Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con

Chương 15: Chờ đợi



Bận rộn xong bữa cơm đãi khách hôm mùng mười tháng giêng, cả nhà bọn họ đợi tới hôm mười hai liền cùng nhau chuẩn bị đồ đạc đi lên thị trấn xem mặt tiền cửa hàng định thuê. Cả nhà Dương Tố Phân đều vui vẻ rạng rỡ không thôi, hai đứa nhỏ trong nhà mặc lên người bộ quần áo mới chỉ mặc qua hai lần vào đúng dịp tết, Lưu Khải Đệ cười híp mắt chạy tới bên cạnh Bạch Dung kéo lấy góc áo cậu không buông, khoảng thời gian này người trong nhà đều khá bận rộn chỉ có hai anh em một lớn một nhỏ nhà cậu là rảnh rỗi không có việc gì làm nên càng chơi càng thân thiết, Lưu Tư Tề tương đối dễ thẹn thùng xấu hổ mà hôm nay cậu nhóc cũng đặc biệt vui vẻ mặc bộ đồ mới tràn đầy không khí vui tươi lên người, đến ngay cả người luôn không có cảm giác tồn tại như ông nội Lưu Hải Xuyên cũng đang ha ha cười thành tiếng, vẻ mặt đỏ bừng tràn đầy phấn khích, vừa nhìn một cái liền biết được trong lòng ông cụ lúc này đang vui vẻ tới cỡ nào.

Khi tất cả mọi người rời khỏi căn nhà cũ thì thằng Thuận đã gọi được xe chở qua đây đón người, xe đang đỗ ngay bên lề đường chờ họ đi tới, chỉ đợi mọi người lên xe xong là có thể xuất phát.

Bạch Dung nhìn chiếc xe khách loại nhỏ có phần cửa kính đóng kín mít thì bụng liền sôi trào lên cảm giác khó chịu buồn nôn, thế nhưng trên xe không phải là người lớn thì chính là trẻ nhỏ nên cậu cũng ngại đem túi đồ ăn vặt ra nhấm nháp một mình, như vậy thực là mất hình tượng quá đi, cho nên mới nói sống chết giữ mặt mũi thì chỉ tội vào cái thân thôi, lời này đúng là ngàn năm cũng không đổi.

Cũng may là thị trấn cách thôn làng bọn họ không bao xa, xe khách di chuyển chưa lâu thì đã dừng hẳn lại, dọc đường Bạch Dung cứ cảm thấy nôn nao khó chịu đến choáng váng hết cả người nên cậu chỉ đành bám víu nằm bò tới bên cạnh cửa sổ xe, đợi sau khi mọi người đã xuống xe hết rồi thì cậu mới đẩy mở cửa xe bước xuống dưới cùng.

"Anh... sao anh còn ở đây?"

Bạch Dung vừa mới bước xuống xe liền nghe thấy thắng Thuận ở bên cạnh nói ra câu này, giọng điệu còn chứa chút chán nản bất lực không nói lên thành lời.

"Tôi đợi em ấy."

Một giọng nói khác từ bên cạnh vang lên, Bạch Dung còn chưa kịp tỉnh táo lại từ cảm giác buồn nôn khó chịu liền cảm thấy cánh tay mình được người khác đỡ lấy, giọng nói người đàn ông đã hai ngày nay không được nghe thấy ngay sát bên tai, nói lời quan tâm thân thiết: "Em không sao chứ?"

Bạch Dung quay đầu qua nhìn, quả nhiên cậu thấy được Sở Uyên đang đứng ở ngay bên cạnh mình, thân hình cao gầy mặc một lớp quần áo không quá dày dặn, trên người hiện giờ chỉ khoác một chiếc áo khoác ngoài của anh ta hiện ra trước mắt. Đôi mắt đen láy lấp lánh chứa đầy lo lắng đang nhìn thẳng về phía cậu.

Bạch Dung vừa ngẩng đầu nhìn thấy người này thì sửng sốt không ít, cậu không nghĩ tới chuyện người này vẫn còn đang ở lại đây.

"Anh... anh vẫn luôn đứng đợi ở nơi này đấy hả?" Bạch Dung nhìn anh ta một lát rồi bỗng nhiên hỏi.

"Ừ." Sở Uyên thành thật đáp lời, hiện giờ anh vẫn chưa biết Bạch Dung đang sống ở nơi nào, mà dù có biết thì anh cũng sẽ không chủ động chạy tới quấy rầy hay làm phiền tới cậu, cho nên mấy ngày nay anh chỉ có thể tận lực canh chừng chờ đợi tại khu vực bến xe, chỉ sợ không may Bạch Dung đi lên thị trấn mà bản thân lại bỏ lỡ mất cơ hôi gặp mặt với vợ tương lai nhà mình.

Bạch Dung chớp chớp mắt không biết nói sao cho phải, người đàn ông này không giống với những người mà cậu đã từng gặp phải trước đây, cậu chưa từng gặp phải người đàn ông nào ương bướng cố chấp giống như anh ta cả, thế nhưng dù cho trước đây cậu chưa từng gặp phải kiểu người như thế này bao giờ thì cậu vẫn hiểu rõ loại người này chính là kiểu người khó đối phó nhất.

"Vẫn luôn đợi ở chỗ này ấy hả? Anh không thấy lạnh à?" thằng Thuận nghe được cuộc đối thoại của hai người liền bật thốt ra câu hỏi theo bản năng, nhìn qua có vẻ người này mặc không nhiều quần áo cho lắm, trong thời tiết lạnh giá tới mặt đất cũng sắp kết băng, hơi thở vừa gặp được không khí liền biến thành từng làn sương trắng như thế này mà anh ta lại ngày ngày đứng ở đây uống gió tây bắc ăn đá bào chỉ vì đợi chờ một người thôi sao, có phải đầu óc anh ta có vấn đề không vậy hả?

"Dung này, đây là ai vậy?" Dương Tố Phân thấy mấy người họ vừa tới thì cậu thanh niên tuấn tú tài giỏi này liền vây quanh bên cạnh Bạch Dung, thêm vào bầu không khí giữa hai người họ có chút kì quái liền đi qua dò hỏi.

"Anh ấy... là bạn của cháu ạ." Bạch Dung mỉm cười giải thích với Dương Tố Phân.

"Ồ, vậy là tới tìm cháu đấy hả? Nếu không thì hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi, để Thuận nó đưa mấy người bà tới cửa tiệm là được rồi?" Dương Tố Phân hỏi.

"Không cần đâu, chúng ta đi cùng nhau luôn." Bạch Dung lắc đầu với bà, sau đó mới quay qua chỗ Sở Uyên hỏi, "Anh có đi cùng luôn không?"



"Có." Sở Uyên lập tức gật đầu muốn đi cùng.

Bạch Dung không nhịn được cười nói: "Cũng chẳng cần hỏi người ta xem là muốn đi đâu thì đã gật đầu đòi đi theo rồi à."

"Ừ." Sở Uyên tiếp tục gật đầu, vốn anh ta còn định nói 'Em muốn tôi đi đâu tôi liền đi tới đó' thế nhưng ngẫm nghĩ một hỗi vẫn là nuốt mấy lời buồn nôn đó trở về lại trong bụng thôi, anh ta mà dám nói những lời này trước mặt bao nhiêu người ở đây như vậy thể nào chút nữa Bạch Dung cũng sẽ cảm thấy khó chịu cho mà xem, mấy vấn đề về ý thức đơn giản này anh vẫn có thể hiểu rõ được.

"Vậy thì đi thôi." Bạch Dung hết cách lắc đầu nói, không dấu vết đem cánh tay mình rút khỏi bàn tay của Sở Uyên rồi bước nhanh đi tới phía trên cùng của đội ngũ, coi như cậu làm người dẫn đường cho tất cả mọi người.

Vị trí mặt tiền của cửa hàng vừa vặn nằm đối diện với ngã ba đường, Dương Tố Phân lần đầu tiên nhìn thấy đã cực kì yêu thích, bà cụ kéo lấy cánh tay Bạch Dung nói không ngừng: "Vị trí này tốt lắm, lưu lượng người qua lại đông đúc, có nhiều người muốn đi tới được thị trấn thì đều phải đi ngang qua nơi này, chỉ cần trông nom cửa tiệm cho thật tốt thì việc làm ăn chắc chắn sẽ phát đạt."

"Vâng ạ, vị trí này là do thằng Thuận lựa chọn đấy bà ơi." Bạch Dung cười híp mắt gật đầu hùa theo ý của bà cụ.

"Không trách lại tìm được chỗ tốt như vậy, trông thằng bé đúng là người vừa thông minh lại biết chăm lo xử lý công việc như thế này." Dương Tố Phân cất lời khen ngợi thằng Thuận không ngớt.

Khiến cho người vẫn luôn 'thông minh nhanh nhẹn' như thằng Thuận cũng có chút lúng túng ngượng ngùng theo, thành thật mà nói cuộc đời này cậu ta còn chưa nhận được bất kì lời khen ngợi thẳng thừng ngay trước mặt như vậy bao giờ, khi còn nhỏ bởi vì học tập không ra gì còn suốt ngày đi gây chuyện khắp nơi nên cậu ta bị thầy cô giáo liệt vào nhóm học sinh đáng ghét nhất trong trường, bản thân còn là đứa nhỏ không cha không mẹ nên càng chẳng có ai thèm quan tâm tới cậu.

Trầm Hàm Mai còn thấy thích cửa tiệm này hơn so với Dương Tố Phân một chút, sau khi đi dạo nhìn ngắm một vòng thì cô đã bắt đầu lên kế hoạch cho quán ăn trong tương lai rồi, "Ở bên này có thể bày ít bàn ghế dùng cho khách ngồi ăn cơm, tủ lạnh thì để ở góc đó, vào thời tiết mùa hè chúng ta có thể để rượu bia hay đồ ngọt nước uống vào đó ướp lạnh rồi bán, đặt thêm một cái bàn thu ngân ở bên này nữa là cũng gần như đầy đủ hết rồi."

"Còn chưa đủ đâu ạ." Bạch Dung cũng nhìn một lượt rồi mới mỉm cười nói, "Phía sau bàn thu ngân chúng ta làm thêm một cái tủ rượu nữa, còn những thứ khác có thể từ từ bổ sung thêm sau."

"Rượu thuốc mà cháu ngâm thực sự tính bày bán trong quán ăn này hả, mấy thứ đó đắt lắm nhỉ." Dương Tố Phân có chút đau lòng hỏi, chính mắt bà nhìn thấy Bạch Dung cho không ít đồ quý hiếm vào ngâm cùng đâu, công thức phối hợp dược liệu cũng là mời người có chuyên môn tới hỗ trợ xem xét, đem mấy thứ ấy bày bán trong một cái quán ăn nhỏ bé như thế này đúng là làm mất đi giá trị của nó.

"Cứ đặt ở đó đi bà, chúng ta tạm để loại phổ thông nhất trước đã, bán lẻ ra ngoài với giá ba tệ một lạng, nếu như có người muốn loại tốt hơn thì cháu sẽ mời người tới phối chế công thức sau, đến lúc đó mới bán theo bình sau, một bình ít nhất cũng phải có giá khoảng từ năm ngàn tệ trở lên."

"Ách, năm nghìn tệ? Đắt vậy liệu có người muốn mua không?" Dương Tố Phân ngạc nhiên nhìn về phía cậu, thật sự có người nỡ dùng năm nghìn tệ để mua một bình rượu hay sao?

"Có chứ sao không, bà cứ yên tâm đi mà." Bạch Dung cười vui vẻ gật đầu khẳng định, lòng thầm nghĩ cậu bán năm nghìn tệ một bình còn đang cảm thấy vẫn quá rẻ đây này, chỉ riêng công thức phối chế đã tốn không biết bao nhiêu là tiền rồi chứ đừng nói tới giá cả cho những dược liệu chứa đựng 'tiên khí' mà cậu lấy từ không gian ra nữa.

"Mẹ à, ngài cũng không cần lo lắng vấn đề này đâu, thằng Dung có biết làm ăn hay không chẳng phải mẹ là người hiểu rõ nhất hay sao?" Trầm Hàm Mai cười nói.

"Khà khà, cũng đúng." Dương Tố Phân gật đầu đồng ý với cách nói của con dâu mình.

Sau khi xem mặt bằng cửa hàng xong, Bạch Dung thấy mọi người đều rất thích vị trí của cửa hàng này đồng thời không có thêm bất cứ ý kiến nào khác nên cậu liền gọi chủ nhà tới thương lượng chuyện kí hợp đồng.



Thời hạn cho thuê trong hợp đồng là ba năm, tiền thuê một năm là ba mươi ngàn nhân dân tệ, trả theo từng năm một, tiền điện nước tính riêng, hết thời hạn ba năm thì đôi bên sẽ thương lượng xem có gia hạn hợp đồng tiếp hay không sau.

Chỗ này đã được coi là vị trí khá tốt ở trong thị trấn, tiền cho thuê là ba mươi ngàn tệ cũng không được coi là đắt, mặc dù cũng chẳng phải là rẻ, Bạch Dung để thằng Thuận cầm theo ba mươi ngàn tiền mặt trả tiền thuê nhà năm đầu tiên cho chủ nhà ngay tại chỗ.

Dương Tố Phân và Trầm Hàm Mai thấy chồng tiền dày cộp với những tờ tiền đỏ hồng mà Bạch Dung giao ra trả tiền nhà trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy nặng trĩu, nhưng đồng thời trong đầu họ cũng nảy ra suy nghĩ bản thân nhất định phải chăm chỉ, kinh doanh quán ăn này cho thật tốt để không lãng phí mất số tiền đã bỏ ra, ba mươi ngàn tệ, đây quả thực là một con số không hề nhỏ đối với gia đình bọn họ lúc này.

Sau khi thảo luận xong vấn đề liên quan đến quan ăn thì Trầm Hàm Mai và Lưu Tư Tề quyết định lưu lại để dọn dẹp vệ sinh cho cửa hàng, mà Bạch Dung cùng với những người khác thì đi dạo phố, mặt bằng cửa hàng vừa mới thuê xong nên còn rất nhiều thứ cần phải mua thêm về để sử dụng.

"Anh không có chỗ nào khác để đi à?" Bạch Dung mở miệng hỏi Sở Uyên, người vẫn luôn im lặng đi theo bên cạnh mình.

"Không có." Sở Uyên lắc đầu đáp, không dễ gì hai người mới có thể cùng nhau đi dạo phố được một lần, anh chỉ muốn ở bên cạnh đi cùng với cậu thôi, hơn nữa đúng là anh cũng không có nơi nào để đi thực. Hai ngày nay thời gian ban ngày thì anh một mực đứng đợi tại khu vực bến xe, đến buổi tối mới vào bên trong quán net lên mạng tra xét học hỏi kinh nghiệm theo đuổi vợ của người khác, về cơ bản là anh đang tiêu tốn tất cả thời gian và tâm sức của mình cho Bạch Dung cả.

Bạch Dung thấy anh ta như vậy thì cũng không hỏi thêm nữa, chuẩn bị tinh thần chen chúc vào bên trong khu chợ thực phẩm cùng với mọi người.

Sở Uyên từng tra xét thông tin trước đây của Bạch Dung nên anh hiểu rõ trước đây cậu sống theo lối sống của một công tử nhà giàu điển hình, cảnh tượng hiện tại dường như không có điểm nào phù hợp với con người của cậu, Sở Uyên sợ Bạch Dung bị dòng người chen chúc chèn ép tới khó chịu nên anh kéo cậu tới sát bên cạnh mình, vòng cánh tay rắn chắc qua vây lấy cả người Bạch Dung rồi mới mang theo cậu chen chúc vào bên trong gian chợ.

"Trước đây anh làm công việc gì thế?" Bạch Dung không từ chối hành vi bảo vệ cậu của Sở Uyên, không cần phải chen chúc với người khác khiến cậu có vẻ thoải mái dễ chịu hơn nhiều, thậm chí còn có thời gian rảnh để nói chuyện phiếm cùng với Sở Uyên.

"Ngồi làm việc văn phòng," Sở Uyên thấy cậu hỏi thăm về cuộc sống trước đây của mình liền cảm thấy chuyện này cần phải được suy nghĩ và trả lời một cách nghiêm túc, bởi vậy anh bắt đầu nhớ lại rồi mới nói, "Khi có lãnh đạo tới kiểm tra thì cần kiểm tra xử lý mọi việc cho thật tốt trước, những lúc không có việc gì thì có thể ngồi uống trà hoặc là ngồi đờ người bên trong văn phòng làm việc."

"Dễ dàng vậy sao?" Bạch Dung cười nói, lòng thầm nghĩ không ngờ tên này lại là nhân viên văn phòng đấy, làm bên công chức sao? Cậu cứ nghĩ rằng người này nếu không phải là binh sĩ thì cũng là kiểu như vệ sĩ gì đó chứ, hoặc có thể là cảnh sát chẳng hạn?

"Không dễ dàng." Sở Uyên nghiêm túc lắc đầu phủ nhận, có thể công việc này chính là thiên đường đối với người khác, trừ việc có chút bận rộn vào khoảng mấy ngày trước khi lãnh đạo sẽ tới kiểm tra ra thì đa số thời gian còn lại đều nhàn rỗi không có việc gì để làm hết, có thể lên mạng nói chuyện phiếm hoặc là làm một số việc ngoài giờ gì đó, thế nhưng anh lại chỉ cảm thấy nó thực bí bách, thực nhàm chán, chẳng khác nào một con thú bị nhốt trong lồng cả, chỉ còn thiếu mỗi nhảy nhót quay cuồng và cào cửa nữa thôi, mấy lời này là do Sở Ương nói.

"Vậy trước khi anh tới đây thì đã xin nghỉ việc ở bên đó rồi à?" Bạch Dung tiếp tục hỏi.

"Ừ, nghỉ rồi." Sở Uyên gật đầu đáp, sau đó anh lại như nhớ tới chuyện gì đó mà trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, ngày hôm đó khi nhận được tin tức Bạch Dung đang ở huyện Thanh Sơn thì anh còn phải ở văn phòng trực ban, vừa nhận được tin tức anh cũng liền đưa đơn xin nghỉ việc rồi rời đi luôn, lúc rời khỏi cái văn phòng kia anh lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm không thôi, giống như vừa được giải thoát vậy.

"Người nhà anh không phản đối hay sao?" Tạm không nhắc tới chuyện anh ta chuẩn bị đi tìm một người đàn ông khác đòi chung sống cùng nhau, chỉ riêng chuyện tùy ý vứt bỏ công việc kiếm sống cũng có thể khiến không ít bậc phụ huynh trong nhà chẳng có cách nào tiếp thu được rồi. Truyện Nữ Cường

"Sẽ không đâu." Sở Uyên không chút áp lực lắc đầu, anh tới đây tìm vợ mình để chịu trách nhiệm chứ có phải đi làm chuyện bất hợp pháp gì đâu, tại sao người nhà phải phản đối cơ chứ?

Hiển nhiên là Sở Uyên chưa bao giờ hiểu được lý tưởng của cha Sở nhà mình là ông cụ Sở Tu Viễn cả.

Người dịch: Hana_Nguyễn
Chương trước Chương tiếp