuyết đang cứa vào người tôi!!"
"Cứu với đau quá!!!!!!".
"Trốn đi!!!!"
" Nhanh nhanh mau trốn đi!!!!!"
Tên tướng quân đó cũng hoảng sợ chạy loạn,vì nếu để những bông tuyết này rơi trên đầu thì không khác gì là dao từ trên bổ xuống hắn ta chỉ đành nghiến răng cho lui quân vào trong thành.
Thập Vi thấy một màn này thì biết đây chính là năng lực của Cửu Vi,Thập Vi hai mắt nhìn Cửu Vi vẫn lạnh lùng nhưng cũng biết Cửu Vi đang rất tức giận nên lượng bông tuyết mới nhiều như vậy.Cửu Vi và Thập Vi liền cho lui quân không tấn công nữa,đưa quân quay về doanh trại.
Nhị Vi và Tứ Vi đã đến cánh cổng phía Đông nơi được xem là có kịch độc chết người, khi cả hai đứng dưới cổng thành nhìn lên, người trấn giữ thành là một đứa trẻ cỡ 14 đến 15 tuổi nó huênh hoang nói lớn:
" Hai vị mỹ nhân xinh đẹp thế này ai lại nỡ lòng cho ra để đánh trận thế"
Tứ Vi khó chịu cau mày nhìn Nhị Vi nói:
"Tên nhóc này ăn nói ngạo mạn thật đấy, thật khiến đệ khó chịu"
Tứ Vi nguy hiểm nói:
"Nhị ca đệ muốn đánh thằng nhóc đó"
Nhị Vi nhìn Tứ Vi lạnh lùng chầm chậm lên tiếng nói:
" Đệ hơn thua với cả con nít"
Tứ Vi chu chu môi nói:
"Đệ không định hơn thua với con nít đâu, hơn nữa nhìn thằng nhóc đó chỉ cỡ tuổi mẹ của chúng ta mà thôi"
Nhị Vi nghe Tứ Vi nói cũng cảm thấy đúng vì thằng nhóc trên kia nhìn quả thật chỉ ngang ngửa tuổi của mẹ bọn ho.
Thằng nhóc đứng trên tường thành rất kiêu ngạo và tự đắc hét lớn:
"Hai vị mỹ nhân có muốn theo bồn tướng hay không, đảm bảo hai nàng được ăn sung mặc sướng không thiếu vinh hoa phú quý"
Tứ Vi liền kiêu ngạo gấp ngàn lần nói:
"Ta phi,... Ngươi có biết bọn ta là ai hay không mà bảo vinh hoa phú quý hưởng cũng không hết, ta nói cho thằng nhóc nhà ngươi biết kiến thức hạn hẹp thì đừng mở mồm ra nói chuyện"
Thắng nhóc đó liền nói:
"Vị mỹ nhân này tính cách kiêu ngạo ta rất thích, ngươi yên tâm khi giao đấu bồn tướng nhất định sẽ nương tay, không làm các ngươi bị thương".
Tứ Vi nghe vậy lửa giận đùng đùng nghĩ " Mình thật sự muốn gọi A Phán ra rồi đấy,cái thằng nhóc này nói câu nào chướng tai câu đó"
Nhị Vi thấy Tứ Vi đã muốn đánh người liền bình thản lên tiếng:
"Còn nhớ mẹ chúng ta đã dặn gì không"
Tứ Vi nghe Nhị Vi nói thì cũng nhớ lại lời Lý Chiêu Dương đã dặn trước khi rời khỏi doanh trại, Tứ Vi liền nhịn cục tức này xuống nhưng vẫn là không cam tâm.
Lý Chiêu Dương đang ngồi trong lều Tướng yên tĩnh đọc sách và chờ đợi những người kia từ chiến trường quay về, Lý Chiêu Dương vừa nhìn cuốn sách vừa nghĩ " Tây Vương sẽ không dễ dàng giao ra Tây Lệnh Nhưng nếu không thu hồi Tây Lệnh nhất định không thể công thành, mình đưa tụi nhỏ đến chiến trường thứ nhất là để thăm dò thực lực của địch, thứ hai là để tránh việc mặc mình chạm mặt với tây vương để dễ bề hành động".
Hàn Diệt Phong ngồi bên cạnh nghe hết những suy nghĩ của cô, hắn cũng đã tờ mờ đoán ra được những chuyện mà cô đang nghĩ hẳn liền lên tiếng:
"Anh Anh con đã nghĩ ra cách thu hồi Tây Lệnh hay chưa"
Lý Chiều Dương đang chìm trong suy nghĩ thì bị giọng nói của Hàn Diệt Phong làm sực tỉnh cô vội nói:
"Còn đã có cách rồi ạ"
Hàn Diệt Phong chống tay lên bàn dựa gương mặt nên tay nói:
"Cách gì"
Lý Chiêu Dương nhìn hắn đỏ mặt nghĩ "Người này Đúng là đẹp quá mức mà",cô lúng túng nói:
"Con sẽ vào Tây Thành và bí mật đi trộm Tây Lệnh"
Hàn Diệt Phong bổng có chút không vui hắn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng nói:
"Ta đi cùng con, để con đi một mình ta không yên tâm"
Lý Chiêu Dương cười cười nghĩ " Haha mình muốn đi một mình a"
Hàn Diệt Phong nghe được suy nghĩ của cô, liền bình tĩnh nói:
"Nếu con không muốn thì ta sẽ phái Nhất Quỷ và Nhị Quỷ đi,con có thể chờ tin tức"
Lý Chiêu Dương liền thở dài nói:
"Vậy chúng ta vào thành đi"
Môi Hàn Diệt Phong liền nở nụ cười nhẹ, Lý Chiêu Dương thấy hắn cười liền lần nữa ngại ngùng cô quay mặt chỗ khác nghĩ " Người này đẹp lắm rồi, hèn gì nhiều tiểu thư khuê các lại muốn gả vào phủ Thái Sư như vậy".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương