Không Thể Chạm Đến
Chương 12
Sáng hôm sau, Tĩnh Ngữ tỉnh dậy từ trong giấc mộng dài, cô cũng không biết tại sao mình lại đến bệnh viện, cô chỉ nhớ là hôm qua cô đã làm đổ mì vào người khách, còn liên lụy đến ông chủ và quản lí phải bị mắng cùng mình. Còn chuyện sau đó thì cô không nhớ gì cả, không lẽ cô đã ngất đi sao?
"Có phải mình càng lúc càng vô dụng rồi không, chỉ có vậy cũng không chịu được?" Tĩnh Ngữ thở dài, trong lòng vô cùng buồn bã, cảm giác bất lực khiến cô như muốn chôn thân ở địa ngục.
Nhưng chỉ một giây sau cô đã cố gắng phấn chấn lại, cô không thể suy sụp được, nêys chỉ có một mình, mọi chuyện đương nhiên rất dễ giải quyết, nhưng bên cạnh cô còn có em gái, cô nhất định phải mạnh mẽ và mạnh mẽ.
Tĩnh Ngữ nhìn vào màn hình điện thoại, cô bắt đầu hốt hoảng: "Đã trễ đến vậy rồi sao? Không được, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây."
...
Cả đêm qua Đàm Dật Trì đã ở lại bệnh viện không rời một bước, anh sợ nửa đêm cô lại phát sốt, vậy thì lại nguy.
Trời vừa sáng anh đã đi mua cháo, anh lo cô tỉnh lại sẽ cảm thấy đói. Tính ra đây là lần đầu tiên anh tận tình chăm sóc cho một người như vậy, nhưng biết sao bây giờ, dù gì thì người ta cũng gọi anh một tiếng chú, cứ như vậy bỏ mặc trong lòng cũng không được dễ chịu.
Trên đường mia cháo trở về, điện thoại anh chợt reo lên, là trợ lí gọi đến.
"Đàm tổng, đã muộn như vậy rồi mà anh vẫn còn chưa đến công ti sao?"
"Tôi có việc. Với lại các người thiếu tôi thì không sống được à? Hối cái gì mà hối?" Nói xong anh liền cọc cằn tắt máy, câu trước còn bình thường, câu sao đã hằn học. Anh quả là một người dễ nổi nóng.
Đàm Dật Trì mua cháo trở về bệnh viện, anh nghĩ cô đang ngủ nên không dám gây ra tiếng động lớn, nhưng...
Tĩnh Ngữ đang thay đồ, cô đứng xoay người lại với anh, để lộ bờ lưng trắng trẻo, gầy gò.
Anh mặt không đổi sắc, liếc mắt sang chỗ khác rồi lại nhìn vào tấm lưng đó, khoé môi tự động nhếch lên, gương mặt gian xảo và biến thái vô cùng. Ông chú này, coi bộ không được đứng đắn cho lắm.
Đợi khi cô thay đồ xong, anh đột nhiên hắn giọng làm cô giật mình: "E hèm!"
"Chú! Sao chú lại ở đây? Chú... chú... có phải chú..." Cô sợ sệt lùi về sau, mất tự nhiên nói.
Anh nghiêm giọng nói, đồng thời đặt cháo xuống: "Tôi không nhìn thấy gì cả. Hơn nữa, cô nghĩ rằng tôi sẽ hứng thú với loại nít ranh như cô sao?"
Lời anh nói rất có lí, cô nghe xong liền tin ngay, đơn thuần và ngây thơ đến đáng thương.
"Nhưng, sao chú lại ở bệnh viện? Không lẽ, hôm qua... chú... chú đưa tôi đến đây?" Cô không dám chắc người đó là anh, dù sao thì anh và cô cũng không có quan hệ gì, thậm chí còn không quen biết, hơn nữa... anh vốn không có ấn tượng tốt với cô, sao có thể giúp cô lần hai?
Đàm Dật Trì không phủ định nhưng cũng không tự nhận, bởi vì bản thân anh cũng không phải là người tốt hay giúp đỡ người khác, nói ra cảm thấy có hơi ngượng.
"Ăn cháo đi, tôi vừa mới mua đấy, vẫn còn nóng." Anh nói.
"Cảm ơn chú, nhưng không cần đâu, tôi đã trả tiền viện phí rồi, giờ tôi phải đi ngay."
Nghe vậy, Đàm Dật Trì luền cau mày, phản ứng có hơi gắt gỏng: "Cô đùa với tôi đó à? Lại muốn xuất viện? Cô tưởng rằng bản thân là mình đồng da sắt à?"
"Tôi... tôi thật sự không sao, chú đừng lo, thật đó, tôi rất khoẻ. Với lại tiền viện phí ở đây đắt quá, tôi không trả nổi đâu." Cô cúi đầu, cảm giác hèn mọn và khó xử.
"Tôi bảo cô trả tiền viện phí khi nào hả?" Anh nổi cơn thịnh nộ kéo cô ngồi xuống giường, đưa hũ cháo cho cô: "Mau ăn hết cháo cho tôi."
"Tôi, tôi không có thói quen ăn sáng, tôi không đói. Với lại giờ tôi phải đi rồi, nếu không thì không kịp mất." Cô nhỏ giọng.
Đàm Dật Trì đặt hũ cháo xuống bàn, anh bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cô gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?"
"Tôi phải đi làm, chú không cần đi làm sao?"
"Cô đã như vậy rồi còn muốn đi làm, cô nhìn lại sắc mặt của bản thân xem, trắnh bệch như một tờ giấy. Có phải cô cảm thấy cô sống đủ lâu rồi không?"
"Chú quan tâm nhiều như vậy làm gì? Không lẽ tôi đã đắc tội chú sao? Hay tôi đã làm gì khiến chú không vui?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt rất kiên định, nhất quyết muốn rời đi.
Đàm Dật Trì hừ lạnh: "Là do tôi làm ơn mắc oán, đáng lẽ tôi không nên quan tâm đến cô. Muốn đi chết thì cứ đi, tôi không cản."
Tĩnh Ngữ mím chặt môi, cô thật sự không muốn có bất kì liên quan gì đến những người giàu có như anh, bài học ở quán bar, cô đã đủ hiểu rồi.
Thân phận của cô như là một con kiến vậy, nhỏ bé đến mức bất kì ai cũng có thể giẫm đạp, cũng có thể khinh thường.
Mà cô với anh, càng không nên có liên quan đến nhau, cô không muốn trở thành một món đồ chơi rẻ mạt trong tay người khác.
Vậy nên mỗi lần nhìn thấy anh thì cơ thể cô lại bất giác run rẩy, ánh mắt đó, khiến cô cảm thấy sợ hãi. Trong đó cô chỉ nhìn thấy sự coi thường và thương hại, nó khiến cho lòng tự trọng của cô bị vỡ nát, không còn lại chút gì.
Tĩnh Ngữ vội vàng rời khỏi phòng bệnh như đang bỏ chạy, dáng vẻ gầy gò, loạng choạng khiến người ta cảm thấy chướng mắt.
Anh tặc lưỡi, lần đầu chăm sóc tận tình cho một người như vậy mà người ta lại không muốn nhận, xem có nực cười không chứ?
"Đúng là con nhóc vô ơn!"
"Có phải mình càng lúc càng vô dụng rồi không, chỉ có vậy cũng không chịu được?" Tĩnh Ngữ thở dài, trong lòng vô cùng buồn bã, cảm giác bất lực khiến cô như muốn chôn thân ở địa ngục.
Nhưng chỉ một giây sau cô đã cố gắng phấn chấn lại, cô không thể suy sụp được, nêys chỉ có một mình, mọi chuyện đương nhiên rất dễ giải quyết, nhưng bên cạnh cô còn có em gái, cô nhất định phải mạnh mẽ và mạnh mẽ.
Tĩnh Ngữ nhìn vào màn hình điện thoại, cô bắt đầu hốt hoảng: "Đã trễ đến vậy rồi sao? Không được, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây."
...
Cả đêm qua Đàm Dật Trì đã ở lại bệnh viện không rời một bước, anh sợ nửa đêm cô lại phát sốt, vậy thì lại nguy.
Trời vừa sáng anh đã đi mua cháo, anh lo cô tỉnh lại sẽ cảm thấy đói. Tính ra đây là lần đầu tiên anh tận tình chăm sóc cho một người như vậy, nhưng biết sao bây giờ, dù gì thì người ta cũng gọi anh một tiếng chú, cứ như vậy bỏ mặc trong lòng cũng không được dễ chịu.
Trên đường mia cháo trở về, điện thoại anh chợt reo lên, là trợ lí gọi đến.
"Đàm tổng, đã muộn như vậy rồi mà anh vẫn còn chưa đến công ti sao?"
"Tôi có việc. Với lại các người thiếu tôi thì không sống được à? Hối cái gì mà hối?" Nói xong anh liền cọc cằn tắt máy, câu trước còn bình thường, câu sao đã hằn học. Anh quả là một người dễ nổi nóng.
Đàm Dật Trì mua cháo trở về bệnh viện, anh nghĩ cô đang ngủ nên không dám gây ra tiếng động lớn, nhưng...
Tĩnh Ngữ đang thay đồ, cô đứng xoay người lại với anh, để lộ bờ lưng trắng trẻo, gầy gò.
Anh mặt không đổi sắc, liếc mắt sang chỗ khác rồi lại nhìn vào tấm lưng đó, khoé môi tự động nhếch lên, gương mặt gian xảo và biến thái vô cùng. Ông chú này, coi bộ không được đứng đắn cho lắm.
Đợi khi cô thay đồ xong, anh đột nhiên hắn giọng làm cô giật mình: "E hèm!"
"Chú! Sao chú lại ở đây? Chú... chú... có phải chú..." Cô sợ sệt lùi về sau, mất tự nhiên nói.
Anh nghiêm giọng nói, đồng thời đặt cháo xuống: "Tôi không nhìn thấy gì cả. Hơn nữa, cô nghĩ rằng tôi sẽ hứng thú với loại nít ranh như cô sao?"
Lời anh nói rất có lí, cô nghe xong liền tin ngay, đơn thuần và ngây thơ đến đáng thương.
"Nhưng, sao chú lại ở bệnh viện? Không lẽ, hôm qua... chú... chú đưa tôi đến đây?" Cô không dám chắc người đó là anh, dù sao thì anh và cô cũng không có quan hệ gì, thậm chí còn không quen biết, hơn nữa... anh vốn không có ấn tượng tốt với cô, sao có thể giúp cô lần hai?
Đàm Dật Trì không phủ định nhưng cũng không tự nhận, bởi vì bản thân anh cũng không phải là người tốt hay giúp đỡ người khác, nói ra cảm thấy có hơi ngượng.
"Ăn cháo đi, tôi vừa mới mua đấy, vẫn còn nóng." Anh nói.
"Cảm ơn chú, nhưng không cần đâu, tôi đã trả tiền viện phí rồi, giờ tôi phải đi ngay."
Nghe vậy, Đàm Dật Trì luền cau mày, phản ứng có hơi gắt gỏng: "Cô đùa với tôi đó à? Lại muốn xuất viện? Cô tưởng rằng bản thân là mình đồng da sắt à?"
"Tôi... tôi thật sự không sao, chú đừng lo, thật đó, tôi rất khoẻ. Với lại tiền viện phí ở đây đắt quá, tôi không trả nổi đâu." Cô cúi đầu, cảm giác hèn mọn và khó xử.
"Tôi bảo cô trả tiền viện phí khi nào hả?" Anh nổi cơn thịnh nộ kéo cô ngồi xuống giường, đưa hũ cháo cho cô: "Mau ăn hết cháo cho tôi."
"Tôi, tôi không có thói quen ăn sáng, tôi không đói. Với lại giờ tôi phải đi rồi, nếu không thì không kịp mất." Cô nhỏ giọng.
Đàm Dật Trì đặt hũ cháo xuống bàn, anh bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cô gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?"
"Tôi phải đi làm, chú không cần đi làm sao?"
"Cô đã như vậy rồi còn muốn đi làm, cô nhìn lại sắc mặt của bản thân xem, trắnh bệch như một tờ giấy. Có phải cô cảm thấy cô sống đủ lâu rồi không?"
"Chú quan tâm nhiều như vậy làm gì? Không lẽ tôi đã đắc tội chú sao? Hay tôi đã làm gì khiến chú không vui?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt rất kiên định, nhất quyết muốn rời đi.
Đàm Dật Trì hừ lạnh: "Là do tôi làm ơn mắc oán, đáng lẽ tôi không nên quan tâm đến cô. Muốn đi chết thì cứ đi, tôi không cản."
Tĩnh Ngữ mím chặt môi, cô thật sự không muốn có bất kì liên quan gì đến những người giàu có như anh, bài học ở quán bar, cô đã đủ hiểu rồi.
Thân phận của cô như là một con kiến vậy, nhỏ bé đến mức bất kì ai cũng có thể giẫm đạp, cũng có thể khinh thường.
Mà cô với anh, càng không nên có liên quan đến nhau, cô không muốn trở thành một món đồ chơi rẻ mạt trong tay người khác.
Vậy nên mỗi lần nhìn thấy anh thì cơ thể cô lại bất giác run rẩy, ánh mắt đó, khiến cô cảm thấy sợ hãi. Trong đó cô chỉ nhìn thấy sự coi thường và thương hại, nó khiến cho lòng tự trọng của cô bị vỡ nát, không còn lại chút gì.
Tĩnh Ngữ vội vàng rời khỏi phòng bệnh như đang bỏ chạy, dáng vẻ gầy gò, loạng choạng khiến người ta cảm thấy chướng mắt.
Anh tặc lưỡi, lần đầu chăm sóc tận tình cho một người như vậy mà người ta lại không muốn nhận, xem có nực cười không chứ?
"Đúng là con nhóc vô ơn!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương