Không Thể Chạm Đến
Chương 31
Tối hôm đó Đàm Dật Trì trở về Đàm gia, lúc này ba của anh vừa uống trà vừa xem tin tức thời sự, còn mẹ anh có lẽ đang loay hoay dưới bếp.
Anh bước đến ngồi cùng ba, một lúc thì lên tiếng: “Ông nội đâu rồi ba?”
“Ông con nói không khoẻ, lên phòng nghỉ ngơi rồi, dạo gần đây sức khoẻ của ông con yếu đi nhiều rồi nhưng lại không chịu nằm lại ở bệnh viện, cũng không biết sao nữa.” Ba anh thở dài rồi lại nâng tách trà lên uống.
“Bình thường ba bị khó ngủ còn uống trà vào buổi tối à?” Anh cau mày, tuy không thường trở về nhưng mỗi lần về đều rất quan tâm đến ông và ba mẹ. Cái khác thì không nói, chỉ riêng việc hiếu thảo, anh thật sự là một người con tốt.
“Là trà hoa cúc, do mẹ con mua đó, bà ấy cứ bảo ba uống, nhưng nói thật, uống chả ngon gì cả.” Ông ấy nhỏ giọng, không dám để mẹ anh nghe thấy.
Anh cười cười, nét mặt hiện lên sự vui vẻ, cũng chỉ có ở nhà anh mới cảm thấy thoải mái và ấm áp đến vậy.
Chợt, từ bên trong, một cô gái có dáng hình mảnh khảnh bước ra, cô ấy nhìn thấy anh liền nở nụ cười rạng rỡ, lúng túng bước đến: “Anh Trì, anh về rồi? Em đang rửa hoa quả, để em vào trong gọt hoa quả cho anh nha!”
Dứt lời, cô ấy liền bước vào trong bếp, có thể nhìn ra được, cô ấy đang xấu hổ, e thẹn.
Ngay lúc đó, mẹ anh cũng bước ra: “Còn vài món nữa, sắp xong rồi, hai ba con ông đợi thêm một tí.”
Đàm Dật Trì cau mày, có chút không vui: “Là mẹ gọi cô ấy đến à?”
“Đúng vậy, con có ý kiến gì thì cứ việc nói với bà già này, đừng có mà kiếm chuyện với con bé.” Bà ấy nhìn ra được anh đang không hài lòng nên đã lên tiếng cảnh cáo, không để anh có cái quyền làm bừa.
Đàm Dật Trì thở dài, bất lực nói: “Mẹ biết rõ con không thích cô ấy, sao mẹ cứ gán ghép bừa như vậy?”
“Con tự nhìn lại mình xem, còn thích với chả thích? Đàm Dật Trì à, con đã lớn lắm rồi, còn không biết nghe lời, nếu như con chịu kết hôn thì mẹ có cần lo lắng như vậy không? Trừ phi con dẫn bạn gái về cho mẹ, nếu không, mẹ nói cho con biết, mẹ đã xem Hân Đồng là con dâu tương lai của Đàm gia rồi.” Mẹ anh vô cùng kiên quyết, mặc dù có chút vô lí nhưng tất cả cũng chỉ vì lo nghĩ cho anh, với lại, Hân Đồng còn là một cô gái xinh đẹp, tính cách còn vô cùng tốt, mẹ anh có ép anh lấy cô ấy cũng không phải là quá đáng.
“Mẹ!” Anh nhíu chặt mày, rõ ràng là tức giận nhưng lại không dám lớn tiếng với chủ nhân của ngôi nhà này.
“Đừng gọi mẹ nữa. Liệu mà cư xử cho phải phép vào.” Mẹ anh cảnh cáo thêm một lần nữa rồi vào trong xem món ăn đã chính chưa.
“Ba, sao ba lại không nói gì?” Anh nhìn sang ba anh, ông ấy vẫn đang xem tin tức.
“Nghe theo lời mẹ con đi, ba cũng không có cách.” Ông ấy nhún vai rồi cũng vào trong phụ mẹ anh dọn thức ăn.
Diệp Hân Đồng vừa gọt xong trái cây, cô ấy cẩn thận đặt lên bàn: “Anh ăn táo đi! Là do em và mẹ anh cùng nhau đi chợ mua đó, còn tươi hơn ở trong siêu thị.”
“Tôi không ăn, cô tự mình ăn đi!” Anh bực bội đứng lên, bỏ vào trong bếp: “Con cũng muốn giúp một tay.”
Ai cũng tránh mặt vậy nên chỉ còn một mình Diệp Hân Đồng ở trong phòng khách, cô ấy gượng gạo gãi đầu, cảm thấy có hơi hụt hẫng.
Thật ra Diệp Hân Đồng là con gái của bạn thân mẹ anh, năm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi, là bác sĩ khoa nhi, không những nhân cách tốt mà xuất thân cũng rõ ràng, không giống như những cô gái khác.
Nếu tính ra, anh và cô ấy cũng được coi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi cùng nhau, đã vậy hai nhà còn vô cùng thân thiết, không phải chỉ là đối tác làm ăn bình thường.
Nhưng mà từ khi cô ấy còn trong bụng mẹ thì anh đã xem cô ấy là em gái, lúc nhỏ còn từng bế cô ấy, đút cho cô ấy ăn. Vậy nên,muốn anh nảy sinh tình cảm với cô gái này, đương nhiên là chuyện không thể nào.
Trong bữa cơm, Đàm Dật Trì không nói lời nào, cũng không nhìn Diệp Hân Đồng dù chỉ một lần, cảm giác vô cùng xa cách khiến cho cô ấy cảm thấy gượng gạo.
Cô ấy không hiểu, rõ ràng trước đây cô ấy và anh đã từng rất thân thiết, tại sao bây giờ lại không thể nói chuyện với nhau dù chỉ một câu?
Hân Đồng chần chừ một lúc, sau đó gắp cho anh món thịt kho mà anh thích ăn: “Anh ăn thêm đi, anh bận như vậy, cũng nên quan tâm đến sức khỏe một chút.”
Mẹ anh gật đầu đồng ý: “Ừm, đúng rồi đó, mẹ thấy con lại gầy đi rồi, nên bớt uống rượu, hút thuốc lại đi, cái này con phải học hỏi ba con.”
Anh chỉ “ừm” một tiếng, cũng không để lộ ra thái độ gì.
Mẹ anh nhìn anh như vậy cũng chỉ biết thở dài, bà ấy không hiểu, một cô gái tốt như vậy sao anh lại không thích? Không lẽ anh không thích phụ nữ?
Anh bước đến ngồi cùng ba, một lúc thì lên tiếng: “Ông nội đâu rồi ba?”
“Ông con nói không khoẻ, lên phòng nghỉ ngơi rồi, dạo gần đây sức khoẻ của ông con yếu đi nhiều rồi nhưng lại không chịu nằm lại ở bệnh viện, cũng không biết sao nữa.” Ba anh thở dài rồi lại nâng tách trà lên uống.
“Bình thường ba bị khó ngủ còn uống trà vào buổi tối à?” Anh cau mày, tuy không thường trở về nhưng mỗi lần về đều rất quan tâm đến ông và ba mẹ. Cái khác thì không nói, chỉ riêng việc hiếu thảo, anh thật sự là một người con tốt.
“Là trà hoa cúc, do mẹ con mua đó, bà ấy cứ bảo ba uống, nhưng nói thật, uống chả ngon gì cả.” Ông ấy nhỏ giọng, không dám để mẹ anh nghe thấy.
Anh cười cười, nét mặt hiện lên sự vui vẻ, cũng chỉ có ở nhà anh mới cảm thấy thoải mái và ấm áp đến vậy.
Chợt, từ bên trong, một cô gái có dáng hình mảnh khảnh bước ra, cô ấy nhìn thấy anh liền nở nụ cười rạng rỡ, lúng túng bước đến: “Anh Trì, anh về rồi? Em đang rửa hoa quả, để em vào trong gọt hoa quả cho anh nha!”
Dứt lời, cô ấy liền bước vào trong bếp, có thể nhìn ra được, cô ấy đang xấu hổ, e thẹn.
Ngay lúc đó, mẹ anh cũng bước ra: “Còn vài món nữa, sắp xong rồi, hai ba con ông đợi thêm một tí.”
Đàm Dật Trì cau mày, có chút không vui: “Là mẹ gọi cô ấy đến à?”
“Đúng vậy, con có ý kiến gì thì cứ việc nói với bà già này, đừng có mà kiếm chuyện với con bé.” Bà ấy nhìn ra được anh đang không hài lòng nên đã lên tiếng cảnh cáo, không để anh có cái quyền làm bừa.
Đàm Dật Trì thở dài, bất lực nói: “Mẹ biết rõ con không thích cô ấy, sao mẹ cứ gán ghép bừa như vậy?”
“Con tự nhìn lại mình xem, còn thích với chả thích? Đàm Dật Trì à, con đã lớn lắm rồi, còn không biết nghe lời, nếu như con chịu kết hôn thì mẹ có cần lo lắng như vậy không? Trừ phi con dẫn bạn gái về cho mẹ, nếu không, mẹ nói cho con biết, mẹ đã xem Hân Đồng là con dâu tương lai của Đàm gia rồi.” Mẹ anh vô cùng kiên quyết, mặc dù có chút vô lí nhưng tất cả cũng chỉ vì lo nghĩ cho anh, với lại, Hân Đồng còn là một cô gái xinh đẹp, tính cách còn vô cùng tốt, mẹ anh có ép anh lấy cô ấy cũng không phải là quá đáng.
“Mẹ!” Anh nhíu chặt mày, rõ ràng là tức giận nhưng lại không dám lớn tiếng với chủ nhân của ngôi nhà này.
“Đừng gọi mẹ nữa. Liệu mà cư xử cho phải phép vào.” Mẹ anh cảnh cáo thêm một lần nữa rồi vào trong xem món ăn đã chính chưa.
“Ba, sao ba lại không nói gì?” Anh nhìn sang ba anh, ông ấy vẫn đang xem tin tức.
“Nghe theo lời mẹ con đi, ba cũng không có cách.” Ông ấy nhún vai rồi cũng vào trong phụ mẹ anh dọn thức ăn.
Diệp Hân Đồng vừa gọt xong trái cây, cô ấy cẩn thận đặt lên bàn: “Anh ăn táo đi! Là do em và mẹ anh cùng nhau đi chợ mua đó, còn tươi hơn ở trong siêu thị.”
“Tôi không ăn, cô tự mình ăn đi!” Anh bực bội đứng lên, bỏ vào trong bếp: “Con cũng muốn giúp một tay.”
Ai cũng tránh mặt vậy nên chỉ còn một mình Diệp Hân Đồng ở trong phòng khách, cô ấy gượng gạo gãi đầu, cảm thấy có hơi hụt hẫng.
Thật ra Diệp Hân Đồng là con gái của bạn thân mẹ anh, năm nay vừa tròn hai mươi tám tuổi, là bác sĩ khoa nhi, không những nhân cách tốt mà xuất thân cũng rõ ràng, không giống như những cô gái khác.
Nếu tính ra, anh và cô ấy cũng được coi là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã chơi cùng nhau, đã vậy hai nhà còn vô cùng thân thiết, không phải chỉ là đối tác làm ăn bình thường.
Nhưng mà từ khi cô ấy còn trong bụng mẹ thì anh đã xem cô ấy là em gái, lúc nhỏ còn từng bế cô ấy, đút cho cô ấy ăn. Vậy nên,muốn anh nảy sinh tình cảm với cô gái này, đương nhiên là chuyện không thể nào.
Trong bữa cơm, Đàm Dật Trì không nói lời nào, cũng không nhìn Diệp Hân Đồng dù chỉ một lần, cảm giác vô cùng xa cách khiến cho cô ấy cảm thấy gượng gạo.
Cô ấy không hiểu, rõ ràng trước đây cô ấy và anh đã từng rất thân thiết, tại sao bây giờ lại không thể nói chuyện với nhau dù chỉ một câu?
Hân Đồng chần chừ một lúc, sau đó gắp cho anh món thịt kho mà anh thích ăn: “Anh ăn thêm đi, anh bận như vậy, cũng nên quan tâm đến sức khỏe một chút.”
Mẹ anh gật đầu đồng ý: “Ừm, đúng rồi đó, mẹ thấy con lại gầy đi rồi, nên bớt uống rượu, hút thuốc lại đi, cái này con phải học hỏi ba con.”
Anh chỉ “ừm” một tiếng, cũng không để lộ ra thái độ gì.
Mẹ anh nhìn anh như vậy cũng chỉ biết thở dài, bà ấy không hiểu, một cô gái tốt như vậy sao anh lại không thích? Không lẽ anh không thích phụ nữ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương