Khuyết Tử Tâm Sa
Chương 19: Cổ mộ Di [1]
Ba người dạo quanh một vòng rồi lại quay về, trên đường trở về Tiều Nhan Tức nhìn thấy Thanh Kiều ở phía xa. Sắc mặt nàng không tốt lắm, Tịch Nhiên nhìn thấy vị tỷ tỷ ấy liền a lên. Là vị công chúa ở Bắc cung kia, nàng rất ấn tượng với vị tỷ tỷ này, bây giờ lại được gặp xem ra là duyên phận rồi.
Tịch Nhiên lẽo đẽo theo sau Tiều Nhan Tức, nàng thật muốn chạy đến đối diện Thanh Kiều, nắm lấy tay, ôm một cái thật chặt, chỉ là làm như thế rất bất lịch sự nên đành theo sau Tiều Nhan Tức, đợi chàng giới thiệu đến mà thôi. Chỉ là tên này sao lại đi chậm thế? Thanh Kiều nhìn thấy Tiều Nhan Tức thì đi đến.
“ Hóa ra ngươi ở đây. Người đâu? Nàng ấy đâu? “
Thanh Kiều đưa mắt nhìn qua tiểu cô nương đang nghiêng người nhìn mình, bước qua Nhan Tức, Thanh Kiều nhìn Tịch Nhiên, đôi mắt to tròn long lanh xinh đẹp thật.
“ Rất tốt, rất tốt. “
Bốn người đang dạo chơi trên phố thì đôi mắt tinh tường của Nhan Tức nhìn thấy bóng dáng bạch y quen thuộc, chàng nhìn thấy người đó đi về phía rừng trúc nên đã dẫn theo ba người còn lại âm thầm theo dõi. Mao Bất Di nhận ra, hướng người đó đang đến là cổ mộ Ngỗ Di, nơi an nghỉ của vị thần duy nhất ở Lục giới. Mao Bất Di không muốn người này xâm phạm làm phiền đến Linh Thần nên đã lấy ra Phất Lăng Thương, lao về phía bạch y kia. Người đó phản ứng nhanh nên đã tránh đi kịp lúc, Bất Di chỉa thương, vung vài đường về phía kẻ bạch y kia.
“ Bất Di, dừng tay. “
Nhan Tức đi đến tạo ra một mảnh lục quang, ngăn hai người giao đấu với nhau, Tịch Nhiên chạy đến chắn trước Bất Di, Thanh Kiều nhìn qua liền nhận ra kẻ đến là người đào hoa của Thiên tộc. Tiều Cung Xuyên.
“ Đệ đến đây làm gì? “
Nhan Tức nhìn chăm chăm vào Cung Xuyên, hắn thở dài, ánh mắt đảo đến đảo lui.
“ Chẳng có gì, đệ nghe nói sâu trong rừng trúc của Phượng thành có một ngôi cổ mộ đã hơn mấy vạn năm nên tò mò mà đến. “
Tịch Nhiên nghe qua lời của hắn liền cảm thấy không đúng, rõ ràng ai cũng biết, ở rừng trúc này là cổ mộ Di, có gì đáng để tò mò nữa đâu chứ. Chỉ là thân phận bây giờ có chút bất tiện nên nàng đành im lặng, không nói gì cả. Nhan Tức đưa mắt sang Thanh Kiều.
“ Cô gần đây có gặp Bách Nhu Nhan không? “
Chàng chợt nhớ ra, dường như từ hôm bị chịu phạt thì Nhu Nhan kia tung tích không rõ, nay Tam Xuyên lại xuất hiện ở đây khiến chàng có chút nghi ngờ. Mao Bất Di nghe thấy thế thì chợt nhận ra điều gì đó.
“ Bách Nhu Nhan? “
Nhan Tức quay lại nhìn Mao Bất Di.
Trước ngày hắn đến Ma tộc, Phượng thành đã bắt được một gian tế của Thủy tộc, nàng ta trong lúc tháo chạy, đã bị hút vào cổ mộ Di, đến nay vẫn không rõ tung tích. Mao Bất Di nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nữ tử ấy và nam tử này ắt hẳn liên quan với nhau. Trước kia cũng từng nghe qua về sự việc chấn động ấy của hai người họ, một người thì yêu phàm nhân, một người thì giết phàm nhân, chung quy thì phàm nhân kia thảm nhất. Hắn tiến lên một bước, ở rừng trúc yên tĩnh lạ thường, gió thổi nhè nhẹ.
“ Đây là cấm địa của Phượng thành ta, không nên ở lâu, mời. “
Mao Bất Di vẻ mặt miễn cưỡng nói với Cung Xuyên. Hắn dường như không thích người ngoài đến gần cấm địa, ban nãy nếu Tịch Nhiên không đột ngột xuất hiện, chắn trước hắn thì có lẽ người bị trọng thương đã là Cung Xuyên. Trong lúc mọi người đều yên lặng thì Tịch Nhiên bất ngờ tạo ra một lưới kết giới linh khí dày đặc, Nhan Tức đưa mắt nhìn liền chau mày. Bên ngoài xuất hiện vô số ma linh tấn công, cực kì mạnh mẽ. Lưới linh khí xem ra rất chắc chắn, Nhan Tức phất tay tạo ra một vòng bạch quang phía sau người, trông cực kì hùng mạnh.
“ Bách Ưu Độ? “
Tiều Cung Xuyên chỉ khẽ nói ra. Phải biết Bách Ưu Độ là loại pháp thuật thuần khiết nhất của Thiên tộc, để luyện được nó phải gạt bỏ tạp niệm, một thân thuần túy mới có thể luyện được, Bách Ưu Độ có ba tầng cảnh giới. Nam Dương Phong Độ, cảnh giới tầng thứ nhất, một lần xoay chuyển dịch cả càn khôn. Ưu Mi Bách Di, cảnh giới tầng thứ hai, một cái nhìn thấu rõ luân hồi của người khác, chỉ duy của bản thân là không thể, đây chính là điều khiến cho người tu luyện Bách Ưu Độ ở tầng thứ hai chấp niệm, họ khó mà buông bỏ được quá khứ, bỏ đi sự tò mò, cố chấp nhìn cho bằng được. Tâm Dĩ Thời Dịch, cảnh giới tầng thứ ba, xoay chuyển thời không, xuyên qua thời gian, chuyển nghịch càn khôn. Luyện thành công Bách Ưu Độ, chỉ cần một lần phóng thích một phần sức mạnh hay nửa phần một phần cũng có thể tiêu diệt muôn vạn yêu ma nhỏ bé.
Chỉ thấy muôn vàn luồng ánh sáng trắng bay xuyên qua lưới linh khí, tạo thành những mảnh lụa mềm mỏng quấn lấy ma linh, bao bọc chúng thành một quả cầu lụa. Đôi mắt của Nhan Tức lóe sáng lên, ma linh đều biến thành tiêu linh, tan thành cát mịn, gió thổi liền biến mất hết. Tịch Nhiên thở phào một hơi, đây cũng phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiều Nhan Tức sử dụng Bách Ưu Độ, chúng ma linh này không là gì với chàng. Từ trong rừng trúc truyền đến tiếng gầm rú, mặt đất rung chuyển dữ dội, trên trời xuất hiện mấy luồng ánh sáng màu đỏ, là người của Phượng chủ phái đến. Năm người lập tức cảnh giác nhìn phía rừng trúc, hơi thở của hung vật càng ngày càng mạnh mẽ. Tịch Nhiên tròn mắt nhìn vật lớn từ trong rừng trúc đi ra.
“ Cưu....Cưu Di. “
Thanh Kiều có chút sợ hãi, cơ thể không tự chủ được mà run lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Mao Bất Di cũng có chút hoảng loạn, Cưu Di là thú cưỡi của Linh Oán, từ khi Linh Oán chết thì nó cũng bị phong ấn ở Sơn Minh, sao lại xuất hiện ở đây được cơ chứ?
“ Đừng manh động, Cưu Di không như những hung thú khác cũng không như thần thú, nó được tạo ra bằng oán niệm của Linh Oán, chạm vào nó sẽ như bị lửa thêu đốt, sừng của nó như đao kiếm, chạm vào sẽ chảy máu, tuông ra như suối. Lửa nó phun ra là Bát Diệm Chi Hỏa. “
Cưu Di mang hình dáng của Kì Lân nhưng đôi cánh của Phượng Hoàng. Nó rú lên một tiếng, ở trên đầu nó xuất hiện vài vệt lôi điện, đánh vào đuôi nó. Một nhóm Phượng hoàng xuất hiện từ trên không, Lôi Phượng hoàng, Hỏa Phượng hoàng, ngũ hành hợp nhất, Ngũ Phượng tái sinh, năm người kia lần lượt sử dụng pháp thuật ngũ hành, kiềm hãm Cưu Di. Tịch Nhiên thấy thế liền im lặng lui về sau, trong số năm người bọn họ có Đại Mao và cả Tam Mao. Tuy đã dùng dịch dung thuật, tài lẻ của Bách Ưu Độ nhưng nàng vẫn lo lắng, nếu họ cảm nhận được một tia hỏa khí trong người nàng thì phải làm sao?
Hơi lạnh từ bàn tay lớn nắm lấy nàng, đưa mắt nhìn hóa ra là Nhan Tức, chàng đang truyền linh khí cho nàng. Chỉ một ánh nhìn, chàng đã đoán được tâm tư của tiểu cô nương này, chàng biết nàng đang lo lắng. Tịch Nhiên bỗng chốc liền cảm thấy an tâm vài phần.
Năm người kia tạo ra dây trói ngũ hành, lần lượt giam cầm Cưu Di nhưng nó dường như tức giận rồi, nó gầm rú, vung chân, dây trói liền vỡ thành từng mảnh, năm người họ cũng bị đánh bay ra xa. Thanh Kiều thấy thế liền lấy ra Thương U thích, sẵn sàng chiến đấu với Cưu Di, Tịch Nhiên quay lại nhìn, Cung Xuyên đã biến mất không thấy tăm hơi.
“ Nhan Tức, ta thấy Cưu Di không muốn hại họ, huynh tạo ra một cái kết giới, nhốt nó trong đó, dùng linh khí xoa dịu nó xem sao. “
Thanh Kiều nói với Nhan Tức, chàng im lặng gật đầu. Mao Bất Di thấy dáng vẻ của con thú kia thì thở dài, xem ra không thể tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu.
Một tầng kết giới chặt chẽ được tạo ra nhưng đôi mắt của Cưu Di từ màu đỏ chuyển thành màu đen, nó hung tợn lao về phía của Tịch Nhiên, sức mạnh cực lớn, làm vỡ đi kết giới. Nhan Tức lao ra, nhẹ nhàng đẩy nó ra nhưng phía sau bốn người như có gì đó hút lấy, kéo họ về sau. Nhan Tức tạo ra một dây xích bám vào thân cây gần đó, ba mảnh lụa giữ lấy chân của ba người còn lại. Ngũ Phượng cũng nhanh chóng tạo ra một màn bao bọc chắc chắn. Cưu Di vẫn sừng sững ở đó, nó nhảy lên cao, lực hút cũng mạnh hơn, Nhan Tức tạo ra một đạo kiếm quang, đả thương Cưu Di, ngăn cho nó không đến gần Tịch Nhiên. Chỉ thấy Cưu Di tru lên thảm thiết.
“ Nhan Tức, là lỗ hỏng của kết giới Quang Diệu, buông ra đi, có cố cũng vô ích thôi. “
Nghe thấy thế Nhan Tức liền buông dây xích ra, cả bốn người bị kéo vào trong cổ mộ.
Tịch Nhiên lẽo đẽo theo sau Tiều Nhan Tức, nàng thật muốn chạy đến đối diện Thanh Kiều, nắm lấy tay, ôm một cái thật chặt, chỉ là làm như thế rất bất lịch sự nên đành theo sau Tiều Nhan Tức, đợi chàng giới thiệu đến mà thôi. Chỉ là tên này sao lại đi chậm thế? Thanh Kiều nhìn thấy Tiều Nhan Tức thì đi đến.
“ Hóa ra ngươi ở đây. Người đâu? Nàng ấy đâu? “
Thanh Kiều đưa mắt nhìn qua tiểu cô nương đang nghiêng người nhìn mình, bước qua Nhan Tức, Thanh Kiều nhìn Tịch Nhiên, đôi mắt to tròn long lanh xinh đẹp thật.
“ Rất tốt, rất tốt. “
Bốn người đang dạo chơi trên phố thì đôi mắt tinh tường của Nhan Tức nhìn thấy bóng dáng bạch y quen thuộc, chàng nhìn thấy người đó đi về phía rừng trúc nên đã dẫn theo ba người còn lại âm thầm theo dõi. Mao Bất Di nhận ra, hướng người đó đang đến là cổ mộ Ngỗ Di, nơi an nghỉ của vị thần duy nhất ở Lục giới. Mao Bất Di không muốn người này xâm phạm làm phiền đến Linh Thần nên đã lấy ra Phất Lăng Thương, lao về phía bạch y kia. Người đó phản ứng nhanh nên đã tránh đi kịp lúc, Bất Di chỉa thương, vung vài đường về phía kẻ bạch y kia.
“ Bất Di, dừng tay. “
Nhan Tức đi đến tạo ra một mảnh lục quang, ngăn hai người giao đấu với nhau, Tịch Nhiên chạy đến chắn trước Bất Di, Thanh Kiều nhìn qua liền nhận ra kẻ đến là người đào hoa của Thiên tộc. Tiều Cung Xuyên.
“ Đệ đến đây làm gì? “
Nhan Tức nhìn chăm chăm vào Cung Xuyên, hắn thở dài, ánh mắt đảo đến đảo lui.
“ Chẳng có gì, đệ nghe nói sâu trong rừng trúc của Phượng thành có một ngôi cổ mộ đã hơn mấy vạn năm nên tò mò mà đến. “
Tịch Nhiên nghe qua lời của hắn liền cảm thấy không đúng, rõ ràng ai cũng biết, ở rừng trúc này là cổ mộ Di, có gì đáng để tò mò nữa đâu chứ. Chỉ là thân phận bây giờ có chút bất tiện nên nàng đành im lặng, không nói gì cả. Nhan Tức đưa mắt sang Thanh Kiều.
“ Cô gần đây có gặp Bách Nhu Nhan không? “
Chàng chợt nhớ ra, dường như từ hôm bị chịu phạt thì Nhu Nhan kia tung tích không rõ, nay Tam Xuyên lại xuất hiện ở đây khiến chàng có chút nghi ngờ. Mao Bất Di nghe thấy thế thì chợt nhận ra điều gì đó.
“ Bách Nhu Nhan? “
Nhan Tức quay lại nhìn Mao Bất Di.
Trước ngày hắn đến Ma tộc, Phượng thành đã bắt được một gian tế của Thủy tộc, nàng ta trong lúc tháo chạy, đã bị hút vào cổ mộ Di, đến nay vẫn không rõ tung tích. Mao Bất Di nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nữ tử ấy và nam tử này ắt hẳn liên quan với nhau. Trước kia cũng từng nghe qua về sự việc chấn động ấy của hai người họ, một người thì yêu phàm nhân, một người thì giết phàm nhân, chung quy thì phàm nhân kia thảm nhất. Hắn tiến lên một bước, ở rừng trúc yên tĩnh lạ thường, gió thổi nhè nhẹ.
“ Đây là cấm địa của Phượng thành ta, không nên ở lâu, mời. “
Mao Bất Di vẻ mặt miễn cưỡng nói với Cung Xuyên. Hắn dường như không thích người ngoài đến gần cấm địa, ban nãy nếu Tịch Nhiên không đột ngột xuất hiện, chắn trước hắn thì có lẽ người bị trọng thương đã là Cung Xuyên. Trong lúc mọi người đều yên lặng thì Tịch Nhiên bất ngờ tạo ra một lưới kết giới linh khí dày đặc, Nhan Tức đưa mắt nhìn liền chau mày. Bên ngoài xuất hiện vô số ma linh tấn công, cực kì mạnh mẽ. Lưới linh khí xem ra rất chắc chắn, Nhan Tức phất tay tạo ra một vòng bạch quang phía sau người, trông cực kì hùng mạnh.
“ Bách Ưu Độ? “
Tiều Cung Xuyên chỉ khẽ nói ra. Phải biết Bách Ưu Độ là loại pháp thuật thuần khiết nhất của Thiên tộc, để luyện được nó phải gạt bỏ tạp niệm, một thân thuần túy mới có thể luyện được, Bách Ưu Độ có ba tầng cảnh giới. Nam Dương Phong Độ, cảnh giới tầng thứ nhất, một lần xoay chuyển dịch cả càn khôn. Ưu Mi Bách Di, cảnh giới tầng thứ hai, một cái nhìn thấu rõ luân hồi của người khác, chỉ duy của bản thân là không thể, đây chính là điều khiến cho người tu luyện Bách Ưu Độ ở tầng thứ hai chấp niệm, họ khó mà buông bỏ được quá khứ, bỏ đi sự tò mò, cố chấp nhìn cho bằng được. Tâm Dĩ Thời Dịch, cảnh giới tầng thứ ba, xoay chuyển thời không, xuyên qua thời gian, chuyển nghịch càn khôn. Luyện thành công Bách Ưu Độ, chỉ cần một lần phóng thích một phần sức mạnh hay nửa phần một phần cũng có thể tiêu diệt muôn vạn yêu ma nhỏ bé.
Chỉ thấy muôn vàn luồng ánh sáng trắng bay xuyên qua lưới linh khí, tạo thành những mảnh lụa mềm mỏng quấn lấy ma linh, bao bọc chúng thành một quả cầu lụa. Đôi mắt của Nhan Tức lóe sáng lên, ma linh đều biến thành tiêu linh, tan thành cát mịn, gió thổi liền biến mất hết. Tịch Nhiên thở phào một hơi, đây cũng phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiều Nhan Tức sử dụng Bách Ưu Độ, chúng ma linh này không là gì với chàng. Từ trong rừng trúc truyền đến tiếng gầm rú, mặt đất rung chuyển dữ dội, trên trời xuất hiện mấy luồng ánh sáng màu đỏ, là người của Phượng chủ phái đến. Năm người lập tức cảnh giác nhìn phía rừng trúc, hơi thở của hung vật càng ngày càng mạnh mẽ. Tịch Nhiên tròn mắt nhìn vật lớn từ trong rừng trúc đi ra.
“ Cưu....Cưu Di. “
Thanh Kiều có chút sợ hãi, cơ thể không tự chủ được mà run lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Mao Bất Di cũng có chút hoảng loạn, Cưu Di là thú cưỡi của Linh Oán, từ khi Linh Oán chết thì nó cũng bị phong ấn ở Sơn Minh, sao lại xuất hiện ở đây được cơ chứ?
“ Đừng manh động, Cưu Di không như những hung thú khác cũng không như thần thú, nó được tạo ra bằng oán niệm của Linh Oán, chạm vào nó sẽ như bị lửa thêu đốt, sừng của nó như đao kiếm, chạm vào sẽ chảy máu, tuông ra như suối. Lửa nó phun ra là Bát Diệm Chi Hỏa. “
Cưu Di mang hình dáng của Kì Lân nhưng đôi cánh của Phượng Hoàng. Nó rú lên một tiếng, ở trên đầu nó xuất hiện vài vệt lôi điện, đánh vào đuôi nó. Một nhóm Phượng hoàng xuất hiện từ trên không, Lôi Phượng hoàng, Hỏa Phượng hoàng, ngũ hành hợp nhất, Ngũ Phượng tái sinh, năm người kia lần lượt sử dụng pháp thuật ngũ hành, kiềm hãm Cưu Di. Tịch Nhiên thấy thế liền im lặng lui về sau, trong số năm người bọn họ có Đại Mao và cả Tam Mao. Tuy đã dùng dịch dung thuật, tài lẻ của Bách Ưu Độ nhưng nàng vẫn lo lắng, nếu họ cảm nhận được một tia hỏa khí trong người nàng thì phải làm sao?
Hơi lạnh từ bàn tay lớn nắm lấy nàng, đưa mắt nhìn hóa ra là Nhan Tức, chàng đang truyền linh khí cho nàng. Chỉ một ánh nhìn, chàng đã đoán được tâm tư của tiểu cô nương này, chàng biết nàng đang lo lắng. Tịch Nhiên bỗng chốc liền cảm thấy an tâm vài phần.
Năm người kia tạo ra dây trói ngũ hành, lần lượt giam cầm Cưu Di nhưng nó dường như tức giận rồi, nó gầm rú, vung chân, dây trói liền vỡ thành từng mảnh, năm người họ cũng bị đánh bay ra xa. Thanh Kiều thấy thế liền lấy ra Thương U thích, sẵn sàng chiến đấu với Cưu Di, Tịch Nhiên quay lại nhìn, Cung Xuyên đã biến mất không thấy tăm hơi.
“ Nhan Tức, ta thấy Cưu Di không muốn hại họ, huynh tạo ra một cái kết giới, nhốt nó trong đó, dùng linh khí xoa dịu nó xem sao. “
Thanh Kiều nói với Nhan Tức, chàng im lặng gật đầu. Mao Bất Di thấy dáng vẻ của con thú kia thì thở dài, xem ra không thể tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu.
Một tầng kết giới chặt chẽ được tạo ra nhưng đôi mắt của Cưu Di từ màu đỏ chuyển thành màu đen, nó hung tợn lao về phía của Tịch Nhiên, sức mạnh cực lớn, làm vỡ đi kết giới. Nhan Tức lao ra, nhẹ nhàng đẩy nó ra nhưng phía sau bốn người như có gì đó hút lấy, kéo họ về sau. Nhan Tức tạo ra một dây xích bám vào thân cây gần đó, ba mảnh lụa giữ lấy chân của ba người còn lại. Ngũ Phượng cũng nhanh chóng tạo ra một màn bao bọc chắc chắn. Cưu Di vẫn sừng sững ở đó, nó nhảy lên cao, lực hút cũng mạnh hơn, Nhan Tức tạo ra một đạo kiếm quang, đả thương Cưu Di, ngăn cho nó không đến gần Tịch Nhiên. Chỉ thấy Cưu Di tru lên thảm thiết.
“ Nhan Tức, là lỗ hỏng của kết giới Quang Diệu, buông ra đi, có cố cũng vô ích thôi. “
Nghe thấy thế Nhan Tức liền buông dây xích ra, cả bốn người bị kéo vào trong cổ mộ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương