Không Được Nói Chuyện Với Tôi!
Chương 5: Vị phụ huynh mang theo cháo cho con tiến vào kia
Trong hai tiếng tiếp theo, Vu Sanh không thể không đau đầu về việc "Làm sao để hoàn thành 5 câu này".
Đồng thời cố gắng hết sức kiềm chế sự thôi thúc mạnh mẽ chửi cả nhà người làm ra ngân hàng đề thi này.
Ngân hàng đề thi này đúng là đặc biệt làm ra để tra tấn mấy đứa hay khoanh lụi, thỉnh thoảng còn dựa theo tốc độ trả lời và lựa chọn phương án của cậu để đưa ra lời nhắc nhở, làm cậu không thể không điều chỉnh lại thái độ làm bài của mình, nghiêm túc cẩn thận, tập trung khoanh theo tổ hợp ABCD tiếp theo.
Cho dù như vậy, đôi khi cậu buộc phải suy nghĩ lại trong mười giây vì khoanh quá nhanh.
Vu Sanh nắm con chuột, thở sâu, ngẩng đầu lên khi bị dừng lại lần thứ ba.
Toàn bộ phòng thi tràn ngập không khí ôn thi sôi nổi, tích cực.
Các giám thị đi tới đi lui, học sinh trường trọng điểm đều làm hết sức chăm chú, đọc nhanh và trả lời các câu hỏi trong đề.
Phòng thi im lặng đến nỗi nghe được tiếng kim rơi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng click chuột.
Đoạn Lỗi ngồi bên cạnh cậu, cũng đang nhìn chằm chằm màn hình, miệng lẩm bẩm, ngòi bút chọc vào tờ giấy nháp, trên mặt nghẹn tới đỏ bừng.
Cậu ta không phải người chăm học, bình thường cũng không vào lớp nghe giảng. Nhưng trong nhà quản nghiêm, thành tích không tốt liền bị đánh, có nỗi sợ nguyên thủy với các kì thi.
Vu Sanh không quấy nhiễu hắn, từ từ buông con chuột gần như bị bóp hỏng, thu tầm mắt lại.
Những người này không biết, Vu Sanh kỳ thật cũng không hoàn toàn nghe lời.
Sở dĩ cậu không muốn gây chuyện, cũng không phải bởi vì sợ không có ai đưa cơm cho bọn họ, chỉ là không muốn nhà trường thông báo cho phụ huynh mà thôi.
Cậu không muốn phải đứng trong một văn phòng nào đó, giải thích cho giáo viên tại sao không nhắn tin không có ai trả lời, gọi điện không ai nghe, nhà trường thông báo họp phụ huynh không ai đến.
Sống như vậy bao nhiêu năm, cũng không gặp tai họa gì lớn, giống như mọi người xung quanh lớn đến năm 17 tuổi, Vu Sanh đã quen với cuộc sống như vậy.
Nhưng cậu cũng không muốn giải thích cho người khác về cách sống của mình.
Sau mười giây bị khóa, Vu Sanh đếm từng giây, một lần nữa từng bước từng bước lựa chọn đan xen điểm đi xuống.
Dạ dày có hơi đau.
Con trai tuổi này chỉ ăn nửa cái bánh rán sao đủ no, căng lắm nửa buổi sáng là tiêu hóa sạch sẽ rồi.
Vu Sanh nâng tay trái lên ấn cái bụng đang đói cồn cào, hít một hơi, gục vai nằm xuống bàn, nhấp chuột một cái, tiếp tục kiên trì đối đầu với hệ thống.
Cửa lớp học mở hé, thỉnh thoảng có học sinh xin đi vệ sinh đi ngang qua, hành lang vắng lặng yên tĩnh, tiếng bước chân nghe vang hơn ngày thường không ít.
......
Lần thứ bảy.
Vu Sanh đã bị hệ thống nhắc nhở dừng lại lần thứ bảy trong mười giây, cảm giác sắp thành Phật luôn rồi.
Cậu lại đưa tay ấn vào bụng, nằm liệt trên bàn, nghiêm túc suy nghĩ về thuyết vụ nổ lớn và mười bảy năm cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Tiếng bước chân không nặng không nhẹ từ xa truyền tới.
Lại có người đi vệ sinh.
Vu Sanh bây giờ hứng thú với bất cứ thứ gì hơn làm đề, cậu ngáp một cái, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đang nghĩ xem có nên thả mình ngủ một giấc rồi chiều làm bài không thì tầm mắt bỗng nhiên dừng lại.
Một bóng người mặc chiếc áo sơ mi đen quen mắt lướt qua.
Sau đó lại vòng về.
Vu Sanh chống khuỷu tay xuống mặt bàn, hơi ngồi dậy một chút, nhướng mày nhìn nửa người áo sơ mi đen qua cánh cửa.
Sự thiếu ngủ trầm trọng cùng với tư duy bị hệ thống ngược cả buổi từ từ quay lại.
Vu Sanh nhận ra hắn cũng đang nhìn mình, cẩn thận xem xét bản thân mấy lần, xác nhận mình không cài nhầm nút cũng không quên kéo khóa quần, có chút bối rối ngẩng đầu lên.
Ba giây sau, Vu Sanh mới nhận ra người bên kia đang nhìn gì. Cậu cúi đầu, nhìn bàn tay đang ấn lên bụng của mình.
Dạ dày cậu vẫn luôn không tốt lắm, hơi chút đói một chút liền đau, cũng không phải quá đau, chỉ là khiến cậu không thoải mái.
Cảm giác này rất quen thuộc, là do sau khi ăn xong cái bánh rán kia cậu mới thấy đói bụng.
...... Nhưng cái động tác ôm bụng này lại có nghĩa khác.
Với những người không biết thấy cậu buổi sáng ăn bánh rán, giờ lại ôm bụng, sắc mặt nhìn trông không tốt lắm.
Chỉ cần hơi liên tưởng một chút đều nghĩ rằng cậu ăn bánh rán xong bị đau bụng.
Vu Sanh cân nhắc hai giây, chậm rãi dịch tay trái của mình lên mặt bàn.
Tuy cậu không vừa mắt tên áo sơ mi đen này nhưng bánh rán vô tội.
Vẫn không thể phủ nhận công lao to lớn của nửa cái bánh rán kia.
Có lẽ cậu đoán đúng rồi, áo sơ mi đen nhìn cậu một hồi, rốt cuộc xoay người rời đi, tiếng bước chân từ gần ra xa rồi biến mất ở cuối hành lang.
Vu Sanh lập tức thu tay về ôm bụng, nằm bò ra bàn, đầu vùi vào cánh tay, một lúc sau thở ra một hơi.
Cmn bụng đau quá.
Lần tới vẫn nên ăn gói mì trước khi ra ngoài.
"Sanh ca, Sanh ca......"
Lần này động tĩnh có hơi lớn, Đoạn Lỗi ngồi bên cạnh nhận ra động tác khác thường của cậu, có chút lo lắng hạ giọng hỏi: "Anh lại đau dạ dày à?"
Vu Sanh không muốn quấy rầy hắn, đè bụng lại, xua tay: "Không sao, mày làm bài cho tốt đi."
Giọng hai người bọn họ rất nhỏ, nếu trong phòng thi của Tam trung sẽ không có ai để ý, nhưng lúc này họ lại bị giám thị nghiêm khắc phê bình: "Không được nói chuyện, tự mình làm bài!"
Đoạn Lỗi có hơi sốt ruột, liền đứng dậy: "Thưa thầy, bạn ấy bị đau dạ dày ——"
Vu Sanh kéo hắn ngồi xuống ghế.
Giám thị cau mày xem xét, thấy sắc mặt cậu quả thật không tốt, cũng có chút không yên tâm, bước nhanh đi tới: "Có đau lắm không? Còn thi tiếp được sao?"
Vu Sanh cắn răng: "Có thể."
Cậu chưa từng gặp hệ thống đề thi nào vô nhân tính như vậy, khát vọng chiến thắng đã đánh mất từ lâu bị khơi dậy hoàn toàn, ý định ra ngoài hít thở cũng bị đè xuống, nhất định phải làm xong một nghìn câu hỏi này.
Thái độ của cậu quá cố chấp, giám thị do dự một lúc nhưng không ngăn, cuối cùng chỉ bảo cậu nếu khó chịu quá thì giơ tay lên.
Vu Sanh gật đầu, nghiến răng cầm lại con chuột lên.
Đoạn Lỗi không rõ nguyên do, bị thái độ làm bài bất chấp ốm đau của cậu kích thích, cũng cắn răng một cái, vùi đầu trong biển đề mênh mông.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Vu Sanh nắm chặt con chuột đấu hệ thống, tần suất cùng sự sắp xếp các tổ hợp tiến vào nhịp điệu điêu luyện và ổn định, trang này nối tiếp trang kia.
Một nghìn câu hỏi, chín môn thi mỗi môn một trăm câu cộng thêm một trăm câu hỏi chọn lọc tổng hợp, cậu đã theo quán tính làm hơn phân nửa, đang muốn chuyển trang thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Toàn bộ phòng thi đều ngẩng đầu lên nhìn.
Vu Sanh không để ý đến chuyện bên ngoài, nắm con chuột, tiếp tục chăm chú làm bài.
Không nhìn thấy người gõ cửa, chỉ có giọng nói trầm thấp đang nói chuyện với giám thị bên ngoài.
Nghe không rõ nội dung, giọng trầm ở lứa tuổi này rất hiếm, vang lên trên hành lang vắng lặng, hồn hậu từ tính như một chiếc micro được cắm trực tiếp vào loa siêu trầm chất lượng cao.
Không ít bạn nữ không kìm lòng được hạ bút xuống, lặng lẽ nhìn ra cửa.
Vu Sanh bị làm phiền, dùng sức xoa xoa tai, nghe tim đập để tính thời gian, không sớm không muộn chọn đáp áp tiếp theo.
Giám thị quay đầu lại nhìn phòng thi, dường như có chút khó xử, ngẩng đầu nhẹ giọng nói chuyện với người bên ngoài.
Giọng điệu còn rất khách khí, có thương lượng, không hề nghiêm túc như lúc coi thi.
Người bên ngoài rất kiên trì, thấp giọng nói vài câu, vẫn không rời đi.
Sau khi trả lời câu hỏi trong hai giờ chính là thời điểm dễ buông lỏng và mệt mỏi nhất, toàn bộ phòng thi đều bị chuyện ngoài cửa thu hút sự chú ý, một đám đều không nhịn được muốn thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt. Chỉ có Vu Sanh vẫn đang đấu trí với hệ thống, nhanh chóng đi đến ba trăm câu hỏi cuối cùng.
Cuộc nói chuyện ngoài cửa cuối cùng cũng có kết quả.
Giám thị quay đầu lại nhìn, khó xử mà tránh sang một bên, mở hé cửa ra.
Áo sơ mi đen theo đó đi vào.
......
Cảnh tượng hiếm gặp này đã bị camera ghi lại, lập tức khiến chủ nhiệm giáo dục trong phòng giám sát chú ý.
Người có thể thản nhiên đọc ID game của học sinh trước toàn trường quả nhiên không tầm thường, trong tất cả các phòng thi Tam trung đột nhiên có tiếng loa, giọng nói uy nghiêm của thầy chủ nhiệm giáo dục truyền đến.
"Tòa nhà ba, tòa nhà ba, tầng 7 phòng thi số 10 —— đúng rồi, là vị phụ huynh mang theo cháo cho con mình đang tiến vào kia."
Chủ nhiệm giáo dục rất khó chịu với việc phụ huynh đưa cơm tận miệng cho con em mình, ông vẫn luôn cho rằng học sinh bây giờ mở miệng có cơm ăn, nâng tay có áo mặc, đánh không được mắng không xong, cứ vậy mà bị chiều hư.
Phòng giám sát và loa phát thanh được dùng để răn đe, chủ nhiệm giáo dục gõ microphone, nói một cách thấm thía: "Bây giờ đang trong giờ thi, có cưng chiều cũng phải có mức độ thôi, không thể quấy rầy hoạt động dạy học thường ngày. Nếu thật sự lo lắng thì mang con của mình ra ngoài, người ngoài không được phép vào phòng thi, biết chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Sanh ca: Nghe nói có người muốn chiều hư tôi?
Đồng thời cố gắng hết sức kiềm chế sự thôi thúc mạnh mẽ chửi cả nhà người làm ra ngân hàng đề thi này.
Ngân hàng đề thi này đúng là đặc biệt làm ra để tra tấn mấy đứa hay khoanh lụi, thỉnh thoảng còn dựa theo tốc độ trả lời và lựa chọn phương án của cậu để đưa ra lời nhắc nhở, làm cậu không thể không điều chỉnh lại thái độ làm bài của mình, nghiêm túc cẩn thận, tập trung khoanh theo tổ hợp ABCD tiếp theo.
Cho dù như vậy, đôi khi cậu buộc phải suy nghĩ lại trong mười giây vì khoanh quá nhanh.
Vu Sanh nắm con chuột, thở sâu, ngẩng đầu lên khi bị dừng lại lần thứ ba.
Toàn bộ phòng thi tràn ngập không khí ôn thi sôi nổi, tích cực.
Các giám thị đi tới đi lui, học sinh trường trọng điểm đều làm hết sức chăm chú, đọc nhanh và trả lời các câu hỏi trong đề.
Phòng thi im lặng đến nỗi nghe được tiếng kim rơi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng click chuột.
Đoạn Lỗi ngồi bên cạnh cậu, cũng đang nhìn chằm chằm màn hình, miệng lẩm bẩm, ngòi bút chọc vào tờ giấy nháp, trên mặt nghẹn tới đỏ bừng.
Cậu ta không phải người chăm học, bình thường cũng không vào lớp nghe giảng. Nhưng trong nhà quản nghiêm, thành tích không tốt liền bị đánh, có nỗi sợ nguyên thủy với các kì thi.
Vu Sanh không quấy nhiễu hắn, từ từ buông con chuột gần như bị bóp hỏng, thu tầm mắt lại.
Những người này không biết, Vu Sanh kỳ thật cũng không hoàn toàn nghe lời.
Sở dĩ cậu không muốn gây chuyện, cũng không phải bởi vì sợ không có ai đưa cơm cho bọn họ, chỉ là không muốn nhà trường thông báo cho phụ huynh mà thôi.
Cậu không muốn phải đứng trong một văn phòng nào đó, giải thích cho giáo viên tại sao không nhắn tin không có ai trả lời, gọi điện không ai nghe, nhà trường thông báo họp phụ huynh không ai đến.
Sống như vậy bao nhiêu năm, cũng không gặp tai họa gì lớn, giống như mọi người xung quanh lớn đến năm 17 tuổi, Vu Sanh đã quen với cuộc sống như vậy.
Nhưng cậu cũng không muốn giải thích cho người khác về cách sống của mình.
Sau mười giây bị khóa, Vu Sanh đếm từng giây, một lần nữa từng bước từng bước lựa chọn đan xen điểm đi xuống.
Dạ dày có hơi đau.
Con trai tuổi này chỉ ăn nửa cái bánh rán sao đủ no, căng lắm nửa buổi sáng là tiêu hóa sạch sẽ rồi.
Vu Sanh nâng tay trái lên ấn cái bụng đang đói cồn cào, hít một hơi, gục vai nằm xuống bàn, nhấp chuột một cái, tiếp tục kiên trì đối đầu với hệ thống.
Cửa lớp học mở hé, thỉnh thoảng có học sinh xin đi vệ sinh đi ngang qua, hành lang vắng lặng yên tĩnh, tiếng bước chân nghe vang hơn ngày thường không ít.
......
Lần thứ bảy.
Vu Sanh đã bị hệ thống nhắc nhở dừng lại lần thứ bảy trong mười giây, cảm giác sắp thành Phật luôn rồi.
Cậu lại đưa tay ấn vào bụng, nằm liệt trên bàn, nghiêm túc suy nghĩ về thuyết vụ nổ lớn và mười bảy năm cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Tiếng bước chân không nặng không nhẹ từ xa truyền tới.
Lại có người đi vệ sinh.
Vu Sanh bây giờ hứng thú với bất cứ thứ gì hơn làm đề, cậu ngáp một cái, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, đang nghĩ xem có nên thả mình ngủ một giấc rồi chiều làm bài không thì tầm mắt bỗng nhiên dừng lại.
Một bóng người mặc chiếc áo sơ mi đen quen mắt lướt qua.
Sau đó lại vòng về.
Vu Sanh chống khuỷu tay xuống mặt bàn, hơi ngồi dậy một chút, nhướng mày nhìn nửa người áo sơ mi đen qua cánh cửa.
Sự thiếu ngủ trầm trọng cùng với tư duy bị hệ thống ngược cả buổi từ từ quay lại.
Vu Sanh nhận ra hắn cũng đang nhìn mình, cẩn thận xem xét bản thân mấy lần, xác nhận mình không cài nhầm nút cũng không quên kéo khóa quần, có chút bối rối ngẩng đầu lên.
Ba giây sau, Vu Sanh mới nhận ra người bên kia đang nhìn gì. Cậu cúi đầu, nhìn bàn tay đang ấn lên bụng của mình.
Dạ dày cậu vẫn luôn không tốt lắm, hơi chút đói một chút liền đau, cũng không phải quá đau, chỉ là khiến cậu không thoải mái.
Cảm giác này rất quen thuộc, là do sau khi ăn xong cái bánh rán kia cậu mới thấy đói bụng.
...... Nhưng cái động tác ôm bụng này lại có nghĩa khác.
Với những người không biết thấy cậu buổi sáng ăn bánh rán, giờ lại ôm bụng, sắc mặt nhìn trông không tốt lắm.
Chỉ cần hơi liên tưởng một chút đều nghĩ rằng cậu ăn bánh rán xong bị đau bụng.
Vu Sanh cân nhắc hai giây, chậm rãi dịch tay trái của mình lên mặt bàn.
Tuy cậu không vừa mắt tên áo sơ mi đen này nhưng bánh rán vô tội.
Vẫn không thể phủ nhận công lao to lớn của nửa cái bánh rán kia.
Có lẽ cậu đoán đúng rồi, áo sơ mi đen nhìn cậu một hồi, rốt cuộc xoay người rời đi, tiếng bước chân từ gần ra xa rồi biến mất ở cuối hành lang.
Vu Sanh lập tức thu tay về ôm bụng, nằm bò ra bàn, đầu vùi vào cánh tay, một lúc sau thở ra một hơi.
Cmn bụng đau quá.
Lần tới vẫn nên ăn gói mì trước khi ra ngoài.
"Sanh ca, Sanh ca......"
Lần này động tĩnh có hơi lớn, Đoạn Lỗi ngồi bên cạnh nhận ra động tác khác thường của cậu, có chút lo lắng hạ giọng hỏi: "Anh lại đau dạ dày à?"
Vu Sanh không muốn quấy rầy hắn, đè bụng lại, xua tay: "Không sao, mày làm bài cho tốt đi."
Giọng hai người bọn họ rất nhỏ, nếu trong phòng thi của Tam trung sẽ không có ai để ý, nhưng lúc này họ lại bị giám thị nghiêm khắc phê bình: "Không được nói chuyện, tự mình làm bài!"
Đoạn Lỗi có hơi sốt ruột, liền đứng dậy: "Thưa thầy, bạn ấy bị đau dạ dày ——"
Vu Sanh kéo hắn ngồi xuống ghế.
Giám thị cau mày xem xét, thấy sắc mặt cậu quả thật không tốt, cũng có chút không yên tâm, bước nhanh đi tới: "Có đau lắm không? Còn thi tiếp được sao?"
Vu Sanh cắn răng: "Có thể."
Cậu chưa từng gặp hệ thống đề thi nào vô nhân tính như vậy, khát vọng chiến thắng đã đánh mất từ lâu bị khơi dậy hoàn toàn, ý định ra ngoài hít thở cũng bị đè xuống, nhất định phải làm xong một nghìn câu hỏi này.
Thái độ của cậu quá cố chấp, giám thị do dự một lúc nhưng không ngăn, cuối cùng chỉ bảo cậu nếu khó chịu quá thì giơ tay lên.
Vu Sanh gật đầu, nghiến răng cầm lại con chuột lên.
Đoạn Lỗi không rõ nguyên do, bị thái độ làm bài bất chấp ốm đau của cậu kích thích, cũng cắn răng một cái, vùi đầu trong biển đề mênh mông.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Vu Sanh nắm chặt con chuột đấu hệ thống, tần suất cùng sự sắp xếp các tổ hợp tiến vào nhịp điệu điêu luyện và ổn định, trang này nối tiếp trang kia.
Một nghìn câu hỏi, chín môn thi mỗi môn một trăm câu cộng thêm một trăm câu hỏi chọn lọc tổng hợp, cậu đã theo quán tính làm hơn phân nửa, đang muốn chuyển trang thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
Toàn bộ phòng thi đều ngẩng đầu lên nhìn.
Vu Sanh không để ý đến chuyện bên ngoài, nắm con chuột, tiếp tục chăm chú làm bài.
Không nhìn thấy người gõ cửa, chỉ có giọng nói trầm thấp đang nói chuyện với giám thị bên ngoài.
Nghe không rõ nội dung, giọng trầm ở lứa tuổi này rất hiếm, vang lên trên hành lang vắng lặng, hồn hậu từ tính như một chiếc micro được cắm trực tiếp vào loa siêu trầm chất lượng cao.
Không ít bạn nữ không kìm lòng được hạ bút xuống, lặng lẽ nhìn ra cửa.
Vu Sanh bị làm phiền, dùng sức xoa xoa tai, nghe tim đập để tính thời gian, không sớm không muộn chọn đáp áp tiếp theo.
Giám thị quay đầu lại nhìn phòng thi, dường như có chút khó xử, ngẩng đầu nhẹ giọng nói chuyện với người bên ngoài.
Giọng điệu còn rất khách khí, có thương lượng, không hề nghiêm túc như lúc coi thi.
Người bên ngoài rất kiên trì, thấp giọng nói vài câu, vẫn không rời đi.
Sau khi trả lời câu hỏi trong hai giờ chính là thời điểm dễ buông lỏng và mệt mỏi nhất, toàn bộ phòng thi đều bị chuyện ngoài cửa thu hút sự chú ý, một đám đều không nhịn được muốn thò đầu ra ngoài xem náo nhiệt. Chỉ có Vu Sanh vẫn đang đấu trí với hệ thống, nhanh chóng đi đến ba trăm câu hỏi cuối cùng.
Cuộc nói chuyện ngoài cửa cuối cùng cũng có kết quả.
Giám thị quay đầu lại nhìn, khó xử mà tránh sang một bên, mở hé cửa ra.
Áo sơ mi đen theo đó đi vào.
......
Cảnh tượng hiếm gặp này đã bị camera ghi lại, lập tức khiến chủ nhiệm giáo dục trong phòng giám sát chú ý.
Người có thể thản nhiên đọc ID game của học sinh trước toàn trường quả nhiên không tầm thường, trong tất cả các phòng thi Tam trung đột nhiên có tiếng loa, giọng nói uy nghiêm của thầy chủ nhiệm giáo dục truyền đến.
"Tòa nhà ba, tòa nhà ba, tầng 7 phòng thi số 10 —— đúng rồi, là vị phụ huynh mang theo cháo cho con mình đang tiến vào kia."
Chủ nhiệm giáo dục rất khó chịu với việc phụ huynh đưa cơm tận miệng cho con em mình, ông vẫn luôn cho rằng học sinh bây giờ mở miệng có cơm ăn, nâng tay có áo mặc, đánh không được mắng không xong, cứ vậy mà bị chiều hư.
Phòng giám sát và loa phát thanh được dùng để răn đe, chủ nhiệm giáo dục gõ microphone, nói một cách thấm thía: "Bây giờ đang trong giờ thi, có cưng chiều cũng phải có mức độ thôi, không thể quấy rầy hoạt động dạy học thường ngày. Nếu thật sự lo lắng thì mang con của mình ra ngoài, người ngoài không được phép vào phòng thi, biết chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Sanh ca: Nghe nói có người muốn chiều hư tôi?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương