Khuyết Tử Tâm Sa
Chương 22: Nhà
Bách Nhu Nhan và Tam Xuyên được Nhan Tức thả ra.
“ Cung Xuyên, đệ trở về Thiên tộc, nếu còn làm càn, ta quyết không tha. Mau. “
Tam Xuyên im lặng chôn chân tại chỗ, không lâu sau bị kéo về Thiên tộc. Bách Nhu Nhan hành lễ với Tiều Nhan Tức, sau đó im lặng rời khỏi rừng trúc. Tịch Nhiên nhìn bóng lưng đơn côi của cô ấy mà không khỏi thở dài.
“ Nghĩ đến sau này, cô ấy bên cạnh cái xác lạnh lẽo của phàm nhân ấy mà đau lòng thật. Nhưng chí ít, cô ấy sẽ không bị Thiên đạo trừng phạt. “
Tiều Nhan Tức lắc đầu, nhìn Tịch Nhiên.
“ Không đâu, cô ấy vẫn sẽ bị Thiên đạo trừng phạt. Động tình với phàm nhân dù có thế nào, cũng phải chịu sự trừng phạt. “
Tịch Nhiên bỗng chốc im lặng, nàng lại không nói thêm lời nào. Tiều Nhan Tức thở dài.
“ Về thôi, ta đưa muội về nhà. “
Nhà ư?
Nàng nhìn Tiều Nhan Tức thật lâu.
“ Nhưng không phải ta đến Phượng thành để tra về cái chết của Nhị công chúa sao? Đại ca ca, về nhà, sao lại phải về nhà? “
Thanh Kiều đang đi phía trước liền dừng lại, quay đầu nhìn Tịch Nhiên, trong ánh mắt của nàng ấy chứa đựng sự lo lắng, sợ hãi, hoang mang lại có cả vui mừng.
“ Chẳng phải tiểu muội muội nào cũng thích được ca ca đón về nhà ư? Điều tra, muội muốn tra lúc nào cũng được. Nhưng ca ca, nhớ muội muội rồi, đi thôi, chúng ta về nhà. “
Thanh Kiều nhìn sang Tiều Nhan Tức liền mỉm cười, đúng vậy, muộn rồi, phải về nhà thôi. Tịch Nhiên quả thật không ngờ là Nhan Tức sẽ nói rằng, chàng đưa nàng về nhà. Đối với nàng mà nói, từ khi có lại kí ức của Lạc Ngư Phi thì dường như, nhà là thứ rất xa xỉ đối với nàng. Tộc mẫu xem nàng là hắc hung cũng xem nàng là thần mệnh, bảo vệ họ nhưng cuối cùng vẫn là không thẳng nổi hai chữ “ định kiến “. Họ đối với nàng một phần tôn kính, chín phần lo sợ. Ai bảo ngày nàng sinh ra, thiên tượng khác biệt cơ chứ. Nhà, nàng hiện không thể về nhưng Nhan Tức lại nói muốn đưa nàng về, nàng thật sự có thể về sao? Phải rồi, Thiên tộc, Hoa giới cũng là nhà của nàng. Nàng vẫn còn sư phụ, nàng vẫn còn ca ca.
“ Đi thôi, ta về nhà nào. “
Nói rồi, Nhan Tức nắm lấy tay của nàng, nhanh chóng biến mất, Thanh Kiều ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, nàng thầm lặng mỉm cười.
“ Nha đầu ngốc. Trở về rồi ư? “
Nàng ấy sau đó cũng biến mất theo làn sương. Thanh Kiều thoáng chốc đã dịch chuyển về đến Bắc hải, nhà của nàng. Dạo quanh Phượng thành một ngày, đúng là khiến người ta mệt mỏi. Nàng vừa về đến trước cửa cung, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tức tốc chạy đến.
“ Ca, huynh quay về rồi. “
Nam tử ấy dịu dàng vuốt mũi của Thanh Kiều một cách nuông chiều. Nàng ấy cũng lập tức nũng nịu, nắm lấy vạt áo của ca ca mà đùa nghịch.
“ Ta mới đi có mấy hôm, muội đó, lại chạy lung tung ở đâu ư? “
Thanh Kiều khịt mũi, gật đầu.
“ Ca, ta không quấy phá. Ta muốn huynh kể ta nghe về Linh tộc mà huynh đến thăm, Linh Anh cô nương kia trông ra sao thế? Phải kể cho ta nghe hết. “
Lĩnh Ưu liền nuông chiều mà đồng ý với Thanh Kiều. Hai huynh muội họ cùng nhau trở vào Bắc cung. Thanh Kiều ngây ngốc nhìn chăm chăm Lĩnh Ưu.
“ Ca, huynh đẹp hơn rồi. Xem ra, ở Linh tộc một thời gian, ca đẹp hơn rồi. “
Nàng ấy khi ở bên Lĩnh Ưu lại rất nũng nịu, tinh nghịch. Nhà có huynh có muội, lại được thấy cảnh ca ca yêu chiều muội muội vô cùng. Có ca ca thật tốt.
“ Ở Linh tộc đúng là sảng khoái, thoải mái. Người ở đó rất tốt, có cơ hội, ta sẽ dẫn muội đến đó tham thú một phen. “
Lĩnh Ưu vừa nói vừa đan ngọc vào dây linh sáng trong.
“ Cô nương ở đó có xinh đẹp không? “
Lời nói có chút phấn khích, đôi mắt Thanh Kiều lấp lánh nhìn Lĩnh Ưu.
“ Đẹp, không chỉ đẹp mà còn rất dịu dàng nữa.”
Thanh Kiều cười tươi như hoa nở. Nàng kích động lay người Lĩnh Ưu, muốn y kể thêm về cô nương kia nhưng Lĩnh Ưu lại chỉ cười cười, không hé thêm nửa chữ.
Tịch Nhiên theo Nhan Tức về Hoa giới, nàng còn tưởng chàng sẽ đem nàng về Thiên tộc, hóa ra lại là Hoa giới nhưng như thế mới phải, nhà của Tịch Nhiên là Hoa giới, nhà của Lạc Ngư Phi là ở Thiên tộc và Phượng thành.
“ Sư phụ, tiểu Tịch Nhiên về nhà rồi. “
Nàng vừa định xông vào Hoa Gian lộ liền bị một tấm màn trong suốt chặn lại, bật ra đằng sau, trán phù lên một cục.
“ A. “
Trình Tranh từ trong nhà tranh đi ra, ánh mắt khác lạ nhìn Tịch Nhiên đang nằm trên đất ôm trán.
“ Ngươi về đây cũng đành, dẫn theo tai họa nhà đó theo làm gì? “
Tịch Nhiên ôm trán từ từ đứng dậy.
“ Sư phụ, cho con vào đi, đồ đệ yêu quý của người đã về rồi. “
Tiều Nhan Tức nghe thấy lời của Trình Tranh nói thì đi vào Hoa Gian lộ, cầm quạt phe phẩy.
“ Tai họa này dẫn đồ đệ cưng của ngươi về đấy, làm sao? “
Trình Tranh nhìn Tiều Nhan Tức, cười một cái lạnh nhạt rồi nhìn sang Tịch Nhiên, tấm màn kia liền biến mất. Tịch Nhiên liền vui vẻ, chậm rãi xách váy lên, đi về phía sư phụ. Dẫu rằng nàng là ai, thì ở Hoa giới này, chỉ có Tịch Nhiên mà thôi, chỉ là Tịch Nhiên mà thôi.
“ Sư phụ, tai họa người nói là ý gì thế? “
Nàng chớp chớp mắt nhìn Trình Tranh, hắn gõ đầu nàng một cái, rồi đi vào trong.
“ Thay y phục đi, ăn cơm thôi. “
Nghe đến ăn cơm, nàng liền nảy sinh hứng thú, chạy vội về phòng, tắm rửa, thay xiêm y.
Tiều Nhan Tức chễm chệ ngồi rót trà, ngắm nhìn hoa đào đang nở rộ.
“ Ừm, nhà của Tịch Nhiên đẹp với thư thái quá, sau này ta đến ở nữa nhé. “
Trình Tranh từ trong bưng ra hai dĩa thức ăn nóng hổi, biết Tịch Nhiên mới từ Phượng thành về nên y đã nấu vài món. Nhìn qua là món ở Nhân gian, dĩa kia là thịt xào chua ngọt, còn dĩa này là rau xào thịt. Ánh mắt Trình Tranh quét gã nam nhân khó ưa đang ngồi trên ghế, đặt đồ ăn xuống bàn, Trình Tranh tiện chân, đạp ghế của hắn một cái. Tiều Nhan Tức bị đạp bất ngờ, phản ứng nhanh nhạy liền đứng dậy không để bị ngã.
“ Muốn ăn thì mau dọn ra, lát a đầu đó ra còn có cái mà ăn ngay. “
Tiều Nhan Tức lườm Trình Tranh, sau đó liền nhanh chóng đi vào cùng Trình Tranh dọn món ăn ra. Trên bàn mới đó đã đầy dĩa đồ ăn, có canh gà, có cá chiên, có thịt xào. Hôm nay Trình Tranh quả thật tốn không công sức để nấu ăn cho tiểu đồ đệ của y.
“ Nhiều món thế này, sao lại có thể thiếu rượu ngon cơ chứ? “
Tiều Nhan Tức nói rồi liền lấy ra một vò rượu, ngửi qua mùi thơm cực kì, Trình Tranh nhìn thấy vò rượu liền biến sắc, nhìn Tiều Nhan Tức hồi lâu.
“ Ngươi, ngươi đào nó ở đâu? Đừng nói là dưới gốc tử đằng đó nhé? “
Kẻ đối diện im lặng không đáp, Trình Tranh hận không thể đánh hắn vài gậy, phải biết rượu này là rượu quý, hắn cất công đem ủ dưới cây tử đằng, để sau này đem nó làm của hồi môn cho tiểu a đầu, tên này đúng tai họa mà, bằng hữu lâu năm gì cơ chứ, tuyệt giao đi.
Tịch Nhiên từ trong đi ra, nàng đã cởi bỏ đi thuật dịch dung kia, thay một bộ y phục hường phấn họa tiết hoa đào xinh xắn đáng yêu, trên đầu cài vài cây trâm tinh xảo, đôi hoa tai yêu kiều, nhỏ nhắn, vẫn là có mắt nhìn như vậy, diện bộ nào sẽ xinh đẹp bộ ấy.
“ A đầu, đi mới mấy hôm, ngươi xấu xí đi rồi. “
Tịch Nhiên ngồi xuống ghế, bên cạnh Trình Tranh, nghe thấy thế liền sờ sờ mặt mình, cảm nhận một chút rồi chau mày.
“ Làm gì có? Vẫn đẹp mà? “
Trình Tranh phì cười, gấp một cục thịt chua ngọt cho Tịch Nhiên, nhìn một bàn đầy thức ăn, Tịch Nhiên liền vui vẻ hẳn ra.
“ Sư phụ, người quả nhiên là thương con nhất.”
Biết Tịch Nhiên bây giờ không giống trước kia nữa nhưng cho dù thế nào, Trình Tranh vẫn yêu thương, chiều chuộng nàng, vì y là sư phụ của nàng.
“ Thấy ngon thì ăn nhiều vào, mai lại tiếp tục làm điều cần làm. Dù có làm gì cũng không được ngược đãi bản thân. “
Tiều Nhan Tức mỉm cười, chàng đúng là quá hiểu tên sư phụ này rồi. Hắn lúc thì nói không chấp nhận Ngư Phi, lúc thì nói cho dù là ai thì Hoa Gian lộ vẫn luôn chào đón nàng ấy, suy cho cùng, đã là sư đồ mấy trăm năm, có là ai thì hắn cũng không quan tâm đâu, chỉ cần là đồ đệ của hắn, thì thân phận có là ác nhân Ma tộc đi chăng nữa hắn cũng sẽ không quan tâm mà vẫn vui vẻ quan tâm, chào đón. Vì ở đây chính là nhà. Nhà sẽ không vì thân phận xấu xa hay thấp hèn mà lựa chọn, nhà chính là nhà, dù có là người thế nào thì nhà vẫn sẽ luôn chở che, bảo ban, đùm bọc, yêu thương nàng vô bờ bến.
“ Phi Phi hả? Ngươi hay gọi nó là Phi Phi hay tiểu Phi? “
Trình Tranh bất ngờ làm Tịch Nhiên đang ăn cơm cũng khựng lại.
“ A Phi. “
Tiều Nhan Tức không động đũa, chỉ ngồi bên cạnh uống trà.
“ A Phi? Nghe cứ như đang gọi một tên ngốc nào chứ? Còn ra dáng của cô nương đâu? “
Trình Tranh liền lập tức tỏ thái độ, y hiển nhiên không đồng ý với cách gọi này của Nhan Tức.
“ Phi Phi hay tiểu Phi đều không quen miệng, a Phi dễ thương biết bao. “
Trình Tranh lại lườm lạnh Nhan Tức. Hai người họ cứ thấy mà dây dưa suốt mấy vạn năm.
Ăn cơm xong, Tịch Nhiên nằm trên ghế dài, Trình Tranh và Nhan Tức ngồi bên bàn, cùng nhau uống trà trò chuyện. Vò rượu ban nãy, Nhan Tức sớm đã đem trả về chỗ cũ, sau này uống cũng không muộn.
“ Cung Xuyên, đệ trở về Thiên tộc, nếu còn làm càn, ta quyết không tha. Mau. “
Tam Xuyên im lặng chôn chân tại chỗ, không lâu sau bị kéo về Thiên tộc. Bách Nhu Nhan hành lễ với Tiều Nhan Tức, sau đó im lặng rời khỏi rừng trúc. Tịch Nhiên nhìn bóng lưng đơn côi của cô ấy mà không khỏi thở dài.
“ Nghĩ đến sau này, cô ấy bên cạnh cái xác lạnh lẽo của phàm nhân ấy mà đau lòng thật. Nhưng chí ít, cô ấy sẽ không bị Thiên đạo trừng phạt. “
Tiều Nhan Tức lắc đầu, nhìn Tịch Nhiên.
“ Không đâu, cô ấy vẫn sẽ bị Thiên đạo trừng phạt. Động tình với phàm nhân dù có thế nào, cũng phải chịu sự trừng phạt. “
Tịch Nhiên bỗng chốc im lặng, nàng lại không nói thêm lời nào. Tiều Nhan Tức thở dài.
“ Về thôi, ta đưa muội về nhà. “
Nhà ư?
Nàng nhìn Tiều Nhan Tức thật lâu.
“ Nhưng không phải ta đến Phượng thành để tra về cái chết của Nhị công chúa sao? Đại ca ca, về nhà, sao lại phải về nhà? “
Thanh Kiều đang đi phía trước liền dừng lại, quay đầu nhìn Tịch Nhiên, trong ánh mắt của nàng ấy chứa đựng sự lo lắng, sợ hãi, hoang mang lại có cả vui mừng.
“ Chẳng phải tiểu muội muội nào cũng thích được ca ca đón về nhà ư? Điều tra, muội muốn tra lúc nào cũng được. Nhưng ca ca, nhớ muội muội rồi, đi thôi, chúng ta về nhà. “
Thanh Kiều nhìn sang Tiều Nhan Tức liền mỉm cười, đúng vậy, muộn rồi, phải về nhà thôi. Tịch Nhiên quả thật không ngờ là Nhan Tức sẽ nói rằng, chàng đưa nàng về nhà. Đối với nàng mà nói, từ khi có lại kí ức của Lạc Ngư Phi thì dường như, nhà là thứ rất xa xỉ đối với nàng. Tộc mẫu xem nàng là hắc hung cũng xem nàng là thần mệnh, bảo vệ họ nhưng cuối cùng vẫn là không thẳng nổi hai chữ “ định kiến “. Họ đối với nàng một phần tôn kính, chín phần lo sợ. Ai bảo ngày nàng sinh ra, thiên tượng khác biệt cơ chứ. Nhà, nàng hiện không thể về nhưng Nhan Tức lại nói muốn đưa nàng về, nàng thật sự có thể về sao? Phải rồi, Thiên tộc, Hoa giới cũng là nhà của nàng. Nàng vẫn còn sư phụ, nàng vẫn còn ca ca.
“ Đi thôi, ta về nhà nào. “
Nói rồi, Nhan Tức nắm lấy tay của nàng, nhanh chóng biến mất, Thanh Kiều ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, nàng thầm lặng mỉm cười.
“ Nha đầu ngốc. Trở về rồi ư? “
Nàng ấy sau đó cũng biến mất theo làn sương. Thanh Kiều thoáng chốc đã dịch chuyển về đến Bắc hải, nhà của nàng. Dạo quanh Phượng thành một ngày, đúng là khiến người ta mệt mỏi. Nàng vừa về đến trước cửa cung, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tức tốc chạy đến.
“ Ca, huynh quay về rồi. “
Nam tử ấy dịu dàng vuốt mũi của Thanh Kiều một cách nuông chiều. Nàng ấy cũng lập tức nũng nịu, nắm lấy vạt áo của ca ca mà đùa nghịch.
“ Ta mới đi có mấy hôm, muội đó, lại chạy lung tung ở đâu ư? “
Thanh Kiều khịt mũi, gật đầu.
“ Ca, ta không quấy phá. Ta muốn huynh kể ta nghe về Linh tộc mà huynh đến thăm, Linh Anh cô nương kia trông ra sao thế? Phải kể cho ta nghe hết. “
Lĩnh Ưu liền nuông chiều mà đồng ý với Thanh Kiều. Hai huynh muội họ cùng nhau trở vào Bắc cung. Thanh Kiều ngây ngốc nhìn chăm chăm Lĩnh Ưu.
“ Ca, huynh đẹp hơn rồi. Xem ra, ở Linh tộc một thời gian, ca đẹp hơn rồi. “
Nàng ấy khi ở bên Lĩnh Ưu lại rất nũng nịu, tinh nghịch. Nhà có huynh có muội, lại được thấy cảnh ca ca yêu chiều muội muội vô cùng. Có ca ca thật tốt.
“ Ở Linh tộc đúng là sảng khoái, thoải mái. Người ở đó rất tốt, có cơ hội, ta sẽ dẫn muội đến đó tham thú một phen. “
Lĩnh Ưu vừa nói vừa đan ngọc vào dây linh sáng trong.
“ Cô nương ở đó có xinh đẹp không? “
Lời nói có chút phấn khích, đôi mắt Thanh Kiều lấp lánh nhìn Lĩnh Ưu.
“ Đẹp, không chỉ đẹp mà còn rất dịu dàng nữa.”
Thanh Kiều cười tươi như hoa nở. Nàng kích động lay người Lĩnh Ưu, muốn y kể thêm về cô nương kia nhưng Lĩnh Ưu lại chỉ cười cười, không hé thêm nửa chữ.
Tịch Nhiên theo Nhan Tức về Hoa giới, nàng còn tưởng chàng sẽ đem nàng về Thiên tộc, hóa ra lại là Hoa giới nhưng như thế mới phải, nhà của Tịch Nhiên là Hoa giới, nhà của Lạc Ngư Phi là ở Thiên tộc và Phượng thành.
“ Sư phụ, tiểu Tịch Nhiên về nhà rồi. “
Nàng vừa định xông vào Hoa Gian lộ liền bị một tấm màn trong suốt chặn lại, bật ra đằng sau, trán phù lên một cục.
“ A. “
Trình Tranh từ trong nhà tranh đi ra, ánh mắt khác lạ nhìn Tịch Nhiên đang nằm trên đất ôm trán.
“ Ngươi về đây cũng đành, dẫn theo tai họa nhà đó theo làm gì? “
Tịch Nhiên ôm trán từ từ đứng dậy.
“ Sư phụ, cho con vào đi, đồ đệ yêu quý của người đã về rồi. “
Tiều Nhan Tức nghe thấy lời của Trình Tranh nói thì đi vào Hoa Gian lộ, cầm quạt phe phẩy.
“ Tai họa này dẫn đồ đệ cưng của ngươi về đấy, làm sao? “
Trình Tranh nhìn Tiều Nhan Tức, cười một cái lạnh nhạt rồi nhìn sang Tịch Nhiên, tấm màn kia liền biến mất. Tịch Nhiên liền vui vẻ, chậm rãi xách váy lên, đi về phía sư phụ. Dẫu rằng nàng là ai, thì ở Hoa giới này, chỉ có Tịch Nhiên mà thôi, chỉ là Tịch Nhiên mà thôi.
“ Sư phụ, tai họa người nói là ý gì thế? “
Nàng chớp chớp mắt nhìn Trình Tranh, hắn gõ đầu nàng một cái, rồi đi vào trong.
“ Thay y phục đi, ăn cơm thôi. “
Nghe đến ăn cơm, nàng liền nảy sinh hứng thú, chạy vội về phòng, tắm rửa, thay xiêm y.
Tiều Nhan Tức chễm chệ ngồi rót trà, ngắm nhìn hoa đào đang nở rộ.
“ Ừm, nhà của Tịch Nhiên đẹp với thư thái quá, sau này ta đến ở nữa nhé. “
Trình Tranh từ trong bưng ra hai dĩa thức ăn nóng hổi, biết Tịch Nhiên mới từ Phượng thành về nên y đã nấu vài món. Nhìn qua là món ở Nhân gian, dĩa kia là thịt xào chua ngọt, còn dĩa này là rau xào thịt. Ánh mắt Trình Tranh quét gã nam nhân khó ưa đang ngồi trên ghế, đặt đồ ăn xuống bàn, Trình Tranh tiện chân, đạp ghế của hắn một cái. Tiều Nhan Tức bị đạp bất ngờ, phản ứng nhanh nhạy liền đứng dậy không để bị ngã.
“ Muốn ăn thì mau dọn ra, lát a đầu đó ra còn có cái mà ăn ngay. “
Tiều Nhan Tức lườm Trình Tranh, sau đó liền nhanh chóng đi vào cùng Trình Tranh dọn món ăn ra. Trên bàn mới đó đã đầy dĩa đồ ăn, có canh gà, có cá chiên, có thịt xào. Hôm nay Trình Tranh quả thật tốn không công sức để nấu ăn cho tiểu đồ đệ của y.
“ Nhiều món thế này, sao lại có thể thiếu rượu ngon cơ chứ? “
Tiều Nhan Tức nói rồi liền lấy ra một vò rượu, ngửi qua mùi thơm cực kì, Trình Tranh nhìn thấy vò rượu liền biến sắc, nhìn Tiều Nhan Tức hồi lâu.
“ Ngươi, ngươi đào nó ở đâu? Đừng nói là dưới gốc tử đằng đó nhé? “
Kẻ đối diện im lặng không đáp, Trình Tranh hận không thể đánh hắn vài gậy, phải biết rượu này là rượu quý, hắn cất công đem ủ dưới cây tử đằng, để sau này đem nó làm của hồi môn cho tiểu a đầu, tên này đúng tai họa mà, bằng hữu lâu năm gì cơ chứ, tuyệt giao đi.
Tịch Nhiên từ trong đi ra, nàng đã cởi bỏ đi thuật dịch dung kia, thay một bộ y phục hường phấn họa tiết hoa đào xinh xắn đáng yêu, trên đầu cài vài cây trâm tinh xảo, đôi hoa tai yêu kiều, nhỏ nhắn, vẫn là có mắt nhìn như vậy, diện bộ nào sẽ xinh đẹp bộ ấy.
“ A đầu, đi mới mấy hôm, ngươi xấu xí đi rồi. “
Tịch Nhiên ngồi xuống ghế, bên cạnh Trình Tranh, nghe thấy thế liền sờ sờ mặt mình, cảm nhận một chút rồi chau mày.
“ Làm gì có? Vẫn đẹp mà? “
Trình Tranh phì cười, gấp một cục thịt chua ngọt cho Tịch Nhiên, nhìn một bàn đầy thức ăn, Tịch Nhiên liền vui vẻ hẳn ra.
“ Sư phụ, người quả nhiên là thương con nhất.”
Biết Tịch Nhiên bây giờ không giống trước kia nữa nhưng cho dù thế nào, Trình Tranh vẫn yêu thương, chiều chuộng nàng, vì y là sư phụ của nàng.
“ Thấy ngon thì ăn nhiều vào, mai lại tiếp tục làm điều cần làm. Dù có làm gì cũng không được ngược đãi bản thân. “
Tiều Nhan Tức mỉm cười, chàng đúng là quá hiểu tên sư phụ này rồi. Hắn lúc thì nói không chấp nhận Ngư Phi, lúc thì nói cho dù là ai thì Hoa Gian lộ vẫn luôn chào đón nàng ấy, suy cho cùng, đã là sư đồ mấy trăm năm, có là ai thì hắn cũng không quan tâm đâu, chỉ cần là đồ đệ của hắn, thì thân phận có là ác nhân Ma tộc đi chăng nữa hắn cũng sẽ không quan tâm mà vẫn vui vẻ quan tâm, chào đón. Vì ở đây chính là nhà. Nhà sẽ không vì thân phận xấu xa hay thấp hèn mà lựa chọn, nhà chính là nhà, dù có là người thế nào thì nhà vẫn sẽ luôn chở che, bảo ban, đùm bọc, yêu thương nàng vô bờ bến.
“ Phi Phi hả? Ngươi hay gọi nó là Phi Phi hay tiểu Phi? “
Trình Tranh bất ngờ làm Tịch Nhiên đang ăn cơm cũng khựng lại.
“ A Phi. “
Tiều Nhan Tức không động đũa, chỉ ngồi bên cạnh uống trà.
“ A Phi? Nghe cứ như đang gọi một tên ngốc nào chứ? Còn ra dáng của cô nương đâu? “
Trình Tranh liền lập tức tỏ thái độ, y hiển nhiên không đồng ý với cách gọi này của Nhan Tức.
“ Phi Phi hay tiểu Phi đều không quen miệng, a Phi dễ thương biết bao. “
Trình Tranh lại lườm lạnh Nhan Tức. Hai người họ cứ thấy mà dây dưa suốt mấy vạn năm.
Ăn cơm xong, Tịch Nhiên nằm trên ghế dài, Trình Tranh và Nhan Tức ngồi bên bàn, cùng nhau uống trà trò chuyện. Vò rượu ban nãy, Nhan Tức sớm đã đem trả về chỗ cũ, sau này uống cũng không muộn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương