Khuyết Tử Tâm Sa
Chương 30: Hỗn độn phá thành [1]
Tịch Nhiên ngồi trong phòng nhìn lòng bàn tay không khỏi chau mày. Nhớ lại ban chiều Bích Tử Lâm Phong đã tạo ra một huyết ấn cho nàng, trong một tháng tới nó sẽ từ từ ngấm vào xương tủy, bào mòn linh khí, để cho hỏa khí sinh sôi. Một tháng sau đó, nàng sẽ không thể giấu được thân phận Phượng hoàng của mình nữa cũng tức là chỉ còn một tháng để tra ra người đứng sau. Nàng ngồi trên giường, suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc lại nghi ngờ ba người. Kiều quý nhân, Kiều Cầm Chúc, có điều bà ta chắc chắn không giết Kiều Ý Nhi được nhưng nếu bà ta là con cờ cũng người đứng sau thì đó cũng là một manh mối. Người tiếp theo là con trai trưởng của Bạch trưởng lão, Bạch Nam Tư, người này từng gây sự với nàng cùng Kiều Ý Nhi, cũng có chút hiềm khích nhưng nếu nói chỉ vì như vậy mà sát hại đồng loại thì cũng không hợp lý cho lắm nên tạm thời nàng loại bỏ hắn ra.
Người mà nàng cũng không ngờ là bản thân sẽ nghi ngờ là tỷ tỷ của nàng, Lạc Tiềm Trúc. Tuy rằng nói quan hệ giữa tỷ muội hai người rất tốt, nàng cũng rất tin tưởng tỷ tỷ, lúc vừa gặp lại Tiềm Trúc ở thư viện, nàng đã xém chút nữa không kiềm được sự xúc động trong lòng. Chỉ là, khi nàng nhớ ra cuộc nói chuyện giữa nàng và tỷ tỷ, khi tỷ tỷ kể về Hắc điểu và Chu Tước thì vô cùng kích động.
Ngư Phi vẫn nhớ rõ, khi ấy tỷ tỷ đến Thiên tộc thăm nàng nhưng loay hoay cả buổi mới đến được cung điện nàng ở. Tỷ tỷ sắc mặt rất tốt, khi ấy nàng vừa giải được độc, vẫn còn hơi yếu nên không thể tiếp đón được tỷ tỷ. Vẫn nhớ biểu cảm đầu tiên mà tỷ tỷ biểu hiện ra là lo lắng, nàng rất cảm động vì tỷ tỷ đến thăm nàng nhanh như vậy. Hai người trò chuyện một hồi thì Ngư Phi nói muốn nghe kể về chuyện của Hắc điểu và Chu Tước. Tiềm Trúc vừa nghe thấy nàng nói vậy liền cười có chút gượng nhưng vẫn nhanh chóng che đi. Dáng vẻ khi kể chuyện của Tiềm Trúc có vài phần cảnh giác, dò la, cũng có một phần thật lòng thật dạ.
Tuy nàng không hiểu rõ lắm về chuyện của các vị ngày trước nhưng trong quá trình rèn luyện, Nhan Tức cũng có nói với nàng, Hắc điểu tâm tính khó lường, từ lúc còn học ở Tàng Bảo Tước đã có tính tị nạnh, hay đố kị người khác. Sau này vì ngôi vị Phượng Đế mà nổ ra chiến tranh, mượn dịp Vong Xuyên Tử mà tàn sát người dân ở Yêu tộc và Nhân tộc. Hắc điểu còn khi sư diệt tổ, muốn giết cả mười vị chưởng viện để thỏa mãn lòng riêng. Dẫn ma binh, dấy động Ma hậu tấn công Hoa giới, Linh giới, Thanh Khâu. Đem theo rất nhiều binh lực tấn công Thần giới, Thần điện sụp đổ, trở thành mớ hỗn độn. Thần tộc cũng không còn ai tồn tại, một hậu nhân cũng không còn. Hắc điểu còn đem binh đánh đến Phượng thành nhưng Chu Tước đã mượn cơ hội tốt mà đánh bại Hắc điểu. Thế nhưng vì nể tình trước kia mà cùng Hắc điểu luân hồi vạn kiếp. Sau khi Hắc điểu đi cùng Chu Tước thì Thiên tộc đã dẫn theo Tiên nhân hỗ trợ Nhân tộc và Yêu tộc, còn Ma hậu cũng bị nhốt vào kén. Ma tôn tử trận, Ma tộc như rắn mất đầu.
Tội ác của Hắc điểu rành rành trước mắt nhưng qua lời tỷ tỷ lại thành không thể không ác. Khi đó nàng không nghĩ nhiều, chỉ xem đó là câu chuyện nghe cho vui tai. Bây giờ nghĩ lại, cũng thật sự là có vài điểm đáng nghi.
Tịch Nhiên ôm đầu thở dài.
“ Không nghĩ nữa, là ai thì mai sẽ đến Phượng thành một chuyến, tiếp cận từng người sẽ rõ thôi. “
Nàng lên giường, lăn qua trở lại, cuối cùng cũng ngủ say. Bên ngoài Trình Tranh ngồi trên khung cửa sổ, mắt hướng về Linh Phù cây.
“ Đợi ta, không lâu nữa, ta và nàng sẽ lại đoàn tụ. Đôi ta vẫn ở bên nhau, mãi không xa lìa. “
Nhan Tức cưỡi mây trở về Thiên tộc, mấy ngày nay sáng thì điều tra cùng Ngư Phi, tối thì chàng về điện phê duyệt bản tấu mà các vị tiên nhân trình lên từ khắp nơi. Tiều Úc Khanh cũng ngoan ngoãn hơn, không đòi đi nữa. Đã bắt đầu tập làm một vị Hoàng tử. Nghe bảo mấy ngày trước, Long Đàm quân chỉ nói với Tiều Úc Khanh một câu mà y đã ngoan ngoãn trở lại.
“ Nếu ngài còn quậy như vậy, điện hạ nhà người ta không thèm nhìn đến ngài đâu. Phải ra dáng Hoàng tử đi, may ra còn có cơ hội. “
Chí ít vị này cũng ngoan ngoãn phụ giúp huynh trưởng phê duyệt tấu chương, quản lí chuyện trong quân doanh.
Sáng hôm sau, Nhan Tức đã tươi tắn mà có mặt tại Hoa Gian Lộ. Trình Tranh rót cho chàng một tách trà ngon, uống xong tinh thần cũng sảng khoái hơn. Chuyện hôm qua hai người cãi nhau cũng xem như chưa từng diễn ra vậy.
Tịch Nhiên đẩy cửa bước ra, hôm nay nàng dậy sớm đến lạ. Bên ngoài sương vẫn đọng trên lá cây, khí trời cũng mát mẻ vô cùng. Nàng hôm nay lại ăn vận đơn giản, chỉ vận một bộ y phục màu trắng, họa tiết đơn điệu, trâm cài tóc cũng giản lược bớt đi hoa lá cầu kì, chuỗi ngọc lê thê. Cực kì đơn giản. Nhan Tức nhìn qua cũng không tin được, đây là Lạc Ngư Phi, cho dù là Tịch Nhiên cũng không đơn giản như vậy. Trình Tranh một mặt khó hiểu, nhìn lên rồi nhìn xuống, cuối cùng phủi tay.
“ Ngươi còn nói nó không ảnh hưởng gì lắm, xem đi, thay đổi như vậy là sắp có chuyển biến lớn rồi. “
Tịch Nhiên đi đến nhìn hai người, rồi cười cười.
“ Sao hả, có đẹp không? Đột nhiên ta muốn thử phong cách đơn giản này, ta chợt hiểu ra, người đã đẹp thì ăn vận ra sao cũng sẽ đẹp thôi. “
Đợi nha đầu dùng bữa thì hai người lại đến Phượng thành nhưng vừa đến trước cổng thành thì nàng liền kéo tay áo Nhan Tức lại.
“ Hôm nay đến đây, chỉ cần ta thôi, huynh về lo chuyện chính sự đi. Ta không yếu, ta tự lo được. Huynh theo chỉ cản chân ta, không làm ăn được gì cả. “
Không đợi đối phương đáp lời nàng nhanh chóng thay mặt, đội thêm nón trùm chạy vào trong thành. Nhan Tức nhìn bóng lưng bạch y dần khuất trong dòng người nhộn nhịp thì cảm thấy có chút kì lạ. Chàng tạo ra một con linh điệp bay theo tiểu bạch y, bản thân cũng biến mất theo làn khói mờ chóng phai.
Tịch Nhiên đi đến trước phủ của Mao Bất Di nhưng nhìn thấy cửa phủ đóng chặt, đoán chừng hắn đã ra ngoài dẫn binh tuần tra rồi. Vốn nàng muốn hỏi về tung tích của Bạch Nam Tư nhưng xem ra đành tự thân vận động rồi. Nàng đến ngồi trước một quán trà đối diện cửa phủ của Bạch Nam Tư, một lát sau đã thấy hắn diện y phục màu trắng sặc sỡ ra ngoài, tay cầm theo cây quạt có họa núi non hùng vĩ, phe phẩy mà bước đi.
Nàng vừa muốn bám theo thì nhìn thấy phía xa có người vận một bộ y phục từ trên xuống dưới đều là màu trắng, đầu cũng đội nón vải, che kín cả dung nhan đang đi theo Bạch Nam Tư. Nàng nhìn thấy ngoại trang của đối phương giống mình, nên lập tức biến sang một bộ y phục màu hồng dịu nhẹ, cởi cả nón ra. Âm thầm bám theo người kia.
Bạch Nam Tư chỉ đơn giản là dạo phố, đi qua chỗ này đến chỗ kia, trong lúc hắn vẫn còn đang loay hoay đứng trước Uyển Ngân Lâu thì bạch y kia đã lao đến đánh một chưởng pháp về phía Bạch Nam Tư, hắn phản ứng nhanh, tung quạt ra, quạt nhỏ xoay tròn tạo thành một lớp bảo hộ. Bạch y tung một cước, hắn bay ra xa né được. Mỗi cước tung ra đều mạnh mẽ khó lường, thân thể lại uyển chuyển linh hoạt, nhìn không giống kiểu thô bạo bình thường.
Tịch Nhiên núp ở đằng xa quan sát, hai người ẩu đả, mọi người xung quanh ai nấy cũng tạo một lớp bảo hộ cho sạp hàng của mình, sau đó liền chạy trốn.
Bạch y biến ra một thanh kiếm dài, được làm từ gỗ Linh Phiêu lâu năm, loại cây mọc trong khu rừng cổ gần cổ mộ Di. Nàng vừa nhìn thấy liền chau mày vì trước kia, nàng từng nhìn thấy trong phủ Mao Bất Di có loại gỗ này nhưng sau đó lại không thấy nữa.
Nữ tữ kia xoay một vòng trên không, chỉa mũi kiếm về hướng của Bạch Nam Tư, hắn gấp quạt lại, linh hoạt đỡ lấy kiếm, hai người giao đấu với nhau ngay giữa chợ, một kiếm một quạt đánh nhau inh ỏi. Một lát sau, binh lính của phủ Bạch gia cũng đến, bạch y kia thấy thế liền tung canh, hiện ra một thân phượng hoàng đỏ rực, cánh vỗ ra lửa, liên tục hướng về Bạch Nam Tư, hắn cũng không nhường nhịn, đôi mắt phượng sáng lên vệt lục quang, tia chớp nuốt chửng hỏa lực đang tiến tới, đánh văng người kia ra xa, trong chốc lát tình thế liền thay đổi. Xem ra trong những năm qua, tu vi của hắn đã tăng lên không ít. Thấy bản thân bị bao vây, nữ tử ấy liền tung ra một làn hỏa lực ngút trời, Tịch Nhiên cảm thấy có lẽ người này có liên quan gì đó đến Mao Bất Di nên ra tay giúp đỡ. Nàng cử động mắt một chút, tay động một chút, đám binh lính kia liền bị đánh bay ra xa, tạo đường thoát thân cho cô nương nọ. Bạch Nam Tư cảm nhận được hỏa lực khác thường liền đuổi theo Tịch Nhiên đang bỏ chạy.
Nàng chạy đến đường cùng trong con hẻm nhỏ, vừa muốn bay đi liền bị Bạch Nam Tư đánh một chưởng vì đỡ chưởng pháp của hắn mà Tịch Nhiên đáp xuống đám cây dựng bên vách. Bạch Nam Tư nhìn nàng rất lâu, ánh mắt mang theo nỗi thù địch.
“ Lạc Ngư Phi? Quả nhiên là ngươi, quay mặt lại cho ta xem, rốt cuộc ngươi có phải là kẻ đáng ghét đó hay không? “
Tịch Nhiên nghe thấy thế liền âm thầm cảm thán, tên này thật sự đã mạnh lên rồi lại có thể cảm nhận được hỏa lực của Ngư Phi, xem ra sau chuyện ngày ấy, hắn đã vô cùng căm ghét Ngư Phi.
Nàng chầm chậm quay người lại, tỏ ra bản thân vô hại mà trèo xuống khỏi khóm gỗ. Bạch Nam Tư nhìn thấy khuôn nhan xa lạ thì ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng Lạc Ngư Phi đã trở về lại tưởng rằng cô ấy đang ở trước, hóa ra là không phải.
“ Ngươi là ai? Sao trước giờ ta chưa từng nhìn thấy ngươi? “
Tịch Nhiên cẩn thận quan sát hắn.
“ Ta tên Hàm Dương, nô tì trong phủ của Nhị thống lĩnh. “
Người mà nàng cũng không ngờ là bản thân sẽ nghi ngờ là tỷ tỷ của nàng, Lạc Tiềm Trúc. Tuy rằng nói quan hệ giữa tỷ muội hai người rất tốt, nàng cũng rất tin tưởng tỷ tỷ, lúc vừa gặp lại Tiềm Trúc ở thư viện, nàng đã xém chút nữa không kiềm được sự xúc động trong lòng. Chỉ là, khi nàng nhớ ra cuộc nói chuyện giữa nàng và tỷ tỷ, khi tỷ tỷ kể về Hắc điểu và Chu Tước thì vô cùng kích động.
Ngư Phi vẫn nhớ rõ, khi ấy tỷ tỷ đến Thiên tộc thăm nàng nhưng loay hoay cả buổi mới đến được cung điện nàng ở. Tỷ tỷ sắc mặt rất tốt, khi ấy nàng vừa giải được độc, vẫn còn hơi yếu nên không thể tiếp đón được tỷ tỷ. Vẫn nhớ biểu cảm đầu tiên mà tỷ tỷ biểu hiện ra là lo lắng, nàng rất cảm động vì tỷ tỷ đến thăm nàng nhanh như vậy. Hai người trò chuyện một hồi thì Ngư Phi nói muốn nghe kể về chuyện của Hắc điểu và Chu Tước. Tiềm Trúc vừa nghe thấy nàng nói vậy liền cười có chút gượng nhưng vẫn nhanh chóng che đi. Dáng vẻ khi kể chuyện của Tiềm Trúc có vài phần cảnh giác, dò la, cũng có một phần thật lòng thật dạ.
Tuy nàng không hiểu rõ lắm về chuyện của các vị ngày trước nhưng trong quá trình rèn luyện, Nhan Tức cũng có nói với nàng, Hắc điểu tâm tính khó lường, từ lúc còn học ở Tàng Bảo Tước đã có tính tị nạnh, hay đố kị người khác. Sau này vì ngôi vị Phượng Đế mà nổ ra chiến tranh, mượn dịp Vong Xuyên Tử mà tàn sát người dân ở Yêu tộc và Nhân tộc. Hắc điểu còn khi sư diệt tổ, muốn giết cả mười vị chưởng viện để thỏa mãn lòng riêng. Dẫn ma binh, dấy động Ma hậu tấn công Hoa giới, Linh giới, Thanh Khâu. Đem theo rất nhiều binh lực tấn công Thần giới, Thần điện sụp đổ, trở thành mớ hỗn độn. Thần tộc cũng không còn ai tồn tại, một hậu nhân cũng không còn. Hắc điểu còn đem binh đánh đến Phượng thành nhưng Chu Tước đã mượn cơ hội tốt mà đánh bại Hắc điểu. Thế nhưng vì nể tình trước kia mà cùng Hắc điểu luân hồi vạn kiếp. Sau khi Hắc điểu đi cùng Chu Tước thì Thiên tộc đã dẫn theo Tiên nhân hỗ trợ Nhân tộc và Yêu tộc, còn Ma hậu cũng bị nhốt vào kén. Ma tôn tử trận, Ma tộc như rắn mất đầu.
Tội ác của Hắc điểu rành rành trước mắt nhưng qua lời tỷ tỷ lại thành không thể không ác. Khi đó nàng không nghĩ nhiều, chỉ xem đó là câu chuyện nghe cho vui tai. Bây giờ nghĩ lại, cũng thật sự là có vài điểm đáng nghi.
Tịch Nhiên ôm đầu thở dài.
“ Không nghĩ nữa, là ai thì mai sẽ đến Phượng thành một chuyến, tiếp cận từng người sẽ rõ thôi. “
Nàng lên giường, lăn qua trở lại, cuối cùng cũng ngủ say. Bên ngoài Trình Tranh ngồi trên khung cửa sổ, mắt hướng về Linh Phù cây.
“ Đợi ta, không lâu nữa, ta và nàng sẽ lại đoàn tụ. Đôi ta vẫn ở bên nhau, mãi không xa lìa. “
Nhan Tức cưỡi mây trở về Thiên tộc, mấy ngày nay sáng thì điều tra cùng Ngư Phi, tối thì chàng về điện phê duyệt bản tấu mà các vị tiên nhân trình lên từ khắp nơi. Tiều Úc Khanh cũng ngoan ngoãn hơn, không đòi đi nữa. Đã bắt đầu tập làm một vị Hoàng tử. Nghe bảo mấy ngày trước, Long Đàm quân chỉ nói với Tiều Úc Khanh một câu mà y đã ngoan ngoãn trở lại.
“ Nếu ngài còn quậy như vậy, điện hạ nhà người ta không thèm nhìn đến ngài đâu. Phải ra dáng Hoàng tử đi, may ra còn có cơ hội. “
Chí ít vị này cũng ngoan ngoãn phụ giúp huynh trưởng phê duyệt tấu chương, quản lí chuyện trong quân doanh.
Sáng hôm sau, Nhan Tức đã tươi tắn mà có mặt tại Hoa Gian Lộ. Trình Tranh rót cho chàng một tách trà ngon, uống xong tinh thần cũng sảng khoái hơn. Chuyện hôm qua hai người cãi nhau cũng xem như chưa từng diễn ra vậy.
Tịch Nhiên đẩy cửa bước ra, hôm nay nàng dậy sớm đến lạ. Bên ngoài sương vẫn đọng trên lá cây, khí trời cũng mát mẻ vô cùng. Nàng hôm nay lại ăn vận đơn giản, chỉ vận một bộ y phục màu trắng, họa tiết đơn điệu, trâm cài tóc cũng giản lược bớt đi hoa lá cầu kì, chuỗi ngọc lê thê. Cực kì đơn giản. Nhan Tức nhìn qua cũng không tin được, đây là Lạc Ngư Phi, cho dù là Tịch Nhiên cũng không đơn giản như vậy. Trình Tranh một mặt khó hiểu, nhìn lên rồi nhìn xuống, cuối cùng phủi tay.
“ Ngươi còn nói nó không ảnh hưởng gì lắm, xem đi, thay đổi như vậy là sắp có chuyển biến lớn rồi. “
Tịch Nhiên đi đến nhìn hai người, rồi cười cười.
“ Sao hả, có đẹp không? Đột nhiên ta muốn thử phong cách đơn giản này, ta chợt hiểu ra, người đã đẹp thì ăn vận ra sao cũng sẽ đẹp thôi. “
Đợi nha đầu dùng bữa thì hai người lại đến Phượng thành nhưng vừa đến trước cổng thành thì nàng liền kéo tay áo Nhan Tức lại.
“ Hôm nay đến đây, chỉ cần ta thôi, huynh về lo chuyện chính sự đi. Ta không yếu, ta tự lo được. Huynh theo chỉ cản chân ta, không làm ăn được gì cả. “
Không đợi đối phương đáp lời nàng nhanh chóng thay mặt, đội thêm nón trùm chạy vào trong thành. Nhan Tức nhìn bóng lưng bạch y dần khuất trong dòng người nhộn nhịp thì cảm thấy có chút kì lạ. Chàng tạo ra một con linh điệp bay theo tiểu bạch y, bản thân cũng biến mất theo làn khói mờ chóng phai.
Tịch Nhiên đi đến trước phủ của Mao Bất Di nhưng nhìn thấy cửa phủ đóng chặt, đoán chừng hắn đã ra ngoài dẫn binh tuần tra rồi. Vốn nàng muốn hỏi về tung tích của Bạch Nam Tư nhưng xem ra đành tự thân vận động rồi. Nàng đến ngồi trước một quán trà đối diện cửa phủ của Bạch Nam Tư, một lát sau đã thấy hắn diện y phục màu trắng sặc sỡ ra ngoài, tay cầm theo cây quạt có họa núi non hùng vĩ, phe phẩy mà bước đi.
Nàng vừa muốn bám theo thì nhìn thấy phía xa có người vận một bộ y phục từ trên xuống dưới đều là màu trắng, đầu cũng đội nón vải, che kín cả dung nhan đang đi theo Bạch Nam Tư. Nàng nhìn thấy ngoại trang của đối phương giống mình, nên lập tức biến sang một bộ y phục màu hồng dịu nhẹ, cởi cả nón ra. Âm thầm bám theo người kia.
Bạch Nam Tư chỉ đơn giản là dạo phố, đi qua chỗ này đến chỗ kia, trong lúc hắn vẫn còn đang loay hoay đứng trước Uyển Ngân Lâu thì bạch y kia đã lao đến đánh một chưởng pháp về phía Bạch Nam Tư, hắn phản ứng nhanh, tung quạt ra, quạt nhỏ xoay tròn tạo thành một lớp bảo hộ. Bạch y tung một cước, hắn bay ra xa né được. Mỗi cước tung ra đều mạnh mẽ khó lường, thân thể lại uyển chuyển linh hoạt, nhìn không giống kiểu thô bạo bình thường.
Tịch Nhiên núp ở đằng xa quan sát, hai người ẩu đả, mọi người xung quanh ai nấy cũng tạo một lớp bảo hộ cho sạp hàng của mình, sau đó liền chạy trốn.
Bạch y biến ra một thanh kiếm dài, được làm từ gỗ Linh Phiêu lâu năm, loại cây mọc trong khu rừng cổ gần cổ mộ Di. Nàng vừa nhìn thấy liền chau mày vì trước kia, nàng từng nhìn thấy trong phủ Mao Bất Di có loại gỗ này nhưng sau đó lại không thấy nữa.
Nữ tữ kia xoay một vòng trên không, chỉa mũi kiếm về hướng của Bạch Nam Tư, hắn gấp quạt lại, linh hoạt đỡ lấy kiếm, hai người giao đấu với nhau ngay giữa chợ, một kiếm một quạt đánh nhau inh ỏi. Một lát sau, binh lính của phủ Bạch gia cũng đến, bạch y kia thấy thế liền tung canh, hiện ra một thân phượng hoàng đỏ rực, cánh vỗ ra lửa, liên tục hướng về Bạch Nam Tư, hắn cũng không nhường nhịn, đôi mắt phượng sáng lên vệt lục quang, tia chớp nuốt chửng hỏa lực đang tiến tới, đánh văng người kia ra xa, trong chốc lát tình thế liền thay đổi. Xem ra trong những năm qua, tu vi của hắn đã tăng lên không ít. Thấy bản thân bị bao vây, nữ tử ấy liền tung ra một làn hỏa lực ngút trời, Tịch Nhiên cảm thấy có lẽ người này có liên quan gì đó đến Mao Bất Di nên ra tay giúp đỡ. Nàng cử động mắt một chút, tay động một chút, đám binh lính kia liền bị đánh bay ra xa, tạo đường thoát thân cho cô nương nọ. Bạch Nam Tư cảm nhận được hỏa lực khác thường liền đuổi theo Tịch Nhiên đang bỏ chạy.
Nàng chạy đến đường cùng trong con hẻm nhỏ, vừa muốn bay đi liền bị Bạch Nam Tư đánh một chưởng vì đỡ chưởng pháp của hắn mà Tịch Nhiên đáp xuống đám cây dựng bên vách. Bạch Nam Tư nhìn nàng rất lâu, ánh mắt mang theo nỗi thù địch.
“ Lạc Ngư Phi? Quả nhiên là ngươi, quay mặt lại cho ta xem, rốt cuộc ngươi có phải là kẻ đáng ghét đó hay không? “
Tịch Nhiên nghe thấy thế liền âm thầm cảm thán, tên này thật sự đã mạnh lên rồi lại có thể cảm nhận được hỏa lực của Ngư Phi, xem ra sau chuyện ngày ấy, hắn đã vô cùng căm ghét Ngư Phi.
Nàng chầm chậm quay người lại, tỏ ra bản thân vô hại mà trèo xuống khỏi khóm gỗ. Bạch Nam Tư nhìn thấy khuôn nhan xa lạ thì ngạc nhiên. Vốn tưởng rằng Lạc Ngư Phi đã trở về lại tưởng rằng cô ấy đang ở trước, hóa ra là không phải.
“ Ngươi là ai? Sao trước giờ ta chưa từng nhìn thấy ngươi? “
Tịch Nhiên cẩn thận quan sát hắn.
“ Ta tên Hàm Dương, nô tì trong phủ của Nhị thống lĩnh. “
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương