Không Được Nói Chuyện Với Tôi!
Chương 8: Anh có nói gì trước khi thi không?
Vu Sanh cảm thấy người này chắc chắn có bệnh rồi.
Làm sao một người không thân quen có thể khiến cậu lúc nào cũng muốn đấm cho mấy phát.
Cái tay đặt trên đầu vẫn chưa rời đi, Vu Sanh hơi nhấc tay, cuối cùng cũng không hất nó.
Vu Sanh nhắm mắt, thở sâu: "Bỏ tay ra."
Phản ứng như bị người ta nắm gáy này khơi dậy hứng thú của áo sơ mi đen, bất chấp tiến lên, thử xoa nhẹ một cái.
Ngay sau đó cả người liền lui về sau, tránh cú đấm như cuồng phong bão lũ của Vu Sanh.
Áo sơ mi đen ngã xuống ghế, lảo đảo đụng vào bàn, hơi ngẩng đầu lên, dường như còn muốn nói tiếp.
Cái ghế gỗ tróc sơn, lâu ngày đã bị hư hỏng, vang lên tiếng cót két theo chuyển động của hắn.
Vu Sanh xoay người rời đi, mở cửa hộ hắn. Cánh cửa cũ kĩ đập mạnh vào tủ sắt phía sau, tiếng động vang lên khắp hành lang vắng lặng.
Áo sơ mi đen há miệng nhưng không lên tiếng nữa.
Vốn là tư thế bây giờ có hơi khó đi, hắn tựa lưng vào thành bàn, ghế ngả về phía sau, cánh tay chống trên mặt bàn.
Vu Sanh mở cửa rộng hơn một chút.
Nhận ra ý đuổi người rõ ràng như vậy, áo sơ mi đen nhướng mày, dùng sức chống mặt bàn, chuẩn bị đứng lên.
......
Giây tiếp theo, chiếc ghế gỗ không chịu được sức nặng mà phát ra một tiếng cót két.
Gãy tan tành.
Áo sơ mi đen: "......"
Vu Sanh: "......"
Vu Sanh vịn khung cửa, nhìn tên áo sơ mi đen đang ngồi ngốc trên đống mảnh ghế gãy, cậu trầm mặc vài giây rồi đưa tay lên che trán, bả vai run lên.
"Không phải tôi, là do cái tay động vào ghế."
Lần này sơ mi đen thật sự ngã xuống, ngay cả kính cũng chưa nhặt, một lúc sau mới hoàn hồn lại, đỡ eo đứng lên: "Cậu muốn bồi thường không? Nói thật tôi nghĩ nó có thể ghép lại được, chỉ là cậu phải chuẩn bị cho tôi một số dụng cụ...... Bạn học, cậu có thể chờ tôi đi rồi hẵng cười được không?"
Đối với yêu cầu của hắn Vu Sanh không chút để ý, vẫn dựa vào cửa, vai còn run dữ dội hơn.
Áo sơ mi đen khẽ thở dài, vỗ vỗ quần rồi ngồi xổm xuống, nhặt từng miếng gỗ trên mặt đất lại.
Hắn thân cao chân dài, ngồi như vậy cũng đẹp trai một cách khó hiểu, áo sơ mi ôm lấy vòng eo có hơi nhăn, đường cong sống lưng cũng theo động tác mà phác họa từng đường nét rõ ràng.
Đáng tiếc hắn không nhận ra mình đẹp, vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất, một lòng một dạ chiến đấu với cái ghế.
"Được rồi."
Vu Sanh cười đủ, lấy tay dụi mắt rồi đi qua, giọng điệu hiếm khi có chút vui vẻ: "Mười tệ thôi, không cần lo."
Ghế trong ký túc xá là tài sản của nhà trường, nếu bị hỏng vẫn phải bồi thường.
Thứ này rất hữu dụng, đã qua tay bao thế hệ Tam trung, dùng để đập vô số thứ, nào là cửa sổ, cửa sắt, đầu người,.... bị gãy là chuyện bình thường. Dù sao có đền cũng không tốn bao nhiêu, chả ai để ý đến nó.
Nhưng áo sơ mi đen không nghĩ như vậy, vẫn rất cố chấp nhặt hai khúc gỗ lên, thử ghép lại: "Mười tệ đó, đâu có ít."
Vu Sanh nhìn chiếc áo sơ mi có thể mua ít nhất hai trăm chiếc ghế của hắn: "Cậu không đi thi, chỉ muốn ở đây sửa ghế?"
"Theo cách cậu dạy làm xong rồi. Sau khi nộp bài thi về tôi bị lạc đường, muốn lễ phép hỏi hỏi một chút, liền bị người ta quăng xuống đất."
Áo sơ mi đen cuối cùng cũng ghép được các mảnh gỗ lại với nhau, run rẩy nắm lấy tay vịn, không quay đầu lại, bàn tay thon dài như có mắt đưa ra sau lưng: "Có búa không? Từ điển Oxford cũng được."
Vu Sanh: "......"
Vu Sanh quyết định tiếp tục để hắn lạc đường, không nói nhảm nữa, quay ra đưa cờ lê cho hắn, tìm một chiếc giường tầng dưới nằm xuống, kéo cuốn sách ra che mắt.
Quạt kêu vù vù, thổi một làn gió mát lạnh
Không biết từ khi nào, cảm giác cáu kỉnh khổng thể giải thích trong lồng ngực đã biến mất.
"Hình như cậu không thích bị vỗ vai, bây giờ có phải nên giới thiệu tên cho nhau một chút không?"
Áo sơ mi đen ngồi xổm trên mặt đất làm việc, động tác khá thuần thục: "Tôi tên là Cận Lâm Côn, Côn trong hiến hoàn côn dữ sâm li hề, có chữ vương, không phải côn trong côn minh"
*Ý của công là Côn trong Côn ngọc (琨), có chữ vương (王) không phải côn minh (昆)
Vu Sanh thầm nghĩ cậu là Côn nào liên quan gì đến tôi, không kiên nhẫn mà vò tóc: "Vu Sanh."
Cậu dừng lại một lúc lâu, đến lúc áo sơ mi đen cảm thấy cậu giới thiệu xong rồi liền tiếp tục sửa ghế, sau đó nói tiếp: "...... Sanh trong hằng đêm sanh ca à.
*Hằng đêm sanh ca: thường dùng để nói về cuộc sống xa hoa, dâm loạn, phóng túng của đế vương thời xưa.
Giọng nói của thiếu niên từ dưới sách truyền ra, nghe có hơi ủ rũ nhưng vẫn không dấu được sự trong trẻo, tự nhiên. Sạch sẽ như những viên đá mát lạnh va lanh canh vào cốc nước ô mai mùa hè.
Áo sơ mi đen: "Tên hay đấy."
Vu Sanh không để ý đến hắn, đem cuốn sách che trên trán.
Hay cái rắm.
Làm gì có câu thành ngữ vào với từ Sanh.
Cuối cùng trong phòng cũng có chút động tĩnh, không còn tĩnh lặng trống rỗng nữa. Vu Sanh nhắm mắt nằm một lát, bên cánh có tiếng gõ gõ đập đập, sự mệt mỏi từng chút hiện lên.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ hồ cảm thấy cái tên Cận Lâm Côn này có chút quen quen, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ mình đã nghe qua ở đâu, ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm qua thiếu ngủ nghiêm trọng, lúc Vu Sanh tỉnh giấc bên ngoài trời đã tối sầm.
Vu Sanh chống cánh tay ngồi dậy, không biết áo đồng phục học sinh trên người đã trượt ra rơi xuống đất từ bao giờ.
Cậu ngẩn người một lúc, cúi đấu nhặt lên rồi nhìn ký túc xá.
Trong phòng im ắng, không có ai, cửa đã được đóng lại.
Ghế đã được sửa xong, trong tư thế dựa vào chân bàn với hai chân nghiêng ngả cực kỳ khó, hoàn toàn khôi phục trạng thái lúc chưa bị hỏng.
Nó thể hiện cách trả thù ấu trĩ của người sửa, cái tính rỗi hơi thích làm những chuyện vô nghĩa của hắn.
Vu Sanh cảm thấy khả năng đọc hiểu của mình chưa bao giờ tốt đến thế.
Sau một giấc ngủ, cơn đau đầu đã đỡ hơn nhưng cơ thể vẫn vô cùng mệt mỏi. Vu Sanh ngáp một cái rồi đứng dậy bật đèn, ánh mắt đột nhiên bị mấy thứ trên bàn thu hút.
Hai hộp sữa bò và một túi bánh quy.
Hai hộp màu đỏ, có hình một cậu con trai mắt to đang uống sữa.
Một túi bánh quy màu xanh nhạt in hình những chú gấu hoạt hình.
......
Vu Sanh cảm thấy tên này thật thiếu đánh quá mức.
Học sinh cá biệt có thể không vi phạm kỉ luật nhưng chắc chắn sẽ không uống sữa bò Vượng Tử và ăn bánh quy gấu. Vu Sanh nhấc chân đẩy chiếc ghế về lại trạng thái bốn chân chạm đất, lạnh lùng ném sữa và bánh quy vào ngăn kéo, cầm lấy điện thoại xem một dãy cuộc gọi nhỡ, chọn đại một cái gọi lại.
"Sanh! Ca! A!!!"
Đoạn Lỗi hét to vang vọng từ trong điện thoại ra: "Anh tỉnh ngủ chưa?! Mau xem lại di động đi, có chuyện lớn rồi!"
Vu Sanh nghe điện thoại nhưng không áp sát tai, xoa xoa trán, mặc quần áo đứng dậy: "Chuyện gì, trường học cháy à?"
"Không phải! Anh xem di động nhanh, đã có điểm rồi, có thể tra trên web chính thức!"
Đoạn Lỗi đã quen với thái độ của cậu, hắn cao hứng nói: "Nghe nói Côn thần vậy mà không phải người đứng thứ nhất! Có hai người bằng điểm nhau, hệ thống đều để ở hạng hai, hạng nhất vẫn trống không. Cũng không biết con hắc mã nào xông lên mạnh mẽ như vậy......"
Cậu không hiểu sao nhóm người này lại quan tâm đến mấy lời bàn tán vô nghĩa này. Vu Sanh ngáp một cái, mở tủ lấy gói mì ăn liền: "Cho nên bây giờ mày muốn đổi thần tượng?"
"Làm sao có thể."
Đoạn Lỗi thề thốt phủ nhận: "Côn thần vẫn là nhất, tên kia chắc ăn may thôi, trúng hơn vài câu."
Mì trong tủ đã bị lũ gia súc đột nhập trước kì nghỉ ăn hết rồi, Vu Sanh lật một hồi không có kết quả liền quay lại mở ngăn kéo.
Đoạn Lỗi còn đang suy đoán về tên học bá bí ẩn kia, Vu Sanh nhân lúc hắn đang lấy hơi, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Vậy rốt cuộc thi vì cái gì, bỏ bao nhiêu công sức chỉ để xếp hạng thôi à?"
"Không không, nghe nói là tổ chức trại hè liên minh đại học tỉnh gì đó."
Loại chuyện này cách bọn họ quá xa, Đoạn Lỗi không có hứng thú, tự giễu một câu: "Chỉ lấy top 100 toàn thành phố, còn nói để đảm bảo tính công bằng tuyệt đối nên mới cho cái trường rác như chúng ta có cơ hội tham gia"
Lời của hắn lại chuyển sang hướng khác: "......Nhưng trường của chúng ta căn cứ theo xếp hạng này tổ chức "trại hè" cho 300 người đứng đầu! Thực ra là học trước kiến thức năm ba thôi——Đi học trước một tháng rưỡi, mà kì nghỉ hè chỉ có 40 ngày một tháng! Em đứng thứ 301! Sanh ca, anh cứu mạng em rồi!"
Vu Sanh đứng trong chốc lát, cau mày: "Mày trả lời được bao nhiêu câu?"
Đoạn Lỗi còn đang đắm chìm trong hạnh phúc vì không cần khai giảng sớm: "472 câu!"
Vu Sanh: "......"
Trong long cậu bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Cậu biết trình độ của Đoạn Lỗi, nghiêm túc làm bài với khoanh lụi tỷ lệ đúng cũng ngang nhau, thỉnh thoảng gặp may thì có thể trúng thêm vài câu.
Nhưng cậu làm hết 1000 câu hỏi.
Nếu theo xác xuất mà nói.
......
Vu Sanh học xác xuất không ra gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy lần này điểm mình sẽ cao hơn Đoạn Lỗi.
Trong lòng cậu trầm xuống, hỏi hắn địa chỉ trang web, lấy máy tính dưới gối ra bật lên: "Mày nghĩ bây giờ tao rủa một câu liệu có ích lợi gì không?"
"Vô dụng thôi, đã có điểm rồi......"
Đoạn Lỗi vẫn tin vào miệng mình hơn, do dự trong chốc lát rồi dùng chút IQ ít ỏi của mình để suy luận: "Trừ khi anh nói trước khi thi—— Sanh ca, trước khi thi anh có nói gì không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Sanh:.......
Sanh ca của chúng ta thật lợi hại, Sanh ca nói một câu liền trúng cả hai người rồi.
Làm sao một người không thân quen có thể khiến cậu lúc nào cũng muốn đấm cho mấy phát.
Cái tay đặt trên đầu vẫn chưa rời đi, Vu Sanh hơi nhấc tay, cuối cùng cũng không hất nó.
Vu Sanh nhắm mắt, thở sâu: "Bỏ tay ra."
Phản ứng như bị người ta nắm gáy này khơi dậy hứng thú của áo sơ mi đen, bất chấp tiến lên, thử xoa nhẹ một cái.
Ngay sau đó cả người liền lui về sau, tránh cú đấm như cuồng phong bão lũ của Vu Sanh.
Áo sơ mi đen ngã xuống ghế, lảo đảo đụng vào bàn, hơi ngẩng đầu lên, dường như còn muốn nói tiếp.
Cái ghế gỗ tróc sơn, lâu ngày đã bị hư hỏng, vang lên tiếng cót két theo chuyển động của hắn.
Vu Sanh xoay người rời đi, mở cửa hộ hắn. Cánh cửa cũ kĩ đập mạnh vào tủ sắt phía sau, tiếng động vang lên khắp hành lang vắng lặng.
Áo sơ mi đen há miệng nhưng không lên tiếng nữa.
Vốn là tư thế bây giờ có hơi khó đi, hắn tựa lưng vào thành bàn, ghế ngả về phía sau, cánh tay chống trên mặt bàn.
Vu Sanh mở cửa rộng hơn một chút.
Nhận ra ý đuổi người rõ ràng như vậy, áo sơ mi đen nhướng mày, dùng sức chống mặt bàn, chuẩn bị đứng lên.
......
Giây tiếp theo, chiếc ghế gỗ không chịu được sức nặng mà phát ra một tiếng cót két.
Gãy tan tành.
Áo sơ mi đen: "......"
Vu Sanh: "......"
Vu Sanh vịn khung cửa, nhìn tên áo sơ mi đen đang ngồi ngốc trên đống mảnh ghế gãy, cậu trầm mặc vài giây rồi đưa tay lên che trán, bả vai run lên.
"Không phải tôi, là do cái tay động vào ghế."
Lần này sơ mi đen thật sự ngã xuống, ngay cả kính cũng chưa nhặt, một lúc sau mới hoàn hồn lại, đỡ eo đứng lên: "Cậu muốn bồi thường không? Nói thật tôi nghĩ nó có thể ghép lại được, chỉ là cậu phải chuẩn bị cho tôi một số dụng cụ...... Bạn học, cậu có thể chờ tôi đi rồi hẵng cười được không?"
Đối với yêu cầu của hắn Vu Sanh không chút để ý, vẫn dựa vào cửa, vai còn run dữ dội hơn.
Áo sơ mi đen khẽ thở dài, vỗ vỗ quần rồi ngồi xổm xuống, nhặt từng miếng gỗ trên mặt đất lại.
Hắn thân cao chân dài, ngồi như vậy cũng đẹp trai một cách khó hiểu, áo sơ mi ôm lấy vòng eo có hơi nhăn, đường cong sống lưng cũng theo động tác mà phác họa từng đường nét rõ ràng.
Đáng tiếc hắn không nhận ra mình đẹp, vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất, một lòng một dạ chiến đấu với cái ghế.
"Được rồi."
Vu Sanh cười đủ, lấy tay dụi mắt rồi đi qua, giọng điệu hiếm khi có chút vui vẻ: "Mười tệ thôi, không cần lo."
Ghế trong ký túc xá là tài sản của nhà trường, nếu bị hỏng vẫn phải bồi thường.
Thứ này rất hữu dụng, đã qua tay bao thế hệ Tam trung, dùng để đập vô số thứ, nào là cửa sổ, cửa sắt, đầu người,.... bị gãy là chuyện bình thường. Dù sao có đền cũng không tốn bao nhiêu, chả ai để ý đến nó.
Nhưng áo sơ mi đen không nghĩ như vậy, vẫn rất cố chấp nhặt hai khúc gỗ lên, thử ghép lại: "Mười tệ đó, đâu có ít."
Vu Sanh nhìn chiếc áo sơ mi có thể mua ít nhất hai trăm chiếc ghế của hắn: "Cậu không đi thi, chỉ muốn ở đây sửa ghế?"
"Theo cách cậu dạy làm xong rồi. Sau khi nộp bài thi về tôi bị lạc đường, muốn lễ phép hỏi hỏi một chút, liền bị người ta quăng xuống đất."
Áo sơ mi đen cuối cùng cũng ghép được các mảnh gỗ lại với nhau, run rẩy nắm lấy tay vịn, không quay đầu lại, bàn tay thon dài như có mắt đưa ra sau lưng: "Có búa không? Từ điển Oxford cũng được."
Vu Sanh: "......"
Vu Sanh quyết định tiếp tục để hắn lạc đường, không nói nhảm nữa, quay ra đưa cờ lê cho hắn, tìm một chiếc giường tầng dưới nằm xuống, kéo cuốn sách ra che mắt.
Quạt kêu vù vù, thổi một làn gió mát lạnh
Không biết từ khi nào, cảm giác cáu kỉnh khổng thể giải thích trong lồng ngực đã biến mất.
"Hình như cậu không thích bị vỗ vai, bây giờ có phải nên giới thiệu tên cho nhau một chút không?"
Áo sơ mi đen ngồi xổm trên mặt đất làm việc, động tác khá thuần thục: "Tôi tên là Cận Lâm Côn, Côn trong hiến hoàn côn dữ sâm li hề, có chữ vương, không phải côn trong côn minh"
*Ý của công là Côn trong Côn ngọc (琨), có chữ vương (王) không phải côn minh (昆)
Vu Sanh thầm nghĩ cậu là Côn nào liên quan gì đến tôi, không kiên nhẫn mà vò tóc: "Vu Sanh."
Cậu dừng lại một lúc lâu, đến lúc áo sơ mi đen cảm thấy cậu giới thiệu xong rồi liền tiếp tục sửa ghế, sau đó nói tiếp: "...... Sanh trong hằng đêm sanh ca à.
*Hằng đêm sanh ca: thường dùng để nói về cuộc sống xa hoa, dâm loạn, phóng túng của đế vương thời xưa.
Giọng nói của thiếu niên từ dưới sách truyền ra, nghe có hơi ủ rũ nhưng vẫn không dấu được sự trong trẻo, tự nhiên. Sạch sẽ như những viên đá mát lạnh va lanh canh vào cốc nước ô mai mùa hè.
Áo sơ mi đen: "Tên hay đấy."
Vu Sanh không để ý đến hắn, đem cuốn sách che trên trán.
Hay cái rắm.
Làm gì có câu thành ngữ vào với từ Sanh.
Cuối cùng trong phòng cũng có chút động tĩnh, không còn tĩnh lặng trống rỗng nữa. Vu Sanh nhắm mắt nằm một lát, bên cánh có tiếng gõ gõ đập đập, sự mệt mỏi từng chút hiện lên.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu mơ hồ cảm thấy cái tên Cận Lâm Côn này có chút quen quen, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ mình đã nghe qua ở đâu, ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm qua thiếu ngủ nghiêm trọng, lúc Vu Sanh tỉnh giấc bên ngoài trời đã tối sầm.
Vu Sanh chống cánh tay ngồi dậy, không biết áo đồng phục học sinh trên người đã trượt ra rơi xuống đất từ bao giờ.
Cậu ngẩn người một lúc, cúi đấu nhặt lên rồi nhìn ký túc xá.
Trong phòng im ắng, không có ai, cửa đã được đóng lại.
Ghế đã được sửa xong, trong tư thế dựa vào chân bàn với hai chân nghiêng ngả cực kỳ khó, hoàn toàn khôi phục trạng thái lúc chưa bị hỏng.
Nó thể hiện cách trả thù ấu trĩ của người sửa, cái tính rỗi hơi thích làm những chuyện vô nghĩa của hắn.
Vu Sanh cảm thấy khả năng đọc hiểu của mình chưa bao giờ tốt đến thế.
Sau một giấc ngủ, cơn đau đầu đã đỡ hơn nhưng cơ thể vẫn vô cùng mệt mỏi. Vu Sanh ngáp một cái rồi đứng dậy bật đèn, ánh mắt đột nhiên bị mấy thứ trên bàn thu hút.
Hai hộp sữa bò và một túi bánh quy.
Hai hộp màu đỏ, có hình một cậu con trai mắt to đang uống sữa.
Một túi bánh quy màu xanh nhạt in hình những chú gấu hoạt hình.
......
Vu Sanh cảm thấy tên này thật thiếu đánh quá mức.
Học sinh cá biệt có thể không vi phạm kỉ luật nhưng chắc chắn sẽ không uống sữa bò Vượng Tử và ăn bánh quy gấu. Vu Sanh nhấc chân đẩy chiếc ghế về lại trạng thái bốn chân chạm đất, lạnh lùng ném sữa và bánh quy vào ngăn kéo, cầm lấy điện thoại xem một dãy cuộc gọi nhỡ, chọn đại một cái gọi lại.
"Sanh! Ca! A!!!"
Đoạn Lỗi hét to vang vọng từ trong điện thoại ra: "Anh tỉnh ngủ chưa?! Mau xem lại di động đi, có chuyện lớn rồi!"
Vu Sanh nghe điện thoại nhưng không áp sát tai, xoa xoa trán, mặc quần áo đứng dậy: "Chuyện gì, trường học cháy à?"
"Không phải! Anh xem di động nhanh, đã có điểm rồi, có thể tra trên web chính thức!"
Đoạn Lỗi đã quen với thái độ của cậu, hắn cao hứng nói: "Nghe nói Côn thần vậy mà không phải người đứng thứ nhất! Có hai người bằng điểm nhau, hệ thống đều để ở hạng hai, hạng nhất vẫn trống không. Cũng không biết con hắc mã nào xông lên mạnh mẽ như vậy......"
Cậu không hiểu sao nhóm người này lại quan tâm đến mấy lời bàn tán vô nghĩa này. Vu Sanh ngáp một cái, mở tủ lấy gói mì ăn liền: "Cho nên bây giờ mày muốn đổi thần tượng?"
"Làm sao có thể."
Đoạn Lỗi thề thốt phủ nhận: "Côn thần vẫn là nhất, tên kia chắc ăn may thôi, trúng hơn vài câu."
Mì trong tủ đã bị lũ gia súc đột nhập trước kì nghỉ ăn hết rồi, Vu Sanh lật một hồi không có kết quả liền quay lại mở ngăn kéo.
Đoạn Lỗi còn đang suy đoán về tên học bá bí ẩn kia, Vu Sanh nhân lúc hắn đang lấy hơi, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Vậy rốt cuộc thi vì cái gì, bỏ bao nhiêu công sức chỉ để xếp hạng thôi à?"
"Không không, nghe nói là tổ chức trại hè liên minh đại học tỉnh gì đó."
Loại chuyện này cách bọn họ quá xa, Đoạn Lỗi không có hứng thú, tự giễu một câu: "Chỉ lấy top 100 toàn thành phố, còn nói để đảm bảo tính công bằng tuyệt đối nên mới cho cái trường rác như chúng ta có cơ hội tham gia"
Lời của hắn lại chuyển sang hướng khác: "......Nhưng trường của chúng ta căn cứ theo xếp hạng này tổ chức "trại hè" cho 300 người đứng đầu! Thực ra là học trước kiến thức năm ba thôi——Đi học trước một tháng rưỡi, mà kì nghỉ hè chỉ có 40 ngày một tháng! Em đứng thứ 301! Sanh ca, anh cứu mạng em rồi!"
Vu Sanh đứng trong chốc lát, cau mày: "Mày trả lời được bao nhiêu câu?"
Đoạn Lỗi còn đang đắm chìm trong hạnh phúc vì không cần khai giảng sớm: "472 câu!"
Vu Sanh: "......"
Trong long cậu bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Cậu biết trình độ của Đoạn Lỗi, nghiêm túc làm bài với khoanh lụi tỷ lệ đúng cũng ngang nhau, thỉnh thoảng gặp may thì có thể trúng thêm vài câu.
Nhưng cậu làm hết 1000 câu hỏi.
Nếu theo xác xuất mà nói.
......
Vu Sanh học xác xuất không ra gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy lần này điểm mình sẽ cao hơn Đoạn Lỗi.
Trong lòng cậu trầm xuống, hỏi hắn địa chỉ trang web, lấy máy tính dưới gối ra bật lên: "Mày nghĩ bây giờ tao rủa một câu liệu có ích lợi gì không?"
"Vô dụng thôi, đã có điểm rồi......"
Đoạn Lỗi vẫn tin vào miệng mình hơn, do dự trong chốc lát rồi dùng chút IQ ít ỏi của mình để suy luận: "Trừ khi anh nói trước khi thi—— Sanh ca, trước khi thi anh có nói gì không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Sanh:.......
Sanh ca của chúng ta thật lợi hại, Sanh ca nói một câu liền trúng cả hai người rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương