Không Yêu Em, Sao Anh Không Từ Chối Kết Hôn?
Chương 45: Trương Ái Như mất trí
Phạm Quốc Thiên Bảo về nhà tắm rửa rồi thì anh trở lại bệnh viện để chăm sóc Trương Ái Như, lúc này ở Trương thị có việc đột xuất nên Trương Kiến Văn nói với anh ở lại với cô.
Anh nhìn tiểu Như mà vô cùng hối hận nếu lúc đó anh không đuổi theo có lẽ cô sẽ không gặp chuyện.
Không biết tiểu Như có nghe được lời của anh không? Nhưng Phạm Quốc Thiên Bảo vẫn quyết định nói chuyện với cô:
- Công chúa nhỏ của anh em tỉnh dậy đi, tỉnh dậy để còn tính sổ với anh, anh là một người chồng tệ bạc bởi vì anh không đối xử tốt với vợ mình và nói những lời vô tình gây ra tổn thương cho em, anh thật sự hối hận rồi.
Nắm tay cô để lên môi hôn anh tiếp tục nói:
- Anh xin lỗi em, em muốn trừng trị anh như thế nào cũng được, nhưng anh xin em có thể tỉnh dậy được không? Nhìn em thế này anh rất dau lòng, tiểu Như em có nghe thấy anh nói gì không? Anh xin lỗi anh thật sự rất xin lỗi em và anh tuyệt đối sẽ không bao giờ ký vào đơn Ly Hôn của em, em mãi mãi là vợ anh là vợ của Phạm Quốc Thiên Bảo này.
Nói xong anh gục đầu xuống tay cô hối hận, và vô tình anh không thấy được nơi khoé mắt Trương Ái Như có một giọt lệ vừa chảy xuống.
Khi đến giờ y tá đến thay đồ và lau người cho bệnh nhân thì Phạm Quốc Thiên Bảo không để họ làm, anh muốn chính tay mình lau người cho cô, anh tỉ mỉ lau sạch sẽ cho tiểu Như được thoải mái.
Buổi tối anh xin ở lại để canh chừng Trương Ái Như nhưng ba mẹ của cô không cho, có lẽ họ vẫn còn giận anh chuyện cô gái kia, anh buồn rầu đi về.
Sáng hôm sau Phạm Quốc Thiên Bảo đi thật sớm đến bệnh viện, khi đến nơi anh thấy trong phòng của Trương Ái Như có đủ mặt mọi người.
Khi bước vào phòng cũng là lúc bác sĩ quay qua nói chuyện với người nhà:
- Xin chúc mừng mọi người bệnh nhân đã tỉnh dậy rồi, chỉ cần nghĩ ngơi thêm 1 tháng nữa là có thể về nhà.
Mọi người nghe thấy ai cũng mừng rỡ anh cũng rất vui, khi vị bác sĩ vừa rời đi thì anh nhìn thấy tiểu Như đang ngồi trên giường, mừng rỡ anh đi đến hỏi thăm:
- Em thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?
Trương Ái Như quay qua nhìn anh, vừa thấy anh cô liền la lớn và ngất xỉu mọi người không biết vì sao lại như vậy, lập tức gọi bác sĩ trở lại.
Sau khi bác sĩ khám lại và nói với mọi người:
- Hiện tại bệnh nhân đang rất tốt không có gì bất thường, trước mắt cứ để bệnh nhân nghỉ ngơi khi nào tỉnh lại mọi người lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra lần nữa.
Một lúc sau thì Trương Ái Như tỉnh dậy mở mắt ra cô gọi anh hai, lúc này Trương Kiến Văn đang ngồi bên cạnh, anh quay lại đỡ em gái lên.
Phạm Quốc Thiên Bảo thấy tiểu Như tỉnh dậy thì lập tức chạy đi gọi bác sĩ đến, tiểu Như tỉnh dậy đều nhớ hết tất cả mọi người.
Nhưng khi bác sĩ đến Trương Ái Như nhìn qua thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đang đi phía sau, cô liền ôm Trương Kiến Văn khóc nói:
- Anh hai người xấu hắn đến bắt em, anh hai cứu em.
Lúc này mọi người nhìn ra thì thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đang đứng phía sau, anh rất bất ngờ khi cô nói như vậy anh định đi đến nói “Anh là chồng em anh Thiên Bảo đây.”
Thì Trương Ái Như tiếp tục hét lên và ôm Trương Kiến Văn run run nói:
- Anh hai là người xấu người xấu đến bắt em, anh hai cứu em.
Mọi người ai cũng đều ngạc nhiên và nói Thiên Bảo đi ra ngoài đi để bác sĩ khám xem sao?
Từ đầu đến cuối vị bác sĩ đã chứng kiến hết tất cả, ông ấy kiểm tra một lần nữa và bước ra ngoài kết luận:
- Người nhà yên tâm bệnh nhân đã khỏe và không có sao hết, có đều…
Phạm Quốc Thiên Bảo gấp gáp hỏi:
- Có đều gì bác sĩ vợ tôi như thế nào?
Vị bác sĩ ấy nói rằng:
- Có lẽ cậu đã gây ra tổn thương gì đó rất lớn đối với bệnh nhân, thể nên khi gặp lại cậu bệnh nhân không nhớ gì hết và cảm thấy sợ hãi, đây cũng có thể gọi là chứng mất trí tạm thời.
Phạm Quốc Thiên Bảo nhíu mày anh hỏi:
- Vậy cô ấy có khỏi không bác sĩ khi nào thì cô ấy có thể nhớ lại tôi?
- Cái này thì tôi cũng không biết chắc, có thể 1 tháng 2 tháng hay 1 hoặc 2 năm không chừng.
Ba Trương lại hỏi tiếp:
- Việc này có ảnh hưởng đến sức khỏe của con gái tôi không bác sĩ?
- Không, chỉ là cậu này thì cô ấy không nhớ thôi còn mọi thứ vẫn đang hồi phục sớm.
- Cảm ơn bác sĩ.
Lúc này mọi người ai cũng cảm thấy tội nghiệp cho anh, nhưng mà cũng đáng như vậy để sau này anh biết trân trọng cô hơn.
Lúc này ba Trương nói với anh:
- Bây giờ con bé nó không nhớ cậu mà gặp cậu nó cũng sợ vậy nên thời gian tới cậu không cần phải đến đây thăm con bé nữa.
Mẹ Phạm thấy con trai như vậy bà cũng buồn, nhưng biết sao được chuyện này cho dù bà là mẹ cũng không thể giúp được gì hết.
Phạm Quốc Thiên Bảo lúc này chỉ có thể đứng ở ngoài cửa mà nhìn vào chứ không dám đến gần tiểu Như nữa.
Anh nhìn tiểu Như mà vô cùng hối hận nếu lúc đó anh không đuổi theo có lẽ cô sẽ không gặp chuyện.
Không biết tiểu Như có nghe được lời của anh không? Nhưng Phạm Quốc Thiên Bảo vẫn quyết định nói chuyện với cô:
- Công chúa nhỏ của anh em tỉnh dậy đi, tỉnh dậy để còn tính sổ với anh, anh là một người chồng tệ bạc bởi vì anh không đối xử tốt với vợ mình và nói những lời vô tình gây ra tổn thương cho em, anh thật sự hối hận rồi.
Nắm tay cô để lên môi hôn anh tiếp tục nói:
- Anh xin lỗi em, em muốn trừng trị anh như thế nào cũng được, nhưng anh xin em có thể tỉnh dậy được không? Nhìn em thế này anh rất dau lòng, tiểu Như em có nghe thấy anh nói gì không? Anh xin lỗi anh thật sự rất xin lỗi em và anh tuyệt đối sẽ không bao giờ ký vào đơn Ly Hôn của em, em mãi mãi là vợ anh là vợ của Phạm Quốc Thiên Bảo này.
Nói xong anh gục đầu xuống tay cô hối hận, và vô tình anh không thấy được nơi khoé mắt Trương Ái Như có một giọt lệ vừa chảy xuống.
Khi đến giờ y tá đến thay đồ và lau người cho bệnh nhân thì Phạm Quốc Thiên Bảo không để họ làm, anh muốn chính tay mình lau người cho cô, anh tỉ mỉ lau sạch sẽ cho tiểu Như được thoải mái.
Buổi tối anh xin ở lại để canh chừng Trương Ái Như nhưng ba mẹ của cô không cho, có lẽ họ vẫn còn giận anh chuyện cô gái kia, anh buồn rầu đi về.
Sáng hôm sau Phạm Quốc Thiên Bảo đi thật sớm đến bệnh viện, khi đến nơi anh thấy trong phòng của Trương Ái Như có đủ mặt mọi người.
Khi bước vào phòng cũng là lúc bác sĩ quay qua nói chuyện với người nhà:
- Xin chúc mừng mọi người bệnh nhân đã tỉnh dậy rồi, chỉ cần nghĩ ngơi thêm 1 tháng nữa là có thể về nhà.
Mọi người nghe thấy ai cũng mừng rỡ anh cũng rất vui, khi vị bác sĩ vừa rời đi thì anh nhìn thấy tiểu Như đang ngồi trên giường, mừng rỡ anh đi đến hỏi thăm:
- Em thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?
Trương Ái Như quay qua nhìn anh, vừa thấy anh cô liền la lớn và ngất xỉu mọi người không biết vì sao lại như vậy, lập tức gọi bác sĩ trở lại.
Sau khi bác sĩ khám lại và nói với mọi người:
- Hiện tại bệnh nhân đang rất tốt không có gì bất thường, trước mắt cứ để bệnh nhân nghỉ ngơi khi nào tỉnh lại mọi người lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra lần nữa.
Một lúc sau thì Trương Ái Như tỉnh dậy mở mắt ra cô gọi anh hai, lúc này Trương Kiến Văn đang ngồi bên cạnh, anh quay lại đỡ em gái lên.
Phạm Quốc Thiên Bảo thấy tiểu Như tỉnh dậy thì lập tức chạy đi gọi bác sĩ đến, tiểu Như tỉnh dậy đều nhớ hết tất cả mọi người.
Nhưng khi bác sĩ đến Trương Ái Như nhìn qua thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đang đi phía sau, cô liền ôm Trương Kiến Văn khóc nói:
- Anh hai người xấu hắn đến bắt em, anh hai cứu em.
Lúc này mọi người nhìn ra thì thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đang đứng phía sau, anh rất bất ngờ khi cô nói như vậy anh định đi đến nói “Anh là chồng em anh Thiên Bảo đây.”
Thì Trương Ái Như tiếp tục hét lên và ôm Trương Kiến Văn run run nói:
- Anh hai là người xấu người xấu đến bắt em, anh hai cứu em.
Mọi người ai cũng đều ngạc nhiên và nói Thiên Bảo đi ra ngoài đi để bác sĩ khám xem sao?
Từ đầu đến cuối vị bác sĩ đã chứng kiến hết tất cả, ông ấy kiểm tra một lần nữa và bước ra ngoài kết luận:
- Người nhà yên tâm bệnh nhân đã khỏe và không có sao hết, có đều…
Phạm Quốc Thiên Bảo gấp gáp hỏi:
- Có đều gì bác sĩ vợ tôi như thế nào?
Vị bác sĩ ấy nói rằng:
- Có lẽ cậu đã gây ra tổn thương gì đó rất lớn đối với bệnh nhân, thể nên khi gặp lại cậu bệnh nhân không nhớ gì hết và cảm thấy sợ hãi, đây cũng có thể gọi là chứng mất trí tạm thời.
Phạm Quốc Thiên Bảo nhíu mày anh hỏi:
- Vậy cô ấy có khỏi không bác sĩ khi nào thì cô ấy có thể nhớ lại tôi?
- Cái này thì tôi cũng không biết chắc, có thể 1 tháng 2 tháng hay 1 hoặc 2 năm không chừng.
Ba Trương lại hỏi tiếp:
- Việc này có ảnh hưởng đến sức khỏe của con gái tôi không bác sĩ?
- Không, chỉ là cậu này thì cô ấy không nhớ thôi còn mọi thứ vẫn đang hồi phục sớm.
- Cảm ơn bác sĩ.
Lúc này mọi người ai cũng cảm thấy tội nghiệp cho anh, nhưng mà cũng đáng như vậy để sau này anh biết trân trọng cô hơn.
Lúc này ba Trương nói với anh:
- Bây giờ con bé nó không nhớ cậu mà gặp cậu nó cũng sợ vậy nên thời gian tới cậu không cần phải đến đây thăm con bé nữa.
Mẹ Phạm thấy con trai như vậy bà cũng buồn, nhưng biết sao được chuyện này cho dù bà là mẹ cũng không thể giúp được gì hết.
Phạm Quốc Thiên Bảo lúc này chỉ có thể đứng ở ngoài cửa mà nhìn vào chứ không dám đến gần tiểu Như nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương