Không Yêu Em, Sao Anh Không Từ Chối Kết Hôn?

Chương 29: Lời đe dọa của Trương Kiến Văn



Đến hôm sau Phạm Quốc Thiên Bảo và Trương Ái Như đi về Trương gia để lạy mặt gia đình vợ sau 3 ngày kết hôn.

Vừa đến nhà mẹ Trương vội vàng chạy ra đón hai người trở về, Phạm Quốc Thiên Bảo vào nhà lễ phép chào hỏi ba mẹ Trương, còn ông nội hôm nay đã đi du lịch với bạn rồi nên không có ở nhà.

Mẹ Trương trêu ghẹo Ái Như:

- Sao, con về nhà chồng có làm gì để ba mẹ chồng mắng vốn mẹ không?

- Dạ không có đâu mẹ, đừng nghĩ oan cho con.

Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười tay vuốt vuốt eo của tiểu Như nói:

- Mẹ đừng có lo ạ, tiểu Như rất ngoan cả nhà con ai cũng thương yêu em ấy hết, khi em ấy về nhà con thì tự nhiên con bị cho ra rìa rồi.

Ba Trương lên tiếng nói:

- Con về đó được ba mẹ chồng yêu thương thì không nên bướng bỉnh, phải ngoan ngoãn và nghe lời chồng biết không?

- Dạ con nghe lời ba mẹ dạy ạ.

Cả nhà vui vẻ nói chuyện với nhau và ăn trưa, rồi sau đó Phạm Quốc Thiên Bảo và Trương Kiến Văn lên phòng làm việc để bàn chuyện làm ăn, tiểu Như thì trở về phòng ngủ của mình.

Ở trong phòng làm việc sau khi bàn công việc xong rồi Trương Kiến Văn hỏi anh:

- Cậu và tiểu Như vẫn tốt chứ?

Phạm Quốc Thiên Bảo cũng không hiểu vì sao Trương Kiến Văn hỏi như vậy, anh trả lời:

- Tôi và em ấy thì có chuyện gì?



- Không tôi chỉ hỏi như vậy thôi, tôi có lời này muốn nói với cậu.

- Ừm, cậu cứ nói.

- Đối với cậu tiểu Như chỉ là một người vợ, nhưng đối với tôi em ấy là một nữa sinh mệnh của tôi, khi hai người ở với nhau nếu cậu không đem lại hạnh phúc cho em gái tôi thì đến lúc em ấy đau khổ quá, chính tôi sẽ đem em ấy rời xa cậu.

Phạm Quốc Thiên Bảo cũng hơi bất ngờ vì Trương Kiến Văn nói với anh như vậy, anh hỏi:

- Tại sao cậu lại nói như thế với tôi?

- Bởi vì tôi thương em gái của tôi, nó thích cậu từ nhỏ tôi chưa từng làm cho con bé khóc dù chỉ một lần, nhưng con bé khóc vì cậu rất nhiều lần nên tôi hi vọng cậu sẽ không làm con bé khóc nữa.

Anh biết Trương Kiến Văn yêu thương em gái của mình nổi tiếng từ trước đến giờ, mà anh không nghĩ cậu ấy có thể hâm dọa anh như thế, vỗ vai người “Anh vợ” này anh nói:

- Cậu yên tâm cưới tiểu Như rồi thì tôi sẽ có trách nhiệm với em ấy, từ hôm nay chuyện lo lắng cho em ấy cậu có thể giao qua cho tôi được rồi, thôi tôi về phòng nghỉ ngơi đây.

Nói rồi Phạm Quốc Thiên Bảo đứng lên rời đi, còn Trương Kiến Văn nhìn theo mà gương mặt đâm chiêu.

Không phải đơn giản mà anh nói như vậy, hôm qua khi Phạm Quốc Thiên Bảo điện thoại cho anh xong, anh đã cho người đều tra và biết tiểu Như khóc lóc rời khỏi công ty của chồng.

Sau đó anh có gọi điện cho Lê Đình Phúc Hưng bởi vì người của anh cho biết tiểu Như ở bên cạnh anh ấy suốt, nhưng cậu bạn kia lại không hề hé răng.

Anh biết em gái của mình đã chịu uất ức, chỉ là thế lực của Phạm gia anh không thể cho người của anh vào điều tra được.

Chỉ cần em gái của anh chịu thiệt ở đó cho dù là Phạm gia hay ai anh cũng sẽ trở mặt.



Trở về phòng ngủ của Trương Ái Như lần đầu tiên anh bước vào phòng cô, vừa vào trong anh đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của cô rồi.



Quan sát xung quanh tất cả mọi thứ đều được trang trí và thiết kế màu trắng trang nhã, dịu dàng giống như cô vậy.

Phạm Quốc Thiên Bảo không biết bản thân mình đã có tình cảm với cô hay chưa? Nhưng anh chắc chắn không ghét cảm giác khi có cô ở bên cạnh.

Vào trong phòng anh không thấy ai đảo mắt một vòng, anh nhìn thấy tiểu Như đang ngồi ở bộ bàn ghế ngoài ban công vẻ cái gì đó.

Bước ra ngoài nhìn thì anh thấy cô đang vẻ một chiếc nhẫn, rất đẹp đúng là vợ anh thật giỏi, anh đến ngồi xuống ghế bên cạnh và hỏi cô:

- Em đang làm gì vậy?

- Em đang vẻ chơi thôi à.

Vừa nói Trương Ái Như vừa dừng bút lại và cất dụng cụ vẻ vào, thấy cô đã ngừng lại anh hỏi:

- Ở bên cạnh anh em có cảm thấy mình thiệt thòi không?

- Hửm, tại sao anh lại hỏi em như vậy?

- Anh trai của em vừa nói chuyện với anh, anh cảm thấy bản thân mình không tốt và không xứng đáng với tình cảm của em.

Trương Ái Như mỉm cười dịu dàng và nói:

- Đến khi nào anh yêu một người rồi anh sẽ hiểu không có đáng hay không đáng, và cũng không có xứng hay không xứng, chỉ có cảm giác của trái tim mình vì người đó mà hạnh phúc và vì người đó mà rơi lệ thôi.

Vươn tay ra kéo cô qua ngồi trên người mình, tiểu Như bất ngờ định ngồi dậy thì anh nói:

- Tiểu Như từ nhỏ anh luôn yêu thương em như cái cách mà anh yêu thương tiểu Linh, đến khi kết hôn anh đã không thể chấp nhận được, nhưng anh hứa với em khi em còn làm vợ của anh, trên giấy hôn thú em vẫn là thiếu phu nhân của Phạm gia, thì anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với em.

Trương Ái Như không biết anh hai đã nói gì với anh ấy, nhưng nghe được những lời này cô cảm thấy rất vui vẻ.
Chương trước Chương tiếp