Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Chương 59



Lý Chiêu Dương đi thẳng về lều trại,khi Hàn Diệt Phong đi theo đến nơi thì thấy cô đang ngồi trên giường thần thờ cảm xúc trên gương mặt và cả suy nghĩ đều rối loạn. Hàn Diệt Phong nhìn cô như vậy hẳn rất đau lòng nghĩ

"Mình chỉ muốn con bé lớn lên một cách bình thường điều đó khó đến như vậy sao" ."Ông trời luôn không có mắt nhìn như vậy"

Hàn Diệt Phong đi tới trước mặt cô khụy một gối xuống nền đất,để nhìn rõ gương mặt cô ánh mắt cô không một chút cảm xúc nụ cười cũng tắt hẳn cô chỉ chăm chăm nhìn xuống đất.Hàn Diệt Phong nhìn cô lòng hắn lại dâng lên một cỗ chua xót,hắn dùng đôi bàn tay to lớn của mình nắm lấy tay cô nói:

"Đi tắm thôi rồi ăn cơm, sức khỏe con không tốt,... nghe lời ta"

Cô nhẹ đưa ánh mắt nhìn hắn, Hàn Diệt Phong đang cầu xin cô, Lý Chiêu Dương đưa mắt nhìn một chân đang khụy trên nền đất của hắn,sau đó lại nhìn con người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng trước mắt, một con người luôn kiêu ngạo dũng mãnh bây đã bỏ qua hết những thứ đó mà cầu cô ăn cơm. Cô gục mặt xuống né tránh bàn tay ấm áp của người đối diện,hai tay đặt lên hai bên thành giường mà bấu chặt nghĩ "Đừng làm như vậy nữa,... Tôi chỉ là con cờ trong mắt các người thôi, đời này tôi chỉ muốn bảo vệ tốt những gì tôi muốn bảo vệ mà thôi, mọi người không một ai thật sự yêu thương tôi hết, tất cả đều vì Lý Chiêu Nhi mà thôi".

Hàn Diệt Phong nghe được suy nghĩ của cô, lòng hắn lại đau nhói hắn phải làm sao đây!!!Làm sao để đứa trẻ này chịu tin tưởng hắn đây.

Hàn Diệt Phong định nói gì đó thì giọng nói lạnh nhạt của cô liền cất lên:

"Hoàng Thúc, làm ơn,...Đừng đối xử tốt với con,...Làm ơn đừng để con ỷ lại vào người,... Người hãy mặc kệ con đi,...Con sống chết thế nào cũng không liên quan đến người,...Con đã quen một mình rổi"

Lý Chiêu Dương nghĩ " Mặc kệ tôi đi, tôi là tội đồ không xứng đáng với những ấm áp này đâu,... Người phải biết tôi mang Mệnh Sát Cô Tinh, kiếp trước bao nhiêu người yêu thương tôi đều chết thảm,làm ơn đi kiếp này tôi không muốn nợ ai hay muốn nhìn thấy ai phải chết nữa ".Lý Chiêu Dương kìm nén toàn bộ nỗi đau và nước mắt đem nuốt hết vào trong kể từ kiếp trước khi lên 8 tuổi cô đã không khóc nữa rồi,cô không bao giờ đề lộ sự yếu ớt nhu nhược của mình trước mặt người khác.

Hàn Diệt Phong nhìn đứa trẻ trước mặt lòng hắn đau đớn tột cùng, nhưng hắn biết rõ bấy nhiêu đây là gì so với những nổi đau mà cô phải chịu,hắn đột ngột ôm cô vào lòng,hắn để tông giọng nhẹ nhàng an ủi cô:

"Anh Anh,ta ở đây là để con ỷ lại và dựa vào,ta đã nói rồi ta để con lợi dụng, nhiệm vụ của ta là ở đây để yêu thương con,che chở cho con,..Ta vĩnh viễn ở đằng sau bảo vệ con"



Tay hắn ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cô, vòng tay siết chặt những ấm áp này là thứ mà cô chưa bao giờ cảm nhận được,cô đưa tay ôm lấy Hàn Diệt Phong nước mắt không hiểu sao lại không ngừng thi nhau rơi xuống,tay cô ôm chặt lấy lưng hắn cô gục đầu vào vai hắn mà khóc nấc lên,bao nhiêu sự dồn nén của cả đời này và đời trước đều vỡ ra toàn bộ,cô vừa khóc vừa run rẩy nói:

"Hoàng Thúc,.... Hức con mệt rồi,thật sự mệt lắm rồi,con,con thật sự không đi nổi nữa, đứng cũng không nổi nữa rồi,... hức"

Mỗi tiếng nấc của cô vang lên hệt như lưỡi dao cứa vào tim hắn,hắn biết chứ hắn biết rõ người trong lòng đã chịu bao nhiêu khổ đau hắn bây giờ thật sự muốn moi tim mình ra để xem nó được làm bằng gì mà kiếp trước lại có thể cùng đám người kia gây ra không biết bao nhiêu thống khổ cho cô " Hàn Diệt Phong ơi là Hàn Diệt Phong ngươi có còn là người không,...Bản thân đã gây ra bao nhiêu chuyện khiến Anh Anh phải chịu bao nhiêu tồn thương rồi!!!"

Hàn Diệt Phong xoa xoa vào lưng cô,sóng mũi cay cay nói:

"Đừng lo nữa ,ta ở đây để bảo vệ con,đừng lo nữa nhé"

Hàn Diệt Phong ôm cô đau đớn nghĩ "Con bé đã phải mạnh mẽ đến mức nào,để có thể cầm cự đến bây giờ chứ"

Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng bế cô lên rồi nói:

"Mắt sưng cả rồi,...Ngoan,... Không khóc nữa"

Hắn vừa nói tay lại dịu dàng sờ nhẹ lên đôi mắt đã sưng vì khóc nhiều của cô,hắn đưa cô đi rửa mặt gọi người chuẩn bị nước để cô tắm rửa,bản thân tự tay nấu một ít cháo cho cô.Khi hắn nấu xong đã thấy cô mặt không chút cảm xúc ngồi trên ghế ngay bàn ăn, tóc vẫn còn chưa lau khô hắn đặt nhẹ tô cháo xuống nói :

"Ăn đi,con bây giờ chỉ nên ăn cháo thôi"

Lý Chiêu Dương không có cảm xúc gì chỉ nghe lời ngồi ăn cháo, Hàn Diệt Phong thì lấy một chiếc khăn bông để lau tóc cho cô,cả quá trình cô không hề nói gì mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Chương trước Chương tiếp