Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 19: "Ta Muốn Làm Người Tốt Sao Lại Khó Như Vậy? !"
Nhìn khắp Viêm Võ Đế Quốc, vô số tuế nguyệt trôi qua, trải qua tam mạc ngũ bình nhiều võ giả như vậy, cách xử lý này của Tả Tiểu Đa, có thể nói là lần đầu tiên xuất hiện từ khai thiên tích địa đến nay!
Hồ Nhược Vân cúi thấp đầu, cười khan một tiếng.
Ngay cả nàng cũng không ngờ được, học sinh của mình còn có một phương diện cực đoan như vậy.
"Có chút. . . không đi con đường bình thường." Lý Trường Giang tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trong màn hình vẫn đang tiếp tục chiếu, Tả Tiểu Đa làm như vậy mặc dù nằm ngoài dự tính của mọi người, nhưng như vậy cũng không thể làm căn cứ phán định là lần tra tìm này kết thúc. Chỉ có hoàn toàn kết thúc sự kiện này mới có thể đánh giá là kết thúc, đây mới là tiêu chuẩn cứng nhắc.
Hoặc là đối phương buông tay, hoặc là Tả Tiểu Đa xử lý hoàn tất; hoặc là Huyễn Cảnh Cục tra xét phán định Tả Tiểu Đa vô tội.
Nhưng hiển nhiên là Tả Tiểu Đa không có ý định chống án, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn thì cho dù đối phương muốn buông tay thì Tả Tiểu Đa cũng sẽ không buông tay!
Mà bây giờ hai người đều không có nhìn thấu, rốt cuộc hắn sẽ giải quyết như thế nào.
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tháng thứ hai trôi qua.
Một ngày này, đã tới ngày mà Tả Tiểu Đa lãnh lương.
Trong màn hình, từ lúc sáng sớm thì Tả Tiểu Đa đã tỏ ra không được bình thường, thở dài, oan ức, hối hận, phẫn nộ, các loại cảm xúc đan xen trên mặt.
Nhìn cực kỳ đáng thương.
Chính là kiểu người nghe thương tâm, người gặp thương hại.
Đứa nhỏ này đáng thương biết bao nhiêu. . .
Ông chủ và đồng nghiệp đều biết chuyện của Tả Tiểu Đa, ai cũng rất là thương hại với đồng tình với hắn, nhưng bọn họ lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể thở dài.
Giữa trưa, Tả Tiểu Đa xin nghỉ buổi chiều, tự mình làm một ít thức nhắm đơn giản, cầm một bình rượu giá rẻ nhất, một người mượn rượu tiêu sầu, tự rót tự uống, than ngắn thở dài.
Ông chủ mập mạp đi tới, khe khẽ thở dài, an ủi: "Tiểu Đa, mọi chuyện đều phải suy nghĩ thoáng chút, người sống một đời có tám chín phần đều là chuyện không như ý muốn, ngươi gặp phải chuyện như thế, gặp được đám người không biết xấu hổ như vậy, có thể nói là thiên tai nhân họa, suy cho cùng thì ngươi còn trẻ, nhịn một chút là xong. . . hay là như vậy đi, tháng này ta cho cho ngươi thêm năm trăm đồng, không tính vào tiền lương, cũng không tính vào tiền thưởng; tiền này không tính vào thì không ai tra được, ngươi cầm lấy cải thiện cuộc sống của ngươi một chút, năng lực của chú có hạn, chỉ có thể giúp ngươi được tới đây thôi."
Tả Tiểu Đa trầm giọng nói; "Cám ơn ông chủ. . ."
Hắn mím chặt môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, rốt cục nhịn không được, kiềm chế rống một tiếng; "Đây là thế đạo gì vậy, tại sao muốn làm một người tốt thì lại khó như vậy? ! Công bằng, công bằng ở đâu!"
Mọi người nghe được câu này thì trong lòng rung rẩy.
Đúng vậy, tại sao làm người tốt lại khó như vậy?
Người, nếu có lựa chọn thì đương nhiên đều muốn làm người tốt, nhưng thế sự vô thường, cũng có rất nhiều người không vừa ý!
Tả Tiểu Đa lãnh lương, lảo đảo đi ra cửa.
Mọi người thấy tinh thần hắn sa sút, bóng lưng tiêu điều thì đều thở dài: "Một đứa nhỏ tốt biết bao, khổ nỗi lại gặp được một nhà như vậy, nguyên nhà từ già tới trẻ đều là cặn bã. . ."
"Nói một câu không dễ nghe, ta thậm chí còn muốn giết sạch cả nhà đó, người ta cứu được mạng của các ngươi, không nói cảm ơn thì cũng thôi đi, còn lấy oán trả ơn, hắt nước bẩn lên người ân nhân cứu mạng, phải nói là hèn hạ vô sỉ, táng tận thiên lương!"
Tất cả mọi người đều tức giận bất bình.
. . .
Ngoài màn hình.
Lý Trường Giang nghẹn họng nhìn trân trối, nói: "Tên. . . tên này từ sáng sớm thì đã bắt đầu diễn rồi. . . giờ hắn muốn làm gì thì cũng có thể đoán được, ta nói Nhược Vân, ngươi còn dạy bọn họ biểu diễn? Hắn diễn quá tự nhiên rồi. . ."
Hồ Nhược Vân vừa tức giận vừa cảm thấy mất mặt, gầm nhẹ một tiếng: "Xem đi! Lải nhải chít chít mãi không nín. . ."
Nói xong tự mình nhìn Tả Tiểu Đa diễn rất sâu trong màn ảnh, cũng không nhịn được đau đầu, vuốt vuốt mi tâm.
Không biết cái tên này nghĩ đâu ra nhiều trò như vậy, rõ ràng có thể thông qua con đường bình thường để giải quyết nhưng lại muốn đi lối tắt, cho dù chỉ trong huyễn cảnh thì cũng muốn trút giận một chút. . .
Ân, phải nói là trút hết cơn giận mới đúng. . .
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Hồ Nhược Vân bỗng nhiên hiện lên bốn chữ, sau đó nàng lại ép xuống, không để cho mình nhớ tới.
Nhưng, bốn chữ này lại càng rõ ràng hơn.
Khí chất ma đầu!
Quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù chỉ là sáng tối, ma giả báo thù. . . không sợ muộn, chỉ sợ không hung ác!
Bởi vì ma đầu xưa nay không có truy cầu công chính công đạo công bằng mà chỉ muốn cho. . . suy nghĩ của bọn họ thông suốt!
. . .
Trong huyễn cảnh, Tả Tiểu Đa mùi rượu đầy người đi tới trước cửa nhà đó, gõ cửa cả buổi nhưng không có ai trả lời, cuối cùng hàng xóm mở cửa ra nói cho hắn: "Bọn họ đều đến bệnh viện."
Nói xong còn hơi đồng tình nhìn dáng vẻ mỏi mệt sa sút tinh thần của Tả Tiểu Đa, nói: "Bọn họ nói ngươi là ác đồ, còn nói ngươi vào nhà đánh người. . . Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn vào nhà uống chút nước không? Ta thấy dáng vẻ của ngươi rất mệt mỏi."
Tả Tiểu Đa cười thảm một tiếng: "Cả nhà hàng xóm của ngươi đều nói ta là ác đồ, ngươi không sợ ta đúng là ác đồ thật, cõng rắn cắn gà nhà?"
"Làm hàng xóm với nhà bọn họ nhiều năm, sao ta lại không biết phẩm tính của cả nhà bọn họ, tiểu huynh đệ, chuyện của ngươi ta không dám nói nhất thanh nhị sở nhưng cũng biết đại khái, nói ngươi là ác đồ? Ha ha, ác đồ nào sẽ ra tay cứu người?"
Hàng xóm đó thở dài một tiếng: "Cứu người còn bị đe doạ, thế đạo này. . ."
Tả Tiểu Đa thở dài, nói: "Cảm ơn, nhưng ta sẽ không vào, làm người phải giữ chữ tín, ta đã hứa là sẽ làm được, hôm nay là ngày ta được phát tiền lương, bọn họ không có ở nhà cũng không sao, ta sẽ tới bệnh viên đưa tiền cho bọn họ."
Hồ Nhược Vân cúi thấp đầu, cười khan một tiếng.
Ngay cả nàng cũng không ngờ được, học sinh của mình còn có một phương diện cực đoan như vậy.
"Có chút. . . không đi con đường bình thường." Lý Trường Giang tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trong màn hình vẫn đang tiếp tục chiếu, Tả Tiểu Đa làm như vậy mặc dù nằm ngoài dự tính của mọi người, nhưng như vậy cũng không thể làm căn cứ phán định là lần tra tìm này kết thúc. Chỉ có hoàn toàn kết thúc sự kiện này mới có thể đánh giá là kết thúc, đây mới là tiêu chuẩn cứng nhắc.
Hoặc là đối phương buông tay, hoặc là Tả Tiểu Đa xử lý hoàn tất; hoặc là Huyễn Cảnh Cục tra xét phán định Tả Tiểu Đa vô tội.
Nhưng hiển nhiên là Tả Tiểu Đa không có ý định chống án, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn thì cho dù đối phương muốn buông tay thì Tả Tiểu Đa cũng sẽ không buông tay!
Mà bây giờ hai người đều không có nhìn thấu, rốt cuộc hắn sẽ giải quyết như thế nào.
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tháng thứ hai trôi qua.
Một ngày này, đã tới ngày mà Tả Tiểu Đa lãnh lương.
Trong màn hình, từ lúc sáng sớm thì Tả Tiểu Đa đã tỏ ra không được bình thường, thở dài, oan ức, hối hận, phẫn nộ, các loại cảm xúc đan xen trên mặt.
Nhìn cực kỳ đáng thương.
Chính là kiểu người nghe thương tâm, người gặp thương hại.
Đứa nhỏ này đáng thương biết bao nhiêu. . .
Ông chủ và đồng nghiệp đều biết chuyện của Tả Tiểu Đa, ai cũng rất là thương hại với đồng tình với hắn, nhưng bọn họ lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể thở dài.
Giữa trưa, Tả Tiểu Đa xin nghỉ buổi chiều, tự mình làm một ít thức nhắm đơn giản, cầm một bình rượu giá rẻ nhất, một người mượn rượu tiêu sầu, tự rót tự uống, than ngắn thở dài.
Ông chủ mập mạp đi tới, khe khẽ thở dài, an ủi: "Tiểu Đa, mọi chuyện đều phải suy nghĩ thoáng chút, người sống một đời có tám chín phần đều là chuyện không như ý muốn, ngươi gặp phải chuyện như thế, gặp được đám người không biết xấu hổ như vậy, có thể nói là thiên tai nhân họa, suy cho cùng thì ngươi còn trẻ, nhịn một chút là xong. . . hay là như vậy đi, tháng này ta cho cho ngươi thêm năm trăm đồng, không tính vào tiền lương, cũng không tính vào tiền thưởng; tiền này không tính vào thì không ai tra được, ngươi cầm lấy cải thiện cuộc sống của ngươi một chút, năng lực của chú có hạn, chỉ có thể giúp ngươi được tới đây thôi."
Tả Tiểu Đa trầm giọng nói; "Cám ơn ông chủ. . ."
Hắn mím chặt môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, rốt cục nhịn không được, kiềm chế rống một tiếng; "Đây là thế đạo gì vậy, tại sao muốn làm một người tốt thì lại khó như vậy? ! Công bằng, công bằng ở đâu!"
Mọi người nghe được câu này thì trong lòng rung rẩy.
Đúng vậy, tại sao làm người tốt lại khó như vậy?
Người, nếu có lựa chọn thì đương nhiên đều muốn làm người tốt, nhưng thế sự vô thường, cũng có rất nhiều người không vừa ý!
Tả Tiểu Đa lãnh lương, lảo đảo đi ra cửa.
Mọi người thấy tinh thần hắn sa sút, bóng lưng tiêu điều thì đều thở dài: "Một đứa nhỏ tốt biết bao, khổ nỗi lại gặp được một nhà như vậy, nguyên nhà từ già tới trẻ đều là cặn bã. . ."
"Nói một câu không dễ nghe, ta thậm chí còn muốn giết sạch cả nhà đó, người ta cứu được mạng của các ngươi, không nói cảm ơn thì cũng thôi đi, còn lấy oán trả ơn, hắt nước bẩn lên người ân nhân cứu mạng, phải nói là hèn hạ vô sỉ, táng tận thiên lương!"
Tất cả mọi người đều tức giận bất bình.
. . .
Ngoài màn hình.
Lý Trường Giang nghẹn họng nhìn trân trối, nói: "Tên. . . tên này từ sáng sớm thì đã bắt đầu diễn rồi. . . giờ hắn muốn làm gì thì cũng có thể đoán được, ta nói Nhược Vân, ngươi còn dạy bọn họ biểu diễn? Hắn diễn quá tự nhiên rồi. . ."
Hồ Nhược Vân vừa tức giận vừa cảm thấy mất mặt, gầm nhẹ một tiếng: "Xem đi! Lải nhải chít chít mãi không nín. . ."
Nói xong tự mình nhìn Tả Tiểu Đa diễn rất sâu trong màn ảnh, cũng không nhịn được đau đầu, vuốt vuốt mi tâm.
Không biết cái tên này nghĩ đâu ra nhiều trò như vậy, rõ ràng có thể thông qua con đường bình thường để giải quyết nhưng lại muốn đi lối tắt, cho dù chỉ trong huyễn cảnh thì cũng muốn trút giận một chút. . .
Ân, phải nói là trút hết cơn giận mới đúng. . .
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Hồ Nhược Vân bỗng nhiên hiện lên bốn chữ, sau đó nàng lại ép xuống, không để cho mình nhớ tới.
Nhưng, bốn chữ này lại càng rõ ràng hơn.
Khí chất ma đầu!
Quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù chỉ là sáng tối, ma giả báo thù. . . không sợ muộn, chỉ sợ không hung ác!
Bởi vì ma đầu xưa nay không có truy cầu công chính công đạo công bằng mà chỉ muốn cho. . . suy nghĩ của bọn họ thông suốt!
. . .
Trong huyễn cảnh, Tả Tiểu Đa mùi rượu đầy người đi tới trước cửa nhà đó, gõ cửa cả buổi nhưng không có ai trả lời, cuối cùng hàng xóm mở cửa ra nói cho hắn: "Bọn họ đều đến bệnh viện."
Nói xong còn hơi đồng tình nhìn dáng vẻ mỏi mệt sa sút tinh thần của Tả Tiểu Đa, nói: "Bọn họ nói ngươi là ác đồ, còn nói ngươi vào nhà đánh người. . . Tiểu huynh đệ, ngươi có muốn vào nhà uống chút nước không? Ta thấy dáng vẻ của ngươi rất mệt mỏi."
Tả Tiểu Đa cười thảm một tiếng: "Cả nhà hàng xóm của ngươi đều nói ta là ác đồ, ngươi không sợ ta đúng là ác đồ thật, cõng rắn cắn gà nhà?"
"Làm hàng xóm với nhà bọn họ nhiều năm, sao ta lại không biết phẩm tính của cả nhà bọn họ, tiểu huynh đệ, chuyện của ngươi ta không dám nói nhất thanh nhị sở nhưng cũng biết đại khái, nói ngươi là ác đồ? Ha ha, ác đồ nào sẽ ra tay cứu người?"
Hàng xóm đó thở dài một tiếng: "Cứu người còn bị đe doạ, thế đạo này. . ."
Tả Tiểu Đa thở dài, nói: "Cảm ơn, nhưng ta sẽ không vào, làm người phải giữ chữ tín, ta đã hứa là sẽ làm được, hôm nay là ngày ta được phát tiền lương, bọn họ không có ở nhà cũng không sao, ta sẽ tới bệnh viên đưa tiền cho bọn họ."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương