Không Thể Kiềm Chế Trước Em
Chương 33: “Tha thứ cho cô ấy một lần, có được không?”
Sở Mộ Nhiễm nhớ tới bà nội Chu, liên giật giật tay áo của Cố Minh Dạ nói: “Anh nhờ người đi mua giúp tôi một phần mì hoành thánh nhé.”
“Bây giờ mà em còn nghĩ đến việc ăn à?”
“Không phải tôi, là bà nội Chu muốn ăn.” - Sở Mộ Nhiễm lo lắng: “Tôi trễ như vậy còn không đến, bà nôi chắc chắn sẽ lo lắng, anh thấy túi xách của tôi không, để tôi gọi một cuộc báo bình an.”
“Em bây giờ gọi là bình an?” - Sắc mặt Cố Minh Dạ trầm xuống: “Không cho phép lo lắng cho người khác, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện trước.”
Sở Mộ Nhiễm lại giật giật ống tay của anh, làm bộ đáng thương.
“Tôi sẽ cho người đi mua mì mang tới.” - Cố Minh Dạ cuối cùng cũng không chịu được bộ dạng đáng thương của cô, giọng không còn lạnh lùng nữa: “Khi mang tới, tôi sẽ nhờ người nhắn cho bà của em.”
Sở Mộ Nhiễm lại nói: “Vậy anh nhớ nói người của anh tìm lý do gì đó, tốt nhất đừng nhắc tên anh trước mặt bà nội Chu.”
“Vì sao?”
“Việc này không phải rất dễ hiểu sao?” - Sở Mộ Nhiễm nói: “Sở Ngọc Diệp dù thế nào cũng là con cháu của Chu gia, bà nội tất nhiên lo nghĩ cho cô ta, tôi sợ bà nội Chu nhìn ra vấn đề giữa tôi và anh, lúc đó sao tôi dám nhìn mặt bà nội.”
Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại, nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Tôi và Ngọc Diệp đã chia tay rồi.”
“Tôi biết, nhưng…” - Sở Mộ Nhiễm đột ngột phản ứng: “Cái gì, hai người chia tay rồi?”
“Ừm.”
“Tại sao? Sao hai người lại chia tay? Anh… không phải rất yêu cô ta sao?”
“Em nghĩ là vì cái gì?” - Cố Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi hỏi, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, có phần khó chịu vì người phụ nữ vô tâm này.
Ngày hôm đó, đôi mắt cô đỏ hoe trước mặt hắn trách móc, sau đó trốn trong phòng khóc thật lâu như vậy, anh còn có thể làm gì nữa?
Anh quen với sự lạnh lùng và thờ ơ, nhưng trái tim của anh không thể cứng rắn với cô, anh chỉ có thể đưa ra quyết định dứt khoát giải quyết mối quan hệ với Sở Ngọc Diệp để khiến cô yên tâm một chút và không mang tiếng xấu là kẻ thứ ba.
Có trời mới biết anh đã cảm thấy khó chịu đến nhường nào khi nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình.
“Vì tôi sao?” - Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác.
Cô có chút… không biết phải làm sao.
Anh ta thật sự chia tay Sở Ngọc Diệp vì cô?
“Tôi đã ra quyết định từ lâu nhưng còn ngại sức khỏe của Ngọc Diệp nên còn đợi thời điểm mở miệng.”
“Vậy lần này…”
“Em trước mặt tôi oán trách, khóc lóc thảm thiết như vậy, không phải là do em ủy khuất vì không có danh phận sao?”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Cũng có chút là như vậy.
Nhưng mà cô cũng không có ý nghĩ muốn ở bên cạnh anh ta.
“Đừng nói với tôi là em muốn từ chối tôi.” - Ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại.
Sở Mộ Nhiễm rùng mình một cái…
“Anh nói tôi chỉ là đồ chơi, vật làm ấm giường cho anh.” - Cô nói.
“Đó là tôi nói bậy.”
“Anh trước đó bẻ tay tôi trật khớp, không cho bác sĩ nắn lại cho tôi.”
“…Tôi xin lỗi.”
“Còn có…”
Cố Minh Dạ nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Chuyện cuối cùng là quan trọng nhất.” - Sở Mộ Nhiễm đôi mắt lạnh lùng nhìn anh: “Trước khi tôi bà Mộ Viễn Hoàng đính hôn một tuần, anh có đến Sở gia một lần, nhớ không?”
“…đúng.”
“Lần đó tôi tình cờ nghe anh nói chuyện với người khác, anh nói rằng anh có nhớ không?”
“Sau đó người kia nhìn tôi và nói, anh đang nói cô gái ghê tởm đó à, anh đã gật đầu.”
Cố Minh Dạ sửng sốt một chút: “Đây là khúc mắc trong lòng em? Cho nên sau đó em nói em không yêu tôi nữa?”
Anh nhớ cô từng mắng anh rằng trước đó một tuần đã không yêu anh nữa, anh rất tò mò lý do, hóa ra là chuyện này.
“Vậy thì sao, anh có nói nói anh chưa từng nói như vậy sao?”
“Có nói.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm tái đi, cô cảm giác trong lòng ngực Cố Minh Dạ có gai nhọn, không muốn ở lại chỉ muốn rời đi.
Giọng Cố Minh Dạ chậm rãi vang lên: “Chỉ là sự thật không như em nghĩ, tôi đã nói vậy nhưng không phải nói em.”
Sở Mộ Nhiễm ngước mắt kinh ngạc.
“Là con gái của Lâm gia, Lâm Khê.” - Cố Minh Dạ khẽ cau mày: “Cô ta đánh thuốc mê muốn leo lên giường tôi, tôi không thích hành vi đó của cô ta.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Tôi cũng không nói đến tên em, em lại cứ như vậy định tội tôi. Nếu em không tin, tôi sẽ tìm Châu Huân đối chấp với em, tôi lần đó không phải nói em.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Bây giờ, còn vấn đề gì nữa không?”
“Tôi… tôi cũng không biết.”
Cố Minh Dạ tuy lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng cô biết rõ anh ta là người dám làm dám nhận. Anh nói không có, chuyện này hẳn là hiểu nhầm.
Nhớ đến Cố Minh Dạ lại xin lỗi mình, Sở Mộ Nhiễm miệng nhanh hơn não liền nói: “Kỳ thực tôi cũng có lời xin lỗi với anh, tôi đã mắng anh, lúc nào cũng cố ý chọc giận anh. À… còn nữa, kỳ thực anh rất lợi hại, cái đó rất lớn, Nhất Phàm ca…tôi thật sự là không có dám nhìn…”
Sở Mộ Nhiễm sắc mặt đỏ bừng, anh cắt ngang lời nói nhảm của cô.
“Không cần nói những chuyện đó, em chỉ cần trả lời tôi, em có muốn làm nữ nhân của Cố Minh Dạ tôi không?”
Mặc dù là hắn đang hỏi, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy hắn đang uy hiếp cô, chỉ sợ cô cự tuyệt hắn ngay lập tức giết chết cô.
Nhưng mà…
Sở Mộ Nhiễm nháy nháy mắt: “Tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi cảm thấy… tôi sắp ngất xỉu.”
Cố Minh Dạ: “…”
Sở Mộ Nhiễm bắt đầu vùi đầu vào ngực hắn giả chết, cô muốn tĩnh tâm lại một chút sau bao nhiêu thông tin dồn dập, nhưng mà khi nhắm mắt thật, cô cảm thấy đầu óc choáng váng và thật sự ngất đi.
“Nhiễm Nhiễm… Nhiễm Nhiễm.”
Sau khi gọi cô hai lần, Cố Minh Dạ cảm nhận được sự bất ổn, trái tim thắt lại, bước chân nhanh hơn.
“Bây giờ mà em còn nghĩ đến việc ăn à?”
“Không phải tôi, là bà nội Chu muốn ăn.” - Sở Mộ Nhiễm lo lắng: “Tôi trễ như vậy còn không đến, bà nôi chắc chắn sẽ lo lắng, anh thấy túi xách của tôi không, để tôi gọi một cuộc báo bình an.”
“Em bây giờ gọi là bình an?” - Sắc mặt Cố Minh Dạ trầm xuống: “Không cho phép lo lắng cho người khác, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện trước.”
Sở Mộ Nhiễm lại giật giật ống tay của anh, làm bộ đáng thương.
“Tôi sẽ cho người đi mua mì mang tới.” - Cố Minh Dạ cuối cùng cũng không chịu được bộ dạng đáng thương của cô, giọng không còn lạnh lùng nữa: “Khi mang tới, tôi sẽ nhờ người nhắn cho bà của em.”
Sở Mộ Nhiễm lại nói: “Vậy anh nhớ nói người của anh tìm lý do gì đó, tốt nhất đừng nhắc tên anh trước mặt bà nội Chu.”
“Vì sao?”
“Việc này không phải rất dễ hiểu sao?” - Sở Mộ Nhiễm nói: “Sở Ngọc Diệp dù thế nào cũng là con cháu của Chu gia, bà nội tất nhiên lo nghĩ cho cô ta, tôi sợ bà nội Chu nhìn ra vấn đề giữa tôi và anh, lúc đó sao tôi dám nhìn mặt bà nội.”
Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại, nhưng giọng vẫn bình tĩnh: “Tôi và Ngọc Diệp đã chia tay rồi.”
“Tôi biết, nhưng…” - Sở Mộ Nhiễm đột ngột phản ứng: “Cái gì, hai người chia tay rồi?”
“Ừm.”
“Tại sao? Sao hai người lại chia tay? Anh… không phải rất yêu cô ta sao?”
“Em nghĩ là vì cái gì?” - Cố Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi hỏi, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, có phần khó chịu vì người phụ nữ vô tâm này.
Ngày hôm đó, đôi mắt cô đỏ hoe trước mặt hắn trách móc, sau đó trốn trong phòng khóc thật lâu như vậy, anh còn có thể làm gì nữa?
Anh quen với sự lạnh lùng và thờ ơ, nhưng trái tim của anh không thể cứng rắn với cô, anh chỉ có thể đưa ra quyết định dứt khoát giải quyết mối quan hệ với Sở Ngọc Diệp để khiến cô yên tâm một chút và không mang tiếng xấu là kẻ thứ ba.
Có trời mới biết anh đã cảm thấy khó chịu đến nhường nào khi nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình.
“Vì tôi sao?” - Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác.
Cô có chút… không biết phải làm sao.
Anh ta thật sự chia tay Sở Ngọc Diệp vì cô?
“Tôi đã ra quyết định từ lâu nhưng còn ngại sức khỏe của Ngọc Diệp nên còn đợi thời điểm mở miệng.”
“Vậy lần này…”
“Em trước mặt tôi oán trách, khóc lóc thảm thiết như vậy, không phải là do em ủy khuất vì không có danh phận sao?”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Cũng có chút là như vậy.
Nhưng mà cô cũng không có ý nghĩ muốn ở bên cạnh anh ta.
“Đừng nói với tôi là em muốn từ chối tôi.” - Ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại.
Sở Mộ Nhiễm rùng mình một cái…
“Anh nói tôi chỉ là đồ chơi, vật làm ấm giường cho anh.” - Cô nói.
“Đó là tôi nói bậy.”
“Anh trước đó bẻ tay tôi trật khớp, không cho bác sĩ nắn lại cho tôi.”
“…Tôi xin lỗi.”
“Còn có…”
Cố Minh Dạ nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Chuyện cuối cùng là quan trọng nhất.” - Sở Mộ Nhiễm đôi mắt lạnh lùng nhìn anh: “Trước khi tôi bà Mộ Viễn Hoàng đính hôn một tuần, anh có đến Sở gia một lần, nhớ không?”
“…đúng.”
“Lần đó tôi tình cờ nghe anh nói chuyện với người khác, anh nói rằng
“Sau đó người kia nhìn tôi và nói, anh đang nói cô gái ghê tởm đó à, anh đã gật đầu.”
Cố Minh Dạ sửng sốt một chút: “Đây là khúc mắc trong lòng em? Cho nên sau đó em nói em không yêu tôi nữa?”
Anh nhớ cô từng mắng anh rằng trước đó một tuần đã không yêu anh nữa, anh rất tò mò lý do, hóa ra là chuyện này.
“Vậy thì sao, anh có nói nói anh chưa từng nói như vậy sao?”
“Có nói.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm tái đi, cô cảm giác trong lòng ngực Cố Minh Dạ có gai nhọn, không muốn ở lại chỉ muốn rời đi.
Giọng Cố Minh Dạ chậm rãi vang lên: “Chỉ là sự thật không như em nghĩ, tôi đã nói vậy nhưng không phải nói em.”
Sở Mộ Nhiễm ngước mắt kinh ngạc.
“Là con gái của Lâm gia, Lâm Khê.” - Cố Minh Dạ khẽ cau mày: “Cô ta đánh thuốc mê muốn leo lên giường tôi, tôi không thích hành vi đó của cô ta.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Tôi cũng không nói đến tên em, em lại cứ như vậy định tội tôi. Nếu em không tin, tôi sẽ tìm Châu Huân đối chấp với em, tôi lần đó không phải nói em.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Bây giờ, còn vấn đề gì nữa không?”
“Tôi… tôi cũng không biết.”
Cố Minh Dạ tuy lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng cô biết rõ anh ta là người dám làm dám nhận. Anh nói không có, chuyện này hẳn là hiểu nhầm.
Nhớ đến Cố Minh Dạ lại xin lỗi mình, Sở Mộ Nhiễm miệng nhanh hơn não liền nói: “Kỳ thực tôi cũng có lời xin lỗi với anh, tôi đã mắng anh, lúc nào cũng cố ý chọc giận anh. À… còn nữa, kỳ thực anh rất lợi hại, cái đó rất lớn, Nhất Phàm ca…tôi thật sự là không có dám nhìn…”
Sở Mộ Nhiễm sắc mặt đỏ bừng, anh cắt ngang lời nói nhảm của cô.
“Không cần nói những chuyện đó, em chỉ cần trả lời tôi, em có muốn làm nữ nhân của Cố Minh Dạ tôi không?”
Mặc dù là hắn đang hỏi, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy hắn đang uy hiếp cô, chỉ sợ cô cự tuyệt hắn ngay lập tức giết chết cô.
Nhưng mà…
Sở Mộ Nhiễm nháy nháy mắt: “Tôi muốn nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi cảm thấy… tôi sắp ngất xỉu.”
Cố Minh Dạ: “…”
Sở Mộ Nhiễm bắt đầu vùi đầu vào ngực hắn giả chết, cô muốn tĩnh tâm lại một chút sau bao nhiêu thông tin dồn dập, nhưng mà khi nhắm mắt thật, cô cảm thấy đầu óc choáng váng và thật sự ngất đi.
“Nhiễm Nhiễm… Nhiễm Nhiễm.”
Sau khi gọi cô hai lần, Cố Minh Dạ cảm nhận được sự bất ổn, trái tim thắt lại, bước chân nhanh hơn.
Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại liền cảm thấy cơn đau toàn thân như muốn xé rách cô, hai chân nhũn ra đầy bất lực. Đêm qua bị bọn côn đồ đánh quá ác. Lúc này, là 2h sáng. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa chạy. Trên người cô là quần áo bệnh nhân, vết thương đã được xử lý, đang truyền dịch. Sở Mộ Nhiễm nhìn quanh phòng bệnh rộng lớn, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Cố Minh Dạ đang nằm ngủ ở giường bên cạnh. Cô không khỏi cảm thấy tim mình rung lên. Cô từ mới lớn đã thích anh, cho đến cách đây vài tháng trước vẫn là thích anh. Đôi mắt cô nhìn lướt qua đôi lông mày rậm, từ từ đi xuống chiếc mũi cao và đôi môi đỏ mọng của anh, nhịp tim cô dần thay đổi. Anh ấy ở đây, chăm sóc cô cả đêm. Người đàn ông như vậy, cô thật sự có thể từ chối sao? Nhưng mà, một khi cô ở bên anh, cô và Sở Ngọc Diệp sẽ dính vào cuộc chiến sinh tử. Là vì Cố Minh Dạ chia tay cô ta, cô ta liền thuê côn đồ hạ nhục cô. Hắn ta luôn mồm gọi cô là Sở nhị tiểu thư, chắc chắn phía sau hắn là Sở đại tiểu thư, cả hai cùng dùng họ Sở, phải gọi rõ ràng như vậy để phân biệt. Quá rắc rối. Sự tình lại vòng một vòng, Sở Mộ Nhiễm thở dài. “Em đang nghĩ gì vậy?” - Cố Minh Dạ đột nhiên hỏi. Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc: “Anh tỉnh rồi.” “Ừm.” - Cố Minh Dạ đứng lên, đi về phía cố, đưa tay chạm vào gò má cô, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Còn đau không?” Anh đã nhìn thấy má cô đỏ bừng vì bị đánh, trước kia anh không quan tâm, nhưng bây giờ lại không thể chịu nổi. “Tôi sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã tổn thương em.” - Giọng anh ngọt ngào bên tai, giống như một lời hứa hẹn. Sở Mộ Nhiễm đỏ mặt: “Anh có biết là ai sai khiến họ không?” Cố Minh Dạ im lặng mấy giây: “Tôi kiểm tra qua, người đó có liên quan đến Ngọc Diệp.” “Cái gì gọi là liên quan, rõ ràng chính là cô ta. Ngoài cô ta ra, ai còn muốn động thủ với tôi.” “Tôi sẽ xử lý.” “Ồ…” - Sở Mộ Nhiễm không biết nói gì. Trầm mặc mấy phút, Cố Minh Dạ đột nhiên hỏi: “Tha thứ cho cô ấy một lần, có được không?” Sở Mộ Nhiễm: “...” Quả nhiên là vậy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương