Khuyết Tử Tâm Sa
Chương 26: Tương ngộ [1]
Tịch Nhiên đọc xong hai quyển sách kia liền đưa mắt tìm kiếm bóng hình của Nhan Tức. Dáng vẻ của chàng thân thiện thoải mái, đúng là rất khác xa suy nghĩ của nhiều người. Nhan Tức quay lại thấy Tịch Nhiên đã đọc xong bèn đi đến bên cạnh nàng.
“ A đầu, xong rồi à? Đi thôi. “
Tịch Nhiên đi theo sau Nhan Tức rời khỏi thư viện. Vừa ra khỏi cửa đã thấy mấy vị lão nhân, trong đó có một vị nàng biết đôi chút, mấy vị lão nhân dung nhan hiền hậu, cử chỉ nhã nhặn, đứng ở ngoài đợi Nhan Tức.
“ Phó chưởng viện ra rồi kìa. “
Một vị lão nhân nhìn thấy Nhan Tức liền cười tươi như hoa, hớn hở chạy đến.
“ Điện hạ, ra rồi, ra rồi. “
Nhan Tức nhìn mấy lão nhân bèn gật đầu chào, với thân phận của chàng hoàn toàn không cần làm như thế.
“ Mấy vị chưởng viện tìm ta sao? “
Vị lão nhân ban nãy cười hì hì.
“ Đúng, đúng, sắp tới cuộc tuyển chọn thí sinh mới, bọn ta đang muốn tìm phó chưởng viện bàn bạc về việc lập nên kết giới hay bày trận gì đó để ngăn chặn Ma tộc ấy mà. “
Nhan Tức bên cạnh dẫn theo một tiểu cô nương, thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của một vị lão nhân gia, ăn vận đơn giản, chăm chăm chú ý vào Tịch Nhiên.
“ Phó chưởng viện, vị cô nương bên cạnh kia…”
Vị lão nhân gia hai má hồng hào, gương mặt phúc hậu, cười đến híp cả hai mắt lại. Nhan Tức mỉm cười.
“ Đây là tiểu đồ đệ của Trình Tranh, Tịch Nhiên. Trình công tử bảo ta dẫn nó đi du sơn ngoạn thủy, thăm thú lục giới nên ta phải dẫn nó theo. “
Tịch Nhiên hành lễ với mấy vị lão nhân gia. Vị ban nãy cười nói với Nhan Tức là Phiêu Y trưởng lão, tính tình hòa nhã, dễ gần, đối nhân xử thế cực kì được lòng người, đa phần học trò ở đây đều tôn kính gọi một tiếng sư tôn. Vị lão nhân diện y phục màu trắng thêu hoa văn sóng nước tinh tế, đơn điệu, đứng cạnh Phiêu Y trưởng lão là Tịnh Khôi trưởng lão. Ông ấy luôn chau mài, khuôn mặt có vài phần nghiêm nghị, không để ai vào mắt nhưng luôn xử phạt phân minh, không thiên vị ai. Kế bên nữa là một nữ nhân, trông đã có tuổi, tay cầm phất trần, diện một thân màu xám tro, cực kì ưu nhã, khuôn nhan phúc hậu, đường nét thanh tú, tên là Tiên Anh. Đây cũng chính là người mà Tịch Nhiên biết biết đôi chút.
Khi xưa nàng ở điện Tiêu Dao, tham dự yến tiệc của Đế quân Bách Hạ Tiêu Y, từng một diện kiến Tiên Anh trưởng lão, lời bà thốt ra như hoa như ngọc, cực kì êm tai lại vô cùng có đạo lí, trong một chốc nàng đã ngưỡng mộ vô cùng, khi ấy thật muốn mặt dày mà bám đuôi xin được bái sư nhưng ngẫm lại, Nhan Tức từng dạy nàng phải có phong thái chốn Tiên gia hữu cảnh, không được quên đi tư thái, làm chuyện không phải khuôn phép, để lan truyền ra ngoài tạo thành chuyện phiếm buôn chuyện của chúng tiên khi rảnh rỗi thì thật không hay. Nên nàng mãi vẫn không dám đến gần.
Vị lão nhân vừa nhắc đến nàng là Bích Tử Lâm Phong, chưởng viện thứ tư của Tàng Bảo Tước. Bích Tử trưởng lão xưa này vốn hiền từ, lời nói chậm rãi, thanh âm trầm lắng, nhẹ nhàng, ông cũng rất quan tâm người khác, xử sự chưa từng khiến ai phải khó chịu. Được mọi người tôn kính vô ngần.
Tịch Nhiên vẫn là dùng thuật đổi mặt mà Nhan Tức dạy, chàng cũng có nói thuật này không dễ bị phát hiện, cứ yên tâm mà sử dụng. Bích Tử trưởng lão nhìn nàng từ trên xuống, mỉm cười vuốt bộ râu dài một phân của mình.
“ Nha đầu, qua đây. “
Nhan Tức nhìn Tịch Nhiên, đá mắt bảo nàng đi qua. Nàng ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ, chầm chậm đi qua.
“ Mấy vị cứ bàn việc của mấy vị, ta dẫn nha đầu này đi dạo một chuyến, giữ trẻ cho phó chưởng viện ấy mà. “
Bích Tử Lâm Phong dẫn nàng đi qua thác nước Tư Sa Hề, nơi này áng mây phủ dầy, chỉ thấy dãy núi đen ngòm, phía giữa có dòng nước trắng trong chảy xuống, như dãy lụa thả xuống từ đỉnh núi, mây mù vây quanh, hư ảo rung động lòng người.
Trưởng lão ngồi xuống dưới bộ bàn ghế khảm tinh thạch, dưới gốc cây liễu bên cạnh mái đình gần thác nước. Trên tay lão cầm một cây trượng, lão đặt nó dựa vào cây liễu. Phất tay biến ra một ấm trà, hai tách trà, một đặt trước ông, một đặt trước Tịch Nhiên. Lão ôn nhu, chậm rãi rót trà cho nàng, bên ngoài có một tầng kết giới vừa được lão tạo ra.
“ Nha đầu, ta không biết tại sao ngươi phải che đi dung mạo nhưng ta kì thực cảm nhận được ngươi không phải là hoa linh Hoa giới. Tuy Trình công tử tặng cho ngươi trâm cài linh khí nhưng hỏa lực trong ngươi lại mạnh mẽ vô cùng, mấy lão già kia chỉ chăm chăm để ý phó chưởng viện mà không cảm nhận được tí nào từ ngươi. Nha đầu, ngươi là người của Phượng tộc ư? Đúng không? “
Tịch Nhiên thật không ngờ, lão nhân gia này lại tỉ mỉ như vậy, nàng càng không ngờ hỏa khí trong người nàng lại mạnh mẽ đến mức độ này, dù cho trâm cài mà Trình Tranh đưa cho cũng không che giấu nổi. Rốt cuộc nàng có thể mạnh đến mức độ nào? Rốt cuộc, khi đột phá tầng thứ chín, nàng sẽ có thể bảo vệ Phượng tộc trọn vẹn như Nhật Quang đã làm?
Nàng đứng dậy hành lễ với Bích Tử Lâm Phong.
“ Trưởng lão, ta chính là như người nói nhưng ta không có ý xấu, ta chỉ muốn làm rõ vài chuyện, không muốn hại đến Tàng Bảo Tước, xin người yên tâm. “
Bích Tử Lâm Phong vẫn mỉm cười rạng rỡ mà nhìn nàng, gật gật đầu.
“ Nha đầu này khẩn trương vậy làm gì? Ta dẫn ngươi ra nói riêng là có ý khác, nếu muốn làm to chuyện thì ban nãy ta đã hò hét lên, nói ngươi có mưu đồ là xong, hà cớ gì phải dẫn ngươi đến nơi nước non hữu tình này mà nói chuyện. Đúng không? “
Ngẫm lại cũng không sai nên Tịch Nhiên bèn ngồi lại. Bích Tử Lâm Phong xoay người nhìn về phía dòng nước đang chảy xuống.
“ Nhìn đi nha đầu, nước chảy rất xiết, chẳng may không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị kéo vào nguy hiểm, xung quanh cũng rất trơn, biết thế càng phải cẩn thận hơn. “
Tịch Nhiên im lặng nhìn chăm chăm vào thác nước, cỏ cây xung quanh mọc lên rất nhiều, xanh miết một vùng. Nàng lại nghĩ, Lâm Phong trưởng lão lẽ nào là đang nhắc nhở nàng, muốn nàng an phận thủ thường, đừng nên đào bới chuyện xưa. Lẽ nào, Lâm Phong trưởng lão thần thông quảng đại đến thế ư?
Bích Tử Lâm Phong nhìn dáng vẻ trầm ngâm không nói một lời của nàng thì mỉm cười hì hì.
“ Nha đầu, ngươi ở Hoa giới có vui không? “
Nàng gật đầu, kì thực rất vui.
“ Vậy sao không ở đó mãi? Lại về đây làm gì? Nơi này đâu có vui. “
Nàng im lặng một lúc, ngẫm lại nếu nàng khi ấy lựa chọn bản thân vẫn là Tịch Nhiên thì nàng vẫn sẽ ở lại Hoa giới, vẫn sẽ là tiểu nha đầu được yêu thương, nâng niu, chiều chuộng, là tiểu đồ đệ được Trình Tranh nhất mực thương yêu, vô ưu vô lo mà nhàn nhạt sống cuộc sống của một tiểu hoa tử. Thế nhưng nàng lại vẫn lựa chọn làm Lạc Ngư Phi, điều tra rõ ràng về uẩn khuất cái chết năm xưa, điều tra kẻ mang lòng riêng ở Phượng tộc, hãm hại cả nàng lẫn mẫu thân.
Một tiếng thở dài được trút ra, Tịch Nhiên mỉm cười lắc đầu.
“ Nơi này thật ra rất vui, có cảnh đẹp, có đồ ăn ngon, có nơi gửi gắm hi vọng, có người đáng để dựa vào. Đối với tiểu bối, Phượng thành thật sự rất vui. “
Nàng trước kia từng nghĩ rằng, có thể luôn vô ưu vô lo tại sao lại không thích chứ? Ngày nàng nằm trong vòng tay a tỷ, máu thấm đẫm mặt tuyết dày, nàng cũng ước rằng bản thân có thể trở lại Thiên tộc, làm tiểu muội muội của Nhan Tức thì tốt quá hay lén lút cùng tỷ tỷ và tam đại thống lĩnh vui chơi dưới mái đình. Nàng khi ấy nói, nơi này không dung nàng, nơi này trong trí nhớ của nàng rất bi thảm. Bây giờ nàng lại thấy, điều ước nhỏ nhoi ấy mãi vẫn thể thành sự thật được. Năm trăm năm cứ như giấc mộng ảo huyền. Cuộc đời của nàng quá phức tạp.
Lâm Phong trưởng lão vẫn nở nụ cười trên môi, hiền từ mà xoa đầu nàng.
“ Nha đầu, ngươi lớn rồi. Hồi bé cũng không rầu rĩ như vậy, ta thấy ngươi bây giờ không biết nên mừng hay lo. “
Khóe mắt vị lão nhân gia rưng rưng lệ buồn, nhìn tiểu nha đầu một thoáng đã trở về. Lòng ông càng thêm ảo não. Tịch Nhiên ngây ra một lúc, nàng ban đầu cảm thấy vị lão nhân gia này thật phúc hậu, sau đó lại thấy lão rất hiền từ, bây giờ lại thấy dường như có chút quen thuộc.
“ A đầu, xong rồi à? Đi thôi. “
Tịch Nhiên đi theo sau Nhan Tức rời khỏi thư viện. Vừa ra khỏi cửa đã thấy mấy vị lão nhân, trong đó có một vị nàng biết đôi chút, mấy vị lão nhân dung nhan hiền hậu, cử chỉ nhã nhặn, đứng ở ngoài đợi Nhan Tức.
“ Phó chưởng viện ra rồi kìa. “
Một vị lão nhân nhìn thấy Nhan Tức liền cười tươi như hoa, hớn hở chạy đến.
“ Điện hạ, ra rồi, ra rồi. “
Nhan Tức nhìn mấy lão nhân bèn gật đầu chào, với thân phận của chàng hoàn toàn không cần làm như thế.
“ Mấy vị chưởng viện tìm ta sao? “
Vị lão nhân ban nãy cười hì hì.
“ Đúng, đúng, sắp tới cuộc tuyển chọn thí sinh mới, bọn ta đang muốn tìm phó chưởng viện bàn bạc về việc lập nên kết giới hay bày trận gì đó để ngăn chặn Ma tộc ấy mà. “
Nhan Tức bên cạnh dẫn theo một tiểu cô nương, thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của một vị lão nhân gia, ăn vận đơn giản, chăm chăm chú ý vào Tịch Nhiên.
“ Phó chưởng viện, vị cô nương bên cạnh kia…”
Vị lão nhân gia hai má hồng hào, gương mặt phúc hậu, cười đến híp cả hai mắt lại. Nhan Tức mỉm cười.
“ Đây là tiểu đồ đệ của Trình Tranh, Tịch Nhiên. Trình công tử bảo ta dẫn nó đi du sơn ngoạn thủy, thăm thú lục giới nên ta phải dẫn nó theo. “
Tịch Nhiên hành lễ với mấy vị lão nhân gia. Vị ban nãy cười nói với Nhan Tức là Phiêu Y trưởng lão, tính tình hòa nhã, dễ gần, đối nhân xử thế cực kì được lòng người, đa phần học trò ở đây đều tôn kính gọi một tiếng sư tôn. Vị lão nhân diện y phục màu trắng thêu hoa văn sóng nước tinh tế, đơn điệu, đứng cạnh Phiêu Y trưởng lão là Tịnh Khôi trưởng lão. Ông ấy luôn chau mài, khuôn mặt có vài phần nghiêm nghị, không để ai vào mắt nhưng luôn xử phạt phân minh, không thiên vị ai. Kế bên nữa là một nữ nhân, trông đã có tuổi, tay cầm phất trần, diện một thân màu xám tro, cực kì ưu nhã, khuôn nhan phúc hậu, đường nét thanh tú, tên là Tiên Anh. Đây cũng chính là người mà Tịch Nhiên biết biết đôi chút.
Khi xưa nàng ở điện Tiêu Dao, tham dự yến tiệc của Đế quân Bách Hạ Tiêu Y, từng một diện kiến Tiên Anh trưởng lão, lời bà thốt ra như hoa như ngọc, cực kì êm tai lại vô cùng có đạo lí, trong một chốc nàng đã ngưỡng mộ vô cùng, khi ấy thật muốn mặt dày mà bám đuôi xin được bái sư nhưng ngẫm lại, Nhan Tức từng dạy nàng phải có phong thái chốn Tiên gia hữu cảnh, không được quên đi tư thái, làm chuyện không phải khuôn phép, để lan truyền ra ngoài tạo thành chuyện phiếm buôn chuyện của chúng tiên khi rảnh rỗi thì thật không hay. Nên nàng mãi vẫn không dám đến gần.
Vị lão nhân vừa nhắc đến nàng là Bích Tử Lâm Phong, chưởng viện thứ tư của Tàng Bảo Tước. Bích Tử trưởng lão xưa này vốn hiền từ, lời nói chậm rãi, thanh âm trầm lắng, nhẹ nhàng, ông cũng rất quan tâm người khác, xử sự chưa từng khiến ai phải khó chịu. Được mọi người tôn kính vô ngần.
Tịch Nhiên vẫn là dùng thuật đổi mặt mà Nhan Tức dạy, chàng cũng có nói thuật này không dễ bị phát hiện, cứ yên tâm mà sử dụng. Bích Tử trưởng lão nhìn nàng từ trên xuống, mỉm cười vuốt bộ râu dài một phân của mình.
“ Nha đầu, qua đây. “
Nhan Tức nhìn Tịch Nhiên, đá mắt bảo nàng đi qua. Nàng ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ, chầm chậm đi qua.
“ Mấy vị cứ bàn việc của mấy vị, ta dẫn nha đầu này đi dạo một chuyến, giữ trẻ cho phó chưởng viện ấy mà. “
Bích Tử Lâm Phong dẫn nàng đi qua thác nước Tư Sa Hề, nơi này áng mây phủ dầy, chỉ thấy dãy núi đen ngòm, phía giữa có dòng nước trắng trong chảy xuống, như dãy lụa thả xuống từ đỉnh núi, mây mù vây quanh, hư ảo rung động lòng người.
Trưởng lão ngồi xuống dưới bộ bàn ghế khảm tinh thạch, dưới gốc cây liễu bên cạnh mái đình gần thác nước. Trên tay lão cầm một cây trượng, lão đặt nó dựa vào cây liễu. Phất tay biến ra một ấm trà, hai tách trà, một đặt trước ông, một đặt trước Tịch Nhiên. Lão ôn nhu, chậm rãi rót trà cho nàng, bên ngoài có một tầng kết giới vừa được lão tạo ra.
“ Nha đầu, ta không biết tại sao ngươi phải che đi dung mạo nhưng ta kì thực cảm nhận được ngươi không phải là hoa linh Hoa giới. Tuy Trình công tử tặng cho ngươi trâm cài linh khí nhưng hỏa lực trong ngươi lại mạnh mẽ vô cùng, mấy lão già kia chỉ chăm chăm để ý phó chưởng viện mà không cảm nhận được tí nào từ ngươi. Nha đầu, ngươi là người của Phượng tộc ư? Đúng không? “
Tịch Nhiên thật không ngờ, lão nhân gia này lại tỉ mỉ như vậy, nàng càng không ngờ hỏa khí trong người nàng lại mạnh mẽ đến mức độ này, dù cho trâm cài mà Trình Tranh đưa cho cũng không che giấu nổi. Rốt cuộc nàng có thể mạnh đến mức độ nào? Rốt cuộc, khi đột phá tầng thứ chín, nàng sẽ có thể bảo vệ Phượng tộc trọn vẹn như Nhật Quang đã làm?
Nàng đứng dậy hành lễ với Bích Tử Lâm Phong.
“ Trưởng lão, ta chính là như người nói nhưng ta không có ý xấu, ta chỉ muốn làm rõ vài chuyện, không muốn hại đến Tàng Bảo Tước, xin người yên tâm. “
Bích Tử Lâm Phong vẫn mỉm cười rạng rỡ mà nhìn nàng, gật gật đầu.
“ Nha đầu này khẩn trương vậy làm gì? Ta dẫn ngươi ra nói riêng là có ý khác, nếu muốn làm to chuyện thì ban nãy ta đã hò hét lên, nói ngươi có mưu đồ là xong, hà cớ gì phải dẫn ngươi đến nơi nước non hữu tình này mà nói chuyện. Đúng không? “
Ngẫm lại cũng không sai nên Tịch Nhiên bèn ngồi lại. Bích Tử Lâm Phong xoay người nhìn về phía dòng nước đang chảy xuống.
“ Nhìn đi nha đầu, nước chảy rất xiết, chẳng may không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị kéo vào nguy hiểm, xung quanh cũng rất trơn, biết thế càng phải cẩn thận hơn. “
Tịch Nhiên im lặng nhìn chăm chăm vào thác nước, cỏ cây xung quanh mọc lên rất nhiều, xanh miết một vùng. Nàng lại nghĩ, Lâm Phong trưởng lão lẽ nào là đang nhắc nhở nàng, muốn nàng an phận thủ thường, đừng nên đào bới chuyện xưa. Lẽ nào, Lâm Phong trưởng lão thần thông quảng đại đến thế ư?
Bích Tử Lâm Phong nhìn dáng vẻ trầm ngâm không nói một lời của nàng thì mỉm cười hì hì.
“ Nha đầu, ngươi ở Hoa giới có vui không? “
Nàng gật đầu, kì thực rất vui.
“ Vậy sao không ở đó mãi? Lại về đây làm gì? Nơi này đâu có vui. “
Nàng im lặng một lúc, ngẫm lại nếu nàng khi ấy lựa chọn bản thân vẫn là Tịch Nhiên thì nàng vẫn sẽ ở lại Hoa giới, vẫn sẽ là tiểu nha đầu được yêu thương, nâng niu, chiều chuộng, là tiểu đồ đệ được Trình Tranh nhất mực thương yêu, vô ưu vô lo mà nhàn nhạt sống cuộc sống của một tiểu hoa tử. Thế nhưng nàng lại vẫn lựa chọn làm Lạc Ngư Phi, điều tra rõ ràng về uẩn khuất cái chết năm xưa, điều tra kẻ mang lòng riêng ở Phượng tộc, hãm hại cả nàng lẫn mẫu thân.
Một tiếng thở dài được trút ra, Tịch Nhiên mỉm cười lắc đầu.
“ Nơi này thật ra rất vui, có cảnh đẹp, có đồ ăn ngon, có nơi gửi gắm hi vọng, có người đáng để dựa vào. Đối với tiểu bối, Phượng thành thật sự rất vui. “
Nàng trước kia từng nghĩ rằng, có thể luôn vô ưu vô lo tại sao lại không thích chứ? Ngày nàng nằm trong vòng tay a tỷ, máu thấm đẫm mặt tuyết dày, nàng cũng ước rằng bản thân có thể trở lại Thiên tộc, làm tiểu muội muội của Nhan Tức thì tốt quá hay lén lút cùng tỷ tỷ và tam đại thống lĩnh vui chơi dưới mái đình. Nàng khi ấy nói, nơi này không dung nàng, nơi này trong trí nhớ của nàng rất bi thảm. Bây giờ nàng lại thấy, điều ước nhỏ nhoi ấy mãi vẫn thể thành sự thật được. Năm trăm năm cứ như giấc mộng ảo huyền. Cuộc đời của nàng quá phức tạp.
Lâm Phong trưởng lão vẫn nở nụ cười trên môi, hiền từ mà xoa đầu nàng.
“ Nha đầu, ngươi lớn rồi. Hồi bé cũng không rầu rĩ như vậy, ta thấy ngươi bây giờ không biết nên mừng hay lo. “
Khóe mắt vị lão nhân gia rưng rưng lệ buồn, nhìn tiểu nha đầu một thoáng đã trở về. Lòng ông càng thêm ảo não. Tịch Nhiên ngây ra một lúc, nàng ban đầu cảm thấy vị lão nhân gia này thật phúc hậu, sau đó lại thấy lão rất hiền từ, bây giờ lại thấy dường như có chút quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương