Không Thể Chạm Đến
Chương 49
Không thể thoát thân, không thể kháng cự, cô giờ đây không khác nào một con rối,một món đồ chơi trên tay bọn họ, chủ có thể mặc cho bọn họ giằng xé, chơi đùa.
Tĩnh Ngữ đứng bất động, đôi mắt trắng dã như người đã chết, không còn một chút sức sống nào, cơ thể cũng trở nên lạnh lẽo đến khó tin.
Đôi mắt cô thẩn thờ hướng về phía cánh cửa, cô muốn thoát khỏi đây, rời khỏi nơi đáng sợ này. Ai cũng được, hãy mở cánh cửa địa ngục đó ra, hãy giúp cô nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy niềm hi vọng.
Nhưng mà… cánh cửa đó vẫn đóng sập, những bàn tay ghê tởm kia vẫn đang chạm vào cơ thể cô, lướt trên da thịt cô.
Không, cô không thể tiếp tục chịu đựng, cô không muốn, cô không muốn bị xem là một món hàng, cô không muốn bị lợi dụng, không muốn bị bán đi, cô phải chạy trốn.
Tĩnh Ngữ đẩy bọn họ ra, cô vội vàng chạy về phía cánh cửa nhưng lại bị một tên đàn ông tàn nhẫn gạt chân cô khiến cô té ngã trên sàn nhà.
Đau, thật sự rất đau, đau đến mức cô không có cách nào đứng lên được, sự tuyệt vọng đang dần chôn vùi cô, đè cô xuống hố sâu vạn trượng.
Bờ vai cô run rẩy, từng giọt nước mắt tuôn trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt.
“Rầm!”
Ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở toang, một người đàn ông đá cửa đi vào, trên người anh ta mang theo một luồn sát khi u tối khiến người ta phải khiếp.
Nhưng Tĩnh Ngữ lại không quan tâm đến điều đó, cô chỉ biết, cô có thể thoát rồi.
Tĩnh Ngữ nâng mắt, trên môi giương lên nụ cười khốn khổ, thế nhưng sau khi cô nhìn thấy gương mặt ảm đảm đó, nụ cười đó đã bị dập tắt.
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, dáng vẻ cao lãnh và ngạo mạn chưa từng thấy, anh ta… cũng chính là một con ác quỷ, thậm chí còn ác quỷ này còn hung tàn hơn những con ác quỷ nhỏ bé kia.
Đàm Dật Trì cúi người lau đi giọt nước mắt còn đọng trên gò má cô, lạnh nhạt cất giọng: “Tôi đã phá hỏng chuyện tốt của cô nên cô không vui sao? Hửm?”
Một tên trong bốn tên đó cau mày tức giận, hắn ta bước lên phía trước, hùng hổ gầm lên: “Mày là thằng nào mà lại dám xông vào đây hả? Mày có biết ông là ai không?”
Đàm Dật Trì không hề nao núng, anh ta chậm rãi kéo cô đứng dậy, ôm cô trong lòng, nhàn nhạt hỏi lại hắn: “Vậy mày có biết tao là ai không mà dám ngông cuồng như vậy hả?”
“Thằng chó, mày dám động vào người của tao?”
Hắn ta nhào lên phía trước, vung nắm đấm về phía anh nhưng anh đã dùng một tay đã có thể chặn được hắn, còn mạnh bạo bẽ gãy tay hắn khiến hắn đau đớn la hét.
“Mày, mày muốn làm gì?”
Đôi mắt anh nhìn hắn ta chứa đầy lửa giận nhưng giọng nói lại ảm đạm đến rùng rợn, khí thể này của anh khiến bọn họ đều sởn gai ốc: “Tao mới là người nên hỏi câu này nhỉ? Người mà Đàm Dật Trì này nhắm trúng mà bọn mày cũng muốn chạm vào? Mày xứng sao?”
Đàm Dật Trì? Nghe thấy cái tên này bọn họ liền tái xanh cả mặt, bọn họ không ngờ cái người mà chỉ nghe tên lại có thể xuất hiện trước mặt bọn họ.
Anh hất mạnh hắn khiến hắn ngã xuống sàn, còn mấy người kia thì đều run sợ không dám lên tiếng.
“Bọn chúng đã chạm vào người cô sao?” Anh cúi đầu hỏi cô gái ở trong lòng, giọng nói như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Tĩnh Ngữ cúi đầu không trả lời, đột nhiên anh lại bóp chặt cằm cô,ép cô nhìn anh, đùng đùng tức giận hỏi lại một lần nữa: “Có phải hay là không?”
Cô gái nhỏ bị anh doạ sợ đến mức bật khóc, cô nghẹn ngào trả lời: “Đúng… đúng vậy.”
Nghe được câu trả lời từ cô, gương mặt Đàm Dật Trì càng lúc càng khó coi, khiến bà Lưu kia đứng bên cạnh liền hốt hoảng bỏ chạy.
“Bà đứng lại đó cho tôi!” Đôi mắt anh hằn lên chỉ máu, giọng một lúc một trầm hơn, xung quanh sặc mùi sát khí chết người.
Bỗng, Đàm Dật Trì khẽ cười: “Tốt nhất, các người nên tận hưởng những giây phút cuối cùng này đi, sẽ không còn lâu nữa đâu, địa ngục đón chào các người.”
Tĩnh Ngữ lén lút ngẩng đầu nhìn anh, cô không thắc mắc việc tại sao anh lại ở đây, cô chỉ thắc mắc, lí do gì khiến cho anh tức giận như vậy? Còn nữa, người mà anh nhắm trúng, là có ý gì? Không lẽ… anh thật sự muốn cơ thể này của cô?
Tĩnh Ngữ đứng bất động, đôi mắt trắng dã như người đã chết, không còn một chút sức sống nào, cơ thể cũng trở nên lạnh lẽo đến khó tin.
Đôi mắt cô thẩn thờ hướng về phía cánh cửa, cô muốn thoát khỏi đây, rời khỏi nơi đáng sợ này. Ai cũng được, hãy mở cánh cửa địa ngục đó ra, hãy giúp cô nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy niềm hi vọng.
Nhưng mà… cánh cửa đó vẫn đóng sập, những bàn tay ghê tởm kia vẫn đang chạm vào cơ thể cô, lướt trên da thịt cô.
Không, cô không thể tiếp tục chịu đựng, cô không muốn, cô không muốn bị xem là một món hàng, cô không muốn bị lợi dụng, không muốn bị bán đi, cô phải chạy trốn.
Tĩnh Ngữ đẩy bọn họ ra, cô vội vàng chạy về phía cánh cửa nhưng lại bị một tên đàn ông tàn nhẫn gạt chân cô khiến cô té ngã trên sàn nhà.
Đau, thật sự rất đau, đau đến mức cô không có cách nào đứng lên được, sự tuyệt vọng đang dần chôn vùi cô, đè cô xuống hố sâu vạn trượng.
Bờ vai cô run rẩy, từng giọt nước mắt tuôn trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt.
“Rầm!”
Ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở toang, một người đàn ông đá cửa đi vào, trên người anh ta mang theo một luồn sát khi u tối khiến người ta phải khiếp.
Nhưng Tĩnh Ngữ lại không quan tâm đến điều đó, cô chỉ biết, cô có thể thoát rồi.
Tĩnh Ngữ nâng mắt, trên môi giương lên nụ cười khốn khổ, thế nhưng sau khi cô nhìn thấy gương mặt ảm đảm đó, nụ cười đó đã bị dập tắt.
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, dáng vẻ cao lãnh và ngạo mạn chưa từng thấy, anh ta… cũng chính là một con ác quỷ, thậm chí còn ác quỷ này còn hung tàn hơn những con ác quỷ nhỏ bé kia.
Đàm Dật Trì cúi người lau đi giọt nước mắt còn đọng trên gò má cô, lạnh nhạt cất giọng: “Tôi đã phá hỏng chuyện tốt của cô nên cô không vui sao? Hửm?”
Một tên trong bốn tên đó cau mày tức giận, hắn ta bước lên phía trước, hùng hổ gầm lên: “Mày là thằng nào mà lại dám xông vào đây hả? Mày có biết ông là ai không?”
Đàm Dật Trì không hề nao núng, anh ta chậm rãi kéo cô đứng dậy, ôm cô trong lòng, nhàn nhạt hỏi lại hắn: “Vậy mày có biết tao là ai không mà dám ngông cuồng như vậy hả?”
“Thằng chó, mày dám động vào người của tao?”
Hắn ta nhào lên phía trước, vung nắm đấm về phía anh nhưng anh đã dùng một tay đã có thể chặn được hắn, còn mạnh bạo bẽ gãy tay hắn khiến hắn đau đớn la hét.
“Mày, mày muốn làm gì?”
Đôi mắt anh nhìn hắn ta chứa đầy lửa giận nhưng giọng nói lại ảm đạm đến rùng rợn, khí thể này của anh khiến bọn họ đều sởn gai ốc: “Tao mới là người nên hỏi câu này nhỉ? Người mà Đàm Dật Trì này nhắm trúng mà bọn mày cũng muốn chạm vào? Mày xứng sao?”
Đàm Dật Trì? Nghe thấy cái tên này bọn họ liền tái xanh cả mặt, bọn họ không ngờ cái người mà chỉ nghe tên lại có thể xuất hiện trước mặt bọn họ.
Anh hất mạnh hắn khiến hắn ngã xuống sàn, còn mấy người kia thì đều run sợ không dám lên tiếng.
“Bọn chúng đã chạm vào người cô sao?” Anh cúi đầu hỏi cô gái ở trong lòng, giọng nói như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Tĩnh Ngữ cúi đầu không trả lời, đột nhiên anh lại bóp chặt cằm cô,ép cô nhìn anh, đùng đùng tức giận hỏi lại một lần nữa: “Có phải hay là không?”
Cô gái nhỏ bị anh doạ sợ đến mức bật khóc, cô nghẹn ngào trả lời: “Đúng… đúng vậy.”
Nghe được câu trả lời từ cô, gương mặt Đàm Dật Trì càng lúc càng khó coi, khiến bà Lưu kia đứng bên cạnh liền hốt hoảng bỏ chạy.
“Bà đứng lại đó cho tôi!” Đôi mắt anh hằn lên chỉ máu, giọng một lúc một trầm hơn, xung quanh sặc mùi sát khí chết người.
Bỗng, Đàm Dật Trì khẽ cười: “Tốt nhất, các người nên tận hưởng những giây phút cuối cùng này đi, sẽ không còn lâu nữa đâu, địa ngục đón chào các người.”
Tĩnh Ngữ lén lút ngẩng đầu nhìn anh, cô không thắc mắc việc tại sao anh lại ở đây, cô chỉ thắc mắc, lí do gì khiến cho anh tức giận như vậy? Còn nữa, người mà anh nhắm trúng, là có ý gì? Không lẽ… anh thật sự muốn cơ thể này của cô?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương