Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 10: Dứt Khoát Vứt Bỏ



“Ngọc Diệp?” - Cố Minh Dạ có chút ngoài ý muốn.

“Minh Dạ.” - Sở Ngọc Diệp cười duyên dáng, mang theo mấy phần nũng nịu hờn dỗi: “Em thấy anh ra ngoài cũng muốn ra xem một chút, không ngờ Tiểu Nhiễm lại gây chuyện. Minh Dạ ca ca, cảm ơn anh, anh thật tốt với em, người nhà của em thật may mắn khi có anh quan tâm.”

Một câu nói đều chính là Cố Minh Dạ vì cô ta mà ra mặt, còn bôi nhọ Sở Mộ Nhiễm.

Du Kỳ Phong cười khinh một tiếng, loại nữ nhân lòng dạ thâm sâu này khiến hắn có chút ghê tởm.

“Ngọc Diệp, loại nữ nhân độc ác này, em che chở cô ta làm gì?” - Mộ Viễn Hoàng giận dữ lên tiếng, hận ý nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Cô ta lúc nào cũng nhắm vào em, ức hiếp em, em không cần quan tâm sống chết của cô ta.”

Sở Ngọc Diệp nhìn Mộ Viễn Hoàng lắc đầu, nhìn về phía Du Kỳ Phong, đoan trang rộng lượng nói: “Du thiếu, chuyện hôm nay là em gái tôi không hiểu chuyện, xin anh đừng tính toán với cô ấy. Xin hãy cho tôi một chút mặt mũi, hôm khác tôi sẽ tặng anh một món quà để đền bù, được không?”

Cô ta đang thể hiện mình là một người chị tốt đang bảo vệ em gái.

“Bổn thiếu gia đây thiếu cái món quà của cô, tôi thiếu phụ nữ.” - Du Kỳ Phong cau lên một nụ cười, đi về phía Sở Mộ Nhiễm kéo cô ôm vào lòng ngực, đối mắt với Cố Minh Dạ nhướng mày nói: “Cố thiếu, dù anh có ngủ với cô ấy một lần, thì nó cũng là quá khứ rồi. Anh bây giờ đã có cô chị rồi, chắc chắn sẽ không chăm sóc cả cô em được, sẽ không so đo khi tôi thu nhận cô ấy phải không? Nói không chừng, về sau chúng ta còn trở thành anh em đồng hao đâu.”

Sở Mộ Nhiễm trong lòng thắt lại, vô thức hướng mắt về phía Cố Minh Dạ.

Nếu hôm nay Du Kỳ Phong khăng khăng muốn đưa cô đi, chỉ có hắn ta mới cứu được cô.

Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm

Anh ta dùng đôi mắt đen tối nhìn Du Kỳ Phong, đôi môi mím chặt thành đường thẳng, xung quanh toát ra một tảng băng lạnh.

“Minh Dạ…” - Sở Ngọc Diệp nắm lấy tay Cố Minh Dạ thật chặt, trong lòng cực kỳ lo sợ.

Cô ta lo sợ Cố Minh Dạ sẽ cứu Sở Mộ Nhiễm mà làm mất mặt cô ta.

“Không sao, cô ta không liên quan gì đến tôi.” - Cố Minh Dạ liếc nhìn Sở Ngọc Diệp sắc mặt tái nhợt liền lên tiếng.

Sở Ngọc Diệp lúc này mới thở ra.

“Ha ha, vậy thì tốt rồi.” - Du Kỳ Phòng cười lớn và hôn lên má Sở Mộ Nhiễm một cái, không thèm nhìn vẻ mặt đen tối của Cố Minh Dạ, vẫy vẫy đám bạn: “Các cậu cứ tiếp tục chơi, tôi mang người của tôi đi trước đây. Đêm nay, cứ tính cho bổn thiếu gia đây.”

Du Kỳ Phong sợ Sở Mộ Nhiễm không nghe lời, ép cô vào tường, đưa môi đến tai cô nói nhỏ: “Em không đi theo tôi, có tin tôi cho người chơi chết bạn cô không?”

Sở Mộ Nhiễm nhíu mày, Du Kỳ Phong lại mấp máy đôi môi bên tai cô: “Ngoan ngoãn nghe lời bổn thiếu gia, nói không chừng hôm nay anh đây không động vào em, trước tiên là muốn cùng em bồi dưỡng tình cảm một chút.”

Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn bộ dáng đểu cán của Du Kỳ Phong, xem ra không còn lựa chọn nào khác.

Vả lại cô cũng không muốn ở lại nơi này, Cố Minh Dạ cưỡng ép hôn cô, vậy mà khi Sở Ngọc Diệp xuất hiện liền từ bỏ cô, dứt khoát vứt bỏ như vậy, hắn xem cô là cái gì?

Một cảm xúc muốn nổi loạn đang cuồn cuộn nhảy nhót bên trong cô.

“Tốt nhất anh nên làm những gì mình đã hứa, đã là đàn ông thì phải giữ lấy lời.” - Sở Mộ Nhiễm dùng đôi mắt đen quyến rũ chết người nhìn Du Kỳ Phong, giọng nói mang vài phần ra lệnh: “Du thiếu, tôi say rồi, không muốn bước đi, ôm tôi đi.”

“Ha…tốt, bổn thiếu gia rất thích.”

Du Kỳ Phong cười lớn, bế Sở Mộ Nhiễm tiến vào thang máy.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, có thể nhìn thấy người đàn ông ôm chặt lấy cô gái, Du Kỳ Phong cúi người hôn lên mặt Sở Mộ Nhiễm một cái.

“Minh Dạ, chúng ta cũng đi thôi.” - Sở Ngọc Diệp nhỏ giọng nói.

“Được.” - Cố Minh Dạ thu hồi ánh mắt, bàn tay không nắm tay Sở Ngọc Diệp siết chặt lại, giống như có thứ gì đó siết chặt trái tim hắn.

“Nhận lấy.”

Một chai trà chanh mật ong bị ném từ cửa xe ô tô, đập vào ngực cô.

Nó giống như cô ý, vì chính xác 100% vào ngực.

“Mẹ kiếp.” - Sở Mộ Nhiễm trừng mắt nhìn Du Kỳ Phong: “Anh không thể nhẹ nhàng hoặc ném vào vị trí khác sao?”



Du Kỳ Phong nhảy vào chiếc xe thể thao với động tác chuyên nghiệp bật cười: “Sao vậy, làm đau em rồi à?”

“Anh muốn tôi ném anh thử không?”

“Vậy để tôi xoa xoa cho em, xoa xoa xong liền hết đau.”

Du Kỳ Phong tràn đầy phấn khởi vuốt vuốt bàn tay, còn chưa kịp đụng tới ngực của Sở Mộ Nhiễm liền bị cô dùng chai nước đập mạnh: “Anh đừng táy máy tay chân.”

“Vậy chúng ta nói chuyện đi.” - Du Kỳ Phong cho xe đi, đôi mắt liếc nhìn ngực Sở Mộ Nhiễm: “Cup 36C, hơn hai mươi năm rồi tôi không uống sữa mẹ, có thể cho tôi vân một chút, thật sự rất nhớ hương vị.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

Mặt cô đỏ bừng lên vì tức giận.

Cô mở chai trà ra uống một ngụm, lúc này mới nhận ra trà bên trong còn nóng.

“Trà nóng à?”

“Trà nóng giải rượu, có lợi cho sức khỏe.” - Chiếc xe thể thao chạy vù vù trên đường: “Bổn thiếu gia rất giỏi việc chăm sóc phụ nữ… kể cả trên giường…em chỉ cần nằm đó hưởng thụ. Phụ nữ sinh ra chính là để đàn ông cưng chiều, em đừng quá cứng rắn… chỉ thiệt cho em thôi.”

Sở Mộ Nhiễm im lặng nghe Du Kỳ Phong nói, trong lòng lại trở nên trống rỗng.

Nữ nhân sinh ra là để đàn ông cưng chiều.

Nhưng ai sẽ cưng chiều cô?

Kỷ Nhất Phàm?

Hoặc là, Cố Minh Dạ?

Trong đầu cô hiện ra hai cái tên này, Sở Mộ Nhiễm lắc đầu cười khổ.

Có lẽ cô đã điên rồi, nếu không thì tại sao cô lại nghĩ đến Cố Minh Dạ? Trong mắt của hắn chỉ có Sở Ngọc Diệp, không còn để ai trong lòng được nữa, mấy năm qua, cô đã hiểu.

Dù hiểu vẫn hiểu, nhưng vẫn đau lòng.

Người đàn ông quen biết cô tám năm, hắn biết rõ đêm đó là lần đầu của cô, nhưng chỉ vì sợ Sở Ngọc Diệp không vui, hắn tuyệt tình nói không liên quan, để cho Du Kỳ Phong mang cô đi.

Cô ngửa đầu nhìn lên bầu trời, chỉ cảm thấy câu nói của Du Kỳ Phong nực cười.

Sẽ không có ai cưng chiều cô cả.

Không một ai.

Một lúc sau, Sở Mộ Nhiễm lấy lại bình tĩnh mới lên tiếng: “Anh đi làm việc của anh đi, bỏ tôi xuống ven đường là được.”

“Sao được, tôi đưa cô đến chỗ của tôi.” - Du Kỳ Phong nâng mui xe lên, bên trong trở nên yên tĩnh hơn.

“Đến đó làm gì.” - Sở Mộ Nhiễm hỏi.

“Ha ha, sợ rồi.” - Du Kỳ Phong cười ra tiếng, nhìn thấy nét khẩn trương của Sở Mộ Nhiễm liền cố ý xấu xa nói: “Chúng ta vật lộn, giống như em đang nghĩ.”

Sở Mộ Nhiễm: “...”

“Em muốn nhảy khỏi xe? Muộn rồi, bây giờ không còn cơ hội.” - Mui xe đã đóng lại.

Sở Mộ Nhiễm lại cảm thấy không còn lo lắng nữa, cảm thấy Du Kỳ Phong sẽ không chạm vào cô như lời hắn nói.

“Em thích Cố Minh Dạ à?”

“Anh đừng nói bậy.” - Trong lòng Sở Mộ Nhiễm căng thẳng.

Mối quan hệ giữa cô và Cố Minh Dạ không rõ ràng, nhưng hiện tại anh ta là chồng sắp cưới của Sở Ngọc Diệp, cô không muốn liên quan gì đến bọn họ.



“Nếu không thích thì cần gì phải để tôi ôm cô để chọc tức Cố Minh Dạ, vả lại ánh mắt kia của Cố Minh Dạ nhìn tôi, giống như là bị tôi đoạt mất vợ của hắn.”

“Hắn ta là anh rể của tôi.”

“Haha, em ưa thích cùng anh rể lên giường, thích chơi trò kích thích à?”

“Cút.” - Sở Mộ Nhiễm thẹn quá hóa giận: “Đó là ngoài ý muốn, anh có biết thế nào là tai nạn ngoài ý muốn không?”

“Vậy hôm nay chúng ta cũng chơi cái gì đó ngoài ý muốn đi, thế nào?”

“Ha ha, không có hứng.”

“Hứng thú? Tôi tạo ra cho em được.”

“Cút.”

Đấu võ mồm một qua lại, cuối cùng Du Kỳ Phong cũng lái xe đến biệt thự của hắn ở khu Đế Sơn Vân.

Lôi kéo cô đi vào bên trong, mở ra một căn phòng lớn, một cái màn hình cực kỳ lớn.

Cuối cùng cô cũng hiểu vật lộn trong miệng hắn ta là cái gì.

“Anh muốn chơi game vật lộn với tôi à?” - Sở Mộ Nhiễm cầm tay cầm chơi game không nói nên lời.

“Nếu không thì chúng ta vật lộn trên giường đều được.” - Du Kỳ Phong kéo áo thun ở nhà lên, lộ cơ bụng tám múi

Từng cơ bụng rõ ràng, khá hấp dẫn.

“Vậy hôm nay tỷ đây sẽ dạy dỗ ngươi một bài học. Ai thua sẽ sủa giống chó, dám không?”

Du Kỳ Phong hất mặt: “Để xem anh đây đêm nay tra tấn cô thế nào.”

Không biết ai sẽ tra tấn ai, những năm chơi với Kỷ Nhất Phàm, ngay cả anh cũng không đánh thắng cô.

“Ready - Go.”

“K.O”

“Gâu gâu gâu.”

Du Kỳ Phong bị Sở Mộ Nhiễm tra tấn thua đến mức tức giận vừa sủa vừa nắm cánh tay cô cắn một miếng lớn.

Về sau, gần 3h sáng, cô đã quá buồn ngủ, cuối cùng bị con cú đêm Du Kỳ Phong hành hạ một cách dã man.

“Em thua rồi, mau sủa cho tôi.”

“Gâu… gâu… mẹ nó Du Kỳ Phong, mệt quá rồi, tôi muốn về nhà ngủ.”

“Muốn về, bổn thiếu gia còn chưa chơi chán.”

Sở Mộ Nhiễm nhất định không muốn chơi nữa, đứng dậy muốn rời đi.

Du Kỳ Phong không muốn cô bỏ đi, liền đứng lên muốn bắt cô lại, ai dè vấp chân nhào lên người cô.

Hắn nhìn sàn nhà đá, sợ cô bị đau liền ôm lấy cô xoay người, cuối cùng Sở Mộ Nhiễm ngã nhào đè lên người hắn.

Ánh mắt chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, đôi môi cô chạm vào cằm hắn, chỉ là hôn một chút.

Một luồng khí nóng xuyên qua cơ thể Du Kỳ Phong, đang muốn ôm lấy cô thì Sở Mộ Nhiễm đã nhảy lên như con thỏ: “Anh…anh… đồ biến thái.”

Sau khi mắng, Sở Mộ Nhiễm còn thuận chân đá hắn một cái, cô bỏ chạy khỏi phòng chơi game.

“Mẹ kiếp, Sở Mộ Nhiễm.” - Du Kỳ Phong sờ vào chỗ bị đá mắng chửi, đứng lên đuổi theo cô: “Bổn thiếu gia biến thái? Tôi còn chưa kịp biến thái! Nữ nhân chết tiệt kia, đợi với, chờ tôi với.”
Chương trước Chương tiếp