Khuyết Tử Tâm Sa
Chương 3: Châu hải ức
Thấp thoáng sâu trong rừng, láo nháo tiếng của rất nhiều người, xuyên qua cây cối nhiều vô số kể là bóng của cô nương vận bạch y, xõa tóc phấp phới, mái tóc dài đến eo, đen nhái tung bay theo gió. Nàng ấy càng lùi về sau thì người vây xung quanh càng thêm phần sợ hãi.
“ Công chúa, mau quay lại đi, người đừng như vậy mà. Công chúa, đời hãy còn dài, hà cớ gì vì lời của một kẻ phụ bạc mà làm đến nước này chớ? “
Tiểu nô tì khóc lóc van xin nhưng nàng kia vẫn không mảy may quan tâm. Cười rất nhẹ nhõm.
“ Đời ta lo cho dân, sống vì Thiên tử nhưng long phượng quy tụ lại muốn làm khó, muốn ta chết mới cam lòng, khó khăn lắm ta mới gặp được người trong lòng thì lại chàng lại bỏ rơi ta, ngươi nói xem, có nực cười không? “
Nàng ấy quay người lại nhìn chăm chăm xuống nơi vực thẩm sâu không thấy đáy, nghiêng người rơi xuống vực. Tiểu nô tì kia gào khóc lên, chạy đến muốn kéo người lại nhưng chỉ nằm được một mảnh vảy trắng bị rách ra từ y phục của nàng ấy.
“ Ngươi có nhớ chăng? Ngươi có nhớ chăng? “
Lạc Ngư Phi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trán nàng thấm đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
“ Lại là nó, kì lạ thật, từ khi ta thay xác thì luôn nằm mơ thấy giấc mơ này, rốt cuộc cô nương áo trắng là ai? Ta đã quên đi gì sao? “
Nàng rời khỏi chiếc giường ấm, choàng áo choàng lông đi ra ngoài. Bên ngoài gió se lạnh, trước phòng nàng có cây phong lá đỏ rất đẹp, gió lớn thổi qua, lá trên cây theo gió mà rơi xuống, bay bay trong gió.
“ Nghĩ lại, hình như đúng thật là kì lạ. Nhan Nhan nói ta thay xác nhưng cơ thể của lại không có cảm giác gì đặc biệt, a tỷ có nói, mỗi khi thay xác sẽ như lửa thêu, nóng bừng bừng nhưng sao ta lại không có cảm giác đó, là do ta ngủ quá lâu sao? Nhan Nhan có nói dối không? “
Nơi nàng đang đứng phủ Triều Lộ, phủ đệ của Nhị công chúa Phượng tộc. Trong phủ rộng lớn, nhiều người hầu nhưng nàng chỉ giữ lại mấy người đáng tin cậy lại nhờ Nhị thống lĩnh đem đến vài người lanh lợi, tốt nhất là giỏi phép thuật một chút. Ở chỗ này nói là có Phượng chủ bảo vệ nhưng một mạng người thật sự rất khó nói.
Phượng tộc có Tam Mao thống lĩnh, ba người này lần lượt Đại Mao, Mao Tống Tuyệt, thô lỗ, mạnh mẽ, tàn độc. Nhị Mao, Mao Bất Di, đào hoa, tài giỏi và cực kì trung thành. Tam Mao, Mao Đông Đạo, tương tư một cô nương của Phượng tộc nhưng y không nói ra, cũng là một người trung thành. Tam Mao thống lĩnh cực kì yêu thương hai vị công chúa. Đại rất thương a tỷ, còn Nhị và Tam thì lại thương a muội hơn vài phần vì tiểu công chúa này rời xa nhà từ khi vừa nở, thi thoảng mới ghé chỗ họ chơi, lại không than oán gì, khiến cho hai người rất đỗi thương xót.
Buổi sáng tinh mơ, a đầu dạo quanh phủ một vòng, bên ngoài, nữ nhân của Tam điện hạ xuất hiện phía sau.
“ Công chúa điện hạ, tam Hoàng tử bảo thiếp đưa người tấm thiệp này, bảo người hãy cùng Thái tử mà dạo chơi. “
Nàng có chút hoảng hốt vì phía sau lại đột ngột có người nhưng cũng mau chóng ổn định lại, nhận lấy thiệp mời, nữ nhân kia hành lễ rồi lại rời đi rất nhanh.
Thiệp mời Bắc cung.
Bên ngoài trang trí rất đẹp, bên trong của rất đẹp, màu xanh biển là chủ đạo, nhìn chung khiến nàng rất ưng thuận.
“ Cái gì đấy? “
Giọng nói rất quen thuộc, a đầu ngước nhìn, ra là Tiều Nhan Tức, y vận một bộ ngọc thạch lam thường, nhã nhặn, ưu mỹ.
“ Thiệp mời của công chúa Bắc hải. “
Nghe đến hai từ “ Bắc hải “ làm cho Tiều Nhan Tức có chút kinh hãi, y sợ bí mật chôn giấu sẽ nhanh thôi, bị chính chủ của nó phát hiện ra.
“ Không đi. “
“ Là ta hay huynh? “
“ Cả hai. “
A đầu có chút bất mãn.
“ Cớ gì lại không chứ? “
Tiều Nhan Tức nhất thời không nghĩ ra được lí do gì cả. Đúng, cớ sao lại không chứ? Chàng sợ gì chăng? Sợ rằng sẽ có người ở Bắc hải nói với nàng rằng ở đấy đang giấu châu hải ức của một tiên nhân nào đó. Sợ rằng, nàng sẽ nghe theo rồi lại tò mò tìm kiếm lại càng sợ nàng sẽ thật sự tìm thấy. Nàng lịch kiếp, chàng rốt cuộc đã làm gì?
“ Giấu? Huynh giấu cả đời được sao? Nàng ấy chẳng lẽ cả đời cũng không đặt chân tới Bắc hải? Huynh giữ nổi không? “
Thanh Kiều đã nói với chàng như thế, đúng là không giữ nổi nhưng mà chàng chỉ mới giấu nó đi những mười năm thôi, thời gian đẩy đưa lại quá nhanh, mười năm đối với thần tiên chỉ như gió thổi hoa bay, chớp nhoáng thoáng qua đã lại mười năm.
Chàng thở dài. Bỏ đi. Sớm hay muộn cũng sẽ đối mặt với nó, chi bằng thấp thỏm thì cứ mau mau lên.
“ Được rồi, đi thì đi. “
A đầu vui vẻ, nhìn lại thiếp mời, còn một canh giờ nữa thôi nên a đầu nhanh chóng chạy đi thay một bộ y phục khác. Xem qua rất nhiều y phục, nàng chọn trúng bộ thanh y đính ngọc trai, trang sức cũng dùng ngọc trai to tròn, sáng bóng.
“ Đi thôi. “
“ Đơn giản vậy à? “
Tiều Nhan Tức nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Chao ôi, đơn giản thế à. Cứ ngỡ sẽ vận một bọ toàn hoa và hoa, phỉ thúy hoặc lưu ly, kim sa hoặc hồng sa gì đó. Không ngờ lại chỉ là thanh y đơn giản cùng ngọc trai nhưng xem kĩ mới thấy, chẳng phải là thanh sa sao.
“ Đơn giản hả? Ta thấy đẹp mà. “
“ Do bình thường muội màu mè quá đó, y phục của ta còn không bằng một góc của muội. “
A đầu bỉu môi, đứng lắc lắc người.
“ Hừ, là do huynh già, kén dáng chọn, chẳng có gì lọt vào mắt huynh được, lão già. “
Tiều Nhan Tức không nói gì nữa, âm âm đi lên trước.
Bắc hải cung.
Thanh Kiều ngồi ở vị trí trung tâm, nàng ấy đúng thật là một nữ nhân xinh đẹp, sắc sảo, tinh tế.
“ Thái tử Thiên tộc và Nhị công chúa Phượng tộc đến dự yến tiệc. “
Giọng nói lanh lảnh của tiểu tiên bên ngoài truyền vào, Thanh Kiều cười nhạt, gì mà giấu, có một trăm năm cũng không giấu nổi. Tiều Nhan Tức đi trước, dáng vẻ nghiêm nghị, mày dày mắt phượng, vô cùng uy nghiêm. Theo sau là a đầu, mày mỏng mắt to tròn ngấn lệ, dáng mặt nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào, làn da trắng như sứ, nhanh chóng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Bên cạnh Thái tử từ nhỏ, nàng cũng biết lúc nào nên ngốc, lúc nào nên nghiêm, dáng đi cẩn trọng, từng bước chân không dài không nhanh, vững vàng uy nghi.
Thanh Kiều từng trông qua Nhị điện hạ này nhưng chỉ là cái nhìn thoáng qua, dung mạo tuyệt mỹ thế nào thì vẫn chưa nhìn rõ.
“ Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ. “
“ Đã lâu không gặp. “
Thanh Kiều ngồi yên trên ghế lớn, ánh mắt dán chặt vào người a đầu, Tiều Nhan Tức thấy ánh nhìn không mấy bình thường của người trên kia bèn chắn trước a đầu.
“ Ngồi đi. “
Tiều Nhan Tức đưa a đầu đến chỗ ngồi gần với Thanh Kiều, ngồi ở chiếc bàn lớn kế bên, đặt ở vị trí hơi thấp so với chính chủ.
“ Đã nghe nói từ lâu, Nhị điện hạ là giai nhân tuyệt thế, hôm nay được gặp đúng thật như lời đồn nhưng so kĩ lại hơn cả lời đồn. “
Thanh Kiều ánh mắt dời sang người Thái tử đang khó chịu.
Chẳng mấy chốc, yến tiệc đã bắt đầu, múa ca nhàm chán khiến cho Lạc Ngư Phi thấy có chút buồn ngủ, nàng đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi nơi yến tiệc ồn ào. Dạo quanh một vòng ngự uyển, nàng đi qua nơi có bức tường cao sau mái hiên nhỏ, bức tường đó có dây leo quấn quanh, chằn chịt khó vào.
“ Nơi nào thế? Bỏ hoang sao? Vào được không nhỉ? “
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn là nhớ lời a huynh dạy, không được tùy tiện. Chỉ là vừa định rời đi thì cảm thấy vô cùng choáng váng. Cảm giác có chút ngột ngạt, dây leo dày nộm kia bất ngờ dạt sang hai bên làm cho Ngư Phi rất đỗi hoang mang.
“ Đến đây đi, đến đây. “
Trong đầu nàng liên tục vang lên tiếng gọi của một tiểu cô nương. Có gì đó liên tục thoi thúc nàng mau vào đi. Mau vào đó đi.
Kì lạ, sao lại lan man như vậy? Đi đến đâu rồi?
Ngư Phi chẳng biết từ lúc nào lại đi đến một đình mát, xung quanh hoa cỏ thơm ngát còn có cả bướm xinh bay lượn, thơm hoa. Ở trong đình mát có một bàn cờ dang dở, nàng bước lên trước xem thử, bàn cờ này còn thiếu một quân trắng, nàng tiện tay cầm lấy quân cờ trắng lên đặt vào vị trí kia. Thoáng chốc, xung quanh bỗng chao đảo khó đứng, bàn cờ bay lơ lửng trên không trung, quân trắng ban nãy biến ra một màn kính mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực. Trong màn kính truyền đến rất nhiều tiếng nói, của nữ nhân có, của nam nhân có, của bà lão tầm tám chín chục tuổi có, còn có cả tiếng gọi ban nãy. Nàng đưa tay lên sờ vào màn kính, một luồng ánh sáng vây lấy Ngư Phi, màn kính kia biến thành một làn khói trắng mờ mịt chầm chậm bay vào đầu nàng. Rất nhiều thứ bất ngờ xuất hiện.
Một cô công chúa của Thiên quốc rất giống Ngư Phi đang cưỡi ngựa phi nhanh vào rừng trúc. Một mũi tên bay qua, trong rừng trúc có một cọ hồ ly, công chúa kia bắt lấy mũi tên, cứu lấy hồ ly một mạng. Tiểu hồ ly đó biến thành một tiểu cô nương khả ái, muốn lập giao ước yêu nhân với công chúa.
“ Từ nay, ta và người là chủ tớ, mạng của ta đã là của người. “
Công chúa ấy đi vào một căn nhà tranh trú mưa, gặp được một nam nhân, dung mạo, tư thái rất giống Tiều Nhan Tức. Y tự xưng bản thân là Phạm Lai, một người tầm thường. Công chúa yêu Phạm Lai ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“ Ta thích ngươi rồi, đợi ta về kinh, ta sẽ xin Hoàng huynh ban hôn cho chúng ta. “
Phạm Lai một mực từ chối nhưng công chúa đã lên ngựa rời đi.
Nơi kinh thành xa hoa, công chúa vào cung gặp lại Hoàng huynh sau bao năm xa cách nhưng trái với mong đợi của công chúa, Hoàng thượng lại vô cùng lạnh nhạt.
“ Đắc ý lắm sao? “
Công chúa không mong huynh trưởng thân yêu lại lạnh nhạt với mình. Tủi thân rời khỏi cung, giữa đường lại gặp phải thích khách, võ công vốn cao cường nhưng trong lúc cấp bách lại đột nhiên mất hết, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Phạm Lai xuất hiện, chỉ vài chưởng đã diệt hết đám thích khách kia.
“ Trong hương kia có độc. “
Công chúa không ngờ huynh trưởng lại hạ độc muốn giết nàng, sau đó Phạm Lai bị công chúa giữ lại trong phủ, Phạm Lai thường xuyên mất tích khiến cho công chúa rất lo lắng.
Công chúa tính tình thẳng thắn, mạnh mẽ, yêu sẽ thể hiện. Ngày ngày nhớ nhung Phạm Lai, tình yêu của công chúa dành cho người ấy ngày càng sâu đậm.
Tết Nguyên Tiêu, Phạm Lai cùng công chúa ngồi trên mái nhà, xem pháo hoa rực rỡ.
“ Phạm Lai, chàng sẽ thành thân với ta? “
Phạm Lai im lặng rất lâu sau đó lắc đầu.
“ Không có duyên đó. “
Công chúa rất thất vọng nhưng nàng vẫn trao ngọc bội của bản thân cho Phạm Lai.
“ Đây là ngọc bội của ta, tặng chàng. Không thành thân cũng được nhưng Phạm Lai tuyệt không được tặng bảo ngọc cho người khác, đặc biệt là nữ nhân. “
“ Ừm. “
Tầng tầng lớp lớp những khung cảnh, con người ở Thiên quốc cũng dần khép lại. Mở mắt ra lần nữa, Ngư Phi đang đứng ở nơi cũ, là nơi có bức tường mọc đầy dây leo, có cả mái đình nhỏ ấy, lòng bàn tay cũng không nóng nữa, giao ước trên tay tan biến vào hư không. Trên mặt của nàng còn đọng lại một giọt nước mắt, đưa tay lên lau đi. Nàng lan man đứng đó, chẳng biết mọi chuyện vừa rồi là thật hay ảo mộng.
“ Công chúa, mau quay lại đi, người đừng như vậy mà. Công chúa, đời hãy còn dài, hà cớ gì vì lời của một kẻ phụ bạc mà làm đến nước này chớ? “
Tiểu nô tì khóc lóc van xin nhưng nàng kia vẫn không mảy may quan tâm. Cười rất nhẹ nhõm.
“ Đời ta lo cho dân, sống vì Thiên tử nhưng long phượng quy tụ lại muốn làm khó, muốn ta chết mới cam lòng, khó khăn lắm ta mới gặp được người trong lòng thì lại chàng lại bỏ rơi ta, ngươi nói xem, có nực cười không? “
Nàng ấy quay người lại nhìn chăm chăm xuống nơi vực thẩm sâu không thấy đáy, nghiêng người rơi xuống vực. Tiểu nô tì kia gào khóc lên, chạy đến muốn kéo người lại nhưng chỉ nằm được một mảnh vảy trắng bị rách ra từ y phục của nàng ấy.
“ Ngươi có nhớ chăng? Ngươi có nhớ chăng? “
Lạc Ngư Phi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trán nàng thấm đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
“ Lại là nó, kì lạ thật, từ khi ta thay xác thì luôn nằm mơ thấy giấc mơ này, rốt cuộc cô nương áo trắng là ai? Ta đã quên đi gì sao? “
Nàng rời khỏi chiếc giường ấm, choàng áo choàng lông đi ra ngoài. Bên ngoài gió se lạnh, trước phòng nàng có cây phong lá đỏ rất đẹp, gió lớn thổi qua, lá trên cây theo gió mà rơi xuống, bay bay trong gió.
“ Nghĩ lại, hình như đúng thật là kì lạ. Nhan Nhan nói ta thay xác nhưng cơ thể của lại không có cảm giác gì đặc biệt, a tỷ có nói, mỗi khi thay xác sẽ như lửa thêu, nóng bừng bừng nhưng sao ta lại không có cảm giác đó, là do ta ngủ quá lâu sao? Nhan Nhan có nói dối không? “
Nơi nàng đang đứng phủ Triều Lộ, phủ đệ của Nhị công chúa Phượng tộc. Trong phủ rộng lớn, nhiều người hầu nhưng nàng chỉ giữ lại mấy người đáng tin cậy lại nhờ Nhị thống lĩnh đem đến vài người lanh lợi, tốt nhất là giỏi phép thuật một chút. Ở chỗ này nói là có Phượng chủ bảo vệ nhưng một mạng người thật sự rất khó nói.
Phượng tộc có Tam Mao thống lĩnh, ba người này lần lượt Đại Mao, Mao Tống Tuyệt, thô lỗ, mạnh mẽ, tàn độc. Nhị Mao, Mao Bất Di, đào hoa, tài giỏi và cực kì trung thành. Tam Mao, Mao Đông Đạo, tương tư một cô nương của Phượng tộc nhưng y không nói ra, cũng là một người trung thành. Tam Mao thống lĩnh cực kì yêu thương hai vị công chúa. Đại rất thương a tỷ, còn Nhị và Tam thì lại thương a muội hơn vài phần vì tiểu công chúa này rời xa nhà từ khi vừa nở, thi thoảng mới ghé chỗ họ chơi, lại không than oán gì, khiến cho hai người rất đỗi thương xót.
Buổi sáng tinh mơ, a đầu dạo quanh phủ một vòng, bên ngoài, nữ nhân của Tam điện hạ xuất hiện phía sau.
“ Công chúa điện hạ, tam Hoàng tử bảo thiếp đưa người tấm thiệp này, bảo người hãy cùng Thái tử mà dạo chơi. “
Nàng có chút hoảng hốt vì phía sau lại đột ngột có người nhưng cũng mau chóng ổn định lại, nhận lấy thiệp mời, nữ nhân kia hành lễ rồi lại rời đi rất nhanh.
Thiệp mời Bắc cung.
Bên ngoài trang trí rất đẹp, bên trong của rất đẹp, màu xanh biển là chủ đạo, nhìn chung khiến nàng rất ưng thuận.
“ Cái gì đấy? “
Giọng nói rất quen thuộc, a đầu ngước nhìn, ra là Tiều Nhan Tức, y vận một bộ ngọc thạch lam thường, nhã nhặn, ưu mỹ.
“ Thiệp mời của công chúa Bắc hải. “
Nghe đến hai từ “ Bắc hải “ làm cho Tiều Nhan Tức có chút kinh hãi, y sợ bí mật chôn giấu sẽ nhanh thôi, bị chính chủ của nó phát hiện ra.
“ Không đi. “
“ Là ta hay huynh? “
“ Cả hai. “
A đầu có chút bất mãn.
“ Cớ gì lại không chứ? “
Tiều Nhan Tức nhất thời không nghĩ ra được lí do gì cả. Đúng, cớ sao lại không chứ? Chàng sợ gì chăng? Sợ rằng sẽ có người ở Bắc hải nói với nàng rằng ở đấy đang giấu châu hải ức của một tiên nhân nào đó. Sợ rằng, nàng sẽ nghe theo rồi lại tò mò tìm kiếm lại càng sợ nàng sẽ thật sự tìm thấy. Nàng lịch kiếp, chàng rốt cuộc đã làm gì?
“ Giấu? Huynh giấu cả đời được sao? Nàng ấy chẳng lẽ cả đời cũng không đặt chân tới Bắc hải? Huynh giữ nổi không? “
Thanh Kiều đã nói với chàng như thế, đúng là không giữ nổi nhưng mà chàng chỉ mới giấu nó đi những mười năm thôi, thời gian đẩy đưa lại quá nhanh, mười năm đối với thần tiên chỉ như gió thổi hoa bay, chớp nhoáng thoáng qua đã lại mười năm.
Chàng thở dài. Bỏ đi. Sớm hay muộn cũng sẽ đối mặt với nó, chi bằng thấp thỏm thì cứ mau mau lên.
“ Được rồi, đi thì đi. “
A đầu vui vẻ, nhìn lại thiếp mời, còn một canh giờ nữa thôi nên a đầu nhanh chóng chạy đi thay một bộ y phục khác. Xem qua rất nhiều y phục, nàng chọn trúng bộ thanh y đính ngọc trai, trang sức cũng dùng ngọc trai to tròn, sáng bóng.
“ Đi thôi. “
“ Đơn giản vậy à? “
Tiều Nhan Tức nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Chao ôi, đơn giản thế à. Cứ ngỡ sẽ vận một bọ toàn hoa và hoa, phỉ thúy hoặc lưu ly, kim sa hoặc hồng sa gì đó. Không ngờ lại chỉ là thanh y đơn giản cùng ngọc trai nhưng xem kĩ mới thấy, chẳng phải là thanh sa sao.
“ Đơn giản hả? Ta thấy đẹp mà. “
“ Do bình thường muội màu mè quá đó, y phục của ta còn không bằng một góc của muội. “
A đầu bỉu môi, đứng lắc lắc người.
“ Hừ, là do huynh già, kén dáng chọn, chẳng có gì lọt vào mắt huynh được, lão già. “
Tiều Nhan Tức không nói gì nữa, âm âm đi lên trước.
Bắc hải cung.
Thanh Kiều ngồi ở vị trí trung tâm, nàng ấy đúng thật là một nữ nhân xinh đẹp, sắc sảo, tinh tế.
“ Thái tử Thiên tộc và Nhị công chúa Phượng tộc đến dự yến tiệc. “
Giọng nói lanh lảnh của tiểu tiên bên ngoài truyền vào, Thanh Kiều cười nhạt, gì mà giấu, có một trăm năm cũng không giấu nổi. Tiều Nhan Tức đi trước, dáng vẻ nghiêm nghị, mày dày mắt phượng, vô cùng uy nghiêm. Theo sau là a đầu, mày mỏng mắt to tròn ngấn lệ, dáng mặt nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào, làn da trắng như sứ, nhanh chóng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Bên cạnh Thái tử từ nhỏ, nàng cũng biết lúc nào nên ngốc, lúc nào nên nghiêm, dáng đi cẩn trọng, từng bước chân không dài không nhanh, vững vàng uy nghi.
Thanh Kiều từng trông qua Nhị điện hạ này nhưng chỉ là cái nhìn thoáng qua, dung mạo tuyệt mỹ thế nào thì vẫn chưa nhìn rõ.
“ Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ. “
“ Đã lâu không gặp. “
Thanh Kiều ngồi yên trên ghế lớn, ánh mắt dán chặt vào người a đầu, Tiều Nhan Tức thấy ánh nhìn không mấy bình thường của người trên kia bèn chắn trước a đầu.
“ Ngồi đi. “
Tiều Nhan Tức đưa a đầu đến chỗ ngồi gần với Thanh Kiều, ngồi ở chiếc bàn lớn kế bên, đặt ở vị trí hơi thấp so với chính chủ.
“ Đã nghe nói từ lâu, Nhị điện hạ là giai nhân tuyệt thế, hôm nay được gặp đúng thật như lời đồn nhưng so kĩ lại hơn cả lời đồn. “
Thanh Kiều ánh mắt dời sang người Thái tử đang khó chịu.
Chẳng mấy chốc, yến tiệc đã bắt đầu, múa ca nhàm chán khiến cho Lạc Ngư Phi thấy có chút buồn ngủ, nàng đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi nơi yến tiệc ồn ào. Dạo quanh một vòng ngự uyển, nàng đi qua nơi có bức tường cao sau mái hiên nhỏ, bức tường đó có dây leo quấn quanh, chằn chịt khó vào.
“ Nơi nào thế? Bỏ hoang sao? Vào được không nhỉ? “
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn là nhớ lời a huynh dạy, không được tùy tiện. Chỉ là vừa định rời đi thì cảm thấy vô cùng choáng váng. Cảm giác có chút ngột ngạt, dây leo dày nộm kia bất ngờ dạt sang hai bên làm cho Ngư Phi rất đỗi hoang mang.
“ Đến đây đi, đến đây. “
Trong đầu nàng liên tục vang lên tiếng gọi của một tiểu cô nương. Có gì đó liên tục thoi thúc nàng mau vào đi. Mau vào đó đi.
Kì lạ, sao lại lan man như vậy? Đi đến đâu rồi?
Ngư Phi chẳng biết từ lúc nào lại đi đến một đình mát, xung quanh hoa cỏ thơm ngát còn có cả bướm xinh bay lượn, thơm hoa. Ở trong đình mát có một bàn cờ dang dở, nàng bước lên trước xem thử, bàn cờ này còn thiếu một quân trắng, nàng tiện tay cầm lấy quân cờ trắng lên đặt vào vị trí kia. Thoáng chốc, xung quanh bỗng chao đảo khó đứng, bàn cờ bay lơ lửng trên không trung, quân trắng ban nãy biến ra một màn kính mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực. Trong màn kính truyền đến rất nhiều tiếng nói, của nữ nhân có, của nam nhân có, của bà lão tầm tám chín chục tuổi có, còn có cả tiếng gọi ban nãy. Nàng đưa tay lên sờ vào màn kính, một luồng ánh sáng vây lấy Ngư Phi, màn kính kia biến thành một làn khói trắng mờ mịt chầm chậm bay vào đầu nàng. Rất nhiều thứ bất ngờ xuất hiện.
Một cô công chúa của Thiên quốc rất giống Ngư Phi đang cưỡi ngựa phi nhanh vào rừng trúc. Một mũi tên bay qua, trong rừng trúc có một cọ hồ ly, công chúa kia bắt lấy mũi tên, cứu lấy hồ ly một mạng. Tiểu hồ ly đó biến thành một tiểu cô nương khả ái, muốn lập giao ước yêu nhân với công chúa.
“ Từ nay, ta và người là chủ tớ, mạng của ta đã là của người. “
Công chúa ấy đi vào một căn nhà tranh trú mưa, gặp được một nam nhân, dung mạo, tư thái rất giống Tiều Nhan Tức. Y tự xưng bản thân là Phạm Lai, một người tầm thường. Công chúa yêu Phạm Lai ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“ Ta thích ngươi rồi, đợi ta về kinh, ta sẽ xin Hoàng huynh ban hôn cho chúng ta. “
Phạm Lai một mực từ chối nhưng công chúa đã lên ngựa rời đi.
Nơi kinh thành xa hoa, công chúa vào cung gặp lại Hoàng huynh sau bao năm xa cách nhưng trái với mong đợi của công chúa, Hoàng thượng lại vô cùng lạnh nhạt.
“ Đắc ý lắm sao? “
Công chúa không mong huynh trưởng thân yêu lại lạnh nhạt với mình. Tủi thân rời khỏi cung, giữa đường lại gặp phải thích khách, võ công vốn cao cường nhưng trong lúc cấp bách lại đột nhiên mất hết, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Phạm Lai xuất hiện, chỉ vài chưởng đã diệt hết đám thích khách kia.
“ Trong hương kia có độc. “
Công chúa không ngờ huynh trưởng lại hạ độc muốn giết nàng, sau đó Phạm Lai bị công chúa giữ lại trong phủ, Phạm Lai thường xuyên mất tích khiến cho công chúa rất lo lắng.
Công chúa tính tình thẳng thắn, mạnh mẽ, yêu sẽ thể hiện. Ngày ngày nhớ nhung Phạm Lai, tình yêu của công chúa dành cho người ấy ngày càng sâu đậm.
Tết Nguyên Tiêu, Phạm Lai cùng công chúa ngồi trên mái nhà, xem pháo hoa rực rỡ.
“ Phạm Lai, chàng sẽ thành thân với ta? “
Phạm Lai im lặng rất lâu sau đó lắc đầu.
“ Không có duyên đó. “
Công chúa rất thất vọng nhưng nàng vẫn trao ngọc bội của bản thân cho Phạm Lai.
“ Đây là ngọc bội của ta, tặng chàng. Không thành thân cũng được nhưng Phạm Lai tuyệt không được tặng bảo ngọc cho người khác, đặc biệt là nữ nhân. “
“ Ừm. “
Tầng tầng lớp lớp những khung cảnh, con người ở Thiên quốc cũng dần khép lại. Mở mắt ra lần nữa, Ngư Phi đang đứng ở nơi cũ, là nơi có bức tường mọc đầy dây leo, có cả mái đình nhỏ ấy, lòng bàn tay cũng không nóng nữa, giao ước trên tay tan biến vào hư không. Trên mặt của nàng còn đọng lại một giọt nước mắt, đưa tay lên lau đi. Nàng lan man đứng đó, chẳng biết mọi chuyện vừa rồi là thật hay ảo mộng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương