Khuyết Tử Tâm Sa
Chương 24: Tàng Bảo Tước [1]
Sớm hôm ban mai, trời còn lành lạnh, chiếc ấm trà được đun nóng bốc khói liên hồi. Trình Tranh diện một thân lục y tao nhã, y ngồi trên bàn trà im lặng bày bàn cờ ra. Tiều Nhan Tức bất ngờ xuất hiện, ngồi đối diện với Trình Tranh.
“ Ngươi mới sớm đã lập kết giới rồi à? “
Trình Tranh chỉ ừm một tiếng, bên cạnh không biết từ bao giờ lại có thêm tách trà nóng.
“ Nó về đây, ta phải bảo vệ nó thật tốt. Đồ đệ của ta, ta phải bảo vệ nó. “
Cả đời này, hắn có hai người thật lòng muốn bảo vệ, một người không bảo vệ được bởi Thiên đạo vô tình, còn một người hiện muốn bảo vệ thật tốt, dẫu có kết quả ra sao, hắn vẫn sẽ bảo vệ, giữ đúng lời đã nói, cũng xem như không phụ người tri kỉ này.
“ Có sư phụ như ngươi, là a đầu may mắn rồi.”
Tiều Nhan Tức nhàn nhạt uống trà, chàng ngồi bên cạnh nhìn cảnh vật của Hoa Gian lộ, hoa thơm ngát, bướm đủ sắc, ong hái mật, gió mát lạnh, ở đây thật sự rất tốt. Trình Tranh không hề dời mắt, y vẫn chú tâm sắp xếp quân cờ trên tay.
“ Không phải nó may mắn, là ta. “
Nam nhân đối diện hơi khựng động tác lại, sau đó lại tiếp tục thổi nguội trà. Y thở dài, tiếp tục đặt quân cờ trắng kia.
“ Từ khi Tịch Nhiên xuất hiện, ở Hoa Gian lộ này mới thật sự tồn tại. “
Nhan Tức im lặng mỉm cười.
“ Hôm nay muốn đến đâu của Phượng tộc? “
Trình Tranh nhìn Nhan Tức, sau đó lại lẳng lặng cúi đầu, tiếp tục việc đang dang dở. Nhan Tức im lặng một lát lâu. Hôm qua vô tình rơi vào cổ mộ Ngỗ Di Thần quân cũng không có thêm được điểm gì mới mẻ. Xem ra vẫn nên đến Tàng Bảo Tước, trong đó có lưu lại nhiều sách cổ từ xưa, ghi chép về nhiều bí thuật thất truyền của Phượng tộc, có lẽ sẽ có nhiều manh mối hơn.
“ Ưmmmm, đi Tàng Bảo Tước. “
Hai người ai làm việc nấy. Không lâu sau đã thấy Tịch Nhiên y phục đẹp đẽ, đầu tóc xinh đẹp bước ra. Nhìn thấy Nhan Tức và Trình Tranh đang ngồi cùng nhau nên nàng bèn chạy đến, cử chỉ vẫn là nhẹ nhàng vô cùng, đoan trang hiền thục. Trước mặt Trình Tranh nàng thật không dám như kẻ mãn phu, tuy y nuông chiều nàng, mặc nàng làm gì cũng được, nàng muốn ăn gì sẽ lấy cho nàng nhưng cách đi đứng không được lỗ mãn, thô kệch, phải đoan trang điềm tĩnh, dẫu sao cũng là cô nương của Hoa giới, không được làm mất mặt thiếu chủ.
Tịch Nhiên đi đến ngồi bên cạnh Trình Tranh.
“ Sư phụ, đồ nhi đói rồi. “
Trình Tranh bỏ quân cờ trên tay xuống, y chầm chậm đứng dậy, bàn cờ liền biến mất, cảm giác nguồn linh khí mạnh mẽ, áp bức đang bao phủ cả Hoa Gian lộ cũng dần tan biến. Tiều Nhan Tức quay sang nhìn a đầu của chàng.
“ Tiểu muội muội, hôm nay đưa muội đến Tàng Bảo Tước của Phượng tộc một lần. “
Tịch Nhiên nghe đến đó thì nụ cười có hơi gượng gạo, dẫu biết rằng đó là nơi dạy học của Phượng tộc nhưng nàng thân là điện hạ nhưng chưa từng được đặt chân vào đó lần nào.
“ Cũng được, ta cũng muốn biết nơi đó trông ra sao. “
Trình Tranh từ trong bưng ra một phần điểm tâm, đều là y học được từ Nhân tộc. Tịch Nhiên hai mắt sáng rỡ, cảm tạ y một tiếng liền nhanh chóng mỗi tay một cái, Tiều Nhan Tức thấy thế liền cười, rót cho nàng tách trà.
“ Ăn chậm chậm thôi, không ai dành với muội.”
Tịch Nhiên lắc đầu, uống vội ngụm trà.
“ Không phải, ta chỉ muốn nhanh chóng ăn, sau đó nhanh chóng đến Tàng Bảo Tước, ta thật rất tò mò a. “
Trình Tranh nghe thấy thì gật gật đầu. Im lặng nhìn Tịch Nhiên.
“ Nha đầu, hỏa khí trong người con có bộc phát không? “
Nàng nhìn Trình Tranh sau đó lắc đầu, y liền thở phào nhẹ nhõm. Trên bàn bất ngờ xuất hiện một cây trâm hoa tinh tế. Tiều Nhan Tức nhìn thấy chú ý đến.
“ Đây là linh khí ta tích tụ, có thể áp chế hỏa khí trong người con, như vậy chuyện muốn giấu cũng dễ dàng hơn. “
Tịch Nhiên bỏ phần bánh đang cắn dở xuống, lau thật sạch tay, sau đó cầm cây trâm lên nhìn nó một lát rồi vui vẻ mỉm cười.
“ Đa tạ sư phụ. “
Trình Tranh cười dịu dàng nhìn Tịch Nhiên. Tiều Nhan Tức giúp Tịch Nhiên cài trâm lên. Tóc nàng rất mềm lại dài, mùi thơm ngát nhè nhẹ, chàng lại có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng. Trình Tranh nhìn sang Nhan Tức, có lẽ nha đầu là cô nương đầu tiên được hắn đối xử dịu dàng như vậy. Lỡ mà hắn động tâm thật, lỡ mà chuyện đó xảy ra, thì việc mà đời trước định đoạt sẽ được như ý.
Tịch Nhiên được chàng cài trâm cho liền vui vẻ, ăn nốt phần bánh kia, lại uống thêm ngụm trà.
“ Đại ca ca, ta đi thôi. Sư phụ, tối nay con muốn ăn quả. “
Trình Tranh im lặng không đáp, vẫn đang tiếp tục bày bàn cờ đang dở dang. Mỗi một quân cờ được đặt xuống là một phần linh khí dựng nên tạo thành lưới linh khí, dựng thành kết giới Hoa Linh mạnh mẽ. Tịch Nhiên nhìn thấy hắn chăm chú như vậy cũng không nói nữa, chỉ im lặng quay đầu đi cùng Nhan Tức.
Hai người rất nhanh đã đứng trước cửa của Tàng Bảo Tước. Người canh giữ nơi này là Yên Thanh Họa và Mộ Hinh Li, một nam một nữ. Tịch Nhiên nhớ Tiềm Trúc từng nói về hai người này, hai người họ là thần thú Chu Mi, được tạo ra từ hai giọt máu của Linh Oán và Nhật Quang, là hai giọt máu tinh túy nhất, người không phải là học trò được thông qua thì không được vào, trừ phi có một trong mười giám trưởng của Tàng Bảo Tước dẫn vào. Tịch Nhiên kéo Nhan Tức qua một bên.
“ Ta nói này, hai người họ cứng nhắc lắm, huynh có quen biết ai trong mấy vị giám trưởng không? “
Nhan Tức mặt vẫn thản nhiên, vô cùng bình thản mà đi đến trước hai người kia. Hai người khi nhìn thấy Nhan Tức liền nhanh chóng hành lễ, nép sang hai bên, nhường đường cho chàng. Tịch Nhiên nhìn thấy thì tròn mắt, lại cung kính như vậy?
“ Mời tiên sinh vào. “
“ Ngươi mới sớm đã lập kết giới rồi à? “
Trình Tranh chỉ ừm một tiếng, bên cạnh không biết từ bao giờ lại có thêm tách trà nóng.
“ Nó về đây, ta phải bảo vệ nó thật tốt. Đồ đệ của ta, ta phải bảo vệ nó. “
Cả đời này, hắn có hai người thật lòng muốn bảo vệ, một người không bảo vệ được bởi Thiên đạo vô tình, còn một người hiện muốn bảo vệ thật tốt, dẫu có kết quả ra sao, hắn vẫn sẽ bảo vệ, giữ đúng lời đã nói, cũng xem như không phụ người tri kỉ này.
“ Có sư phụ như ngươi, là a đầu may mắn rồi.”
Tiều Nhan Tức nhàn nhạt uống trà, chàng ngồi bên cạnh nhìn cảnh vật của Hoa Gian lộ, hoa thơm ngát, bướm đủ sắc, ong hái mật, gió mát lạnh, ở đây thật sự rất tốt. Trình Tranh không hề dời mắt, y vẫn chú tâm sắp xếp quân cờ trên tay.
“ Không phải nó may mắn, là ta. “
Nam nhân đối diện hơi khựng động tác lại, sau đó lại tiếp tục thổi nguội trà. Y thở dài, tiếp tục đặt quân cờ trắng kia.
“ Từ khi Tịch Nhiên xuất hiện, ở Hoa Gian lộ này mới thật sự tồn tại. “
Nhan Tức im lặng mỉm cười.
“ Hôm nay muốn đến đâu của Phượng tộc? “
Trình Tranh nhìn Nhan Tức, sau đó lại lẳng lặng cúi đầu, tiếp tục việc đang dang dở. Nhan Tức im lặng một lát lâu. Hôm qua vô tình rơi vào cổ mộ Ngỗ Di Thần quân cũng không có thêm được điểm gì mới mẻ. Xem ra vẫn nên đến Tàng Bảo Tước, trong đó có lưu lại nhiều sách cổ từ xưa, ghi chép về nhiều bí thuật thất truyền của Phượng tộc, có lẽ sẽ có nhiều manh mối hơn.
“ Ưmmmm, đi Tàng Bảo Tước. “
Hai người ai làm việc nấy. Không lâu sau đã thấy Tịch Nhiên y phục đẹp đẽ, đầu tóc xinh đẹp bước ra. Nhìn thấy Nhan Tức và Trình Tranh đang ngồi cùng nhau nên nàng bèn chạy đến, cử chỉ vẫn là nhẹ nhàng vô cùng, đoan trang hiền thục. Trước mặt Trình Tranh nàng thật không dám như kẻ mãn phu, tuy y nuông chiều nàng, mặc nàng làm gì cũng được, nàng muốn ăn gì sẽ lấy cho nàng nhưng cách đi đứng không được lỗ mãn, thô kệch, phải đoan trang điềm tĩnh, dẫu sao cũng là cô nương của Hoa giới, không được làm mất mặt thiếu chủ.
Tịch Nhiên đi đến ngồi bên cạnh Trình Tranh.
“ Sư phụ, đồ nhi đói rồi. “
Trình Tranh bỏ quân cờ trên tay xuống, y chầm chậm đứng dậy, bàn cờ liền biến mất, cảm giác nguồn linh khí mạnh mẽ, áp bức đang bao phủ cả Hoa Gian lộ cũng dần tan biến. Tiều Nhan Tức quay sang nhìn a đầu của chàng.
“ Tiểu muội muội, hôm nay đưa muội đến Tàng Bảo Tước của Phượng tộc một lần. “
Tịch Nhiên nghe đến đó thì nụ cười có hơi gượng gạo, dẫu biết rằng đó là nơi dạy học của Phượng tộc nhưng nàng thân là điện hạ nhưng chưa từng được đặt chân vào đó lần nào.
“ Cũng được, ta cũng muốn biết nơi đó trông ra sao. “
Trình Tranh từ trong bưng ra một phần điểm tâm, đều là y học được từ Nhân tộc. Tịch Nhiên hai mắt sáng rỡ, cảm tạ y một tiếng liền nhanh chóng mỗi tay một cái, Tiều Nhan Tức thấy thế liền cười, rót cho nàng tách trà.
“ Ăn chậm chậm thôi, không ai dành với muội.”
Tịch Nhiên lắc đầu, uống vội ngụm trà.
“ Không phải, ta chỉ muốn nhanh chóng ăn, sau đó nhanh chóng đến Tàng Bảo Tước, ta thật rất tò mò a. “
Trình Tranh nghe thấy thì gật gật đầu. Im lặng nhìn Tịch Nhiên.
“ Nha đầu, hỏa khí trong người con có bộc phát không? “
Nàng nhìn Trình Tranh sau đó lắc đầu, y liền thở phào nhẹ nhõm. Trên bàn bất ngờ xuất hiện một cây trâm hoa tinh tế. Tiều Nhan Tức nhìn thấy chú ý đến.
“ Đây là linh khí ta tích tụ, có thể áp chế hỏa khí trong người con, như vậy chuyện muốn giấu cũng dễ dàng hơn. “
Tịch Nhiên bỏ phần bánh đang cắn dở xuống, lau thật sạch tay, sau đó cầm cây trâm lên nhìn nó một lát rồi vui vẻ mỉm cười.
“ Đa tạ sư phụ. “
Trình Tranh cười dịu dàng nhìn Tịch Nhiên. Tiều Nhan Tức giúp Tịch Nhiên cài trâm lên. Tóc nàng rất mềm lại dài, mùi thơm ngát nhè nhẹ, chàng lại có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng. Trình Tranh nhìn sang Nhan Tức, có lẽ nha đầu là cô nương đầu tiên được hắn đối xử dịu dàng như vậy. Lỡ mà hắn động tâm thật, lỡ mà chuyện đó xảy ra, thì việc mà đời trước định đoạt sẽ được như ý.
Tịch Nhiên được chàng cài trâm cho liền vui vẻ, ăn nốt phần bánh kia, lại uống thêm ngụm trà.
“ Đại ca ca, ta đi thôi. Sư phụ, tối nay con muốn ăn quả. “
Trình Tranh im lặng không đáp, vẫn đang tiếp tục bày bàn cờ đang dở dang. Mỗi một quân cờ được đặt xuống là một phần linh khí dựng nên tạo thành lưới linh khí, dựng thành kết giới Hoa Linh mạnh mẽ. Tịch Nhiên nhìn thấy hắn chăm chú như vậy cũng không nói nữa, chỉ im lặng quay đầu đi cùng Nhan Tức.
Hai người rất nhanh đã đứng trước cửa của Tàng Bảo Tước. Người canh giữ nơi này là Yên Thanh Họa và Mộ Hinh Li, một nam một nữ. Tịch Nhiên nhớ Tiềm Trúc từng nói về hai người này, hai người họ là thần thú Chu Mi, được tạo ra từ hai giọt máu của Linh Oán và Nhật Quang, là hai giọt máu tinh túy nhất, người không phải là học trò được thông qua thì không được vào, trừ phi có một trong mười giám trưởng của Tàng Bảo Tước dẫn vào. Tịch Nhiên kéo Nhan Tức qua một bên.
“ Ta nói này, hai người họ cứng nhắc lắm, huynh có quen biết ai trong mấy vị giám trưởng không? “
Nhan Tức mặt vẫn thản nhiên, vô cùng bình thản mà đi đến trước hai người kia. Hai người khi nhìn thấy Nhan Tức liền nhanh chóng hành lễ, nép sang hai bên, nhường đường cho chàng. Tịch Nhiên nhìn thấy thì tròn mắt, lại cung kính như vậy?
“ Mời tiên sinh vào. “
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương