Khuyết Tử Tâm Sa
Chương 1: Thập tử nhất sinh
Thiên Đạo đài, một nam nhân toàn thân vận màu trắng, y cả người đẫm máu, ánh mắt luôn hướng về phía chúng tiên diện vô vàn sắc y đứng phía xa. Miệng y lấp bấp gì đó, cơ hồ muốn nghe cũng chẳng nghe được gì vì chỗ nam nhân ấy liên tục giáng xuống những đạo thiên lôi kinh hồn. Y đã ở Thiên Đạo đài được hai ngày không hơn. Chúng tiên vừa kinh hãi vừa xem trò, nửa thì thương xót nửa kia thì hả dạ. Trong chúng tiên ở đó, có một tiên tử, vận hoa cẩm y thường lam, nàng ấy chán ghét, căm giận muôn phần nam tử kia. Tiên nhân có mặt ở nơi sấm chớp rầm vang này, ai nấy đều thấu rõ, người trên kia là Tam hoàng tử của Thiên tộc, Tiều Cung Xuyên, còn tiên tử kia là công chúa Đông hải, Bách Nhu Nhan. Tam điện hạ vì công chúa kia đã xin Thiên đế ban hôn nhưng Nhu Nhan nhất quyết từ chối vì nàng ấy đã có người trong lòng. Đó lại là một phàm nhân. Tam điện hạ căm phẫn, giận dữ, bắt phàm nhân đó giấu ở La Vực, mặc cho yêu ma cắn xé hồn phách. Đến khi công chúa Bắc hải tìm thấy thì chỉ còn mỗi bộ xương của phàm nhân đó. Bách Nhu Nhan bẩm tấu lên Thiên đế, ngài ấy khi biết chuyện đã trị tội Tam điện hạ, phạt y chịu Thiên Lôi trong năm ngày, lại phạt Bách Nhu Nhan chịu năm đạo thiên lôi, nửa tháng sau sẽ hành hình vì có tư tình với phàm nhân lại hạ lệnh hủy bỏ hôn sự.
Tam điện hạ là kẻ trêu nguyệt ghẹo hoa, trong Dạ Sắc cung đã chứa bao nhiêu tiên tử khắp Lục giới. Đến nỗi Nhị công chúa Phượng tộc cũng không ưa thích y là mấy.
Tiều Cung Xuyên chịu Thiên Lôi đủ năm ngày, dây xích trói chặt cũng buông lỏng rồi được về bốn long trụ. Tam điện hạ bị treo lơ lửng cũng rơi xuống, hơi thở có chút yếu ớt, y vốn không tinh thông thuật pháp lại không chuyên tu luyện, hứng đủ Thiên Lôi cũng đã lấy đi hơn nửa mạng của y. Tam điện hạ lê lết cơ thể đầy máu về lại Dạ Sắc cung, vốn muốn bay nhanh về nhưng sức đã cạn, chỉ có thể dịch chuyển đến cung Hoa Y của Lạc Ngư Phi. Cung Xuyên không gượng nổi nữa nên đã ngất lịm ở trước cửa cung.
Cung Hoa Y, Cầm Y điện.
Lạc Ngư Phi đứng trước chiếc gương lớn, ngắm nhìn bản thân đang diện một tiêu hoa thường hồng phục, đầu cài hoa sức xanh, lộng lẫy, xinh đẹp. Hai tiên tử bên cạnh đứng nhìn Nhị công chúa mỉm cười.
“ Công chúa, người xinh đẹp, diện đồ nào cũng đẹp hết. “
Nhị công chúa quay lại nhìn hai tiên tử, không giấu nổi niềm vui.
“ Ta mặc đẹp, ta xinh đẹp. Ta còn là chủ nhân của cung Hoa Y này, tiên tử trong cung của ta đều phải ăn vận đẹp hơn tiên tử cung khác, ta đã dặn Thêu Hoa cung may cho các ngươi bộ y phục mới, là màu hồng ngọc. Tiên tử cung khác nào là xanh rồi lại lam không thì tím sen, ta không thể thua họ được. “
Hai tiên tử đó nhìn nhau rồi quay sang chỉnh lại y phục cho Nhị công chúa.
“ Công chúa, chỉ là y phục thôi mà, không cần so đo với họ đâu. “
Lạc Ngư Phi bỉu môi.
“ Thái tử ca ca cũng hơn thua y phục với ta rồi nên ta phải chăm chút cho tiên tử của ta, như vậy thì huynh ấy sẽ không so đo quá nhiều. “
Hai tiên tử cười cười.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của một tiên đồng.
“ Bẩm công chúa, Tam hoàng tử đang nằm trước cửa cung chúng ta. “
Lạc Ngư Phi nghe thấy thế, nàng bèn phất tay áo, cửa lập tức mở ra, bước chân hùng hổ đi đến cửa cung, có hai tiên đồng ở đó mở cửa sẵn cho nàng.
Tam điện hạ bất động nằm ở đó.
“ A Đông, ngươi đi gọi Y Tiên đến đây, tiểu Túc, ngươi đi tìm Thái tử ca ca đi, A Hạ, A Trùng, hai ngươi đem huynh ấy vào Chính Y điện đi. “
Nhận lệnh của Lạc Ngư Phi, bốn tiểu tiên nhanh chóng làm theo, A Hạ và A Trùng thi phép tạo ra vân bồng đưa Tiều Cung Xuyên về điện.
Lạc Ngư Phi xem qua vết thương trên người của Tam điện hạ, hơi thở của y hiện tại đang rất yếu ớt, tưởng chửng đánh y thêm vài cái là y sẽ hồn phi phách tán.
“ Không đúng, Tam Xuyên sao lại yếu tới như vậy? Tuy tu vi của huynh ấy không cao nhưng cũng không đến nổi chỉ còn lại hơi tàn. “
Y Tiên từ ngoài đi vào, ông ấy một thân nâu sẫm, tóc bạc trắng cả đầu. Lão tiên thi phép dò tiên mạch của Tam điện hạ, một thoáng kinh hồn.
Lão tiên lấy ra một lọ thuốc, mở nắp, phẩy phẩy lên cả cơ thể của Tam điện hạ. Lão tiên lại xoa xoa nắn nắn, truyền linh lực rồi lại rất vất vả cả buổi. Bên ngoài, tiểu Trúc đi rất nhanh về. Nhìn thấy lão tiên thì dừng lại hành lễ rồi giữ tư thế, quay sang phía Nhị công chúa.
“ Công chúa, Thái tử hiện không ở trên Thiên cung. “
Lạc Ngư Phi gật gật đầu, đưa tay ra lệnh cho tiểu Trúc lui ra. Lão tiên sau khi chữa trị xong cho Tam điện hạ thì im lặng rất lâu, ngồi trên ghế mà thở dài.
“ Nhị công chúa, lão tiên nghĩ Tam hoàng tử đã không nghe lời của Thiên đế, muốn vị điện hạ của Đông Hải đó vui nên đã đến La vực, thu nhặt mảnh linh hồn còn sót lại của phàm nhân đó. “
Lạc Ngư Phi thở dài.
“ Tam Xuyên đúng là làm ác rồi lại muốn làm tốt, một kẻ khó ưa mà. “
Lão tiên đứng dậy rồi hành lễ với Lạc Ngư Phi, vừa chuẩn bị rời đi thì cơ thể của Tam điện hạ đột ngột có chuyển biến. Y đang dần dần bị tan biến, Lạc Ngư Phi thấy thế vội dùng phép, giữ nguyên thần của y lại, lão tiên cũng nhanh chóng dùng phép đánh vào các tiên mạch, tạo ấn, ấn vào giữa trán. Nhị điện hạ bất ngờ cảm thấy linh lực đang bị rút nhanh, nàng cố sức tạo phong ấn ngay tay mới tạm thời cắt được.
“ Công chúa, không xong rồi, Tam điện hạ đang dần tan biến, không giữ được. “
“ Phong ấn Già Lam có được không? “
Lão tiên gật đầu, Nhị điện hạ nhanh chóng thi triển, hai tay đan thành kết ấn Già Lam, xung quanh nhanh chóng dựng lên một bức phong ấn, lão tiên và Lạc Ngư Phi ra khỏi phong ấn. Già Lam phong ấn có đóa thanh liên ở giữa, Lạc Ngư Phi rút ra hoa tâm, hoa tâm bay vào đóa thanh liên, một luồng ánh sáng lục bay quanh người Tam điện hạ, tạm thời giữ được nguyên thần của y.
“ Lão tiên, rốt cuộc là làm sao vậy? “
“ Lão nghĩ, có người đã hãm hại Tam điện hạ, có lẽ trước khi đến Thiên Đạo đài, ngoài La vực ra thì Tam điện hạ còn đến chỗ khác, đã bị rút đi lục căn, tiên mạch cũng bị tổn hại cho nên người này muốn giết Tam điện hạ. “
Bên ngoài thấp thoáng bóng của một người vận thanh y, đai thêu cẩm hoa. Tì nữ bên ngoài nhìn thấy nam nhân đó thì quỳ xuống, kính cẩn hành lễ.
“ Thái tử điện hạ. “
Lạc Ngư Phi nghe thấy Thái tử đến thì hối hả chạy ra ngoài.
“ Nhan Nhan, Tam Xuyên sắp không còn nữa rồi? Mau lên. “
Tiều Nhan Tức nhanh chóng đi vào, nhìn thấy kết ấn Già Lam cũng đã hiểu rõ.
“ Tiên Y, ông có cách nào không? “
Lão tiên im lặng hồi lâu mới thở dài.
“ Bẩm Thái tử điện hạ, chỉ có Tiên Cốt hoàn, đem nó nắn lại tiên cốt của Thần tiên, có Bạch Hoa chỉ, đem nó nắn lại tiên mạch của Thần tiên, có Kết Đàm Tan, kết lại tiên nguyên. Thì mới cứu được. “
Lạc Ngư Phi dường như đã nghe mấy món này ở đâu đó, nàng bỗng thốt lên.
“ Ta biết, Phượng tộc bọn ta có tất. “
Lão tiên có chút hốt hoảng, những loại trên, Thiên giới đều không có, ấy vậy mà Phượng tộc lại có.
“ Tiểu Phi, cẩn thận đó. “
Nhị điện hạ bỉu môi, thở dài.
“ Đó dù gì cũng là nhà ta, không phải sợ, ta đi rồi sẽ về ngay. “
Nói rồi, Lạc Ngư Phi đã bay đi mất.
Nhị điện hạ mất hơn nửa canh giờ mới đem đồ về, nhưng khi trở về Lạc Ngư Phi lại đeo them một tấm mạng che. Nàng chỉ im lặng đưa thuốc cho lão tiên rồi chầm chậm đi ra ngoài, Thái tử để ý thấy nàng có chút bất thường nhưng Tam điện hạ bây giờ là quan trọng. Lão tiên ấy mời Thái tử điện hạ ra ngoài trước, sau đó liền nhanh chóng bước vào kết ấn Già Lam. Thi triển phép ấn, dùng thuốc chữa trị cho Tam điện hạ.
Một chuyện lớn như vậy, rất mau để đến chỗ Thiên đế, ngài phái Ứng Mệnh quân và Thiển Tầm tiên đi điều tra. Bản thân còn nhiều việc chưa xử lý xong, Thiên đế phải ở lại Thiên điện, không đến Dạ Sắc cung thăm Tam điện hạ.
Thái tử mấy hôm nay ở cung Thái tử, điện Chiêu Hoa, cùng với hai vị tiên hữu đánh cờ bàn chính sự. Vị vận một thân bạch y là Chu Chi quân, vị vận đàm ti tím phục là Long Đàm quân. Chu Chi quân nho nhã, điềm đạm, còn Long Đàm quân nhiều lời, tinh ranh. Bên ngoài thoáng lấp ló cái đầu, Thái tử nhìn thấy cũng không vội gọi vào. Vị tím kia thì rất nhiệt tình, y đi ra ngoài, mỉm cười nhìn tiểu tiên nữ kia rồi bảo nàng ấy vào trong. Tiểu tiên nữ đó là Ngọc Hoa, tiểu tiên của cung Hoa Y.
“ Thái tử điện hạ. “
Ngọc Hoa quỳ rạp xuống hành lễ với Nhan Tức.
“ Đứng dậy đi. “
Nhan Tức chầm chậm đặt quân cờ xuống, Chu Chi quân liếc nhìn Nhan Tức rồi lại lườm Long Đàm một phát. Ngọc Hoa đứng dậy, dáng vẻ đoan trang, không vội vã.
“ Tiểu Phi có gì sao? “
Ngọc Hoa chậm rãi cất lời.
“ Bẩm điện hạ, mấy hôm nay công chúa cứ buồn rầu, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, đôi lúc lại trốn ra hoa viên, tưới hoa rồi lại thút thít ở đó cả buổi. Chúng tiểu tiên hỏi thì công chúa không trả lời, Ngọc Hoa lo lắng cho công chúa nên mới tìm đến Thái tử. “
Nhan Tức sớm nhận thấy từ lúc lấy thuốc ở Phượng tộc về thì Ngư Phi buồn bã khôn siết, chàng vốn muốn hỏi chuyện nhưng loay hoay mãi lại quên bén đi mất. Hôm nay nếu Ngọc Hoa không đến, có lẽ chàng cũng không nhớ.
“ Được rồi, ngươi về đi. “
Ngọc Hoa quỳ xuống hành lễ rồi chầm chậm rời đi. Long Đàm nhìn ra suy nghĩ của Thái tử.
“ Huynh muốn đến thăm Nhị điện hạ thì đi đi, ta và Chu Chu đợi được. “
Chu Chi quân đặt xong quân cờ thì ừm một tiếng. Ngồi thẳng lưng, nhìn chăm chăm vào Nhan Tức.
“ Nhị điện hạ trước nay hoạt bát, tinh ranh, ta chưa từng nghe nói hoặc nhìn thấy ngài ấy buồn rầu đến vậy. Thái tử nên đến xem thử. Nhị điện hạ được gửi gắm ở Thiên tộc, cả Phượng tộc đều đang nhìn chăm chăm vào chúng ta. “
Dạ Sắc cung.
Tam Xuyên nằm trên chiếc ghế bành, lót lông thú êm ái, dưới chân có một nữ nhân đang xoa bóp, phía đầu có một nữ nhân đang ân cần đút nho. Nhìn qua nào giống dáng vẻ của kẻ sắp hồn phi phách tán vào mấy hôm trước chứ.
Nữ nhân vận hồng y sắc sảo, nữ nhân vận một thường tím dịu dàng, cẩn trọng.
“ Điện hạ, ngài không gặp nàng ấy thật sao? “
Hồng y tiên tử lên tiếng.
“ Không gặp, ta muốn nàng ấy cầu xin ta, phải rồi, nàng đến cung Hoa Y tìm a đầu đó đi, bảo a đầu đó mấy hôm nữa theo Thái tử ca ca đến Bắc Hải. “
Hồng y tiên tử có chút khó tin.
“ Điện hạ, Nhị công chúa và Thái tử cùng đến Bắc Hải là để làm gì? “
Tam Xuyên đang nằm ăn nho thì chầm chậm kéo hồng y tiên tử xuống.
“ A đầu đó ngốc như vậy, lần trước lấy thuốc cứu ta mà về Phượng tộc, sau đó lại buồn bã mấy ngày trời. Ta đoán muội ấy là bị ức hiếp ở Phượng tộc rồi, theo Thái tử ca ca đến Bắc Hải vui chơi một phen. “
Nói rồi Tam Xuyên lấy ra một tấm thiệp mời của công chúa Bắc Hải rồi đưa cho Ngữ Yên. Nàng ấy cầm lấy thiệp mời, rồi chầm chậm ra ngoài.
Thiên đế có ba người con trai, Thái tử Tiều Nhan Tức, nhị Hoàng tử Tiều Úc Khanh, tam Hoàng tử Tiều Cung Xuyên. Bảy trăm năm trước, Phượng tộc gửi đến một tiểu công chúa, bảo Thiên đế nuôi dạy cho tốt. Ban đầu, Thiên đế muốn giao cho Tam điện hạ nhưng sau đó lại giao cho Thái tử bởi vì tính tình Tam điện hạ không hợp nuôi dạy trẻ nhỏ, sẽ dạy hư Nhị công chúa Phượng tộc. Thái tử là người cẩn trọng, điềm đạm, vì thiên hạ mà làm, vì thiên hạ mà sống, người như vậy, nuôi dạy Nhị công chúa là thích hợp nhất. Hai vị Hoàng tử Thiên tộc đều cực kì yêu mến Lạc Ngư Phi, Tiều Úc Khanh phóng khoáng, si tình, một lòng với công chúa Tây hải, thường xuyên dẫn Lạc Ngư Phi bỏ trốn xuống Tây hải nhưng bị công chúa Như Mộng đuổi ra ngoài. Tiều Cung Xuyên thi thoảng sẽ bày trò chọc ghẹo Ngư Phi, y xem nàng ấy như muội muội ruột thịt. Cả Thiên giới, không ai dám động vào tiểu điện hạ Phượng tộc này.
Tam điện hạ là kẻ trêu nguyệt ghẹo hoa, trong Dạ Sắc cung đã chứa bao nhiêu tiên tử khắp Lục giới. Đến nỗi Nhị công chúa Phượng tộc cũng không ưa thích y là mấy.
Tiều Cung Xuyên chịu Thiên Lôi đủ năm ngày, dây xích trói chặt cũng buông lỏng rồi được về bốn long trụ. Tam điện hạ bị treo lơ lửng cũng rơi xuống, hơi thở có chút yếu ớt, y vốn không tinh thông thuật pháp lại không chuyên tu luyện, hứng đủ Thiên Lôi cũng đã lấy đi hơn nửa mạng của y. Tam điện hạ lê lết cơ thể đầy máu về lại Dạ Sắc cung, vốn muốn bay nhanh về nhưng sức đã cạn, chỉ có thể dịch chuyển đến cung Hoa Y của Lạc Ngư Phi. Cung Xuyên không gượng nổi nữa nên đã ngất lịm ở trước cửa cung.
Cung Hoa Y, Cầm Y điện.
Lạc Ngư Phi đứng trước chiếc gương lớn, ngắm nhìn bản thân đang diện một tiêu hoa thường hồng phục, đầu cài hoa sức xanh, lộng lẫy, xinh đẹp. Hai tiên tử bên cạnh đứng nhìn Nhị công chúa mỉm cười.
“ Công chúa, người xinh đẹp, diện đồ nào cũng đẹp hết. “
Nhị công chúa quay lại nhìn hai tiên tử, không giấu nổi niềm vui.
“ Ta mặc đẹp, ta xinh đẹp. Ta còn là chủ nhân của cung Hoa Y này, tiên tử trong cung của ta đều phải ăn vận đẹp hơn tiên tử cung khác, ta đã dặn Thêu Hoa cung may cho các ngươi bộ y phục mới, là màu hồng ngọc. Tiên tử cung khác nào là xanh rồi lại lam không thì tím sen, ta không thể thua họ được. “
Hai tiên tử đó nhìn nhau rồi quay sang chỉnh lại y phục cho Nhị công chúa.
“ Công chúa, chỉ là y phục thôi mà, không cần so đo với họ đâu. “
Lạc Ngư Phi bỉu môi.
“ Thái tử ca ca cũng hơn thua y phục với ta rồi nên ta phải chăm chút cho tiên tử của ta, như vậy thì huynh ấy sẽ không so đo quá nhiều. “
Hai tiên tử cười cười.
Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của một tiên đồng.
“ Bẩm công chúa, Tam hoàng tử đang nằm trước cửa cung chúng ta. “
Lạc Ngư Phi nghe thấy thế, nàng bèn phất tay áo, cửa lập tức mở ra, bước chân hùng hổ đi đến cửa cung, có hai tiên đồng ở đó mở cửa sẵn cho nàng.
Tam điện hạ bất động nằm ở đó.
“ A Đông, ngươi đi gọi Y Tiên đến đây, tiểu Túc, ngươi đi tìm Thái tử ca ca đi, A Hạ, A Trùng, hai ngươi đem huynh ấy vào Chính Y điện đi. “
Nhận lệnh của Lạc Ngư Phi, bốn tiểu tiên nhanh chóng làm theo, A Hạ và A Trùng thi phép tạo ra vân bồng đưa Tiều Cung Xuyên về điện.
Lạc Ngư Phi xem qua vết thương trên người của Tam điện hạ, hơi thở của y hiện tại đang rất yếu ớt, tưởng chửng đánh y thêm vài cái là y sẽ hồn phi phách tán.
“ Không đúng, Tam Xuyên sao lại yếu tới như vậy? Tuy tu vi của huynh ấy không cao nhưng cũng không đến nổi chỉ còn lại hơi tàn. “
Y Tiên từ ngoài đi vào, ông ấy một thân nâu sẫm, tóc bạc trắng cả đầu. Lão tiên thi phép dò tiên mạch của Tam điện hạ, một thoáng kinh hồn.
Lão tiên lấy ra một lọ thuốc, mở nắp, phẩy phẩy lên cả cơ thể của Tam điện hạ. Lão tiên lại xoa xoa nắn nắn, truyền linh lực rồi lại rất vất vả cả buổi. Bên ngoài, tiểu Trúc đi rất nhanh về. Nhìn thấy lão tiên thì dừng lại hành lễ rồi giữ tư thế, quay sang phía Nhị công chúa.
“ Công chúa, Thái tử hiện không ở trên Thiên cung. “
Lạc Ngư Phi gật gật đầu, đưa tay ra lệnh cho tiểu Trúc lui ra. Lão tiên sau khi chữa trị xong cho Tam điện hạ thì im lặng rất lâu, ngồi trên ghế mà thở dài.
“ Nhị công chúa, lão tiên nghĩ Tam hoàng tử đã không nghe lời của Thiên đế, muốn vị điện hạ của Đông Hải đó vui nên đã đến La vực, thu nhặt mảnh linh hồn còn sót lại của phàm nhân đó. “
Lạc Ngư Phi thở dài.
“ Tam Xuyên đúng là làm ác rồi lại muốn làm tốt, một kẻ khó ưa mà. “
Lão tiên đứng dậy rồi hành lễ với Lạc Ngư Phi, vừa chuẩn bị rời đi thì cơ thể của Tam điện hạ đột ngột có chuyển biến. Y đang dần dần bị tan biến, Lạc Ngư Phi thấy thế vội dùng phép, giữ nguyên thần của y lại, lão tiên cũng nhanh chóng dùng phép đánh vào các tiên mạch, tạo ấn, ấn vào giữa trán. Nhị điện hạ bất ngờ cảm thấy linh lực đang bị rút nhanh, nàng cố sức tạo phong ấn ngay tay mới tạm thời cắt được.
“ Công chúa, không xong rồi, Tam điện hạ đang dần tan biến, không giữ được. “
“ Phong ấn Già Lam có được không? “
Lão tiên gật đầu, Nhị điện hạ nhanh chóng thi triển, hai tay đan thành kết ấn Già Lam, xung quanh nhanh chóng dựng lên một bức phong ấn, lão tiên và Lạc Ngư Phi ra khỏi phong ấn. Già Lam phong ấn có đóa thanh liên ở giữa, Lạc Ngư Phi rút ra hoa tâm, hoa tâm bay vào đóa thanh liên, một luồng ánh sáng lục bay quanh người Tam điện hạ, tạm thời giữ được nguyên thần của y.
“ Lão tiên, rốt cuộc là làm sao vậy? “
“ Lão nghĩ, có người đã hãm hại Tam điện hạ, có lẽ trước khi đến Thiên Đạo đài, ngoài La vực ra thì Tam điện hạ còn đến chỗ khác, đã bị rút đi lục căn, tiên mạch cũng bị tổn hại cho nên người này muốn giết Tam điện hạ. “
Bên ngoài thấp thoáng bóng của một người vận thanh y, đai thêu cẩm hoa. Tì nữ bên ngoài nhìn thấy nam nhân đó thì quỳ xuống, kính cẩn hành lễ.
“ Thái tử điện hạ. “
Lạc Ngư Phi nghe thấy Thái tử đến thì hối hả chạy ra ngoài.
“ Nhan Nhan, Tam Xuyên sắp không còn nữa rồi? Mau lên. “
Tiều Nhan Tức nhanh chóng đi vào, nhìn thấy kết ấn Già Lam cũng đã hiểu rõ.
“ Tiên Y, ông có cách nào không? “
Lão tiên im lặng hồi lâu mới thở dài.
“ Bẩm Thái tử điện hạ, chỉ có Tiên Cốt hoàn, đem nó nắn lại tiên cốt của Thần tiên, có Bạch Hoa chỉ, đem nó nắn lại tiên mạch của Thần tiên, có Kết Đàm Tan, kết lại tiên nguyên. Thì mới cứu được. “
Lạc Ngư Phi dường như đã nghe mấy món này ở đâu đó, nàng bỗng thốt lên.
“ Ta biết, Phượng tộc bọn ta có tất. “
Lão tiên có chút hốt hoảng, những loại trên, Thiên giới đều không có, ấy vậy mà Phượng tộc lại có.
“ Tiểu Phi, cẩn thận đó. “
Nhị điện hạ bỉu môi, thở dài.
“ Đó dù gì cũng là nhà ta, không phải sợ, ta đi rồi sẽ về ngay. “
Nói rồi, Lạc Ngư Phi đã bay đi mất.
Nhị điện hạ mất hơn nửa canh giờ mới đem đồ về, nhưng khi trở về Lạc Ngư Phi lại đeo them một tấm mạng che. Nàng chỉ im lặng đưa thuốc cho lão tiên rồi chầm chậm đi ra ngoài, Thái tử để ý thấy nàng có chút bất thường nhưng Tam điện hạ bây giờ là quan trọng. Lão tiên ấy mời Thái tử điện hạ ra ngoài trước, sau đó liền nhanh chóng bước vào kết ấn Già Lam. Thi triển phép ấn, dùng thuốc chữa trị cho Tam điện hạ.
Một chuyện lớn như vậy, rất mau để đến chỗ Thiên đế, ngài phái Ứng Mệnh quân và Thiển Tầm tiên đi điều tra. Bản thân còn nhiều việc chưa xử lý xong, Thiên đế phải ở lại Thiên điện, không đến Dạ Sắc cung thăm Tam điện hạ.
Thái tử mấy hôm nay ở cung Thái tử, điện Chiêu Hoa, cùng với hai vị tiên hữu đánh cờ bàn chính sự. Vị vận một thân bạch y là Chu Chi quân, vị vận đàm ti tím phục là Long Đàm quân. Chu Chi quân nho nhã, điềm đạm, còn Long Đàm quân nhiều lời, tinh ranh. Bên ngoài thoáng lấp ló cái đầu, Thái tử nhìn thấy cũng không vội gọi vào. Vị tím kia thì rất nhiệt tình, y đi ra ngoài, mỉm cười nhìn tiểu tiên nữ kia rồi bảo nàng ấy vào trong. Tiểu tiên nữ đó là Ngọc Hoa, tiểu tiên của cung Hoa Y.
“ Thái tử điện hạ. “
Ngọc Hoa quỳ rạp xuống hành lễ với Nhan Tức.
“ Đứng dậy đi. “
Nhan Tức chầm chậm đặt quân cờ xuống, Chu Chi quân liếc nhìn Nhan Tức rồi lại lườm Long Đàm một phát. Ngọc Hoa đứng dậy, dáng vẻ đoan trang, không vội vã.
“ Tiểu Phi có gì sao? “
Ngọc Hoa chậm rãi cất lời.
“ Bẩm điện hạ, mấy hôm nay công chúa cứ buồn rầu, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, đôi lúc lại trốn ra hoa viên, tưới hoa rồi lại thút thít ở đó cả buổi. Chúng tiểu tiên hỏi thì công chúa không trả lời, Ngọc Hoa lo lắng cho công chúa nên mới tìm đến Thái tử. “
Nhan Tức sớm nhận thấy từ lúc lấy thuốc ở Phượng tộc về thì Ngư Phi buồn bã khôn siết, chàng vốn muốn hỏi chuyện nhưng loay hoay mãi lại quên bén đi mất. Hôm nay nếu Ngọc Hoa không đến, có lẽ chàng cũng không nhớ.
“ Được rồi, ngươi về đi. “
Ngọc Hoa quỳ xuống hành lễ rồi chầm chậm rời đi. Long Đàm nhìn ra suy nghĩ của Thái tử.
“ Huynh muốn đến thăm Nhị điện hạ thì đi đi, ta và Chu Chu đợi được. “
Chu Chi quân đặt xong quân cờ thì ừm một tiếng. Ngồi thẳng lưng, nhìn chăm chăm vào Nhan Tức.
“ Nhị điện hạ trước nay hoạt bát, tinh ranh, ta chưa từng nghe nói hoặc nhìn thấy ngài ấy buồn rầu đến vậy. Thái tử nên đến xem thử. Nhị điện hạ được gửi gắm ở Thiên tộc, cả Phượng tộc đều đang nhìn chăm chăm vào chúng ta. “
Dạ Sắc cung.
Tam Xuyên nằm trên chiếc ghế bành, lót lông thú êm ái, dưới chân có một nữ nhân đang xoa bóp, phía đầu có một nữ nhân đang ân cần đút nho. Nhìn qua nào giống dáng vẻ của kẻ sắp hồn phi phách tán vào mấy hôm trước chứ.
Nữ nhân vận hồng y sắc sảo, nữ nhân vận một thường tím dịu dàng, cẩn trọng.
“ Điện hạ, ngài không gặp nàng ấy thật sao? “
Hồng y tiên tử lên tiếng.
“ Không gặp, ta muốn nàng ấy cầu xin ta, phải rồi, nàng đến cung Hoa Y tìm a đầu đó đi, bảo a đầu đó mấy hôm nữa theo Thái tử ca ca đến Bắc Hải. “
Hồng y tiên tử có chút khó tin.
“ Điện hạ, Nhị công chúa và Thái tử cùng đến Bắc Hải là để làm gì? “
Tam Xuyên đang nằm ăn nho thì chầm chậm kéo hồng y tiên tử xuống.
“ A đầu đó ngốc như vậy, lần trước lấy thuốc cứu ta mà về Phượng tộc, sau đó lại buồn bã mấy ngày trời. Ta đoán muội ấy là bị ức hiếp ở Phượng tộc rồi, theo Thái tử ca ca đến Bắc Hải vui chơi một phen. “
Nói rồi Tam Xuyên lấy ra một tấm thiệp mời của công chúa Bắc Hải rồi đưa cho Ngữ Yên. Nàng ấy cầm lấy thiệp mời, rồi chầm chậm ra ngoài.
Thiên đế có ba người con trai, Thái tử Tiều Nhan Tức, nhị Hoàng tử Tiều Úc Khanh, tam Hoàng tử Tiều Cung Xuyên. Bảy trăm năm trước, Phượng tộc gửi đến một tiểu công chúa, bảo Thiên đế nuôi dạy cho tốt. Ban đầu, Thiên đế muốn giao cho Tam điện hạ nhưng sau đó lại giao cho Thái tử bởi vì tính tình Tam điện hạ không hợp nuôi dạy trẻ nhỏ, sẽ dạy hư Nhị công chúa Phượng tộc. Thái tử là người cẩn trọng, điềm đạm, vì thiên hạ mà làm, vì thiên hạ mà sống, người như vậy, nuôi dạy Nhị công chúa là thích hợp nhất. Hai vị Hoàng tử Thiên tộc đều cực kì yêu mến Lạc Ngư Phi, Tiều Úc Khanh phóng khoáng, si tình, một lòng với công chúa Tây hải, thường xuyên dẫn Lạc Ngư Phi bỏ trốn xuống Tây hải nhưng bị công chúa Như Mộng đuổi ra ngoài. Tiều Cung Xuyên thi thoảng sẽ bày trò chọc ghẹo Ngư Phi, y xem nàng ấy như muội muội ruột thịt. Cả Thiên giới, không ai dám động vào tiểu điện hạ Phượng tộc này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương