Không Yêu Em, Sao Anh Không Từ Chối Kết Hôn?
Chương 23: Đêm Tân Hôn
Sau khi hôn lễ kết thúc Trương Ái Như cùng Phạm Quốc Thiên Bảo về biệt thự của anh.
Hôm nay anh uống hơi nhiều nên khi trở về phòng anh kêu Trương Ái Như đi tắm trước còn mình nằm nghỉ một chút.
Trương Ái Như thấy anh mệt cô cũng không nói gì vào trong để tắm rửa, tẩy trang đồ xong hết rồi đến khi cởi áo thì cô làm không được, bởi vì cái váy cưới này không có dây khéo mà là thắt dây.
Đứng lây quay một hồi vẫn không được, cuối cùng cô chọn cách đi ra nhờ anh mở giúp.
Phạm Quốc Thiên Bảo nằm trên giường lúc này đã tỉnh táo hơn một chút rồi, vừa ngồi dậy định đi lấy quần áo sẵn đợi tiểu Như tắm xong đến mình.
Nhìn thấy cô đi ra trên người vẫn mặc y cái váy cưới anh hỏi:
- Em làm sao vậy?
- Em…em…
Trương Ái Như ngại ngùng cúi đầu chưa dám nói, anh thấy vậy lên tiếng hỏi:
- Em có chuyện gì à? Cứ nói anh nghe.
- Em…em không tháo được dây áo phía sau, anh… anh giúp em được không?
Phạm Quốc Thiên Bảo cũng hơi bối rối, nhưng nghĩ lại cô ấy là vợ anh mà nên anh nói:
- Được rồi, em đến đây và quay lưng lại anh làm cho.
Nhìn thấy anh mở rộng chân ra để cô đừng ở giữa Trương Ái Như thoáng đỏ mặt, nhưng suy nghĩ đơn giản thôi chỉ là giúp cô cởi dây váy chứ có gì đâu.
Trương Ái Như đi đến đứng ở giữa và đưa lưng lại cho anh, Phạm Quốc Thiên Bảo ngồi phía sau nhìn tấm lưng trắng không tì vết của cô mà trái tim anh hơi run nhẹ.
Anh từ từ mở ra từng dây rút của váy cưới, tấm lưng trắng không tì vết của tiểu Như từ từ hiện ra, đây đúng là cách để thử nghiệm anh mà.
Tấm lưng xinh đẹp của cô hiện ran làm anh phút chóc muốn chạm vào, khi những ngón tay thon dài của anh vô tình chạm vào lưng cô, anh thấy tiểu Như run nhẹ.
Khoé môi anh công lên thật sự rất đáng yêu mà, khi mở được đến rút cuối cùng anh còn chưa kịp nói gì thì Trương Ái Như vội nói cảm ơn anh, rồi chạy mất tiêu vào nhà tắm.
Phạm Quốc Thiên Bảo đang cố gắng chấn tỉnh lại mình, bao nhiêu hơi men cơn say của rượu hiện tại đã bay đi hết.
Sau khi tắm xong rồi cũng đến anh vào trong, Trương Ái Như ở ngoài này bắt đầu soạn hành lý để đem vào phòng thay đồ.
Như khi mở cửa phòng thay đồ ra đã có rất nhiều đồ phụ nữ ở đây, không lẽ đây là đồ của tình nhân Thiên Bảo.
Đang suy nghĩ thì anh từ sau đi đến anh nói:
- Tất cả là anh chuẩn bị cho em đó là lý do vì sao anh nói với em không cần đem nhiều quần áo đến đây.
Trương Ái Như mỉm cười gật đầu nói:
- Dạ, em cám ơn anh.
Lấy đồ xong anh bước ra ngoài thì cửa phòng ngủ có người gõ cửa, anh đi ra mở cửa thì thấy mẹ Phạm anh hỏi:
- Mẹ có chuyện gì không ạ?
- À, mẹ đem cho 2 đứa ly sữa với lại mẹ muốn nói chuyện với con dâu một chút.
Trương Ái Như ở trong phòng thay đồ nghe tiếng nói chuyện cô cũng vội bước ra, thấy mẹ Phạm cô ngoan ngoãn thưa:
- Mẹ mới đến ạ.
- Ừm, mẹ đem cho hai đứa ly sữa lúc ở buổi tiệc chắc là không ăn được gì nhiều hết phải không con.
- Dạ không có, con cũng ăn được một chút ạ.
- Được rồi hai đứa uống đi sẵn mẹ đi xuống bếp mẹ đem xuống dưới luôn.
- Dạ con cám ơn mẹ.
Trương Ái Như ngoan ngoãn nghe lời mẹ chồng uống hết ly sữa, Phạm Quốc Thiên Bảo thấy vậy cũng cầm ly sữa còn lại uống một hơi hết sạch.
Sau khi thấy hai người uống xong ly sữa mẹ Phạm mới vui vẻ đi ra còn đóng cửa lại giúp đôi trẻ nữa.
Phạm Quốc Thiên Bảo thấy tiểu Như cũng đã thu xếp đồ đạc xong hết rồi anh nói:
- Xong rồi thì em cứ đi ngủ đi có gì ngày mai kêu người lên làm.
- Dạ.
Hôm nay đãi khách cũng mệt nên thôi nghe lời anh vậy, vì giường ngủ của anh rất to nên tiểu Như thoải mái nằm nữa cái giường bên này cũng còn rộng.
Phạm Quốc Thiên Bảo tắc đèn chuẩn bị ngủ, nhưng mà có đều nằm xuống một hồi anh cảm giác rất nóng, nhưng rõ ràng là trong phòng có bật máy lạnh mà.
Khi anh định ngồi dậy thì bên cạnh tiểu Như cũng vậy, cô đang mặc váy ngủ mà cảm giác nóng quá.
Anh bật đèn lên hỏi:
- Em thấy thế nào?
- Em thấy trong người nóng quá khó chịu lắm.
Phạm Quốc Thiên Bảo nghi ngờ ly sữa của mẹ anh, là chủ của chuỗi các quán bar anh làm sao không biết chuyện này.
Bước xuống giường anh đi đến mở cửa nhưng cửa đã bị khoá rồi, anh biết ngai là mẹ của anh cố ý mà.
Tiểu Như nóng quá đã đi xuống giường định đi tắm một lần nữa, lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo đi đến nắm tay cô lại nói:
- Em có đi tắm cũng không giải quyết được đâu.
Tiểu Như ngơ ngác nhìn anh hỏi:
- Hả? Ý anh là sao?
- Trong ly sữa của mẹ… anh nghĩ tối nay chúng ta phải động phòng rồi.
Trương Ái Như nghe câu trả lời lấp lửng của anh, cô đã hiểu vấn đề rồi cô hỏi anh:
- Có cách khác để giải thuốc không anh?
- Theo kinh nghiệm của anh ở các bar thì không có.
Hôm nay anh uống hơi nhiều nên khi trở về phòng anh kêu Trương Ái Như đi tắm trước còn mình nằm nghỉ một chút.
Trương Ái Như thấy anh mệt cô cũng không nói gì vào trong để tắm rửa, tẩy trang đồ xong hết rồi đến khi cởi áo thì cô làm không được, bởi vì cái váy cưới này không có dây khéo mà là thắt dây.
Đứng lây quay một hồi vẫn không được, cuối cùng cô chọn cách đi ra nhờ anh mở giúp.
Phạm Quốc Thiên Bảo nằm trên giường lúc này đã tỉnh táo hơn một chút rồi, vừa ngồi dậy định đi lấy quần áo sẵn đợi tiểu Như tắm xong đến mình.
Nhìn thấy cô đi ra trên người vẫn mặc y cái váy cưới anh hỏi:
- Em làm sao vậy?
- Em…em…
Trương Ái Như ngại ngùng cúi đầu chưa dám nói, anh thấy vậy lên tiếng hỏi:
- Em có chuyện gì à? Cứ nói anh nghe.
- Em…em không tháo được dây áo phía sau, anh… anh giúp em được không?
Phạm Quốc Thiên Bảo cũng hơi bối rối, nhưng nghĩ lại cô ấy là vợ anh mà nên anh nói:
- Được rồi, em đến đây và quay lưng lại anh làm cho.
Nhìn thấy anh mở rộng chân ra để cô đừng ở giữa Trương Ái Như thoáng đỏ mặt, nhưng suy nghĩ đơn giản thôi chỉ là giúp cô cởi dây váy chứ có gì đâu.
Trương Ái Như đi đến đứng ở giữa và đưa lưng lại cho anh, Phạm Quốc Thiên Bảo ngồi phía sau nhìn tấm lưng trắng không tì vết của cô mà trái tim anh hơi run nhẹ.
Anh từ từ mở ra từng dây rút của váy cưới, tấm lưng trắng không tì vết của tiểu Như từ từ hiện ra, đây đúng là cách để thử nghiệm anh mà.
Tấm lưng xinh đẹp của cô hiện ran làm anh phút chóc muốn chạm vào, khi những ngón tay thon dài của anh vô tình chạm vào lưng cô, anh thấy tiểu Như run nhẹ.
Khoé môi anh công lên thật sự rất đáng yêu mà, khi mở được đến rút cuối cùng anh còn chưa kịp nói gì thì Trương Ái Như vội nói cảm ơn anh, rồi chạy mất tiêu vào nhà tắm.
Phạm Quốc Thiên Bảo đang cố gắng chấn tỉnh lại mình, bao nhiêu hơi men cơn say của rượu hiện tại đã bay đi hết.
Sau khi tắm xong rồi cũng đến anh vào trong, Trương Ái Như ở ngoài này bắt đầu soạn hành lý để đem vào phòng thay đồ.
Như khi mở cửa phòng thay đồ ra đã có rất nhiều đồ phụ nữ ở đây, không lẽ đây là đồ của tình nhân Thiên Bảo.
Đang suy nghĩ thì anh từ sau đi đến anh nói:
- Tất cả là anh chuẩn bị cho em đó là lý do vì sao anh nói với em không cần đem nhiều quần áo đến đây.
Trương Ái Như mỉm cười gật đầu nói:
- Dạ, em cám ơn anh.
Lấy đồ xong anh bước ra ngoài thì cửa phòng ngủ có người gõ cửa, anh đi ra mở cửa thì thấy mẹ Phạm anh hỏi:
- Mẹ có chuyện gì không ạ?
- À, mẹ đem cho 2 đứa ly sữa với lại mẹ muốn nói chuyện với con dâu một chút.
Trương Ái Như ở trong phòng thay đồ nghe tiếng nói chuyện cô cũng vội bước ra, thấy mẹ Phạm cô ngoan ngoãn thưa:
- Mẹ mới đến ạ.
- Ừm, mẹ đem cho hai đứa ly sữa lúc ở buổi tiệc chắc là không ăn được gì nhiều hết phải không con.
- Dạ không có, con cũng ăn được một chút ạ.
- Được rồi hai đứa uống đi sẵn mẹ đi xuống bếp mẹ đem xuống dưới luôn.
- Dạ con cám ơn mẹ.
Trương Ái Như ngoan ngoãn nghe lời mẹ chồng uống hết ly sữa, Phạm Quốc Thiên Bảo thấy vậy cũng cầm ly sữa còn lại uống một hơi hết sạch.
Sau khi thấy hai người uống xong ly sữa mẹ Phạm mới vui vẻ đi ra còn đóng cửa lại giúp đôi trẻ nữa.
Phạm Quốc Thiên Bảo thấy tiểu Như cũng đã thu xếp đồ đạc xong hết rồi anh nói:
- Xong rồi thì em cứ đi ngủ đi có gì ngày mai kêu người lên làm.
- Dạ.
Hôm nay đãi khách cũng mệt nên thôi nghe lời anh vậy, vì giường ngủ của anh rất to nên tiểu Như thoải mái nằm nữa cái giường bên này cũng còn rộng.
Phạm Quốc Thiên Bảo tắc đèn chuẩn bị ngủ, nhưng mà có đều nằm xuống một hồi anh cảm giác rất nóng, nhưng rõ ràng là trong phòng có bật máy lạnh mà.
Khi anh định ngồi dậy thì bên cạnh tiểu Như cũng vậy, cô đang mặc váy ngủ mà cảm giác nóng quá.
Anh bật đèn lên hỏi:
- Em thấy thế nào?
- Em thấy trong người nóng quá khó chịu lắm.
Phạm Quốc Thiên Bảo nghi ngờ ly sữa của mẹ anh, là chủ của chuỗi các quán bar anh làm sao không biết chuyện này.
Bước xuống giường anh đi đến mở cửa nhưng cửa đã bị khoá rồi, anh biết ngai là mẹ của anh cố ý mà.
Tiểu Như nóng quá đã đi xuống giường định đi tắm một lần nữa, lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo đi đến nắm tay cô lại nói:
- Em có đi tắm cũng không giải quyết được đâu.
Tiểu Như ngơ ngác nhìn anh hỏi:
- Hả? Ý anh là sao?
- Trong ly sữa của mẹ… anh nghĩ tối nay chúng ta phải động phòng rồi.
Trương Ái Như nghe câu trả lời lấp lửng của anh, cô đã hiểu vấn đề rồi cô hỏi anh:
- Có cách khác để giải thuốc không anh?
- Theo kinh nghiệm của anh ở các bar thì không có.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương