Không Thể Chạm Đến

Chương 27



Trong ánh chiều tà, Tĩnh Ngữ đứng ngơ ngẩn ở quầy bán cà phê, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, chợt, có một người phụ nữ mỹ mạo xinh đẹp bước vào quán, cô ấy thật nền nã và dịu dàng, không khác gì một tiên nữ giáng trần.

Cô ta gọi một hai tách cà phê sữa, có lẽ là đang chờ ai đó đến.

Khi Tĩnh Ngữ đem cà phê ra, cô ta đã mỉm cười thân thiện nói hai tiếng cảm ơn.

Ở khoảng cách gần, cô càng nhìn rõ nét mặt của người phụ nữ này, u buồn và nặng nề.

Cô ta ngồi ở đó, rũ mắt nhìn tách cà phê trong tay, cảm giác như xung quanh có một nỗi buồn hiu hắt, lòng mang đầy tâm sự.

Tĩnh Ngữ thật tò mò, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, sao lại có biểu cảm tự ti và rụt rè đến vậy.

Chợt, người đàn ông kia bước vào quán, ngồi vào ghế đối diễn người phụ nữ ấy.

Tĩnh Ngữ lặng người, không ngờ lại có thể gặp Đàm Dật Trì ở đây, cô cứ nghĩ, sẽ không bao giờ gặp lại nữa chứ.

Cô trốn vào một góc lẳng lặng nhìn bọn họ nói chuyện, mặc dù không nghe thấy gì nhưng với biểu cảm lạnh lùng của anh, cô có thể đoán ra, chắc chắn bọn họ có xích mích.

Tĩnh Ngữ siết chặt hai tây, miệng lầm bầm: “Một người phụ nữ kiều diễm như vậy cũng không thể khiến cho chú hài lòng, vậy thì tôi đã là gì chứ?”

Cô thầm nghĩ, có lẽ anh đã sớm quên đi chuyện hôm đó rồi, dù gì cô cũng chỉ là một món đồ chơi qua đường, đối với anh, cô còn không bằng cả rác rưởi kia mà, có gì đáng luyến tiếc?

Tĩnh Ngữ thở dài, cô không dám than trách, chỉ là có chút không cam lòng, có chút khó chịu.



“Tĩnh Ngữ, làm gì ở đó vậy?” Đồng nghiệp cảm thấy cô có chút lạ nên hỏi.

Đàm Dật Trì thoáng nghe ai đó đang gọi Tĩnh Ngữ nên liền nhìn sang phía cô, mặc dù không nhìn rõ, nhưng mà… dáng vẻ đó, không thể nào lầm được.

Tĩnh Ngữ cởi tạp dề, cô nói: “Tôi cảm thấy có chút không khoẻ, tôi về trước.”



Ra khỏi quán cà phê, Tĩnh Ngữ định sẽ đến bệnh viện, cô đã hứa là mỗi ngày sẽ đến bệnh viện thăm em gái vậy mà cả sáng lại bận bịu không có thời gian.

Nhưng cô chỉ mới bước được vài mét, đã có người từng đằng sau bước đến nắm lấy cổ tay cô.

“Lưu Tĩnh Ngữ, cô đang trốn tránh tôi sao?”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, Tĩnh Ngữ có hơi rùng mình, không dám xoay người lại.

Đàm Dật Trì không chờ cô lên tiếng đã vội vàng kéo cô về phía mình, nhẹ giọng nói hai từ “xin lỗi”.

“Tôi xin lỗi, hôm đó… là tôi đã hiểu lầm cô.”

Cô nâng mắt nhìn anh, trong chốc lát không thể tin rằng anh lại tìm cô nói lời xin lỗi, còn tỏ ra thành khẩn đến vậy.



Ở phía sau, Thiên Kỳ cũng vừa bước ra khỏi quán cà phê, cô ta đưa mắt nhìn về phía này, mặt không chút biểu cảm.

“Cũng đến lúc anh nên tìm một cô gái chăm sóc cho anh rồi, dù sao cũng đâu còn trẻ trung gì nữa.” Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn trời xanh, bất giác cảm thán: “Cho dù có qua bao lâu thì bầu trời hôm nay vẫn sẽ không thay đổi, thứ thay đổi… là vạn vật trên thế gian. Hôm nay cười, ngày mai khóc, cũng chẳng biết đến nào mới có thể tìm lại được chính mình. Liệu khoảnh khắc tỉnh ngộ, có phải đã quá muộn màng?”

Vừa dứt câu, taxi cũng đã đến, Thiên Kỳ chậm rãi bước lên xe, qua cửa kính taxi, ánh mắt cô ta như có hơi nước, long lanh đượm buồn.

Ngay lúc đó, Tĩnh Ngữ vội vàng đẩy anh ra, cô lùi lại phía sau, nở nụ cười tự giễu: “Chú có cảm thấy nực cười không? Khi không lại đi xin lỗi một kẻ dơ bẩn như tôi?”

Đàm Dật Trì nheo mắt nhìn cô, không tiến lên nữa: “Tôi biết cô đang giận dỗi, nhưng tôi thật lòng muốn xin lỗi cô, không lẽ… cô không nhìn ra sự chân thành của tôi sao?”

“Nhưng tôi đã sớm quên mất chuyện hôm đó rồi, cũng không cần lời xin lỗi từ chú. Buông tha cho tôi đi có được không? Bên cạnh chú có nhiều cô gái như vậy, tại sao cứ đi trêu chọc một con nhóc hư hỏng như tôi chứ?” Cô không phải muốn tự nhận bản thân là hư hỏng, chỉ là, nếu anh ghét cô, vậy không phải là một chuyện tốt sao? Vì thật lòng, cô không muốn cứ tiếp tục dây dưa như thế này, nó vốn chẳng có ý nghĩa gì cả.

Đàm Dật Trì thở dài: “Cô không vui vì tôi đã gặp mặt người phụ nữ kia sao? Cô cũng trẻ con thật đấy, tôi và cô ta đã chia tay từ lâu, không còn quan hệ gì cả, lần này gặp nhau cũng chỉ để giải quyết rõ ràng mọi chuyện.”

Tĩnh Ngữ mím môi, cô không ngờ anh lại là một người tự luyến đến vậy, anh cho mình là trung tâm của vũ trụ này sao? Cô vốn dĩ không quan tâm đến việc của anh và người phụ nữ đó.

“Đàm Dật Trì, chú có thôi đi không hả? Tôi đã nói đến vậy rồi mà chú vẫn không hiểu sao? Tôi ghét chú, không muốn gặp lại chú nữa, chú cũng đừng tìm tôi để làm gì cả, tôi không muốn bị coi là một kẻ trơ trẽn quyến rũ đàn ông để sống qua ngày. Làm ơn, đừng chà đạp lên lòng tự trọng của tôi thêm nữa.”

Cô dứt khoát nói ra những lời mà mình muốn nói, sau đó quay người lại bỏ chạy, đâm đầu mà chạy trốn khỏi con ác quỷ hung tợn là anh.

Đàm Dật Trì nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô, mày cau chặt, cảm giác càng lúc càng bức bối, khó chịu như như là có một tảng đá đang đè nặng ở trên đầu.

“Lần đầu tiên có người dám nói ghét tôi. Tiểu nha đầu này, cô có biết mình đã giẫm phải đuôi hổ không vậy?”
Chương trước Chương tiếp