Không Thể Kiềm Chế Trước Em
Chương 6
Sở Mộ Nhiễm lên xe liền lên tiếng: “Nhất Phàm ca, anh có chuyện gì thì nói đi.”
Cô có chút không tin Kỷ Nhất Phàm muốn thổ lộ tình cảm đâu, tám năm trước không nói, bây giờ chắc chắn cũng không nói đâu.
Chỉ cần anh giả bộ, cô cũng liền giả bộ.
Nhưng Kỷ Nhất Phàm liếc nhìn cô mỉm cười, như đọc được suy nghĩ của cô, anh mở miệng với giọng điệu cực kỳ ôn nhu: “Tiểu Nhiễm, làm bạn gái anh nhé, hãy cho anh cơ hội chăm sóc em, có được không?”
“À…”
Sở Mộ Nhiễm có chút kinh ngạc, không ngờ Kỷ Nhất Phàm lại có thể nói ra.
Tám năm trước, vì cái gì không nói, khi biết cô sắp rời đi, cũng không nói một lời.
“Em nghĩ sao?”
“Không tốt lắm.” - Sở Mộ Nhiễm từ chối: “Anh cũng nghe những gì em nói với Cố Minh Dạ rồi, em đã không còn trong sạch, cho dù là em cũng không cảm thấy bản thân kém đi nhưng mà anh xác định dì sẽ chấp nhận sao? Thanh danh của em, anh cũng biết nó rất kém.”
Cô từng được gọi là Chu Nhiễm, là một cô gái trầm tính nhưng học giỏi, ngoan ngoãn và nhân cách tốt.
Cô bây giờ Sở Mộ Nhiễm, là nữ nhân vạn người đè, là một nữ nhân không biết xấu hổ muốn cướp chồng chưa cưới của chị gái.
“Anh không quan tâm đến những tin đồn nhảm nhí đó. Nó không phải là sự thật, mà dù có là sự thật thì cũng không sao cả.”
“Sao lại không phải là sự thật.” - Sở Mộ Nhiễm cực lực đẩy Kỷ Nhất Phàm đi: “Em và Cố Minh Dạ ngủ với nhau không phải sự thật sao? Em muốn cướp chồng chưa cưới của chị gái không phải là sự thật sao? Chính anh cũng đã nhìn thấy dấu vết trên người em, anh lúc đó cảm giác gì, có phải là kinh ngạc và ghê tởm?”
Kỷ Nhất Phàm dừng xe ở lề đường, tháo dây an toàn ôm lấy Sở Mộ Nhiễm vào lòng: “Tiểu Nhiễm, anh không có, dù em có thế nào, người anh yêu vẫn luôn là em.”
“Xin lỗi.” - Im lặng một lúc, Sở Mộ Nhiễm giọng khô khan như nén đi nước mắt: “Nhất Phàm ca, em xin lỗi, em biết anh đau lòng cho em, nhưng bây giờ em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, anh đừng ép em có được không?”
Kỷ Nhất Phàm mày cau lại, trong lòng đau đau khàn giọng: “Anh sẽ cho em thời gian, cũng không ép buộc em, nhưng anh không muốn em tránh mặt anh, có được không?”
“Được…” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.
Thỏa thuận như vậy cũng rất nhẹ lòng.
Kỷ Nhất Phàm đưa cô đi phỏng vấn xong, đưa cô đi ăn tối mới chịu thả cô về nhà thuê.
Đi cả một ngày bên nhau, Sở Mộ Nhiễm có chút rối bời xuống xe liền nhanh chân muốn quay về nhà thuê.
Vội vàng thế nào lại va vào một bức tường thịt trước mặt.
“Đáng chết.” - Sở Mộ Nhiễm xoa trán, trong lòng vô cùng buồn bực, hôm nay toàn gặp chuyện xúi quẩy.
Cô ngẩng đầu, vừa mở miệng: “Xin lỗi.” thì miệng cứng lại.
Cố Minh Dạ!
Sao lại đụng hắn?
So với đụng phải ma quỷ còn tốt hơn.
Sắc mặt cô lạnh đi, Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng vòng qua hắn muốn bước đi. Nhưng đi chưa được hai bước, cổ tay đã bị một người nắm lại.
“Anh muốn gì?” - Sở Mộ Nhiễm giãy dụa muốn rút tay ra, cô nhìn anh bằng đôi mắt đen láy lạnh lẽo, giọng đầy mỉa mai: “Tôi khuyên anh nên cách xa tôi một chút, nếu không, tôi không biết lúc nào lại bò lên giường anh thêm lần nữa.”
“Được.”
“Cái…cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm tròn mắt nhìn Cố Minh Dạ.
Cố Minh Dạ sắc mặt đen xuống: “Không có gì, cút đi.”
Cố Minh Dạ cảm thấy bản thân bị điên rồi.
Vô duyên vô cớ đứng ở nơi này lâu như vậy, không biết vì sao có một suy nghĩ không thể xảy ra lướt qua trong đầu.
“Anh mới là kẻ cút đi, bị điên à?” - Sở Mộ Nhiễm hừ lạnh một tiếng liền bỏ đi.
Cố Minh Dạ nhìn thấy bóng lưng của cô, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng, giống như là chất vấn: “Cô và người đàn ông kia là mối quan hệ gì?”
“Liên quan gì đến anh?” - Sở Mộ Nhiễm không quay đầu lại nói một câu rồi bình tĩnh rời đi.
Sắc mặt Cố Minh Dạ tối sầm lại, mây đen tụ lại trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Sáng hôm sau, Sở Mộ Nhiễm dậy sớm chuẩn bị tinh tươm, mặc một chiếc váy màu vàng da, ăn mặc đơn giản gọn gàng, toát lên khí chất sôi nổi và ngọt ngào.
Hôm qua cô đã được tuyển vào vị trí nhân viên lễ tân của một công ty bất động sản, tuy không đúng với ngành cô học, nhưng trước mắt có công việc kiếm tiền là tốt nhất.
Cho đến buổi trưa, Sở Mộ Nhiễm nhận được tin ông chủ gọi cô vào phòng để nói chuyện thêm về công việc.
Ông chủ công ty là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cô lần đầu đi làm cũng không suy nghĩ cái gì, liền vui vẻ đi đến phòng giám đốc.
Sau khi cô vào phòng, ngồi vào ghế sô pha, giám đốc đã đi đến đóng cửa lại, Sở Mộ Nhiễm có chút cau mày.
Ông ta đi đến ghế sô pha, không ngồi đối diện mà ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô.
Ông nhìn một lượt quét qua người cô, cuối cùng đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô: “Tiểu Nhiễm, em mới đến công ty, làm công việc ngoài kia có cực khổ không? Chỉ cần đi theo tôi, sau này thích cái gì, tôi sẽ đều mua cho em.”
Sở Mộ Nhiễm chỉ có cảm giác buồn nôn.
Cô hất tay ra, tức giận nói: “Ông chủ, xin hãy tôn trọng tôi một chút.”
Sở Mộ Nhiễm tức giận đứng lên, đi về phía cửa ra vào, công việc này cô không cần nữa.
“Tôn trọng cô?” - Ông ta đen mặt đi theo phía sau Sở Mộ Nhiễm, nắm lấy cổ tay cô kéo lại ôm vào lòng ngực, cười nham hiểm: “Sở nhị tiểu thư nổi tiếng ở Giang thành chính là nữ nhân ai cũng có thể đè, bây giờ trước mặt tôi giả làm thuần khiết? Chỉ cần cô theo tôi, một tháng tôi cho cô 10 triệu.”
“Buông tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm dẫm vào mu bàn chân ông ta, xoay người đạp vào hạ bộ của ông ta, ông ta hét lên ngã lăn xuống sàn: “Thằng khốn, mày thậm chí còn không xứng với con chó.”
Nói xong, mặc kệ ông ta đau đớn rên rỉ dưới sàn, cô mở cửa văn phòng bước ra ngoài.
Ông ta tức giận rống lên: “Tiện nhân, câu dẫn tao rồi lại động thủ, may chê tiền tao đưa cho mày ít sao? Mày chỉ là một cái xe công cộng, ai cũng có thể vào, 10 triệu là quá nhiều với mày. Mẹ nó quay lại đây, tao sẽ báo án.”
Mọi người trong công ty nhìn nhau, Sở Mộ Nhiễm cầm lấy túi sách, đạp cao gót đi ra khỏi công ty.
Bên ngoài, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Nhưng mà… anh nắng chói chang cũng không sưởi ấm nổi trái tim như rơi vào hầm băng của cô, cô đi đến một góc xa, ngồi xổm xuống, ôm đầu gối bật khóc nức nở.
Cô có chút không tin Kỷ Nhất Phàm muốn thổ lộ tình cảm đâu, tám năm trước không nói, bây giờ chắc chắn cũng không nói đâu.
Chỉ cần anh giả bộ, cô cũng liền giả bộ.
Nhưng Kỷ Nhất Phàm liếc nhìn cô mỉm cười, như đọc được suy nghĩ của cô, anh mở miệng với giọng điệu cực kỳ ôn nhu: “Tiểu Nhiễm, làm bạn gái anh nhé, hãy cho anh cơ hội chăm sóc em, có được không?”
“À…”
Sở Mộ Nhiễm có chút kinh ngạc, không ngờ Kỷ Nhất Phàm lại có thể nói ra.
Tám năm trước, vì cái gì không nói, khi biết cô sắp rời đi, cũng không nói một lời.
“Em nghĩ sao?”
“Không tốt lắm.” - Sở Mộ Nhiễm từ chối: “Anh cũng nghe những gì em nói với Cố Minh Dạ rồi, em đã không còn trong sạch, cho dù là em cũng không cảm thấy bản thân kém đi nhưng mà anh xác định dì sẽ chấp nhận sao? Thanh danh của em, anh cũng biết nó rất kém.”
Cô từng được gọi là Chu Nhiễm, là một cô gái trầm tính nhưng học giỏi, ngoan ngoãn và nhân cách tốt.
Cô bây giờ Sở Mộ Nhiễm, là nữ nhân vạn người đè, là một nữ nhân không biết xấu hổ muốn cướp chồng chưa cưới của chị gái.
“Anh không quan tâm đến những tin đồn nhảm nhí đó. Nó không phải là sự thật, mà dù có là sự thật thì cũng không sao cả.”
“Sao lại không phải là sự thật.” - Sở Mộ Nhiễm cực lực đẩy Kỷ Nhất Phàm đi: “Em và Cố Minh Dạ ngủ với nhau không phải sự thật sao? Em muốn cướp chồng chưa cưới của chị gái không phải là sự thật sao? Chính anh cũng đã nhìn thấy dấu vết trên người em, anh lúc đó cảm giác gì, có phải là kinh ngạc và ghê tởm?”
Kỷ Nhất Phàm dừng xe ở lề đường, tháo dây an toàn ôm lấy Sở Mộ Nhiễm vào lòng: “Tiểu Nhiễm, anh không có, dù em có thế nào, người anh yêu vẫn luôn là em.”
“Xin lỗi.” - Im lặng một lúc, Sở Mộ Nhiễm giọng khô khan như nén đi nước mắt: “Nhất Phàm ca, em xin lỗi, em biết anh đau lòng cho em, nhưng bây giờ em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, anh đừng ép em có được không?”
Kỷ Nhất Phàm mày cau lại, trong lòng đau đau khàn giọng: “Anh sẽ cho em thời gian, cũng không ép buộc em, nhưng anh không muốn em tránh mặt anh, có được không?”
“Được…” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.
Thỏa thuận như vậy cũng rất nhẹ lòng.
Kỷ Nhất Phàm đưa cô đi phỏng vấn xong, đưa cô đi ăn tối mới chịu thả cô về nhà thuê.
Đi cả một ngày bên nhau, Sở Mộ Nhiễm có chút rối bời xuống xe liền nhanh chân muốn quay về nhà thuê.
Vội vàng thế nào lại va vào một bức tường thịt trước mặt.
“Đáng chết.” - Sở Mộ Nhiễm xoa trán, trong lòng vô cùng buồn bực, hôm nay toàn gặp chuyện xúi quẩy.
Cô ngẩng đầu, vừa mở miệng: “Xin lỗi.” thì miệng cứng lại.
Cố Minh Dạ!
Sao lại đụng hắn?
So với đụng phải ma quỷ còn tốt hơn.
Sắc mặt cô lạnh đi, Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng vòng qua hắn muốn bước đi. Nhưng đi chưa được hai bước, cổ tay đã bị một người nắm lại.
“Anh muốn gì?” - Sở Mộ Nhiễm giãy dụa muốn rút tay ra, cô nhìn anh bằng đôi mắt đen láy lạnh lẽo, giọng đầy mỉa mai: “Tôi khuyên anh nên cách xa tôi một chút, nếu không, tôi không biết lúc nào lại bò lên giường anh thêm lần nữa.”
“Được.”
“Cái…cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm tròn mắt nhìn Cố Minh Dạ.
Cố Minh Dạ sắc mặt đen xuống: “Không có gì, cút đi.”
Cố Minh Dạ cảm thấy bản thân bị điên rồi.
Vô duyên vô cớ đứng ở nơi này lâu như vậy, không biết vì sao có một suy nghĩ không thể xảy ra lướt qua trong đầu.
“Anh mới là kẻ cút đi, bị điên à?” - Sở Mộ Nhiễm hừ lạnh một tiếng liền bỏ đi.
Cố Minh Dạ nhìn thấy bóng lưng của cô, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng, giống như là chất vấn: “Cô và người đàn ông kia là mối quan hệ gì?”
“Liên quan gì đến anh?” - Sở Mộ Nhiễm không quay đầu lại nói một câu rồi bình tĩnh rời đi.
Sắc mặt Cố Minh Dạ tối sầm lại, mây đen tụ lại trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Sáng hôm sau, Sở Mộ Nhiễm dậy sớm chuẩn bị tinh tươm, mặc một chiếc váy màu vàng da, ăn mặc đơn giản gọn gàng, toát lên khí chất sôi nổi và ngọt ngào.
Hôm qua cô đã được tuyển vào vị trí nhân viên lễ tân của một công ty bất động sản, tuy không đúng với ngành cô học, nhưng trước mắt có công việc kiếm tiền là tốt nhất.
Cho đến buổi trưa, Sở Mộ Nhiễm nhận được tin ông chủ gọi cô vào phòng để nói chuyện thêm về công việc.
Ông chủ công ty là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cô lần đầu đi làm cũng không suy nghĩ cái gì, liền vui vẻ đi đến phòng giám đốc.
Sau khi cô vào phòng, ngồi vào ghế sô pha, giám đốc đã đi đến đóng cửa lại, Sở Mộ Nhiễm có chút cau mày.
Ông ta đi đến ghế sô pha, không ngồi đối diện mà ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô.
Ông nhìn một lượt quét qua người cô, cuối cùng đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô: “Tiểu Nhiễm, em mới đến công ty, làm công việc ngoài kia có cực khổ không? Chỉ cần đi theo tôi, sau này thích cái gì, tôi sẽ đều mua cho em.”
Sở Mộ Nhiễm chỉ có cảm giác buồn nôn.
Cô hất tay ra, tức giận nói: “Ông chủ, xin hãy tôn trọng tôi một chút.”
Sở Mộ Nhiễm tức giận đứng lên, đi về phía cửa ra vào, công việc này cô không cần nữa.
“Tôn trọng cô?” - Ông ta đen mặt đi theo phía sau Sở Mộ Nhiễm, nắm lấy cổ tay cô kéo lại ôm vào lòng ngực, cười nham hiểm: “Sở nhị tiểu thư nổi tiếng ở Giang thành chính là nữ nhân ai cũng có thể đè, bây giờ trước mặt tôi giả làm thuần khiết? Chỉ cần cô theo tôi, một tháng tôi cho cô 10 triệu.”
“Buông tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm dẫm vào mu bàn chân ông ta, xoay người đạp vào hạ bộ của ông ta, ông ta hét lên ngã lăn xuống sàn: “Thằng khốn, mày thậm chí còn không xứng với con chó.”
Nói xong, mặc kệ ông ta đau đớn rên rỉ dưới sàn, cô mở cửa văn phòng bước ra ngoài.
Ông ta tức giận rống lên: “Tiện nhân, câu dẫn tao rồi lại động thủ, may chê tiền tao đưa cho mày ít sao? Mày chỉ là một cái xe công cộng, ai cũng có thể vào, 10 triệu là quá nhiều với mày. Mẹ nó quay lại đây, tao sẽ báo án.”
Mọi người trong công ty nhìn nhau, Sở Mộ Nhiễm cầm lấy túi sách, đạp cao gót đi ra khỏi công ty.
Bên ngoài, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Nhưng mà… anh nắng chói chang cũng không sưởi ấm nổi trái tim như rơi vào hầm băng của cô, cô đi đến một góc xa, ngồi xổm xuống, ôm đầu gối bật khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương