Không Thể Chạm Đến
Chương 74
Sau một tuần, Đàm Dật Trì quyết định đưa chị em cô trở về thành phố, thông báo với ba mẹ và ông nội rằng anh đã kết hôn, mặc dù là tiền trảm hậu tấu nhưng anh không nghĩ là mẹ anh lại có phản ứng gay gắt như vậy, còn nhìn cô bằng một ánh mắt phán xét.
“Đàm Dật Trì, chuyện này là sao đây?” Mẹ anh lớn tiếng hỏi, cũng không để ý đến việc cô đang có mặt ở đó.
“Em đừng nghĩ lung tung, ra ngoài xe đợi anh, mọi chuyện cứ để anh giải quyết.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hôn lên trán cô trước mặt ba mẹ và ông nội, công khai tình cảm của bản thân.
Trong lòng Tĩnh Ngữ sợ hãi, vậy nên cô cũng không muốn gây thêm rắc rối mà ngoan ngoãn nghe lời anh, theo tài xế ra xe đợi anh.
Sau khi Tĩnh Ngữ rời đi, sắc mặt anh đột nhiên trở nên khó coi, giọng nói lạnh lẽo vô cùng kiên định: “Mọi người cũng đã thấy rồi đấy, hiện tại cô ấy đã là vợ con, còn mang thai đứa con của con, cho dù mọi người có nói gì cũng chỉ vô ích.”
Mẹ anh tặc lưỡi, không phải là bà ấy muốn làm khó gì cô, nhưng chuyện này đến quá đột ngột, đã vậy anh còn không cho mọi người có thời gian chuẩn bị tâm lí, đùng một cái lại xuất hiện một đứa con dâu, còn có cháu nội, ai mà có thể giữ được bình tĩnh chứ?
“Đàm Dật Trì, con bao nhiêu tuổi còn cô ấy bao nhiêu tuổi? Vì là lần đầu gặp gỡ, mẹ cũng không muốn nói nặng lời hay vội vàng đưa ra kết luận, nhưng mà con như vậy, có phải là quá đường đột rồi không? Hơn nữa, mẹ làm sao biết được cô ấy có ý đồ riêng hay là không? Những cô gái trẻ bây giờ, không có ai là đơn giản như vẻ bề ngoài cả.” Mẹ anh nói.
Ba anh cũng nói thêm vài câu: “Mẹ con nói đúng đấy, ít nhất con cũng phải bàn bạc với gia đình một tiếng, sao có thể tự ý quyết định như vậy được? Hôn nhân đại sự, chứ đâu phải chuyện đùa.”
“Là do ba mẹ không hiểu cô ấy nên hai người mới nói vậy, nhưng con thì khác, con rất hiểu cô ấy, con càng hiểu rõ bản thân mình cần gì. Đây không phải là đường đột, cũng không phải là kết hôn để cho vui, con thật sự muốn ở bên cô ấy, quan tâm, chăm sóc, chịu trách nhiệm với cô ấy. Con không mong ba mẹ hiểu cho con, nhưng con không muốn nghe ba mẹ nói về vợ con như vậy nữa, cũng đừng so sánh vợ con với những cô gái khác, bởi vì trong lòng con cô ấy là độc nhất vô nhị.” Đàm Dật Trì vô cùng kiên quyết, cho dù ba mẹ anh có nói gì, làm gì cũng không thể khiến cho cây cổ thụ như anh lung lay, thậm chí còn vương cành lá của mình ra để bảo vệ cho cô.
Chợt, ông nội điều khiển chiếc xe lăn đến bên cạnh anh, dùng bàn tay nhăn nheo, thô ráp của mình nắm lấy bàn tay anh: “Đi đi, đi mà bảo vệ người con gái ấy, ông luôn ủng hộ quyết định của con.”
Đàm Dật Trì quỳ xuống trước mặt ông, khoé môi cong lên dịu dàng, mặc dù ông vẫn luôn nghiêm khắc với anh nhưng đến lúc quan trọng, ông vẫn là người hiểu anh nhất: “Ông nội, con cảm ơn ông, con nhất định sẽ không làm ông thất vọng.”
“Ừm, đi đi, đừng để con bé đợi lâu rồi lại suy nghĩ lung tung.” Ông ôn tồn bảo, bàn tay xoa lên mái tóc anh như hồi anh còn nhỏ.
Đàm Dật Trì vâng lời ông, cúi chào ba mẹ rồi rời đi.
Ông nội nhìn theo bóng dáng anh, nở nụ cười hiện hậu, khác hẳn so với dáng vẻ lo lắng của ba mẹ anh: “Thật trông chờ sự ra đời của đứa bé, đã rất lâu rồi trong nhà không có tiếng khóc của trẻ thơ.”
…
Ở trong xe, trong lòng Tĩnh Ngữ cứ cảm thấy bất an, cô sợ ba mẹ anh sẽ không chấp nhận cô, cô sợ họ sẽ làm khó anh.
Đột nhiên cô lại có suy nghĩ, có phải là cô đã quá tham lam rồi không, khi cùng anh kết hôn, cô chưa từng nghĩ đến những việc này, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày phải khó xử như hôm nay.
Ngay lúc đó, Đàm Dật Trì từ trong Đàm gia bước ra, hiên ngang và cao lãnh, làm cô chợt nhận ra, ở thành phố, người đàn ông này chính là một con hổ chứ không phải là bé mèo con của cô, còn cô, chỉ là một con chuột trong tay anh mà thôi.
“Em sao vậy? Lại nghĩ linh tinh gì nữa rồi? Hửm?” Anh sợ cô lạnh nên ra hiệu cho tài xế tăng nhiệt độ của máy sưởi lên, sau đó ôm lấy cô vào lòng, dùng cơ thể của mình làm lá chắn cho cô, để cô cảm thấy yên tâm hơn phần nào: “Không sao đâu, có ông nội chống lưng cho anh, ba mẹ cũng không phản đối, cho họ một chút thời gian, rồi họ sẽ chấp nhận em, bao dung em như là anh thôi.”
“Nhưng mà… rõ ràng là ba mẹ của anh không thích em.”
“Chuyện này không thể nói trước được, không phải lúc đầu giữa chúng ta cũng có rất nhiều hiểu lầm sao? Không có vấn đề gì đâu, tin ở anh là được.”
“Đàm Dật Trì, chuyện này là sao đây?” Mẹ anh lớn tiếng hỏi, cũng không để ý đến việc cô đang có mặt ở đó.
“Em đừng nghĩ lung tung, ra ngoài xe đợi anh, mọi chuyện cứ để anh giải quyết.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, hôn lên trán cô trước mặt ba mẹ và ông nội, công khai tình cảm của bản thân.
Trong lòng Tĩnh Ngữ sợ hãi, vậy nên cô cũng không muốn gây thêm rắc rối mà ngoan ngoãn nghe lời anh, theo tài xế ra xe đợi anh.
Sau khi Tĩnh Ngữ rời đi, sắc mặt anh đột nhiên trở nên khó coi, giọng nói lạnh lẽo vô cùng kiên định: “Mọi người cũng đã thấy rồi đấy, hiện tại cô ấy đã là vợ con, còn mang thai đứa con của con, cho dù mọi người có nói gì cũng chỉ vô ích.”
Mẹ anh tặc lưỡi, không phải là bà ấy muốn làm khó gì cô, nhưng chuyện này đến quá đột ngột, đã vậy anh còn không cho mọi người có thời gian chuẩn bị tâm lí, đùng một cái lại xuất hiện một đứa con dâu, còn có cháu nội, ai mà có thể giữ được bình tĩnh chứ?
“Đàm Dật Trì, con bao nhiêu tuổi còn cô ấy bao nhiêu tuổi? Vì là lần đầu gặp gỡ, mẹ cũng không muốn nói nặng lời hay vội vàng đưa ra kết luận, nhưng mà con như vậy, có phải là quá đường đột rồi không? Hơn nữa, mẹ làm sao biết được cô ấy có ý đồ riêng hay là không? Những cô gái trẻ bây giờ, không có ai là đơn giản như vẻ bề ngoài cả.” Mẹ anh nói.
Ba anh cũng nói thêm vài câu: “Mẹ con nói đúng đấy, ít nhất con cũng phải bàn bạc với gia đình một tiếng, sao có thể tự ý quyết định như vậy được? Hôn nhân đại sự, chứ đâu phải chuyện đùa.”
“Là do ba mẹ không hiểu cô ấy nên hai người mới nói vậy, nhưng con thì khác, con rất hiểu cô ấy, con càng hiểu rõ bản thân mình cần gì. Đây không phải là đường đột, cũng không phải là kết hôn để cho vui, con thật sự muốn ở bên cô ấy, quan tâm, chăm sóc, chịu trách nhiệm với cô ấy. Con không mong ba mẹ hiểu cho con, nhưng con không muốn nghe ba mẹ nói về vợ con như vậy nữa, cũng đừng so sánh vợ con với những cô gái khác, bởi vì trong lòng con cô ấy là độc nhất vô nhị.” Đàm Dật Trì vô cùng kiên quyết, cho dù ba mẹ anh có nói gì, làm gì cũng không thể khiến cho cây cổ thụ như anh lung lay, thậm chí còn vương cành lá của mình ra để bảo vệ cho cô.
Chợt, ông nội điều khiển chiếc xe lăn đến bên cạnh anh, dùng bàn tay nhăn nheo, thô ráp của mình nắm lấy bàn tay anh: “Đi đi, đi mà bảo vệ người con gái ấy, ông luôn ủng hộ quyết định của con.”
Đàm Dật Trì quỳ xuống trước mặt ông, khoé môi cong lên dịu dàng, mặc dù ông vẫn luôn nghiêm khắc với anh nhưng đến lúc quan trọng, ông vẫn là người hiểu anh nhất: “Ông nội, con cảm ơn ông, con nhất định sẽ không làm ông thất vọng.”
“Ừm, đi đi, đừng để con bé đợi lâu rồi lại suy nghĩ lung tung.” Ông ôn tồn bảo, bàn tay xoa lên mái tóc anh như hồi anh còn nhỏ.
Đàm Dật Trì vâng lời ông, cúi chào ba mẹ rồi rời đi.
Ông nội nhìn theo bóng dáng anh, nở nụ cười hiện hậu, khác hẳn so với dáng vẻ lo lắng của ba mẹ anh: “Thật trông chờ sự ra đời của đứa bé, đã rất lâu rồi trong nhà không có tiếng khóc của trẻ thơ.”
…
Ở trong xe, trong lòng Tĩnh Ngữ cứ cảm thấy bất an, cô sợ ba mẹ anh sẽ không chấp nhận cô, cô sợ họ sẽ làm khó anh.
Đột nhiên cô lại có suy nghĩ, có phải là cô đã quá tham lam rồi không, khi cùng anh kết hôn, cô chưa từng nghĩ đến những việc này, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày phải khó xử như hôm nay.
Ngay lúc đó, Đàm Dật Trì từ trong Đàm gia bước ra, hiên ngang và cao lãnh, làm cô chợt nhận ra, ở thành phố, người đàn ông này chính là một con hổ chứ không phải là bé mèo con của cô, còn cô, chỉ là một con chuột trong tay anh mà thôi.
“Em sao vậy? Lại nghĩ linh tinh gì nữa rồi? Hửm?” Anh sợ cô lạnh nên ra hiệu cho tài xế tăng nhiệt độ của máy sưởi lên, sau đó ôm lấy cô vào lòng, dùng cơ thể của mình làm lá chắn cho cô, để cô cảm thấy yên tâm hơn phần nào: “Không sao đâu, có ông nội chống lưng cho anh, ba mẹ cũng không phản đối, cho họ một chút thời gian, rồi họ sẽ chấp nhận em, bao dung em như là anh thôi.”
“Nhưng mà… rõ ràng là ba mẹ của anh không thích em.”
“Chuyện này không thể nói trước được, không phải lúc đầu giữa chúng ta cũng có rất nhiều hiểu lầm sao? Không có vấn đề gì đâu, tin ở anh là được.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương