Không Yêu Em, Sao Anh Không Từ Chối Kết Hôn?
Chương 39: Anh Phúc Hưng giúp em
Vừa chạy ra ngoài cô vừa khóc hiện tại cô không biết nên làm gì hết, tại sao anh ấy lại lừa dối cô không yêu có thể nói với cô mà.
Chạy ra khỏi biệt thự Trương Ái Như như không có phương hướng, cứ cắm đầu mà chạy cô va vào một người.
Lúc này cô ngước mắt lên định nói xin lỗi thì nhìn thấy Lê Đình Phúc Hưng, lúc này trái tim đau khổ của cô như gặp được phao cứu xin, cô khóc và kêu lên:
- Anh Phúc Hưng…
Lê Đình Phúc Hưng bởi vì chiều nay đã thấy được vết hôn trên cổ của Trương Ái Như, anh buồn lắm vì anh yêu thầm cô nhưng cô là vợ của bạn anh.
Nhưng lúc này là sao đây tại sao Trương Ái Như vừa chạy vừa khóc, chân lại không man dép anh vươn tay ra ôm cô và nhẹ nhàng nói:
- Ngoan nín đi từ từ rồi kẻ cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì có được không?
Trương Ái Như cố gắng lấy lại bình tĩnh và hai người tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện, cô kể lại tất cả mọi chuyện cho Lê Đình Phúc Hưng nghe.
Về chuyện cô thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đi cùng người phụ nữ đó, đến chuyện vết son trên áo và cuộc gọi điện vừa rồi.
Lê Đình Phúc Hưng vừa nghe xong anh tức giận muốn đứng lên đi tìm Phạm Quốc Thiên Bảo để đánh cậu ta một cái.
Nhưng mà Trương Ái Như đã ngăn cản lại, cô nói:
- Anh đừng có như vậy em đã quá sức chịu đựng rồi, sau chuyến đi này em sẽ nhờ anh hai giúp em làm giấy tờ ly hôn, em có thể nhờ anh một chuyện được không?
Lê Đình Phúc Hưng nắm tay cô nói:
- Được, là em thì chuyện gì anh cũng có thể giúp được cả.
- Vậy sao khi ly hôn anh có thể đem theo em về Mỹ với anh không? Em không muốn gặp lại anh ấy nữa.
Lê Đình Phúc Hưng vuốt tóc cô nói:
- Được rồi, chỉ cần em muốn anh đều có thể giúp đỡ được hết, mà trước mắt em cứ bình tĩnh rồi hôm nào tìm anh hai của em bàn lại được không? Bởi vì hôn nhân của em và Thiên Bảo không phải chỉ là chuyện của hai người.
- Dạ, em cám ơn anh.
Nói chuyện với Lê Đình Phúc Hưng xong Trương Ái Như cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cố gắng lấy lại bình tĩnh và trở về phòng.
Khi cô vừa mở cửa bước vào phòng thì Phạm Quốc Thiên Bảo vừa tắm xong bước ra, thấy cô anh hỏi:
- Em vừa đi đâu vậy?
- À, em cảm thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo một chút.
Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười đi đến nắm tay cô kéo vào lòng nói:
- Sao không đợi anh? Đi một mình rất nguy hiểm.
- Vì em muốn đi một mình cho khuây khỏa thôi ạ.
- Ừm, em đi tắm đi rồi ngủ sớm hôm nay chắc chơi cả ngày em cũng mệt rồi.
Trương Ái Như gật đầu và bước vào phòng tắm, mở nước cô lại tiếp tục khóc. Tại sao anh đã có người phụ nữ khác rồi lại còn ngọt ngào như vậy với cô, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Hôm sau Trương Ái Như vẫn cố tỏ ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra hết, vẫn đi chơi vui vẻ và Phạm Quốc Thiên Bảo cũng chăm sóc cô tận tình.
Nhưng mỗi cử chỉ chăm sóc chu đáo của anh giống như mỗi nhát dao đâm vào tim cô, Trương Ái Như miệng cười nhưng nước mắt chảy ngược vào tim.
Ở Phuket được mấy hôm mọi người cũng trở về, cô định tìm đến anh hai để nhờ giúp đỡ, nhưng Trương Kiến Văn lại chuẩn bị kết hôn với Lý Tuệ Nhi.
Vậy nên Trương Ái Như tiếp tục im lặng đợi xong chuyện của anh hai rồi tính.
Hôm nay cả nhà về Trương gia thăm ông nội và cũng là Trương Kiến Văn dẫn chị dâu về ra mắt.
Phạm Quốc Thiên Bảo đã chuẩn bị xong đợi cô ra, dạo này sao anh có cảm giác tiểu Như lạ lạ.
Khi cô thay đồ rồi bước ra thì anh đi đến ôm cô hỏi:
- Công chúa nhỏ của anh mấy hôm nay em có gặp chuyện gì không?
Trương Ái Như mỉm cười với anh và nói:
- Em không có chuyện gì đâu ạ, chúng ta đi thôi về thăm ông nội và ba mẹ.
Cô nói rồi xoay người lại và nắm tay anh kéo đi, thái độ rất bình thường nhưng tại sao Phạm Quốc Thiên Bảo vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến Trương gia vừa bước vào nhà Trương Ái Như hỏi thăm mọi người xong đã quay qua trêu Lý Tuệ Nhi:
- Chào chị dâu, không ngờ em nói linh thật nha! Lần trước em nói ước gì chị làm chị dâu em thì giờ thành hiện thực rồi.
Lý Tuệ Nhi mỉm cười lại chứ không biết nói gì hết, Phạm Quốc Thiên Bảo thì tiếp lời vợ chọc Trương Kiến Văn:
- Ra là hôm trước ‘‘anh vợ’’ nói đợi là đã có mu đồ từ trước, anh thật lợi hại nha haha
- Cậu được cái nói đúng.
Vừa nói Trương Kiến Văn vừa nhìn sang Tuệ Nhi mỉm cười, mặt dù Phạm Quốc Thiên Bảo và Trương Kiến Văn là bạn thân nhưng trước mặt người lớn vẫn xưng hô đúng vai vế.
Hôm đó Trương Ái Như ở lại Trương gia chơi cả ngày với ông nội và ba mẹ, cô có nói Phạm Quốc Thiên Bảo bận thì cứ về trước đi.
Nhưng anh nói hôm nay anh rất rảnh và muốn ở lại Trương gia chơi, ba mẹ Trương thấy con rể luôn quan tâm chăm sóc tiểu Như của họ như vậy thì rất hài lòng.
Chạy ra khỏi biệt thự Trương Ái Như như không có phương hướng, cứ cắm đầu mà chạy cô va vào một người.
Lúc này cô ngước mắt lên định nói xin lỗi thì nhìn thấy Lê Đình Phúc Hưng, lúc này trái tim đau khổ của cô như gặp được phao cứu xin, cô khóc và kêu lên:
- Anh Phúc Hưng…
Lê Đình Phúc Hưng bởi vì chiều nay đã thấy được vết hôn trên cổ của Trương Ái Như, anh buồn lắm vì anh yêu thầm cô nhưng cô là vợ của bạn anh.
Nhưng lúc này là sao đây tại sao Trương Ái Như vừa chạy vừa khóc, chân lại không man dép anh vươn tay ra ôm cô và nhẹ nhàng nói:
- Ngoan nín đi từ từ rồi kẻ cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì có được không?
Trương Ái Như cố gắng lấy lại bình tĩnh và hai người tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện, cô kể lại tất cả mọi chuyện cho Lê Đình Phúc Hưng nghe.
Về chuyện cô thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đi cùng người phụ nữ đó, đến chuyện vết son trên áo và cuộc gọi điện vừa rồi.
Lê Đình Phúc Hưng vừa nghe xong anh tức giận muốn đứng lên đi tìm Phạm Quốc Thiên Bảo để đánh cậu ta một cái.
Nhưng mà Trương Ái Như đã ngăn cản lại, cô nói:
- Anh đừng có như vậy em đã quá sức chịu đựng rồi, sau chuyến đi này em sẽ nhờ anh hai giúp em làm giấy tờ ly hôn, em có thể nhờ anh một chuyện được không?
Lê Đình Phúc Hưng nắm tay cô nói:
- Được, là em thì chuyện gì anh cũng có thể giúp được cả.
- Vậy sao khi ly hôn anh có thể đem theo em về Mỹ với anh không? Em không muốn gặp lại anh ấy nữa.
Lê Đình Phúc Hưng vuốt tóc cô nói:
- Được rồi, chỉ cần em muốn anh đều có thể giúp đỡ được hết, mà trước mắt em cứ bình tĩnh rồi hôm nào tìm anh hai của em bàn lại được không? Bởi vì hôn nhân của em và Thiên Bảo không phải chỉ là chuyện của hai người.
- Dạ, em cám ơn anh.
Nói chuyện với Lê Đình Phúc Hưng xong Trương Ái Như cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cố gắng lấy lại bình tĩnh và trở về phòng.
Khi cô vừa mở cửa bước vào phòng thì Phạm Quốc Thiên Bảo vừa tắm xong bước ra, thấy cô anh hỏi:
- Em vừa đi đâu vậy?
- À, em cảm thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo một chút.
Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười đi đến nắm tay cô kéo vào lòng nói:
- Sao không đợi anh? Đi một mình rất nguy hiểm.
- Vì em muốn đi một mình cho khuây khỏa thôi ạ.
- Ừm, em đi tắm đi rồi ngủ sớm hôm nay chắc chơi cả ngày em cũng mệt rồi.
Trương Ái Như gật đầu và bước vào phòng tắm, mở nước cô lại tiếp tục khóc. Tại sao anh đã có người phụ nữ khác rồi lại còn ngọt ngào như vậy với cô, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Hôm sau Trương Ái Như vẫn cố tỏ ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra hết, vẫn đi chơi vui vẻ và Phạm Quốc Thiên Bảo cũng chăm sóc cô tận tình.
Nhưng mỗi cử chỉ chăm sóc chu đáo của anh giống như mỗi nhát dao đâm vào tim cô, Trương Ái Như miệng cười nhưng nước mắt chảy ngược vào tim.
Ở Phuket được mấy hôm mọi người cũng trở về, cô định tìm đến anh hai để nhờ giúp đỡ, nhưng Trương Kiến Văn lại chuẩn bị kết hôn với Lý Tuệ Nhi.
Vậy nên Trương Ái Như tiếp tục im lặng đợi xong chuyện của anh hai rồi tính.
Hôm nay cả nhà về Trương gia thăm ông nội và cũng là Trương Kiến Văn dẫn chị dâu về ra mắt.
Phạm Quốc Thiên Bảo đã chuẩn bị xong đợi cô ra, dạo này sao anh có cảm giác tiểu Như lạ lạ.
Khi cô thay đồ rồi bước ra thì anh đi đến ôm cô hỏi:
- Công chúa nhỏ của anh mấy hôm nay em có gặp chuyện gì không?
Trương Ái Như mỉm cười với anh và nói:
- Em không có chuyện gì đâu ạ, chúng ta đi thôi về thăm ông nội và ba mẹ.
Cô nói rồi xoay người lại và nắm tay anh kéo đi, thái độ rất bình thường nhưng tại sao Phạm Quốc Thiên Bảo vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đến Trương gia vừa bước vào nhà Trương Ái Như hỏi thăm mọi người xong đã quay qua trêu Lý Tuệ Nhi:
- Chào chị dâu, không ngờ em nói linh thật nha! Lần trước em nói ước gì chị làm chị dâu em thì giờ thành hiện thực rồi.
Lý Tuệ Nhi mỉm cười lại chứ không biết nói gì hết, Phạm Quốc Thiên Bảo thì tiếp lời vợ chọc Trương Kiến Văn:
- Ra là hôm trước ‘‘anh vợ’’ nói đợi là đã có mu đồ từ trước, anh thật lợi hại nha haha
- Cậu được cái nói đúng.
Vừa nói Trương Kiến Văn vừa nhìn sang Tuệ Nhi mỉm cười, mặt dù Phạm Quốc Thiên Bảo và Trương Kiến Văn là bạn thân nhưng trước mặt người lớn vẫn xưng hô đúng vai vế.
Hôm đó Trương Ái Như ở lại Trương gia chơi cả ngày với ông nội và ba mẹ, cô có nói Phạm Quốc Thiên Bảo bận thì cứ về trước đi.
Nhưng anh nói hôm nay anh rất rảnh và muốn ở lại Trương gia chơi, ba mẹ Trương thấy con rể luôn quan tâm chăm sóc tiểu Như của họ như vậy thì rất hài lòng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương