Khương Khanh
Chương 8
Cuối cùng nàng ta cố nặn ra một nụ cười, nói: “Xem ra A Nghênh thật sự nghe lời Bệ hạ rồi.”
Chu Nguyên Kỳ cũng có chút vui mừng, cho rằng ta nguyện ý chịu thua, cho nên ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhưng ta không để ý tới bọn họ mà lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa đại điện.
Chỉ một lát sau, thái giám bên cạnh Chu Nguyên Kỳ liền xuất hiện ở ngoài đại điện, phất trần vung lên.
Sau đó hắng giọng mở miệng, nói: “Trưởng Công chúa Mạc quốc giá lâm!”
Trong nháy mắt, Mạc Tư Dao mặc trang phục lộng lẫy đi vào, nàng mặc một thân châu báu tơ lụa vô cùng xinh đẹp, trông giống như tiên tử vậy.
Sau khi tầm mắt chúng ta đối diện với nhau, nàng còn mỉm cười với ta.
“A Nghênh, ngươi biết Trưởng Công chúa Mạc Quốc?”
Tựa hồ Chu Nguyên Kỳ cũng chú ý tới, thấp giọng hỏi ta một câu.
Ta còn chưa trả lời thì Tạ Vân Nhi đã nói trước: “Bệ hạ hồ đồ rồi, A Nghênh chỉ là con gái bình dân, làm sao có thể quen biết Công chúa Mạc quốc chứ?”
Dứt lời, nàng ta lại nở nụ cười khinh thường với ta.
“A Nghênh, thân phận là do trời sinh. Ngươi cũng không cần quá hâm mộ, ngày sau chỉ cần ngươi an phận thủ thường thì ta và Bệ hạ sẽ cho ngươi vị trí Quý phi, nâng thân phận của ngươi lên.”
Lời này nghe rất giống như bố thí, cực kỳ ghê tởm.
“Tạ Vân Nhi, ngươi cách ta gần như vậy, nếu ta dùng đôi đũa này chọc nổ mắt của ngươi, ngươi nói… ngươi kịp phản ứng sao?”
Ta chưa bao giờ là người chịu nhẫn nhục.
Nếu không phải thiếu lực vũ lực khiến ta bị nhốt ở Triều Dương điện thì ta tuyệt đối không để nàng ta càn rỡ.
Hiện giờ, Mạc Tư Dao đã xuất hiện, có thể giải quyết vấn đề này vô cùng hoàn mỹ.
Mà lúc nghe được lời nói này, hình như Tạ Vân Nhi nhớ lại chuyện không tốt lắm, sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ là nàng ta yên lặng ngồi cách ta xa một chút, sau đó mới chính thức bắt đầu yến hội lần này.
“Hôm nay trẫm mở yến hội ở Càn Khôn điện, không biết Công chúa cảm thấy thế nào?”
Mạc Tư Dao đi tới giữa đại điện, cũng không thèm quỳ xuống hành lễ.
Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết này, Đế vương Mạc quốc chính là nam chính trong tiểu thuyết.
Bởi vậy Mạc quốc chính là nước cường đại nhất trong cửu quốc. Không chỉ về phương diện quân sự năng lực xuất chúng mà các phương diện khác cũng phát triển vượt bậc, có thể nói chỉ cần nam chính có quyết tâm muốn thống nhất, việc tiêu diệt những nước khác chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên, đối với hoàng thất Mạc quốc, đế vương các nước khác chiêu đãi cực kỳ cẩn thận.
Nếu không cẩn thận, sẽ trở thành lý do Mạc quốc phát động chiến tranh.
Cho nên…
Đối mặt với sự lấy lòng của Chu Nguyên Kỳ, Mạc Tư Dao không bộc lộ thái độ gì rõ ràng, thậm chí còn giả bộ như không nhìn thấy, tự mình tìm một chỗ ngồi, sau đó lại rót cho mình chén rượu.
Trong nháy mắt, không gian trở nên yên tĩnh, tất cả đại thần ở Chu quốc đều ‘ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi’, rõ ràng phẫn nộ đến cực hạn nhưng vẫn không dám nói ra miệng.
Chu Nguyên Kỳ cũng vậy, hắn siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi cả lên nhưng vẫn phải nở nụ cười chuẩn mực.
“Xem ra hôm nay Công chúa có chút mệt mỏi.”
Mạc Tư Dao cười lạnh một tiếng, không phải cười lạnh trong lòng mà là trực tiếp cười ra tiếng.
Nàng dùng ngón tay búng ly rượu một cái.
Trong nháy mắt cái ly đổ xuống, rượu rơi trên mặt đất, nàng liếc xéo Chu Nguyên Kỳ, thoạt nhìn vô cùng cuồng vọng.
Chu Nguyên Kỳ cũng có chút vui mừng, cho rằng ta nguyện ý chịu thua, cho nên ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhưng ta không để ý tới bọn họ mà lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa đại điện.
Chỉ một lát sau, thái giám bên cạnh Chu Nguyên Kỳ liền xuất hiện ở ngoài đại điện, phất trần vung lên.
Sau đó hắng giọng mở miệng, nói: “Trưởng Công chúa Mạc quốc giá lâm!”
Trong nháy mắt, Mạc Tư Dao mặc trang phục lộng lẫy đi vào, nàng mặc một thân châu báu tơ lụa vô cùng xinh đẹp, trông giống như tiên tử vậy.
Sau khi tầm mắt chúng ta đối diện với nhau, nàng còn mỉm cười với ta.
“A Nghênh, ngươi biết Trưởng Công chúa Mạc Quốc?”
Tựa hồ Chu Nguyên Kỳ cũng chú ý tới, thấp giọng hỏi ta một câu.
Ta còn chưa trả lời thì Tạ Vân Nhi đã nói trước: “Bệ hạ hồ đồ rồi, A Nghênh chỉ là con gái bình dân, làm sao có thể quen biết Công chúa Mạc quốc chứ?”
Dứt lời, nàng ta lại nở nụ cười khinh thường với ta.
“A Nghênh, thân phận là do trời sinh. Ngươi cũng không cần quá hâm mộ, ngày sau chỉ cần ngươi an phận thủ thường thì ta và Bệ hạ sẽ cho ngươi vị trí Quý phi, nâng thân phận của ngươi lên.”
Lời này nghe rất giống như bố thí, cực kỳ ghê tởm.
“Tạ Vân Nhi, ngươi cách ta gần như vậy, nếu ta dùng đôi đũa này chọc nổ mắt của ngươi, ngươi nói… ngươi kịp phản ứng sao?”
Ta chưa bao giờ là người chịu nhẫn nhục.
Nếu không phải thiếu lực vũ lực khiến ta bị nhốt ở Triều Dương điện thì ta tuyệt đối không để nàng ta càn rỡ.
Hiện giờ, Mạc Tư Dao đã xuất hiện, có thể giải quyết vấn đề này vô cùng hoàn mỹ.
Mà lúc nghe được lời nói này, hình như Tạ Vân Nhi nhớ lại chuyện không tốt lắm, sắc mặt trong nháy mắt có chút khó coi nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ là nàng ta yên lặng ngồi cách ta xa một chút, sau đó mới chính thức bắt đầu yến hội lần này.
“Hôm nay trẫm mở yến hội ở Càn Khôn điện, không biết Công chúa cảm thấy thế nào?”
Mạc Tư Dao đi tới giữa đại điện, cũng không thèm quỳ xuống hành lễ.
Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết này, Đế vương Mạc quốc chính là nam chính trong tiểu thuyết.
Bởi vậy Mạc quốc chính là nước cường đại nhất trong cửu quốc. Không chỉ về phương diện quân sự năng lực xuất chúng mà các phương diện khác cũng phát triển vượt bậc, có thể nói chỉ cần nam chính có quyết tâm muốn thống nhất, việc tiêu diệt những nước khác chỉ là vấn đề thời gian.
Cho nên, đối với hoàng thất Mạc quốc, đế vương các nước khác chiêu đãi cực kỳ cẩn thận.
Nếu không cẩn thận, sẽ trở thành lý do Mạc quốc phát động chiến tranh.
Cho nên…
Đối mặt với sự lấy lòng của Chu Nguyên Kỳ, Mạc Tư Dao không bộc lộ thái độ gì rõ ràng, thậm chí còn giả bộ như không nhìn thấy, tự mình tìm một chỗ ngồi, sau đó lại rót cho mình chén rượu.
Trong nháy mắt, không gian trở nên yên tĩnh, tất cả đại thần ở Chu quốc đều ‘ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi’, rõ ràng phẫn nộ đến cực hạn nhưng vẫn không dám nói ra miệng.
Chu Nguyên Kỳ cũng vậy, hắn siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi cả lên nhưng vẫn phải nở nụ cười chuẩn mực.
“Xem ra hôm nay Công chúa có chút mệt mỏi.”
Mạc Tư Dao cười lạnh một tiếng, không phải cười lạnh trong lòng mà là trực tiếp cười ra tiếng.
Nàng dùng ngón tay búng ly rượu một cái.
Trong nháy mắt cái ly đổ xuống, rượu rơi trên mặt đất, nàng liếc xéo Chu Nguyên Kỳ, thoạt nhìn vô cùng cuồng vọng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương