Khu Phố Đen

Chương 2: Chỉ hứng thú với cậu thôi



'' Mẹ ơi ~ cứu mẹ cháu với, cứu mẹ cháu với ''

Cậu nhóc ôm chặt người mẹ mang bụng bầu vỡ ối này trong con hẻm vắng khóc lóc vang xin thảm thương, tờ tiền từ đâu xuất hiện trên mặt cậu nhóc nước mắt nước mũi tèm lem này.

'' Tôi có 10 tệ đủ đi taxi thôi, cậu mau ra đường lớn gọi taxi đi ''

Cậu nhóc gương mặt sáng sủa, ăn mặt cũ rít xuề xoà lộ nốt ruồi đỏ ở bên dưới xương vai xanh này đứng trước mặt cậu nhóc ôm mẹ đưa tờ 10 tệ.

Đột nhiên có tiếng nói vang lớn lớn khiến cậu nhóc ấy hốt hoảng nhét tờ 10 tệ vào tay cậu nhóc ngồi ôm mẹ kia rồi bỏ chạy đi.

''Dực Dụ! Dực Dụ mày chạy đâu rồi, mày i như con mẹ khốn nạn của mày ''

''.....''

Khung cảnh quay về hiện thực, ký ức nhỏ nhoi này trong đầu Trạch Trực Cảnh trong suốt thời gian khi coi bảng danh sách lớp vài ngày trước.

Tên ''Dực Dụ'' ngay trong danh sách lớp với hắn.

- Dực Dụ...là cậu à?

''Trực Cảnh à, nghe nói lớp chúng ta có học sinh sống ở khu phố đen, sợ thật, lỡ như cậu ta xấu tính giống lời đồn về khu phố đen này thì sao nhỉ? ''

Tô Tranh Ngữ quay qua nói chuyện với hắn, hắn thì để cái đầu ở đây nhưng cái não bay về quá khứ rồi, cứ im im ngơ ngơ ra.

''Trạch Trực Cảnh!! ''



Trạch Trực Cảnh bị tiếng hét của Tô Tranh Ngữ làm cho giật mình, đúng lúc cả lớp xôn xao lên.

'' Ếyy Dực Dụ kìa, cái này ở khu phố đen kìa''

'' Cậu nhỏ tiếng thôi, lỡ cậu ta nghe là xong đó ''

Nghe tên Dực Dụ, Trạch Trực Cảnh liền quay hướng mắt về phía cửa, hai học sinh trông ngỗ nghịch i chanh nhau bước vào làm mặt anh méo mó đi như vượn.

Ai là Dực Dụ?

Tô Tranh Ngữ vội nói nhỏ với anh ''Dực Dụ kìa, cái người ở khu phố đen, cái người mặt lạnh đeo khuyên tai bên trái đó''

Nghe Tô Tranh Ngữ nói, anh liền nhìn cái người được cho là Dực Dụ kia.

Thanh niên đeo vai cặp một bên, gương mặt nét đẹp buồn, tai trái đeo chiếc khuyên tai nhỏ đi đến chuẩn bị đi lướt qua người anh tiến đến bàn cuối liền bị anh nắm cánh tay lại nói.

''Cậu ngồi cạnh tôi đi''

Cả lớp há hốc mồm nhìn học bá Trạch Trực Cảnh níu kéo học tra Dực Dụ ngồi cạnh mình.

Dực Dụ nhìn tên này một lúc rồi đáp một câu.

''Cậu hứng thú với con trai à? ''

Cả lớp được thêm một phen kinh hồn nhìn hai người. Trạch Trực Cảnh cười ngốc nhìn cậu.

''Không, tôi có hứng thú với cậu thôi ''



Cả lớp ''???'

Tô Tranh Ngữ ''?! ''

Cố Phong ''Ôi đệt'' cậu nhìn Dực Dụ im lặng căng thẳng nhìn tên đẹp trai bị ngốc kia, cậu bạn như muốn đá bay người ta tới nơi. Cố Phong liền hốt hoảng kéo tay Dực Dụ xuống bàn cuối ngồi.

Giáo viên đi vào liền phá vỡ không khí kịch tính trong lớp, mọi người cười gượng gạo nhìn giáo viên.

''Cô điểm danh lớp nhé, các em ngồi ngay ngắn im lặng nào ''

Vừa điểm danh xong, Trạch Trực Cảnh giơ tay ý kiến, trong lớp ai cũng nhìn lên bục giảng ghi chép thời khoá biểu.

'' Thưa cô, em muốn ngồi chung với bạn Dực Dụ ''

Vừa dứt câu ánh mắt mọi người lập tức quay xuống nhìn Dực Dụ đang nằm ngủ mà lo lắng dùm học bá đẹp trai.

Cố Phong mở to mắt nhìn người anh em của mình bắt đầu ngọ ngoạy ngóc đầu dậy nhìn tên ngáo ngồi trước mình, trên đầu cậu có dấu '???' to đùng nhìn bóng lưng Trạch Trực Cảnh.

Giáo viên ấy thế mà lại đáp ''Được, bạn Dực Dụ tiếc sau chuyển đến ngồi cùng Trạch Trực Cảnh nhé.

Cả lớp nghe xong ''!!!! ''

Dực Dụ ''??? ''

Tô Tranh Ngữ và Cố Phong tiếc sau ngậm ngùi rời xa bạn thân của mình..
Chương trước Chương tiếp