Không Được Nói Chuyện Với Tôi!
Chương 102
Thầy Cận trong nhóm chat bỗng dưng mất tăm.
Mọi người hồi hộp theo dõi nửa ngày, thậm chí còn lo lắng thầy Cận bị anh Sanh phát hiện nên ném thẳng ra ngoài cửa sổ, canh me mục tin tức xã hội suốt cả đêm.
Vu Sanh ngủ được một lúc, bỗng cảm thấy bên cạnh ấm áp hơn hẳn.
Cậu không nghe thấy tiếng điều hòa chạy, hệ thống sưởi cũng không có tác dụng nhanh như vậy. Vu Sanh trở mình, cơn buồn ngủ mơ màng kéo dài vài phút, cho đến khi nhận ra cánh tay đang ôm chặt lấy mình từ phía sau, cậu bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Một chú gấu to lớn đang nằm cạnh cậu.
Còn cùng cậu cuộn tròn trong chăn, một tay gối đầu cho cậu.
Nhận ra cậu nhúc nhích, móng vuốt của “chú gấu” khẽ xoa xoa sau gáy cậu, như đang dỗ dành.
…
Màn hình điện thoại bỗng sáng bừng lên.
Cận Lâm Côn ngủ nông, bị ánh sáng chiếu vào, liền mở mắt.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, quay đầu nhìn dãy gối ôm chưa dùng đến dưới đất, thậm chí còn hơi tiếc nuối: “Bạn ơi, em dậy thật rồi à?”
Vu Sanh buông tay đang cầm điện thoại xuống, xoa xoa thái dương vẫn còn hơi đau: “Cần chứng minh không?”
“... Không cần.”
Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, nắm tay cậu nhét trở vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa bó: “Khó chịu à?”
Vu Sanh lắc đầu.
Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn, cũng không hiểu sao người này tối qua còn tỉ mỉ miêu tả việc nhét đồng xu một tệ đã khử trùng vào sủi cảo cùng bố mẹ, giờ đã nằm trên giường cậu rồi.
Cận Lâm Côn vừa xoa thái dương cho cậu vừa cúi đầu xuống.
Bạn nhỏ nhà hắn đang mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, trán tì nhẹ vào ngực hắn, vẫn còn đang ngẩn người.
Chất liệu đồ ngủ rất mềm mại, mũ trùm xô lệch xuống cổ. Có lẽ vì ngủ lạnh, tay Vu Sanh rụt sâu trong ống tay áo, đầu ngón tay còn hơi lạnh.
Cận Lâm Côn dịch người, hôn lên trán cậu: “Nhớ em quá.”
Ban đầu định cho cậu một bất ngờ, nhưng nhìn thấy cậu ngủ ngon như vậy, hắn lại không nỡ.
Thế là hắn đặt hành lý xuống, lén lút thay quần áo, rửa mặt qua loa rồi chui vào chăn ngủ cùng cậu.
Vu Sanh chống tay, nhìn xuống dưới gầm giường: “Vậy bước nào thì anh mang gối ôm ra đấy?”
Cận Lâm Côn: “...”
Sau đó đặt hành lý xuống, lén lút thay quần áo, xếp một hàng gối ôm dưới đất.
Rửa mặt xong, hắn vẫn không yên tâm, lại kê thêm một hàng gối ôm nữa, sau đó mới chui vào chăn.
Vẫn không yên tâm, hắn lại ra phòng khách lấy thêm mấy cái gối nữa chất lên trên, cuối cùng mới yên tâm nằm xuống, cuộn tròn ngủ cùng bạn nhỏ.
Chứng kiến bạn trai thản nhiên sửa lại lời miêu tả về quá trình, Vu Sanh nhịn cười mãi, cuối cùng khóe môi vẫn cong lên.
Cận Lâm Côn quay đầu nhìn hiện trường bày bán gối ôm la liệt, cũng thấy mình hình như đã lo xa quá mức: “Không sao, sáng mai anh dọn lại sau, chắc chúng nó cũng không ngại trải nghiệm một đêm ở môi trường mới...”
Lời còn chưa dứt, bé khủng long đã nhào vào lòng hắn.
Tuy đã thi đậu bằng lái xe nhưng Vu Sanh không mấy khi bận tâm đến chuyện này, cậu lơ mơ chạm môi lên môi hắn, mò mẫm nắm lấy tay hắn.
Cận Lâm Côn sững người, theo bản năng ngậm miệng, đưa tay ôm cậu vào lòng.
Dáng người bạn nhỏ thon gầy, khí chất sắc bén ngày thường bị bộ đồ ngủ khủng long bao bọc, trở nên mềm mại hẳn.
Hắn đặt tay lên eo Vu Sanh, cảm nhận lớp lông nhung mềm mại trong lòng bàn tay, che đi những múi cơ rắn chắc trên bờ vai rắn rỏi.
Mềm mại đến mức ngoan ngoãn lạ thường.
Ánh trăng lọt qua khe hở của tấm rèm, Vu Sanh nhìn hắn, khóe môi mím thành một đường thẳng, đôi đồng tử đen láy phản chiếu rõ ràng hình bóng của anh.
Cận Lâm Côn nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay, hôn lên mi mắt cậu.
“Nghĩ gì thế?”
Hắn xoa tóc Vu Sanh, giọng nói dịu dàng: “Bạn trai ở nhà một mình, đêm giao thừa, chẳng lẽ anh không về nhà ăn Tết với em ấy?”
Vai Vu Sanh khẽ run lên, định quay mặt đi thì bị Cận Lâm Côn ôm chặt hơn.
Chẳng biết ai chủ động trước, trong căn phòng ngủ vốn yên tĩnh, hơi thở dần trở nên gấp gáp, mơ hồ vang lên tiếng rên rỉ kìm nén.
“Anh...” Vu Sanh bị hắn nắm chặt cổ tay, cổ họng ngửa ra sau, hơi thở dồn dập: “... Anh...”
Cận Lâm Côn cũng tim đập nhanh, cả người bao bọc lấy cậu: “Anh đây, sao thế?”
Vu Sanh gối đầu lên tay hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo hoa rộn ràng.
Trong nội thành cấm đốt pháo hoa, để mọi người cảm nhận được chút không khí năm mới đang đến gần, chính quyền đã đặc biệt tổ chức bắn pháo hoa lúc nửa đêm ở công viên ven hồ cuối phố.
Pháo hoa rực rỡ muôn màu muôn vẻ, đua nhau nở rộ trên bầu trời đêm.
Dòng ánh sáng lấp lánh xẹt qua màn đêm.
Vừa rồi hơi đau, Vu Sanh dựa vào lòng Cận Lâm Côn, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Cậu không thường nói những lời này, nhưng vẫn quyết định tin tưởng phong tục ngày Tết mà mình đã tra được, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Chúc mừng… năm mới.”
Lời chúc của bạn trai nghiêm túc quá mức khiến Cận Lâm Côn không nhịn được cười, cúi đầu hôn lên giọt mồ hôi trên trán cậu: “Chúc anh một câu đi?”
Vu Sanh phũ phàng: “Nằm mơ đi.”
Cận Lâm Côn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn vùi đầu vào cổ cậu, bật cười thành tiếng.
Công cuộc khắc phục sự cố cấp tốc cuối cùng cũng có kết quả, điện được khôi phục, điều hòa “o o” khởi động.
Tivi ở phòng khách vẫn trung thành thực hiện mệnh lệnh trước khi mất điện, người dẫn chương trình hân hoan đếm ngược thời khắc năm mới: “Năm, bốn, ba, hai...”
Vu Sanh khẽ thở phào: “Vẫn còn tốt chán.”
Cận Lâm Côn không nghe rõ, cọ cọ mái tóc trên vai cậu: “Hả?”
Bỗng nhiên vai hắn hơi nhói đau.
Cận Lâm Côn ngẩn người, bạn nhỏ nhà hắn hé môi, rúc vào cổ hắn, nhắm mắt lại: “Anh phải tốt với em hơn thế nữa.”
Học sinh lớp 12 không được nghỉ đông, chưa qua rằm tháng Giêng, các bạn đã phải đeo cặp sách đến trường.
Với học sinh lớp 7 mà nói, kỳ nghỉ này có hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Các thầy cô giáo đều rất hài lòng với tinh thần ham học hỏi của lớp, không chỉ đặc biệt nhờ Lão Hạ chuyển cho bản tổng hợp kiến thức trọng tâm cô đọng, mà còn đặc biệt giao thêm cho lớp học trò chăm chỉ này vài bộ đề.
Kết quả là lúc trở lại trường, các bạn học sinh sau một kỳ nghỉ “chăm chỉ học tập” đều kêu trời than đất.
“Ai cứu tôi với!”
Ủy viên thể dục thoi thóp, tay nắm chặt bộ đề thi: “Không biết tại sao, tôi cảm thấy mình đã đánh mất cảm hứng làm bài, đống đề tiếng Anh này bỗng dưng trở nên xa lạ với tôi.”
Lớp trưởng lại gần “cứu vớt” cậu bạn: “Cậu thấy xa lạ là đúng rồi, ba bộ đề này là bài tập nâng cao dành cho top 10 của lớp đấy.”
Ủy viên thể dục hồn bay phách lạc: “...”
Trước ngày khai giảng, trong lớp lúc nào cũng hỗn loạn, dù là học sinh chăm chỉ đến đâu cũng phải cố gắng nốt lần cuối trước khi nộp bài tập.
Lớp trưởng ôm xấp bài tập, chạy khắp nơi tìm người: “Có ai làm xong phần trắc nghiệm môn tổ hợp Khoa học Xã hội chưa? Cho tôi xem đáp án với, 70 câu sau mình không chắc lắm…”
Vu Sanh được giáo viên miễn nộp bài tập, đề phát xuống cậu chỉ làm phần trắc nghiệm, nghe cậu bạn kêu than nửa ngày, liền thuận tay lật ra đưa cho.
Kết quả bị lớp trưởng nghiêm nghị từ chối: “Không được, anh Sanh, điều tụi mình cần là cảm giác kích thích khi cùng nhau đối chiếu đáp án, tranh luận sôi nổi, chứ không phải đáp án chuẩn.”
…
Vu Sanh cảm thấy từ sau khi các bạn lớp 7 trở nên “bệnh hoạn” trong học tập, cậu dường như không còn hòa nhập được với bầu không khí của lớp nữa.
“Cần giúp đỡ không anh Sanh?”
Đoạn Lỗi chủ động vỗ ngực đảm bảo: “Ở lại đây với tụi em, học thêm hai tiết buổi tối, đảm bảo anh sẽ hòa nhập lại với đại gia đình đoàn kết, tiến bộ này.”
“…” Thật ra Vu Sanh không hứng thú lắm: “Thôi khỏi, cảm ơn cậu.”
Đoạn Lỗi tiếc nuối rời đi, tiện tay cầm theo sách bài tập, đến bên cạnh Dương Phàm đang cặm cụi học bài hỏi han vài câu.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 lại rất hài lòng với bầu không khí này.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi sau khi khai giảng, các thầy cô đã chủ động phối hợp tổ chức vài buổi kiểm tra đột xuất. Ngoại trừ hai môn Ngữ văn và Tiếng Anh không phải làm bài thi viết, các môn còn lại đều thi theo đúng thời lượng thi đại học, thay phiên nhau “tra tấn” từ sáng đến tối, thi một lần là xong luôn.
Bị tần suất thi cử dày đặc hành hạ vài lần, tâm lý của các bạn học sinh khi đối mặt với kỳ thi thử lần một cũng trở nên vững vàng khác thường.
“Chuyện nhỏ.” Lớp trưởng mệt mỏi gục xuống bàn: “Thi thôi mà, có gì to tát đâu.”
Mỗi lần kiểm tra đột xuất, giáo viên lại ra đề với độ khó khác nhau, lớp phó học tập cũng đã quen với việc điểm số lúc lên lúc xuống: “Cuộc đời, cũng giống như điểm số trước mắt chúng ta vậy, lên lên xuống xuống xuống xuống…”
Ủy viên thể dục ngẩng đầu lên: “Sao cơ, chẳng phải cuộc đời chỉ còn lại điểm số trước mắt thôi sao?”
Ủy viên đời sống vỗ vai cậu bạn: “Tất nhiên là không rồi, còn có kỳ thi thử và núi Thái Sơn của Lão Hạ nữa chứ.”
Lão Hạ đến giờ vẫn chưa từ bỏ mong muốn được dẫn học sinh đi leo núi Thái Sơn một lần, cách mấy hôm lại nhắc đến một lần, mỗi lần đều có thể khơi dậy lòng trân trọng hiện tại và động lực học tập hừng hực của học sinh.
“Nhắc đến núi Thái Sơn…”
Lớp trưởng là người nắm được thông tin nhanh nhất: “Nghe nói trường trọng điểm của tỉnh bên cạnh còn thảm hơn chúng ta, hình như bọn họ phải tổ chức đi bộ đường dài trước kỳ thi đại học 100 ngày để khích lệ tinh thần chiến đấu của học sinh đấy.”
Hơn nữa trường trọng điểm còn không được nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật, học hai tuần mới được nghỉ một ngày, cuối tuần ở giữa vẫn phải lên lớp bình thường.
Hoạt động đi bộ đường dài thế này chắc chắn sẽ làm lỡ dở chương trình học, hai ngày đó nhất định phải học bù sau, nói không chừng còn phải học liên tục ba tuần liền.
Giờ phút này, trong mắt Đoạn Lỗi, dù có phải đi bộ cũng vui hơn là thi cử, ánh mắt cậu ta bỗng sáng lên: “Thế cũng được mà! Đi bộ đường dài còn có thể thư giãn đầu óc…”
“Đi bộ đấy.” Lớp phó học tập cũng nghe nói chuyện này: “30 km, tương đương với 75 vòng sân 400 m tiêu chuẩn, 0,71 lần toàn bộ quãng đường marathon đấy.”
“…” Đoạn Lỗi thành thục cầm bút lên: “Tôi yêu học tập, học tập khiến tôi vui vẻ.”
Khi cuộc sống đã đủ bi thảm rồi, việc biết được học sinh trường bạn còn thảm hơn mình chắc chắn sẽ mang đến một chút an ủi nhất định.
Dưới sự tôi luyện tàn khốc của cuộc sống, học sinh lớp 7 đã tôi luyện được ý chí và sức chịu đựng phi thường, kỳ thi thử lần một diễn ra trong sự bình lặng, thậm chí không tạo ra gợn sóng nào trong lớp.
Kỳ thi diễn ra vào thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ nhật được nghỉ hai ngày.
Lão Hạ cảm thấy học sinh nên kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, nên đã đặc biệt trao đổi với giáo viên các môn, ngoài việc yêu cầu học sinh sửa bài thi để chuẩn bị lên lớp vào thứ Hai, không giao thêm bất kỳ bài tập nào khác.
Tiếng reo hò của lớp 7 suýt chút nữa thì lật tung cả mái nhà, khiến giáo viên chủ nhiệm lớp 1 đội mũ và thầy Hiệu phó phải chạy ra xem: “Chuyện gì vậy, động đất à?”
Tuy không phải động đất thật.
Nhưng được nghỉ ngơi, không phải làm bài tập, tin vui này đối với học sinh cũng chẳng khác gì động đất là mấy.
“Mình muốn ngủ một giấc đến tận trưa, tỉnh dậy tự nhiên, sau đó thức dậy ăn một bữa no nê!”
Ủy viên thể dục cảm động suýt khóc, theo thói quen lập kế hoạch, cậu ta cầm bút viết lên giấy một cách đầy hùng hồn: “Chiều chơi game, chơi thỏa thích cả đêm luôn!”
“Chơi game, chơi game.” Đoạn Lỗi cực kỳ hào hứng, kéo Diêu Cường lại gia nhập đội ngũ: “anh Sanh, anb tham gia không?”
“Ngày mai à?”
Vu Sanh có việc, không thể tham gia vào cuộc vui chơi thỏa thích của các bạn: “Tôi ủng hộ tinh thần cho các cậu.”
“…” Đoạn Lỗi vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu anh Sanh. Tụi em sẽ gửi ID đối thủ cho anh, anb tranh thủ lúc nào rảnh thì cổ vũ cho tụi em…”
Nghỉ hai ngày thứ Bảy, Chủ nhật, cả đám người nhốn nháo bàn bạc suốt nửa ngày trời.
Cứ như thể kỳ nghỉ trước mắt không phải là hai ngày, mà là cả một kỳ nghỉ đông vậy.
“Cả kỳ nghỉ đông cũng chẳng vui bằng.”
Lớp trưởng hào hứng: “Vừa thi xong, chưa chấm điểm, chưa có đáp án, không có bài tập!”
Ủy viên thể dục hăng hái: “Không phải lên lớp, không phải đi bộ đường dài, không phải leo núi!”
Lớp phó học tập vuốt cằm, gật đầu tổng kết: “Thiên đường.”
Hạnh phúc thiên đường này, những lớp khác không thể nào cảm nhận được.
Đoạn Lỗi ngân nga bài hát đi ra cửa, bị Vu Sanh chặn lại: “Nói lại lần nữa xem, ngày mai các cậu định làm gì?”
“Hả?” Đoạn Lỗi ngẩn người, nhìn Vu Sanh đang cúi đầu bấm điện thoại: “… Ngủ một giấc đến khi nào tỉnh thì thôi, sau đó thức dậy ăn một bữa no nê, cả đám cùng nhau chơi game?”
Vu Sanh gật đầu: “Được rồi, đi đi.”
Đoạn Lỗi nhìn cậu gõ chữ “ừ” trên điện thoại, đoán rằng anh Sanh có lẽ có thói quen viết nhật ký gì đó, cũng không suy nghĩ nhiều, vui vẻ chào tạm biệt Vu Sanh rồi ra về.
Các bạn học sinh lớp khác vừa thi xong, đang trong tình trạng thoi thóp, đeo cặp sách lê bước ra khỏi lớp, ai nấy đều ngơ ngác nhìn đám học sinh lớp 7 hớn hở ra về.
Có người quen biết, vội vàng hạ giọng, phổ cập kiến thức cho những bạn học không biết rõ lắm: “Nhìn kìa, lớp 12A7 đấy, nghe nói bọn họ học đến mức phát điên rồi…”
Ngày mai trường trọng điểm tỉnh không nghỉ, lúc Vu Sanh ra khỏi cổng trường, vừa hay nhận được tin nhắn của Cận Lâm Côn: “Bạn nhỏ, ngày mai em có dự định gì không?”
Vu Sanh không có kế hoạch gì đặc biệt, nhưng cậu đã tính toán thời gian, ngày mai vừa đúng 100 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Trường trọng điểm tỉnh vì rèn luyện ý chí và nâng cao tinh thần chiến đấu cho học sinh nên sẽ tổ chức cho học sinh toàn trường đi bộ đường dài trong ngày tuyên thệ 100 ngày.
Cận Lâm Côn chưa từng đề cập đến chuyện này, rõ ràng là không hề hay biết gì về “số phận” sắp tới của mình, chắc là do lúc họp lớp không chú ý nghe, hoặc là không xem thông báo trong nhóm chat.
Vu Sanh cũng không vội vàng nhắc nhở hắn, lật sổ ghi chép ra, chụp lại gửi cho hắn: “Ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi, ăn một bữa no nê, chơi game.”
Cận Lâm Côn: “...”
Cách dùng từ của bạn nhỏ hôm nay thật sinh động.
Sinh động có lẽ là vì đã cảm nhận được bầu không khí thanh xuân hiếm có của lớp 7.
Nếu theo lịch tan học hàng ngày, Cận Lâm Côn về nhà vào buổi trưa, chắc chắn sẽ gặp được Vu Sanh vừa tỉnh ngủ.
Sau khi đặt vài món ăn ở quán ăn không tên nhưng nổi tiếng trên con phố sau trường, hẹn giờ lấy vào ngày mai, Cận Lâm Côn tiếp tục trêu chọc bạn trai: “Gọi anh ơi một tiếng đi, anh mua cơm trưa về cho em.”
Bình thường gặp phải tình huống này, Vu Sanh thường lười so đo với hắn, trực tiếp gõ chữ thỏa mãn hắn là xong chuyện. Nếu người này còn hả hê bắt cậu gửi tin nhắn thoại, vậy thì tiện thể cho hắn một trận luôn.
Hôm nay Vu Sanh không vội vàng trả lời, cậu suy nghĩ một chút, “phòng bệnh hơn chữa bệnh”: “Nếu không gọi thì sao?”
Cận Lâm Côn thường xuyên nói chuyện phiếm với đám Lương Nhất Phàm, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng cho câu hỏi này: “Bạn học à, nếu không gọi, vậy thì không phải chỉ một tiếng “anh ơi” là giải quyết được đâu.”
…
Vu Sanh tiện tay copy luôn cả câu nói đó vào sổ ghi chép.
Cận Lâm Côn đợi mãi không thấy Vu Sanh trả lời, liền gửi một dấu hỏi chấm sang: “?”
Tin nhắn của Vu Sanh hiện lên ngay sau đó: “Không có gì.”
Vu Sanh: “Vậy nếu vẫn không gọi thì sao?”
Mọi người hồi hộp theo dõi nửa ngày, thậm chí còn lo lắng thầy Cận bị anh Sanh phát hiện nên ném thẳng ra ngoài cửa sổ, canh me mục tin tức xã hội suốt cả đêm.
Vu Sanh ngủ được một lúc, bỗng cảm thấy bên cạnh ấm áp hơn hẳn.
Cậu không nghe thấy tiếng điều hòa chạy, hệ thống sưởi cũng không có tác dụng nhanh như vậy. Vu Sanh trở mình, cơn buồn ngủ mơ màng kéo dài vài phút, cho đến khi nhận ra cánh tay đang ôm chặt lấy mình từ phía sau, cậu bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Một chú gấu to lớn đang nằm cạnh cậu.
Còn cùng cậu cuộn tròn trong chăn, một tay gối đầu cho cậu.
Nhận ra cậu nhúc nhích, móng vuốt của “chú gấu” khẽ xoa xoa sau gáy cậu, như đang dỗ dành.
…
Màn hình điện thoại bỗng sáng bừng lên.
Cận Lâm Côn ngủ nông, bị ánh sáng chiếu vào, liền mở mắt.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, quay đầu nhìn dãy gối ôm chưa dùng đến dưới đất, thậm chí còn hơi tiếc nuối: “Bạn ơi, em dậy thật rồi à?”
Vu Sanh buông tay đang cầm điện thoại xuống, xoa xoa thái dương vẫn còn hơi đau: “Cần chứng minh không?”
“... Không cần.”
Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, nắm tay cậu nhét trở vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa bó: “Khó chịu à?”
Vu Sanh lắc đầu.
Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn, cũng không hiểu sao người này tối qua còn tỉ mỉ miêu tả việc nhét đồng xu một tệ đã khử trùng vào sủi cảo cùng bố mẹ, giờ đã nằm trên giường cậu rồi.
Cận Lâm Côn vừa xoa thái dương cho cậu vừa cúi đầu xuống.
Bạn nhỏ nhà hắn đang mặc bộ đồ ngủ quen thuộc, trán tì nhẹ vào ngực hắn, vẫn còn đang ngẩn người.
Chất liệu đồ ngủ rất mềm mại, mũ trùm xô lệch xuống cổ. Có lẽ vì ngủ lạnh, tay Vu Sanh rụt sâu trong ống tay áo, đầu ngón tay còn hơi lạnh.
Cận Lâm Côn dịch người, hôn lên trán cậu: “Nhớ em quá.”
Ban đầu định cho cậu một bất ngờ, nhưng nhìn thấy cậu ngủ ngon như vậy, hắn lại không nỡ.
Thế là hắn đặt hành lý xuống, lén lút thay quần áo, rửa mặt qua loa rồi chui vào chăn ngủ cùng cậu.
Vu Sanh chống tay, nhìn xuống dưới gầm giường: “Vậy bước nào thì anh mang gối ôm ra đấy?”
Cận Lâm Côn: “...”
Sau đó đặt hành lý xuống, lén lút thay quần áo, xếp một hàng gối ôm dưới đất.
Rửa mặt xong, hắn vẫn không yên tâm, lại kê thêm một hàng gối ôm nữa, sau đó mới chui vào chăn.
Vẫn không yên tâm, hắn lại ra phòng khách lấy thêm mấy cái gối nữa chất lên trên, cuối cùng mới yên tâm nằm xuống, cuộn tròn ngủ cùng bạn nhỏ.
Chứng kiến bạn trai thản nhiên sửa lại lời miêu tả về quá trình, Vu Sanh nhịn cười mãi, cuối cùng khóe môi vẫn cong lên.
Cận Lâm Côn quay đầu nhìn hiện trường bày bán gối ôm la liệt, cũng thấy mình hình như đã lo xa quá mức: “Không sao, sáng mai anh dọn lại sau, chắc chúng nó cũng không ngại trải nghiệm một đêm ở môi trường mới...”
Lời còn chưa dứt, bé khủng long đã nhào vào lòng hắn.
Tuy đã thi đậu bằng lái xe nhưng Vu Sanh không mấy khi bận tâm đến chuyện này, cậu lơ mơ chạm môi lên môi hắn, mò mẫm nắm lấy tay hắn.
Cận Lâm Côn sững người, theo bản năng ngậm miệng, đưa tay ôm cậu vào lòng.
Dáng người bạn nhỏ thon gầy, khí chất sắc bén ngày thường bị bộ đồ ngủ khủng long bao bọc, trở nên mềm mại hẳn.
Hắn đặt tay lên eo Vu Sanh, cảm nhận lớp lông nhung mềm mại trong lòng bàn tay, che đi những múi cơ rắn chắc trên bờ vai rắn rỏi.
Mềm mại đến mức ngoan ngoãn lạ thường.
Ánh trăng lọt qua khe hở của tấm rèm, Vu Sanh nhìn hắn, khóe môi mím thành một đường thẳng, đôi đồng tử đen láy phản chiếu rõ ràng hình bóng của anh.
Cận Lâm Côn nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay, hôn lên mi mắt cậu.
“Nghĩ gì thế?”
Hắn xoa tóc Vu Sanh, giọng nói dịu dàng: “Bạn trai ở nhà một mình, đêm giao thừa, chẳng lẽ anh không về nhà ăn Tết với em ấy?”
Vai Vu Sanh khẽ run lên, định quay mặt đi thì bị Cận Lâm Côn ôm chặt hơn.
Chẳng biết ai chủ động trước, trong căn phòng ngủ vốn yên tĩnh, hơi thở dần trở nên gấp gáp, mơ hồ vang lên tiếng rên rỉ kìm nén.
“Anh...” Vu Sanh bị hắn nắm chặt cổ tay, cổ họng ngửa ra sau, hơi thở dồn dập: “... Anh...”
Cận Lâm Côn cũng tim đập nhanh, cả người bao bọc lấy cậu: “Anh đây, sao thế?”
Vu Sanh gối đầu lên tay hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã vang lên tiếng pháo hoa rộn ràng.
Trong nội thành cấm đốt pháo hoa, để mọi người cảm nhận được chút không khí năm mới đang đến gần, chính quyền đã đặc biệt tổ chức bắn pháo hoa lúc nửa đêm ở công viên ven hồ cuối phố.
Pháo hoa rực rỡ muôn màu muôn vẻ, đua nhau nở rộ trên bầu trời đêm.
Dòng ánh sáng lấp lánh xẹt qua màn đêm.
Vừa rồi hơi đau, Vu Sanh dựa vào lòng Cận Lâm Côn, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Cậu không thường nói những lời này, nhưng vẫn quyết định tin tưởng phong tục ngày Tết mà mình đã tra được, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Chúc mừng… năm mới.”
Lời chúc của bạn trai nghiêm túc quá mức khiến Cận Lâm Côn không nhịn được cười, cúi đầu hôn lên giọt mồ hôi trên trán cậu: “Chúc anh một câu đi?”
Vu Sanh phũ phàng: “Nằm mơ đi.”
Cận Lâm Côn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn vùi đầu vào cổ cậu, bật cười thành tiếng.
Công cuộc khắc phục sự cố cấp tốc cuối cùng cũng có kết quả, điện được khôi phục, điều hòa “o o” khởi động.
Tivi ở phòng khách vẫn trung thành thực hiện mệnh lệnh trước khi mất điện, người dẫn chương trình hân hoan đếm ngược thời khắc năm mới: “Năm, bốn, ba, hai...”
Vu Sanh khẽ thở phào: “Vẫn còn tốt chán.”
Cận Lâm Côn không nghe rõ, cọ cọ mái tóc trên vai cậu: “Hả?”
Bỗng nhiên vai hắn hơi nhói đau.
Cận Lâm Côn ngẩn người, bạn nhỏ nhà hắn hé môi, rúc vào cổ hắn, nhắm mắt lại: “Anh phải tốt với em hơn thế nữa.”
Học sinh lớp 12 không được nghỉ đông, chưa qua rằm tháng Giêng, các bạn đã phải đeo cặp sách đến trường.
Với học sinh lớp 7 mà nói, kỳ nghỉ này có hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Các thầy cô giáo đều rất hài lòng với tinh thần ham học hỏi của lớp, không chỉ đặc biệt nhờ Lão Hạ chuyển cho bản tổng hợp kiến thức trọng tâm cô đọng, mà còn đặc biệt giao thêm cho lớp học trò chăm chỉ này vài bộ đề.
Kết quả là lúc trở lại trường, các bạn học sinh sau một kỳ nghỉ “chăm chỉ học tập” đều kêu trời than đất.
“Ai cứu tôi với!”
Ủy viên thể dục thoi thóp, tay nắm chặt bộ đề thi: “Không biết tại sao, tôi cảm thấy mình đã đánh mất cảm hứng làm bài, đống đề tiếng Anh này bỗng dưng trở nên xa lạ với tôi.”
Lớp trưởng lại gần “cứu vớt” cậu bạn: “Cậu thấy xa lạ là đúng rồi, ba bộ đề này là bài tập nâng cao dành cho top 10 của lớp đấy.”
Ủy viên thể dục hồn bay phách lạc: “...”
Trước ngày khai giảng, trong lớp lúc nào cũng hỗn loạn, dù là học sinh chăm chỉ đến đâu cũng phải cố gắng nốt lần cuối trước khi nộp bài tập.
Lớp trưởng ôm xấp bài tập, chạy khắp nơi tìm người: “Có ai làm xong phần trắc nghiệm môn tổ hợp Khoa học Xã hội chưa? Cho tôi xem đáp án với, 70 câu sau mình không chắc lắm…”
Vu Sanh được giáo viên miễn nộp bài tập, đề phát xuống cậu chỉ làm phần trắc nghiệm, nghe cậu bạn kêu than nửa ngày, liền thuận tay lật ra đưa cho.
Kết quả bị lớp trưởng nghiêm nghị từ chối: “Không được, anh Sanh, điều tụi mình cần là cảm giác kích thích khi cùng nhau đối chiếu đáp án, tranh luận sôi nổi, chứ không phải đáp án chuẩn.”
…
Vu Sanh cảm thấy từ sau khi các bạn lớp 7 trở nên “bệnh hoạn” trong học tập, cậu dường như không còn hòa nhập được với bầu không khí của lớp nữa.
“Cần giúp đỡ không anh Sanh?”
Đoạn Lỗi chủ động vỗ ngực đảm bảo: “Ở lại đây với tụi em, học thêm hai tiết buổi tối, đảm bảo anh sẽ hòa nhập lại với đại gia đình đoàn kết, tiến bộ này.”
“…” Thật ra Vu Sanh không hứng thú lắm: “Thôi khỏi, cảm ơn cậu.”
Đoạn Lỗi tiếc nuối rời đi, tiện tay cầm theo sách bài tập, đến bên cạnh Dương Phàm đang cặm cụi học bài hỏi han vài câu.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 lại rất hài lòng với bầu không khí này.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi sau khi khai giảng, các thầy cô đã chủ động phối hợp tổ chức vài buổi kiểm tra đột xuất. Ngoại trừ hai môn Ngữ văn và Tiếng Anh không phải làm bài thi viết, các môn còn lại đều thi theo đúng thời lượng thi đại học, thay phiên nhau “tra tấn” từ sáng đến tối, thi một lần là xong luôn.
Bị tần suất thi cử dày đặc hành hạ vài lần, tâm lý của các bạn học sinh khi đối mặt với kỳ thi thử lần một cũng trở nên vững vàng khác thường.
“Chuyện nhỏ.” Lớp trưởng mệt mỏi gục xuống bàn: “Thi thôi mà, có gì to tát đâu.”
Mỗi lần kiểm tra đột xuất, giáo viên lại ra đề với độ khó khác nhau, lớp phó học tập cũng đã quen với việc điểm số lúc lên lúc xuống: “Cuộc đời, cũng giống như điểm số trước mắt chúng ta vậy, lên lên xuống xuống xuống xuống…”
Ủy viên thể dục ngẩng đầu lên: “Sao cơ, chẳng phải cuộc đời chỉ còn lại điểm số trước mắt thôi sao?”
Ủy viên đời sống vỗ vai cậu bạn: “Tất nhiên là không rồi, còn có kỳ thi thử và núi Thái Sơn của Lão Hạ nữa chứ.”
Lão Hạ đến giờ vẫn chưa từ bỏ mong muốn được dẫn học sinh đi leo núi Thái Sơn một lần, cách mấy hôm lại nhắc đến một lần, mỗi lần đều có thể khơi dậy lòng trân trọng hiện tại và động lực học tập hừng hực của học sinh.
“Nhắc đến núi Thái Sơn…”
Lớp trưởng là người nắm được thông tin nhanh nhất: “Nghe nói trường trọng điểm của tỉnh bên cạnh còn thảm hơn chúng ta, hình như bọn họ phải tổ chức đi bộ đường dài trước kỳ thi đại học 100 ngày để khích lệ tinh thần chiến đấu của học sinh đấy.”
Hơn nữa trường trọng điểm còn không được nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật, học hai tuần mới được nghỉ một ngày, cuối tuần ở giữa vẫn phải lên lớp bình thường.
Hoạt động đi bộ đường dài thế này chắc chắn sẽ làm lỡ dở chương trình học, hai ngày đó nhất định phải học bù sau, nói không chừng còn phải học liên tục ba tuần liền.
Giờ phút này, trong mắt Đoạn Lỗi, dù có phải đi bộ cũng vui hơn là thi cử, ánh mắt cậu ta bỗng sáng lên: “Thế cũng được mà! Đi bộ đường dài còn có thể thư giãn đầu óc…”
“Đi bộ đấy.” Lớp phó học tập cũng nghe nói chuyện này: “30 km, tương đương với 75 vòng sân 400 m tiêu chuẩn, 0,71 lần toàn bộ quãng đường marathon đấy.”
“…” Đoạn Lỗi thành thục cầm bút lên: “Tôi yêu học tập, học tập khiến tôi vui vẻ.”
Khi cuộc sống đã đủ bi thảm rồi, việc biết được học sinh trường bạn còn thảm hơn mình chắc chắn sẽ mang đến một chút an ủi nhất định.
Dưới sự tôi luyện tàn khốc của cuộc sống, học sinh lớp 7 đã tôi luyện được ý chí và sức chịu đựng phi thường, kỳ thi thử lần một diễn ra trong sự bình lặng, thậm chí không tạo ra gợn sóng nào trong lớp.
Kỳ thi diễn ra vào thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ nhật được nghỉ hai ngày.
Lão Hạ cảm thấy học sinh nên kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, nên đã đặc biệt trao đổi với giáo viên các môn, ngoài việc yêu cầu học sinh sửa bài thi để chuẩn bị lên lớp vào thứ Hai, không giao thêm bất kỳ bài tập nào khác.
Tiếng reo hò của lớp 7 suýt chút nữa thì lật tung cả mái nhà, khiến giáo viên chủ nhiệm lớp 1 đội mũ và thầy Hiệu phó phải chạy ra xem: “Chuyện gì vậy, động đất à?”
Tuy không phải động đất thật.
Nhưng được nghỉ ngơi, không phải làm bài tập, tin vui này đối với học sinh cũng chẳng khác gì động đất là mấy.
“Mình muốn ngủ một giấc đến tận trưa, tỉnh dậy tự nhiên, sau đó thức dậy ăn một bữa no nê!”
Ủy viên thể dục cảm động suýt khóc, theo thói quen lập kế hoạch, cậu ta cầm bút viết lên giấy một cách đầy hùng hồn: “Chiều chơi game, chơi thỏa thích cả đêm luôn!”
“Chơi game, chơi game.” Đoạn Lỗi cực kỳ hào hứng, kéo Diêu Cường lại gia nhập đội ngũ: “anh Sanh, anb tham gia không?”
“Ngày mai à?”
Vu Sanh có việc, không thể tham gia vào cuộc vui chơi thỏa thích của các bạn: “Tôi ủng hộ tinh thần cho các cậu.”
“…” Đoạn Lỗi vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần đâu anh Sanh. Tụi em sẽ gửi ID đối thủ cho anh, anb tranh thủ lúc nào rảnh thì cổ vũ cho tụi em…”
Nghỉ hai ngày thứ Bảy, Chủ nhật, cả đám người nhốn nháo bàn bạc suốt nửa ngày trời.
Cứ như thể kỳ nghỉ trước mắt không phải là hai ngày, mà là cả một kỳ nghỉ đông vậy.
“Cả kỳ nghỉ đông cũng chẳng vui bằng.”
Lớp trưởng hào hứng: “Vừa thi xong, chưa chấm điểm, chưa có đáp án, không có bài tập!”
Ủy viên thể dục hăng hái: “Không phải lên lớp, không phải đi bộ đường dài, không phải leo núi!”
Lớp phó học tập vuốt cằm, gật đầu tổng kết: “Thiên đường.”
Hạnh phúc thiên đường này, những lớp khác không thể nào cảm nhận được.
Đoạn Lỗi ngân nga bài hát đi ra cửa, bị Vu Sanh chặn lại: “Nói lại lần nữa xem, ngày mai các cậu định làm gì?”
“Hả?” Đoạn Lỗi ngẩn người, nhìn Vu Sanh đang cúi đầu bấm điện thoại: “… Ngủ một giấc đến khi nào tỉnh thì thôi, sau đó thức dậy ăn một bữa no nê, cả đám cùng nhau chơi game?”
Vu Sanh gật đầu: “Được rồi, đi đi.”
Đoạn Lỗi nhìn cậu gõ chữ “ừ” trên điện thoại, đoán rằng anh Sanh có lẽ có thói quen viết nhật ký gì đó, cũng không suy nghĩ nhiều, vui vẻ chào tạm biệt Vu Sanh rồi ra về.
Các bạn học sinh lớp khác vừa thi xong, đang trong tình trạng thoi thóp, đeo cặp sách lê bước ra khỏi lớp, ai nấy đều ngơ ngác nhìn đám học sinh lớp 7 hớn hở ra về.
Có người quen biết, vội vàng hạ giọng, phổ cập kiến thức cho những bạn học không biết rõ lắm: “Nhìn kìa, lớp 12A7 đấy, nghe nói bọn họ học đến mức phát điên rồi…”
Ngày mai trường trọng điểm tỉnh không nghỉ, lúc Vu Sanh ra khỏi cổng trường, vừa hay nhận được tin nhắn của Cận Lâm Côn: “Bạn nhỏ, ngày mai em có dự định gì không?”
Vu Sanh không có kế hoạch gì đặc biệt, nhưng cậu đã tính toán thời gian, ngày mai vừa đúng 100 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Trường trọng điểm tỉnh vì rèn luyện ý chí và nâng cao tinh thần chiến đấu cho học sinh nên sẽ tổ chức cho học sinh toàn trường đi bộ đường dài trong ngày tuyên thệ 100 ngày.
Cận Lâm Côn chưa từng đề cập đến chuyện này, rõ ràng là không hề hay biết gì về “số phận” sắp tới của mình, chắc là do lúc họp lớp không chú ý nghe, hoặc là không xem thông báo trong nhóm chat.
Vu Sanh cũng không vội vàng nhắc nhở hắn, lật sổ ghi chép ra, chụp lại gửi cho hắn: “Ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi, ăn một bữa no nê, chơi game.”
Cận Lâm Côn: “...”
Cách dùng từ của bạn nhỏ hôm nay thật sinh động.
Sinh động có lẽ là vì đã cảm nhận được bầu không khí thanh xuân hiếm có của lớp 7.
Nếu theo lịch tan học hàng ngày, Cận Lâm Côn về nhà vào buổi trưa, chắc chắn sẽ gặp được Vu Sanh vừa tỉnh ngủ.
Sau khi đặt vài món ăn ở quán ăn không tên nhưng nổi tiếng trên con phố sau trường, hẹn giờ lấy vào ngày mai, Cận Lâm Côn tiếp tục trêu chọc bạn trai: “Gọi anh ơi một tiếng đi, anh mua cơm trưa về cho em.”
Bình thường gặp phải tình huống này, Vu Sanh thường lười so đo với hắn, trực tiếp gõ chữ thỏa mãn hắn là xong chuyện. Nếu người này còn hả hê bắt cậu gửi tin nhắn thoại, vậy thì tiện thể cho hắn một trận luôn.
Hôm nay Vu Sanh không vội vàng trả lời, cậu suy nghĩ một chút, “phòng bệnh hơn chữa bệnh”: “Nếu không gọi thì sao?”
Cận Lâm Côn thường xuyên nói chuyện phiếm với đám Lương Nhất Phàm, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng cho câu hỏi này: “Bạn học à, nếu không gọi, vậy thì không phải chỉ một tiếng “anh ơi” là giải quyết được đâu.”
…
Vu Sanh tiện tay copy luôn cả câu nói đó vào sổ ghi chép.
Cận Lâm Côn đợi mãi không thấy Vu Sanh trả lời, liền gửi một dấu hỏi chấm sang: “?”
Tin nhắn của Vu Sanh hiện lên ngay sau đó: “Không có gì.”
Vu Sanh: “Vậy nếu vẫn không gọi thì sao?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương