Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương
Chương 54
Hàn Diệt Phong cầm lọ thuốc bôi trên tay gương mặt không cảm xúc nói:
"Cởi"
Tuy nói ít nhưng cô vốn hiểu nhiều cả gương mặt cô liền đỏ lên, nhưng Lý Chiêu Dương vẫn nghe lời xoay lưng về phía hẳn mà cởi y phục, phần vai để lộ ra vết thương và những vết sẹo đáng sợ khác xuất hiện trên làn da trắng nõn như tuyết của cô.Hàn Diệt Phong thất kinh đến mức cả người run rẩy tay sờ nhẹ lên những vết sẹo đã lầu của cô, đôi đồng tử của hắn co rút kinh ngạc nghĩ" Đây là gì,...Một đứa trẻ 14 tuổi, tại sao,... lại có những vết sẹo,...
như thế này ".
Hàn Diệt Phong cố gắng để bản thân không tức giận và phản ứng khiến cô phải sợ hãi, nhưng trong lòng bây giờ là một cổ lo lắng và hoang mang trước những vết sẹo xuất hiện trên làn da của cô, hắn cố gắng để giọng nói của bản thân không run rẩy lên tiếng:
"Nếu con đau thì nói với ta"
Hắn nói rồi động tác ở tay thật nhẹ nhàng bôi thuốc vào miệng vết thương trên vai cô, sau khi bôi xong Hàn Diệt Phong chỉnh lại y phục sau đó kéo chăn quấn lấy người cô thật cần thận để cô không bị lạnh và tránh kinh động đến vết thương ở vai của Lý Chiêu Dương. Hàn Diệt Phong hơi thở có chút khó khăn cắn răng nói:
"Tại sao lại có những vết sẹo này"
Lý Chiêu Dương đã quen với những hành động kỳ lạ của hắn trong suốt thời gian qua, từ nãy đến giờ vẫn không có chút phản ứng gì khi nghe hắn hỏi cũng chỉ im lặng nhẹ khiếp hờ mắt nghĩ "Nếu ta nói với người những vết sẹo này không những là từ chiến trường mà ra, còn có cực hình Xát Muối mà Lý Chiêu Nhi đã ban liệu người có tin con không".
Hàn Diệt Phong nghe được suy nghĩ của cô liền đờ người mắt trợn trừng nhìn Lý Chiêu Dương đang được hắn ôm trong lòng, vì cô đã dựa vào lồng ngực hẳn và nhắm nhẹ mắt nên không thể thấy biểu cảm trên gương mặt của
Hàn Diệt Phong lúc này, Hàn Diệt Phong run lên từng hồi gương mặt không chút huyết sắc nghĩ " Cực hình Xát Muối,...dù là người luyện võ,... cũng không chịu nối,... Anh Anh của mình sợ đau như vậy,con bé đã làm gì mới vượt qua được chứ ".Hàn Diệt Phong ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé và gầy gò của cô như muốn đem cô khảm vào lòng để che chở, để bảo vệ...Đề không bất cứ kẻ nào có thể nhìn được hay chạm vào,để không bất kỳ ai có thể làm tồn thương cô được nữa hết.
Lý Chiêu Dương vẫn nhắm mắt giọng nói thản nhiên cất lên :
"Con ở chiến trường nhiều năm, có vài vết thương cũng là chuyện bình thường"
Tuy giọng cô không sao biểu cảm trên gương mặt vẫn không thay đổi, nhưng mà,...Cơ thể cô vẫn bất giác run lên vì sợ hãi.
Hàn Diệt Phong nghe được câu trả lời tức giận nghiến răng nghiến lợi nghĩ "Nối dối,...Ta không đáng tin đến mức,...bất kể chuyện gì con cũng giấu ta sao,...Nếu không phải ta có thể nghe được tâm thức của người khác,....
Thì cả đời này vĩnh viễn những gì con phải chịu ta đều không biết bất cứ một điều gì hết"
Hàn Diệt Phong run rẩy cả người,hắn không giấu nổi sự đau đớn trong giọng nói:
"Đau lắm không"
Hàn Diệt Phong đưa mắt nhìn cô khi cô không trả lời, Lý Chiêu Dương đã ngủ rồi.Hàn Diệt Phong ôm chặt lấy cô,cảm giác chỉ cần buông lỏng dù chỉ một chút Lý Chiêu Dương sẽ lập tức biến mất khỏi sự che chở của mình vậy. Ánh mắt Hàn Diệt Phong dần loé lên sự nguy hiểm và lạnh lẽo đến tột độ nghĩ " Lý Chiêu Nhi những gì mà
Anh Anh phải chịu,ta nhất định phải trả cho ngươi gấp trăm ngàn lần".
Sau khi xác nhận cô đã ngủ hoàn toàn hắn mới yên tâm,để cô nằm ngay ngắn trên giường cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi mới tiến tới chiếc bàn đang để Tây Lệnh và những bức thư mà Lý Chiêu Dương đã mang từ chỗ Tây Vương về, Hàn Diệt Phong nhìn những thứ này cơn giận càng lúc càng bộc phát nghĩ " Từng người trong số các ngươi, ta nhất định sẽ đòi lại toàn bộ công bằng cho Anh Anh".
Sáng ngày hôm sau khi cô tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trên một chiếc xe ngựa,cô nhẹ chớp mi để thích nghi với ánh nắng đột nhiên một bàn tay to lớn nhưng lại rất đẹp đưa lên che bớt nắng cho cô, Hàn Diệt Phong dịu dàng nhìn cô nói:
"Con tỉnh rồi,... Có thấy không thoải mái chỗ nào không"
Trong ánh mắt Hàn Diệt Phong giấu không nổi sự lo lắng, cô thấy vậy chỉ nhẹ lắc đầu để Hàn Diệt Phong yên tâm,khi cô định sẽ ngồi dậy thì Hàn Diệt Phong đã lập tức nhanh chóng dè dặt cần thận đỡ cô ngồi dựa vào người hắn vì xe ngựa sẽ rung lắc không tiện cho vết thương của cô.Hàn Diệt Phong vươn tay rót cho cô một tách trà giúp cô uống, rồi cẩn trọng khoát lại chiếc áo choàng lông thú cho cô sợ cô sẽ bị nhiễm lạnh,sau đó nhẹ nhàng động tác ôn nhu mà ôm cô vào lòng nói:
"Trời sắp vào đông rồi,con đừng để bị lạnh"
Lý Chiêu Dương biết Hàn Diệt Phong đang lo lắng cho mình, cô liền lên tiếng an ủi hắn:
"Hoàng Thúc, khiến người phải lo lắng rồi"
Hàn Diệt Phong nghiến răng nói:
"Con biết rõ sẽ khiến ta lo lắng lại tự ý đột nhập Vương Cung của Tây Vương còn để bản thân bị thương mà quay trở về con là muốn chọc ta tức chết có đúng không "
"Cởi"
Tuy nói ít nhưng cô vốn hiểu nhiều cả gương mặt cô liền đỏ lên, nhưng Lý Chiêu Dương vẫn nghe lời xoay lưng về phía hẳn mà cởi y phục, phần vai để lộ ra vết thương và những vết sẹo đáng sợ khác xuất hiện trên làn da trắng nõn như tuyết của cô.Hàn Diệt Phong thất kinh đến mức cả người run rẩy tay sờ nhẹ lên những vết sẹo đã lầu của cô, đôi đồng tử của hắn co rút kinh ngạc nghĩ" Đây là gì,...Một đứa trẻ 14 tuổi, tại sao,... lại có những vết sẹo,...
như thế này ".
Hàn Diệt Phong cố gắng để bản thân không tức giận và phản ứng khiến cô phải sợ hãi, nhưng trong lòng bây giờ là một cổ lo lắng và hoang mang trước những vết sẹo xuất hiện trên làn da của cô, hắn cố gắng để giọng nói của bản thân không run rẩy lên tiếng:
"Nếu con đau thì nói với ta"
Hắn nói rồi động tác ở tay thật nhẹ nhàng bôi thuốc vào miệng vết thương trên vai cô, sau khi bôi xong Hàn Diệt Phong chỉnh lại y phục sau đó kéo chăn quấn lấy người cô thật cần thận để cô không bị lạnh và tránh kinh động đến vết thương ở vai của Lý Chiêu Dương. Hàn Diệt Phong hơi thở có chút khó khăn cắn răng nói:
"Tại sao lại có những vết sẹo này"
Lý Chiêu Dương đã quen với những hành động kỳ lạ của hắn trong suốt thời gian qua, từ nãy đến giờ vẫn không có chút phản ứng gì khi nghe hắn hỏi cũng chỉ im lặng nhẹ khiếp hờ mắt nghĩ "Nếu ta nói với người những vết sẹo này không những là từ chiến trường mà ra, còn có cực hình Xát Muối mà Lý Chiêu Nhi đã ban liệu người có tin con không".
Hàn Diệt Phong nghe được suy nghĩ của cô liền đờ người mắt trợn trừng nhìn Lý Chiêu Dương đang được hắn ôm trong lòng, vì cô đã dựa vào lồng ngực hẳn và nhắm nhẹ mắt nên không thể thấy biểu cảm trên gương mặt của
Hàn Diệt Phong lúc này, Hàn Diệt Phong run lên từng hồi gương mặt không chút huyết sắc nghĩ " Cực hình Xát Muối,...dù là người luyện võ,... cũng không chịu nối,... Anh Anh của mình sợ đau như vậy,con bé đã làm gì mới vượt qua được chứ ".Hàn Diệt Phong ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé và gầy gò của cô như muốn đem cô khảm vào lòng để che chở, để bảo vệ...Đề không bất cứ kẻ nào có thể nhìn được hay chạm vào,để không bất kỳ ai có thể làm tồn thương cô được nữa hết.
Lý Chiêu Dương vẫn nhắm mắt giọng nói thản nhiên cất lên :
"Con ở chiến trường nhiều năm, có vài vết thương cũng là chuyện bình thường"
Tuy giọng cô không sao biểu cảm trên gương mặt vẫn không thay đổi, nhưng mà,...Cơ thể cô vẫn bất giác run lên vì sợ hãi.
Hàn Diệt Phong nghe được câu trả lời tức giận nghiến răng nghiến lợi nghĩ "Nối dối,...Ta không đáng tin đến mức,...bất kể chuyện gì con cũng giấu ta sao,...Nếu không phải ta có thể nghe được tâm thức của người khác,....
Thì cả đời này vĩnh viễn những gì con phải chịu ta đều không biết bất cứ một điều gì hết"
Hàn Diệt Phong run rẩy cả người,hắn không giấu nổi sự đau đớn trong giọng nói:
"Đau lắm không"
Hàn Diệt Phong đưa mắt nhìn cô khi cô không trả lời, Lý Chiêu Dương đã ngủ rồi.Hàn Diệt Phong ôm chặt lấy cô,cảm giác chỉ cần buông lỏng dù chỉ một chút Lý Chiêu Dương sẽ lập tức biến mất khỏi sự che chở của mình vậy. Ánh mắt Hàn Diệt Phong dần loé lên sự nguy hiểm và lạnh lẽo đến tột độ nghĩ " Lý Chiêu Nhi những gì mà
Anh Anh phải chịu,ta nhất định phải trả cho ngươi gấp trăm ngàn lần".
Sau khi xác nhận cô đã ngủ hoàn toàn hắn mới yên tâm,để cô nằm ngay ngắn trên giường cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi mới tiến tới chiếc bàn đang để Tây Lệnh và những bức thư mà Lý Chiêu Dương đã mang từ chỗ Tây Vương về, Hàn Diệt Phong nhìn những thứ này cơn giận càng lúc càng bộc phát nghĩ " Từng người trong số các ngươi, ta nhất định sẽ đòi lại toàn bộ công bằng cho Anh Anh".
Sáng ngày hôm sau khi cô tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở trên một chiếc xe ngựa,cô nhẹ chớp mi để thích nghi với ánh nắng đột nhiên một bàn tay to lớn nhưng lại rất đẹp đưa lên che bớt nắng cho cô, Hàn Diệt Phong dịu dàng nhìn cô nói:
"Con tỉnh rồi,... Có thấy không thoải mái chỗ nào không"
Trong ánh mắt Hàn Diệt Phong giấu không nổi sự lo lắng, cô thấy vậy chỉ nhẹ lắc đầu để Hàn Diệt Phong yên tâm,khi cô định sẽ ngồi dậy thì Hàn Diệt Phong đã lập tức nhanh chóng dè dặt cần thận đỡ cô ngồi dựa vào người hắn vì xe ngựa sẽ rung lắc không tiện cho vết thương của cô.Hàn Diệt Phong vươn tay rót cho cô một tách trà giúp cô uống, rồi cẩn trọng khoát lại chiếc áo choàng lông thú cho cô sợ cô sẽ bị nhiễm lạnh,sau đó nhẹ nhàng động tác ôn nhu mà ôm cô vào lòng nói:
"Trời sắp vào đông rồi,con đừng để bị lạnh"
Lý Chiêu Dương biết Hàn Diệt Phong đang lo lắng cho mình, cô liền lên tiếng an ủi hắn:
"Hoàng Thúc, khiến người phải lo lắng rồi"
Hàn Diệt Phong nghiến răng nói:
"Con biết rõ sẽ khiến ta lo lắng lại tự ý đột nhập Vương Cung của Tây Vương còn để bản thân bị thương mà quay trở về con là muốn chọc ta tức chết có đúng không "
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương