Không Thể Chạm Đến

Chương 46



Ở một quán cơm nhỏ, chỉ có một người phụ nữ ở đó trong cơn mưa, thỉnh thoảng tiếng sấm chớp vang lên lại khiến cô ấy giật mình.

Trong làn mưa, ở xa xa như có ai đó đang chạy tới, đến khi nhìn rõ thì cô ấy mới sững sờ.

“Triệu Vân Trác? Anh làm gì ở đây vậy?”

Cơ thể anh ta ướt sũng, không ngừng thở hồng hộc: “Xe của tôi bị chết máy ở gần đây, phải có một lúc nữa mới có người đến, cô có thể cho tôi trú mưa tạm không?”

Thiên Kỳ có chút chần chừ nhưng cô ấy cũng không thể từ chối nên đã đồng ý.

“Anh vào trong đi. Tôi lấy cho anh cái khăn sạch.” Thiên Kỳ vào trong tìm khăn cho anh ta lao người, trong lòng có hơi sợ hãi, dù sao thì anh ta cũng là đàn ông, cho dù là người tốt cũng khiến người ta phải đề phòng cảnh giác.

“Anh lau đi.” Cô ấy đưa khăn cho Triệu Vân Trác rồi nhanh chóng rụt tay lại.

“Cô ở đây một mình sao?” Triệu Vân Trác tiện miệng hỏi.

“Đúng vậy, ba mẹ tôi đi ăn cưới của họ hàng xa rồi nên chỉ có tôi trông quán, vừa dọn dẹp đóng cửa xong thì trời lại đổ mưa, nên chỉ có thể ở lại đây chờ mưa tạnh.” Cô ấy trả lời.

“Ồ, vậy thì cơn mưa này cũng thật đúng lúc.” Triệu Vân Trác khẽ cười, trong nụ cười hiện lên chút gian xảo.

“Hả?” Thiên Kỳ không hiểu là anh muốn mói gì, trong lòng cảm thấy bàng hoàng.



“Vì cơn mưa này đã khiến tôi gặp được cô, không phải sao?” Triệu Vân Trác nói ra những lời này một cách trắng trợn, cứ như là đang bỡn cợt khiến cho Thiên Kỳ cảm thấy khó chịu.

Cô ấy cảm thấy mình không được tôn trọng, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có tính sát thương không hề nhẹ: “Anh cũng thường thả thính những cô gái khác như vậy sao?” Nhưng sau đó cô ấy đã vội chuyển sang chủ đề khác: “Anh như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh đấy, để tôi vào trong tìm thử xem, có lẽ là ba tôi có để vào bộ đồ ở đây.”

Thỉnh thoảng ba cô ấy uống rượu say sẽ bị mẹ cô nhốt ở ngoài, vậy nên ông ấy thường đến quán ngủ lại, ông ấy cũng có chuẩn bị sẵn chăn gối và vài bộ quần áo.

Quả nhiên, bên trong có vài bộ quần áo của ông ấy, có thể cho Triệu Vân Trác dùng tạm.

“Nếu anh không chê thì mặc bộ đồ này đi, vẫn tốt hơn là không có.”

“Cảm ơn.”

“Anh có thể vào trong bếp thay đồ, tôi sẽ không nhìn đâu.”

Triệu Vân Trác cũng không biết nên nói gì, dù sao có nói gì cũng không hợp lí, chỉ có thể nói hai tiếng cảm ơn.

Một lát sau, Triệu Vân Trác bước ra với bộ đồ rẻ tiền trên người, vậy mà vẫn trông rất phong độ, thậm chí còn trông già dặn hơn rất nhiều.

“Anh mặc nó còn hợp hơn cả ba tôi đấy.” Thiên Kỳ bất giác cong khoé môi, trên gương mặt u tối chợt trở nên rạng rỡ.

“Phải rồi, tôi vừa pha trà, còn nóng, anh uống đi cho ấm người.” Thiên Kỳ nói.



Triệu Vân Trác ngồi xuống, vừa nâng ly trà lên đã đặt xuống: “Thật ra lúc nãy tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi cảm thấy vui khi gặp được cô thôi. Hơn nữa… tôi cũng không phải là người gặp ai cũng thả thính, trêu đùa, cô đừng hiểu lầm.”

Thiên Kỳ không nói gì, chỉ ừm một tiếng, Triệu Vân Trác cũng không biết là cô ấy có thật sự tin lời anh ta nói không, trong lòng lại dâng lên nỗi bất an.

Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Vân Trác lại có cảm giác sợ người khác hiểu lầm lời nói của mình, cũng không biết sao lại như vậy.

Bầu không khí chợt trở nên im lặng, chỉ có tiếng mưa không ngừng rơi, rõ ràng trước đây Triệu Vân Trác là một người nói rất nhiều, vậy mà bây giờ lại không tìm được chủ đề để nói.

Một lúc sau, Triệu Vân Trác mới lên tiếng: “Cô có thích mưa không?”

“Anh thích mưa sao?” Cô ấy biến câu hỏi của anh thành một câu hỏi khác.

Triệu Vân Trác trả lời: “Đúng vậy, cô không cảm thấy mưa rất lãng mạn sao? Nó rửa đi bụi bẩn trên thế gian, sau cơn mưa bầu trời cũng trong lành hơn, còn có thể có cầu vồng.”

Thiên Kỳ hướng mắt ra phía xa xa, trong không gian mịt mù, trầm ổn nói: “Tôi lại không thích mưa, tôi muốn được sống dưới ánh nắng mặt trời, được sưởi ấm, được soi sáng và muốn được… chạm vào vầng sáng đó.”

Triệu Vân Trác lén nhìn cô ấy, nhìn ra được đôi mắt kia thật u buồn, trong thế giới của cô ấy, có lẽ chỉ có tiêu cực, cũng chỉ có ánh sáng mặt trời mới có thể khiến cho cô ấy cảm nhận được một chút ấm áp, một khi màn đêm buông xuống, cô ấy sẽ lại sợ hãi và run rẩy. Mọi thứ cứ lập đi lập lại như vậy một cách nhàm chán, rồi sẽ có một ngày, cô ấy sẽ nghĩ đến chuyện kết thúc tất cả.

Chợt, Triệu Vân Trác liều lĩnh một lần nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thiên Kỳ, giọng nói trầm ấm: “Cô thật sự đang ổn sao?”

Cô ấy vội rút tay lại, trong lòng có chút mơ hồ: “Tôi cũng không biết.”
Chương trước Chương tiếp