Khương Khanh

Chương 12



Nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ là bởi vì ta có thân phận tôn quý hơn, không phải bởi vì ta không muốn là có thể không cần.

 

Trong lòng ít nhiều có chút cảm khái, giờ ta chẳng cần kiêng kỵ Chu Nguyên Kỳ nữa.

 

Cho nên ta nói: “Đúng, là ta không cần ngươi nữa. Chu Nguyên Kỳ, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì để khiến ta lưu luyến đây?”

 

Hắn đã từng dùng thân phận ép buộc ta, hiện giờ ta sẽ trả lại nguyên vẹn.

 

Đáng tiếc, ta vẫn đánh giá thấp trình độ vô sỉ của hắn.

 

7.

 

Chu Nguyên Kỳ không dám công khai động đến ta và Mạc Tư Dao nhưng lại phái rất nhiều ám vệ canh giữ ở ngoài điện.

 

Bề ngoài là để bảo vệ an nguy của hai vị Công chúa Mạc quốc.

 

Nhưng mà hắn lại ra vẻ thâm tình dối trá đòi quay lại với ta.

 



“A Nghênh, trước kia vì thân phận của nàng nên ta chỉ có thể làm như thế. Hôm nay nàng đã là Công chúa Mạc quốc, hai nước có thể liên hôn, đại thần trong triều nhất định sẽ không nói thêm gì nữa. Ngày sau, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không ai có thể tách chúng ta ra nữa.”

 

Nghe đến đây, Mạc Tư Dao lập tức ném ấm trà lên trán hắn.

 

Nhìn Chu Nguyên Kỳ đổ máu, nàng rất đắc ý vỗ tay, ngó lơ đám ám vệ của hắn.

 

“Chu Nguyên Kỳ, ngươi tưởng rằng mình còn trong sạch lắm ư? Cũng chỉ quả dưa chuột thối bị người ta dùng rồi mà thôi, giờ còn mộng tưởng muốn muội muội của ta làm thiếp, làm Quý phi? Cho dù ngươi có cho muội ấy vị trí Hoàng Hậu thì muội ấy cũng không thèm!”

 

Chu Nguyên Kỳ không nhúc nhích, ánh mắt vẫn rơi trên mặt ta.

 

“Bất luận nàng có chướng mắt hay không, lúc trước nàng đã thề rằng cả đời này sẽ không rời khỏi ta, cả đời này, nàng đều phải ở bên cạnh ta!”

 

Mạc Tư Dao trợn trắng mắt, nắm tay ta, trực tiếp trở về điện.

 

“Không sao cả, đến lúc đó là chúng ta có thể rời đi. Nếu hắn dám giam cầm chúng ta thì người chịu khổ cũng chỉ có mình hắn.”

 

Nàng không hề nói giỡn, nam chính trong tiểu thuyết là Đế vương, trong khi hai muội muội ruột thịt lại bị giam cầm ở nước khác.

 



Cho dù là vì uy nghiêm Đế vương hay vì tình cảm người nhà, nam chính sẽ không thể ngồi yên không để ý tới, mà trong nội dung cuốn tiểu thuyết này, hiện nữ chính đã ở Chu quốc, sau đó nam chính sẽ dẫn người lẻn vào Chu quốc. Đến lúc đó, hào quang nhân vật chính sẽ lấn át tất cả, tính mạng Chu Nguyên Kỳ sẽ rất mong manh.

 

Cho nên, sau khi ta và Mạc Tư Dao liếc nhau, chúng ta quyết định mặc kệ hắn.

 

Mà Chu Nguyên Kỳ nói là giam lỏng nhưng ta và Mạc Tư Dao vẫn có thể tự do đi lại trong cung, chỉ là không thể ra khỏi Hoàng cung.

 

Cho nên rảnh rỗi không có việc gì, ta cũng sẽ ra khỏi điện.

 

Gặp được Tạ Vân Nhi cũng là chuyện trong dự liệu.

 

“Khương Nghênh, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Công chúa Mạc quốc thì có thể cưỡi trên đầu ta. Ta nói cho ngươi biết, hiện giờ ta đã thành thân cùng Bệ hạ, là Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận của Chu quốc, cho dù ngươi muốn tiến cung, nhiều nhất cũng chỉ là Quý phi, vẫn thấp hơn ta một cái đầu, ngươi hiểu chưa?”

 

Không có người khác nên nàng ta không cần phải ngụy trang dáng vẻ ôn nhu hiền lành, lời nói ra miệng cũng là lời thật lòng.

 

Nhưng…

 

“Công chúa Mạc quốc có ý liên hôn thì sao. Nếu Mạc quốc tạo áp lực với Chu quốc, dù có cả Thừa tướng chống lưng thì ngươi cảm thấy Chu Nguyên Kỳ và đám đại thần sẽ lựa chọn như thế nào đây?”

 
Chương trước Chương tiếp