Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con

Chương 1: Về quê



Người ngồi tàu hỏa đi về phương hướng tiếp giáp với thành phố núi trong tháng giêng không quá nhiều, Bạch Dung ngồi tựa người trên giường ngước mắt ngắm nhìn đồng ruộng thôn làng trải qua khoảng cách mười năm đã dần trở lên xa lạ bên ngoài cửa sổ.

Khoảng vào hơn nửa tháng trước, cũng chính là vào ngày ba mươi sắp qua năm mới của cuối tháng mười hai cậu mới quyết định quay trở lại nơi này.

Nói tới nguyên nhân khiến cậu phải đưa ra quyết định như vậy lại khiến người ta không cách nào tin tưởng được, thậm chí cuối cùng còn có thể trực tiếp thay đổi quỹ đạo cuộc đời cậu.

Mà tất cả việc này đều có liên quan tới câu chuyện của một tháng về trước. Ngày hôm đó cậu vừa mới sắp xếp xong nhân thủ trong tay liền lái xe tới quán bar gặp mặt với người đã hẹn từ trước, thế nhưng đợi cậu tới được nơi đó lại bởi vì bị thủ hạ dưới trướng bán đứng, bản thân không may uống phải rượu đã bị bỏ thuốc dẫn tới cuối cùng...

Bạch Dung vươn tay day nhẹ cái trán của mình, lòng cậu lạnh lẽo khó chịu. Cuối cùng thì cậu vẫn không giữ lại mạng sống của kẻ phản bội kia, trong lúc bị A Thuận bức cung không có kết quả thì đã bị giết chết.

Cậu vẫn luôn nghĩ rằng chuyện này cứ vậy mà qua đi nhưng không ai ngờ được vào nửa tháng trước cậu lại bị ngất đi trong nhà của mình, sau khi được thằng Thuận đưa tới chỗ của Mạc Thiên lại nhận được tin tức mà không một người nào có thể tiếp nhận cũng như tưởng tượng được chính là, cậu đang mang thai. Thậm chí A Thuận còn nổi sùng ngay tức khắc, muốn nhảy qua đập cho Mạc Thiên người vừa giúp cậu kiểm tra ra tin tức này một trận.

Cánh cửa toa hành khách bị người mở ra, bước vào là một người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng cực kì tốt. Bạch Dung lễ phép ngồi thẳng người dậy, thấy đối phương giống như muốn cất chiếc vali bằng da lên trên giá thì cậu liền bước xuống giường đón lấy chiếc vali rồi ôn tồn nói: "Để tôi giúp chị."

Đối phương ngạc nhiên liếc nhìn cậu một cái, trên khuôn mặt được trang điểm một cách thời thượng hiện lên nét hứng thú.

"Cậu bạn đẹp trai này đi tới chỗ nào thế?" Thấy vali hành lí đã được xếp gọn trên giá người phụ nữ nọ mới ngồi xuống chiếc giường đối diện, rút một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa hất cằm về phía cậu hỏi.

"Giang Thành." Bạch Dung đáp.

"Ồ, đó là một nơi không tệ." cô ta gật đầu nói, sau đó lại chìa hộp thuốc đã được mở nắp tới trước mặt Bạch Dung nói, "Làm một điếu không?"

Trước đây Bạch Dung cũng có hút thuốc, phải nói là cậu nghiện thuốc có chút nghiêm trọng, cậu liếc nhìn hộp thuốc màu trắng thuần trước mặt một cái cuối cùng vẫn quyết định lắc đầu từ chối, "Không hút, gần đây đang cai thuốc."

"À, rất tốt, là trong nhà có con nhỏ nên đổi qua làm nam nhân ba tốt đấy hả?" Đối phương cười thật tươi, thấy cậu không hút liền tự mình rút thêm một điếu ra ngoài ghé sát bên cạnh bật lửa châm thuốc, lại liếc nhìn cậu như xác minh lời mình nói.

Bạch Dung ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu xác nhận, mặc dù tình huống thực tế có chút khác biệt nhưng ý tứ cũng không khác là mấy, chỉ là đứa nhỏ không ở nơi mà nó nên ở thôi.



"Đúng là người đàn ông tốt nha, hiếm thấy," Đối phương gật đầu hỏi tiếp, "Trở về quê thăm người thân hay tính ở lại luôn đấy? Sao lại về vào khoảng thời gian này chứ?" Người phụ nữ mở miệng hỏi một cách vô cùng tự nhiên, giống như đang nói chuyện phiếm với em trai nhà bên vậy, cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu gì.

"Ở lại thôi, chị gái cũng là người Giang Thành à?"

Tàu hỏa đi trên cánh đồng mênh mông rộng lớn kêu vang tiến về phía trước, còn một khoảng thời gian nữa mới tới được nơi cần đến, mà Bạch Dung ngồi trên tàu cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên bắt đầu gia nhập cuộc nói chuyện với chị ta.

"Thì đó, chị đây cũng đã sống tại Gianh Thành được mười mấy năm rồi ấy chứ, ở nơi đó cũng được tính là người có chút địa vị nho nhỏ, nói đi, cậu em tính trở về làm cái gì nào? Tính tìm việc làm tại Giang Thành ấy hả?" Chị ta vừa nói vừa tỉ mỉ đánh giá cậu một hồi, rồi mới hỏi tiếp, "Vừa mới tốt nghiệp trở về à?" Ý của cô ta là mới tốt nghiệp thạc sĩ hoặc nghiên cứu sinh gì đó trở lại nhỉ.

Bạch Dung thầm nghĩ bản thân cậu đã hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi rồi, cậu đã tốt nghiệp đại học được vài năm lại không có kinh nghiệm làm việc gì nhiều, chuyên ngành ngày trước học cũng là về phương diện tài chính, nếu như hiện tại muốn tới loại thành phố nhỏ tuyến ba như thế này thì mọi việc đều cần làm lại từ đầu, như vậy thì cuộc sống của cậu sẽ phải trải qua vô cùng nghiêm cẩn, đây không phải là ý định ban đầu khi cậu quyết định quay trở về nơi đây, vậy nên chỉ lắc đầu nói, "Em đây tính về quê trồng trọt thôi." Nói xong còn nhìn về phía chị ta mỉm cười một cái, dáng vẻ thanh xuân non nớt không được tự nhiên đó khiến cậu thực giống với cậu sinh viên đại học đơn thuần chưa trải sự đời.

"Chà chà," chị ta mỉm cười lại đánh giá cậu thêm một lượt nữa, sau đó chẳng cần cân nhắc tới câu chữ, nghĩ sao liền nói thẳng ra vậy, "Với cái thân thể này của cậu em mà cũng muốn trồng trọt ấy hả? Có vác nổi cái cuốc không thế? Biết bắp ngô mọc trong ruộng có hình dáng như thế nào không?"

Bạch Dung mỉm cười lắc đầu, sự thực thì những thứ này cậu đều biết cả, hồi nhỏ bởi vì mẹ cậu li hôn với người kia cho nên hai mẹ con họ đã phải sinh sống tại nông thôn trong một khoảng thời gian dài, mặc dù chưa từng tự tay trồng qua những thứ ấy nhưng cũng biết rõ mấy loại lương thực có hình dáng như thế nào.

"Vậy thì cậu đang muốn nói đùa với chị đấy hả," đối phương lắc đầu, dáng vẻ sảng khoái nói, "Nói sao thì Giang Thành đúng là một nơi rất tốt đấy nhé, non xanh nước biếc, đất đai màu mỡ, trở về phát triển cũng tốt, ít nhất ở nơi này cũng có thể ăn được rau xanh, rau sạch đích thực chứ không giống như người bên trong thành phố, mấy thứ ăn vào người đều là thứ bị bỏ thứ này thêm thứ kia cả, hương vị cũng không được nguyên chất, vừa không ngon lại còn đắt chết đi được, có một nắm rau cải thìa mà đòi người ta tận mấy tệ, rõ ràng đều là ăn chất xúc tác với thuốc nông nghiệp cho phát triển cả mà dám há mồm nói là thực phẩm xanh, chị đây nhổ vào." Vừa nói chị ta còn vừa trề môi, dáng vẻ đau lòng thương xót.

Bạch Dung nhìn mà cảm thấy buồn cười, gật đầu bày tỏ sự tán đồng với chị ta, sau đó không nói thêm gì nữa cả.

Hiện tại đang là tháng giêng nên những cánh đồng ruộng bên ngoài đường ray xe lửa vẫn chưa được thu dọn sạch sẽ, trông như một mảnh đất vàng hoang phế, màu xanh của thực vật trong ruộng còn chưa mọc lên nên nhìn qua thực có vẻ ảm đạm thiếu sức sống, thế nhưng lúc này Bạch Dung lại có cảm giác toàn bộ cơ thể thực thư thái thả lỏng, cả người lười biếng uể oải.

Từ sau khi cậu biết được bản thân mình có con trai thì tâm trạng vẫn luôn phức tạp khó nghĩ.

Năm xưa cậu chính mắt thấy mẹ mình chết thảm nên trong lòng vẫn luôn tồn tại nỗi hận thù khôn nguôi, những năm này cậu đều dựa vào mối hận thù ấy chống đỡ không để bản thân mình gục ngã, cậu nhất định phải tìm ra cho bằng được kẻ đã hại chết mẹ mình, làm cho những kẻ hãm hại và khiến mẹ cậu đau khổ đều phải chịu đựng kết cục bi thảm nhất. Ngoài những thứ này ra không có bất cứ thứ gì có thể lọt vào trong mắt cậu được nữa.

Dựa vào tính cách trước đây của bản thân thì sau khi cậu biết mình có con chắc chắn sẽ không có chuyện giữ lại đứa bé này, thế nhưng đêm hôm đó cậu lại nằm mơ thấy người mẹ đã mất nhiều năm của mình, đã mười mấy năm trôi chưa từng thấy được nụ cười dịu dàng hiền từ trên khuôn mặt bà, cậu rất nhớ bà, rất muốn có thể trở lại bên cạnh mẹ mình, thế nhưng bất kể cậu có cố gắng tiến về phía bà như thế nào cũng đều không thể thu ngắn lại khoảng cách giữa hai người được.

Sau khi toát mồ hôi lạnh bừng tỉnh giấc thì Bạch Dung liền suy nghĩ thông suốt, nhất định là bà muốn cậu giữ lại đứa bé này, đây là đứa cháu nội đầu tiên của bà, không có bất cứ một người bà nội nào là không yêu thương chiều chuộng cháu trai của mình cả, càng không có một người bà nào chấp nhận được việc đứa con mình lại đi làm tổn hại tới cháu trai của bà.

Bạch Dung nghĩ tới nhiều năm nay ngoại trừ một chút tiền tài mà cậu tích lũy được cùng với vài người thuộc hạ ra thì cậu cũng không thực sự có được thứ gì khác, mẹ đã rời xa cậu từ rất lâu rồi, còn cái con người kia thì chẳng đáng để lại gần, chỉ có duy nhất đứa nhỏ này là thứ cậu có thể toàn tâm toàn ý, là cục thịt cắt xuống từ trên thân thể cậu, nếu cậu vì những thứ không đáng giá ngoài kia mà bỏ đi đứa nhỏ thì cậu mới thật sự là không còn lại gì nữa cả.



Cậu ngồi trong bóng tối suy ngẫm nguyên một đêm, đến sáng sớm liền sắp xếp A Thuận rút hết lại số tiền có thể rút mà bản thân đã đổ vào đầu tư, rồi dưới ánh mắt khổng thể tin được của A Thuận đem số tiền đó phân chia cho những người vài năm nay vẫn luôn đi theo bên người cậu, cuối cùng chỉ giữ lại một phần đủ để cậu tiêu dùng trong quãng thời gian sau này mà thôi.

Thằng Thuận không tin được trợn trừng mắt nhìn cậu, lắp bắp nói: "Lão.. lão đại à, đừng nói là anh vì... vì chuyện này mà nghĩ không thông nhé, không sao đâu mà, chẳng phải tên họ Mạc kia nói chỉ cần làm một cái phẫu thuật nho nhỏ là có thể giải quyết được rồi hay sao? Anh không cần phải nghĩ nhiều đâu ạ, em đảm bảo sẽ không để cho bất cứ đứa nào nói chuyện này ra ngoài đâu."

Bạch Dung kiên định lắc đầu, mặc dù thằng Thuận cực kì không tình nguyện nhưng vẫn phải nghe theo những gì Bạch Dung đã sắp xếp đi làm việc, không có cách nào cả, ai bảo đối phương mới là lão đại của bọn họ cơ chứ.

Điều khiến thằng Thuận không nghĩ tới chính là Bạch Dung không chỉ nhanh chóng xử lý hết những thứ đang nằm trong tay mình mà còn gấp gáp thu thập đồ đạc mua vé tàu hoả rời khỏi nơi này nữa, đến ngay cả máy bay cũng không kịp đợi.

Thằng Thuận đứng bên cạnh hai mắt đỏ ửng nhìn cậu thu thập đồ đạc, nghẹn ngào lắp bắp nói lời khuyên nhủ: "Lão đại à, anh thật sự phải rời đi sao, vậy mang theo em đi cùng có được không, anh nghĩ xem, hiện giờ anh đang có tiểu thiếu gia trong người thì bên cạnh cũng nên có người theo cùng để tiện chăm sóc mới được, mặc dù em là thằng đàn ông chân tay thô kệch nhưng đi theo giúp anh làm mấy chuyện như bưng bê xách đồ hay quét nhà lau dọn cũng không có ảnh hưởng gì hết á, anh thấy em nói có đúng không?"

Bạch Dung quay đầu liếc cậu ta một cái, thấy vẻ mặt cậu cực kì nghiêm túc không hề có ý định từ bỏ mới suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu thật sự muốn đi theo anh mày à?"

"Vâng ạ, anh xem em đã theo anh biết bao nhiêu năm như vậy rồi, năm đó nếu không phải lão đại cứu em một mạng thì em đã chết trong tay đám oắt con của bang phái kia từ lâu rồi, bây giờ anh mà không cần em nữa thì em biết đi đâu về đâu đây chứ?" Thằng Thuận dùng vẻ mặt kích động nhắc lại chuyện cũ năm nào, bộ dáng thực giống như chỉ sợ Bạch Dung sẽ vứt lại cậu ta ở đây rồi xoay người bỏ đi vậy.

Bạch Dung biết rõ về chuyện cũ của A Thuận, người này là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, nguyên bản chính là một đứa lưu manh đầu đường xó chợ của khu vực này, vài năm trước đúng lúc cậu đụng phải cảnh cậu ta bị một đám người vây vào giữa quyền đấm cước đá liền gọi một cú điện thoại báo cảnh sát tới giải cứu cậu ta ra ngoài, cũng bắt đầu từ đó mà thằng nhóc Thuận mới có mười mấy tuổi liền một lòng một dạ đi theo bên người cậu, đối đãi với cậu trung thành tận tâm.

Bạch Dung cũng chẳng suy nghĩ lâu lắm, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý dưới ánh mắt trông mong chờ đợi của thằng Thuận, đợi A Thuận thở phào nhẹ nhõm một hơi xong mới nói tiếp: "Anh mày đi trước, cậu ở lại đây xử lý những chuyện còn lại giúp anh xong rồi mới được qua đó sau, nhớ đừng để cho đám người bên này tra ra được chuyện về anh mày biết chưa, anh không muốn về sau còn bị cuốn vào mấy chuyện ở nơi này nữa." Cậu nói vậy hoàn toàn là vì suy nghĩ cho con trai mình sau này, hiện tại con trai cậu vẫn chưa được sinh ra nên chỉ cần một chút không cẩn thận là cậu sẽ mất đi đứa nhỏ, sau khi đứa nhỏ được sinh ra thì cậu càng không muốn để nó bị cuốn vào những chuyện rắc rối bẩn thỉu tại nơi này, càng không muốn khiến cho vận mệnh của đứa bé trở lên bi thảm giống như cậu vậy.

"Dĩ nhiên rồi, lão đại cứ việc yên tâm đi." A Thuận vỗ ngực nói lời đảm bảo.

......

Xe lửa di chuyển một cách chậm rãi trên đường ray, Bạch Dung ngồi tựa bên cửa sổ có chút mơ màng buồn ngủ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cậu thấy được một cánh đồng rộng lớn, một mặt hồ xanh biếc gợn sóng và một cánh đồng sen gần như nối liền tới tận phía chân trời xa xăm, bầu trời trên đầu lại càng xanh thẳm tới tinh khiết.

Thứ làm Bạch Dung khó hiểu chính là cánh đồng rộng lớn đó vô cùng khác lạ, chúng được phân chia thành bốn phần lớn, một phần là mùa xuân với từng bãi cỏ non xanh mướt mới vừa đâm chồi nảy lộc, một phần là mùa hạ xanh tươi trù phú, một phần là mùa thu với sắc vàng bội thu và phần cuối cùng chính là tuyết trắng che phủ của mùa đông, nơi đây so với thành phố lớn âm u ảm đạm không biết tới bốn mùa xuân hạ thu đông thực có thể xứng danh thiên đường, Bạch Dung cảm thấy giấc mơ này của mình thật là đẹp, cậu nhắm chặt hai mắt đưa tay lên day nhẹ trán mình, lòng thầm nghĩ không muốn tỉnh dậy, cũng bởi vậy cậu mới không thấy được chiếc nhẫn màu đen đeo trên ngón tay út của mình bất chợt loé lên một tia sáng.

Người dịch: Hana_Nguyễn
Chương trước Chương tiếp