Không Thể Chạm Đến

Chương 38



Âu Dương Chấn vừa đi khỏi chưa bao lâu, chợt, từ phía sau, trong đám đông, xuất hiên một bàn tay tóm lấy cổ tay Tĩnh Ngữ, kéo cô vào một góc tối.

Mặc dù ở nơi khuất ánh sáng và có chút hoảng loạn nhưng cô có thể nhìn ra được tấm lưng cao lớn, vững chãi của người đàn ông kia, cảm giác rất lấy làm quen thuộc.

Anh đẩy mạnh cô cào tường, siết chặt lấy hai cổ tay cô, hành vi thô bạo, không một chút thương tiếc.

Tĩnh Ngữ bị đau đến mức mơ hồ, choáng váng, phải vài giây sau cô mới có thể bình tĩnh mà mở mắt ra, và thứ đầu tiên mà cô thấy, chính là đôi mắt sắc bén đó, nó khiến cô có cảm giác sởn gai ốc, lạnh đến thấu sương.

Giọng cô run run: “Chú? Sao chú lại ở đây?”

“Sao hả? Tại sao tôi lại không thể ở đây? Hay là cô đã làm gì chột dạ nên mới không dám gặp tôi?” Anh càng siết chặt hai tay cô hơn, giọng gầm gừ như một con hổ đang lên cơn thịnh nộ.

Tĩnh Ngữ nghiêng đầu nhìn anh, cô hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì cả: “Chú à, có phải chú già quá nên lú lẫn rồi không? Không phải chú rất ghét tôi sao, còn muốn gặp lại tôi để làm gì chứ?”

“Tôi già?” Máu nóng của anh sôi lên sùng sục, anh ghét cảm giác bị so sánh với người khác: “Ha! Lưu Tĩnh Ngữ cô giỏi lắm! Lấy được tiền rồi thì khẩu khí cũng lớn nhỉ? Không định giả vờ nữa? Trước đây tôi còn tưởng cô là một người hiền lành, nhưng xem ra là không phải. Trước mặt tôi thì giả vờ mềm yếu, dễ vỡ để lấy sự thương hại từ tôi, còn sau lưng thì lại tỏ ra đáng yêu, tinh nghịch để câu dẫn, quyến rũ trai trẻ. Cô đúng là là một kẻ lắm chiêu trò, cũng may mà tôi đã nhận ra điều này sớm, nếu không thì…”

Tĩnh Ngữ không nhịn được nữa, cô cảm thấy uất ức trong lòng mà hét lớn: “Nếu không thì sao chứ? Rõ ràng tôi mới là người bị hại nhưng tại sao đén cuối cùng chú lại là người chịu thiệt thòi? Là tôi đã lừa chua, quyến rũ chú, bắt chú… bắt chú… như vậy với tôi sao? Từ đầu đến cuối… tôi… tôi không hề biết chú là ai, cũng không muốn dính líu gì đến chú hết. Tại sao mọi lỗi lầm lại đều trút lên đầu tôi chứ? Hơn nữa, cho dù tôi có thật sự quyến rũ anh ấy thì liên quan gì đến chú chứ?”

Anh cắn chặt quai hàm, trong đôi mắt như có tia lửa, tức giận đến mức không thể suy nghĩ được điều gì: “Hừ! Không liên quan phải không? Bây giờ tôi cho cô biết là có liên quan hay không.”

Đàm Dật Trì đột nhiên ôm lấy eo cô, kéo cô đến gần mình hết mức có thể, đồng thời ghé xuống gặm lấy cánh môi anh đào của cô, điêu luyện dùng lưỡi tách hai môi cô ra, ép cô phải tiếp nhận chiếc lưỡi như có đầy gai nhọn của anh, ép cô phải chịu đựng đau đớn.



“Ư… kh…ông…” Tĩnh Ngữ cảm thấy ghê tởm, cô ra sức vùng vẫy, chỉ tiếc là không có tác dụng.

Không còn cách nào khác, cô chỉ đành cắn vào lưỡi anh.

“Chát!”

Cô hoảng sợ vung tay tát vào mặt anh,đôi mắt đỏ hoe bị che mờ bởi một làn sương mỏng, bờ vai run rẩy đến lợi hại.

Đàm Dật Trì nhếch môi cười, chậm rãi lau đi nước bọt bên khoé miệng, trong đáy mắt hiện lên sự cợt nhả chưa từng có ở anh: “Giỏi lắm! Tỏ ra thanh cao có đúng không? Vậy sẽ thế nào nếu tôi nói cho hắn ta biết rằng cô đã từng lên giường với tôi hả? Tôi có cần kể cho hắn nghe giếng rên rỉ của cô, còn có… điểm nhạy cảm của cô?”

Giọng nói rùng rợn của anh khiến cho gương mặt cô gái nhỏ trở nên trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

“Không… không được, chú không được làm vậy.” Giọng cô run run, cô thật sự sợ hãi người đàn ông này.

“Tại sao không? Hửm? Cô sợ hắn biết con người thật của cô à?” Anh khẽ cười, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

“Chú không thể làm vậy, xin chú đấy! Đừng làm vậy với tôi!”

“Tĩnh Ngữ, em đâu rồi?” Chợt, giọng của Âu Dương Chấn vang lên, anh ấy mua trà sữa ra thì không nhìn thấy cô đâu, lo lắng tìm kiếm khắp nơi.

Đàm Dật Trì nắm được thóp của cô, anh lạnh lùng liếc cô một cái rồi buông cô ra. Không lẽ anh thật sự muốn hủy hoại cô thì mới cảm thấy vui?



Ngay lúc đó, Tĩnh Ngữ đã sợ hãi quỳ xuống trước mặt anh, nắm chặt vạt áo anh không buông. Cô lúc này, không khác nào một con chuột bạch đang run rẩy van xin, thảm hại đến mức không thể thảm hại hơn.

“Đừng mà, tất cả là lỗi của tôi, là tôi không đúng, tôi không nên xuất hiện trước mặt chú khiến chú không vui. Chú tha cho tôi đi được không? Tôi hứa tôi sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của chú nữa.” Cô không muốn bị người khác biết về mảnh hồi ức đen tối của mình, đặt biệt là Âu Dương Chấn, cô không muốn bị anh ấy khinh thường, khó khăn lắm cô mới tìm được một người bạn tốt ở chốn xa lạ này, vì vậy cô không thể nào đánh mất nó được.

Đàm Dật Trì cao thượng nhìn cô bằng nửa con mắt, ảm đạm cất giọng trầm thấp: “Đầu gối của cô cũng thật linh động nhỉ, có thể quỳ xuống mọi lúc mọi nơi. Đúng là đê tiện!”

Tĩnh Ngữ im lặng không phải bác, đôi mắt ươn ướt nhìn anh đầy tuyệt vọng và bất lực.

“Hừ! Tôi cảm thấy tiếc thay cho chàng trai trẻ đó, lại vướng phải một người “tốt đẹp” như cô.” Anh hừ lạnh sau đó hất cô ra, hậm hực bỏ đi, dáng vẻ đó, khí chất đó, cứ như rằng một vị thần, anh làm gì, nói gì cũng đúng, còn cô, chỉ có thể chấp nhận những điều mà anh ban cho.

Tĩnh Ngữ vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, trên môi hiện lên nụ cười tươi tắn, đứng dậy rồi chạy đến chỗ Âu Dương Chấn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Tĩnh Ngữ? Em đi đâu vậy?” Âu Dương Chấn lo lắng đến mức xém nữa thì đã đi báo cảnh sát, anh ấy vội vàng xem xem cô có bị thương ở đâu không: “Anh đã nố là em đứng đây chờ anh rồi mà,sao lại không nghe lời như vậy?”

“Em… em… em chỉ là muốn qua đó xem người ta làm bong bóng thôi, anh nhìn xem, có hay không?” Cô không giỏi nói dối nên đôi mắt có chút lúng túng, chỉ mong là Âu Dương Chấn Không phát hiện ra.

Âu Dương Chấn thở dài, anh ấy xoa đầu cô: “Trà sữa của em nè! Sao này không được như vậy nữa có biết chưa?”

Âu Dương Chấn lại nói: “Có thích không? Anh mua cho em?”

Lần này Tĩnh Ngữ không thể lại từ chối được, chỉ đành gật đầu: “Ừm.”
Chương trước Chương tiếp