Không Rời

Chương 18



Vào buổi chiều, Hạ Văn Hi nói rằng anh ấy sẽ chính thức bàn giao cho tôi công việc đầu tiên.

Tôi trịnh trọng gật đầu: "Anh xem có cần tôi làm gián điệp trà trộn vào công ty đối thủ không?"

"Cô sẽ có thể làm gì chứ?" Hạ Văn Hi khẽ chế nhạo, đưa chiếc ipad cho tôi.

Cuộc thi thiết kế trang sức do các hãng trang sức hàng đầu trong nước tổ chức.

Tôi sững sờ vài giây, ngạc nhiên ngước nhìn.

Hạ Văn Hi có một nụ cười đẹp mê hồn, lông mày có chút nhíu lại.

"Hãy đem một giải thưởng về."

Anh ta đưa tôi đến một phòng khác. Đó cũng là một nơi rộng lớn, phong cách thiết kế tương tự phòng anh ta. Tôi khá thích nó.

Chiếc bình trên bàn chứa những bông hồng trắng tinh tế.

Gọn gàng, sạch sẽ như thể mới được dọn dẹp cách đây không lâu.

"Từ giờ đây sẽ là phòng làm việc của cô."

Vậy thắc mắc buổi sáng sao tôi không có phòng làm việc riêng là bởi nó chưa được dọn dẹp à?

Tôi hỏi: "Tôi không phải là trợ lý của anh sao?"

Hạ Văn Hi uể oải tựa người vào cửa, gật đầu: "Ừ thì sao?"

"Có vấn đề gì à?"

Tôi bình tĩnh hỏi:"Công ty chúng ta không liên quan gì đến trang sức phải không? Tại sao anh lại muốn tôi tham gia cuộc thi thiết kế?"

Hạ Văn Hi quay đầu bỏ đi: “Tôi không quan tâm, đây là công việc tôi giao cho cô, hãy hoàn thành tốt. Cô cứ thử không đạt giải thưởng xem.”

Tôi đứng ngây ở đó một lúc rồi thở ra nhẹ nhàng.

Khóe miệng không khỏi cong lên.

Hạ Văn Hi, anh quá tốt với tôi.

Tôi học chuyên ngành thiết kế đồ trang sức cao cấp ở trường đại học, vì điều này mà tôi đã đấu tranh thời gian dài với bố mẹ. Họ muốn tôi học kinh tế.

Sau khi tốt nghiệp đại học, ban đầu tôi muốn đợi đến khi có nhiều sản phẩm hơn mới thành lập studio cá nhân và tạo thương hiệu cá nhân.

Nhưng không ngờ gia đình lại xảy ra chuyện.

Tôi đã bán hết tất cả sản phẩm. Chúng đều là báu vật mà tôi đã hoàn thành bằng cả tâm huyết.

Cuộc thi thiết kế trang sức này vô cùng có giá, người chiến thắng không chỉ trở nên nổi tiếng mà còn có cơ hội gia nhập công ty trang sức nổi tiếng.

Đây là điều mà vô số thí sinh ao ước.

Ban đầu tôi muốn tham gia, nhưng tôi đã trải qua quá ti tỉ thứ trong khoảng thời gian này, tôi còn đâu tâm trí mà sáng tạo nổi.

Lúc này, Hạ Văn Hi đã chìa tay ra, đem tôi đẩy về phía trước.

Anh ta muốn tôi theo đuổi những gì tôi muốn.

Tôi bước vào phòng làm việc, trông thấy những bông hồng trắng xinh đẹp.

Ý nghĩa của hoa hồng trắng là: tình yêu trong sáng, thuần khiết.

Tình yêu giữa những người trẻ là sự luôn đồng hành cùng nhau.
Chương trước Chương tiếp