Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 4: Đánh Đệ Đệ Không Cần Làm Sớm



"Nhưng mà. . ." Tả Tiểu Niệm trong mắt rưng rưng: "Ta thật sự quá mệt mỏi. Con đường này, quá khó khăn. . ."

Tả Trường Lộ nhìn nàng: "Tiểu Niệm, ngươi nhìn thẳng vào mắt ta, ngươi. . . mệt mỏi thật sao? Con đường này, đối với người, thật sự khó sao?"

Tả Tiểu Niệm mắt đỏ ửng, nghiêng đầu qua một bên, cắn môi nói: "Tại sao ngài nhất định phải đuổi ta ra? Người một nhà chúng ta vẫn luôn ở chung với nhau không tốt sao? Ta biết các ngươi không nỡ ta, mà ta cũng không nỡ bỏ các ngươi."

Rốt cuộc nước mắt vẫn rớt xuống.

Tả Trường Lộ mặt không cảm xúc: "Tả Tiểu Niệm, ngươi nói với ta ngươi rất mệt mỏi, người không chịu được. Ha ha, ngươi năm nay mới mười chín tuổi, ngươi ba tuổi thức tỉnh tinh hồn, sáu tuổi Trúc Cơ võ đạo, cùng năm Võ Đồ, bảy tuổi Võ Sĩ, chín tuổi Võ Sư, mười một tuổi vọt long môn nhập Tiên Thiên, mười ba tuổi đi đến Kinh Cức Lộ, tiến vào cảnh giới Thai Tức; mười sáu tuổi vượt qua Tiên Phàm chi cách, năm nay mười chín tuổi, sắp vượt qua Âm Dương đạo, vọt thẳng lên Đan Nguyên cảnh! Tư chất của ngươi không chỉ là số một ở Phượng Hoàng Thành, mà ở địa khu Trung Nguyên này cũng là số một, thậm chí nhìn khắp Viêm Võ Quốc ngươi cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu trong số thiên tài, ngươi nói ngươi rất mệt mỏi, chịu không được, vậy những người khác có còn đường sống không? !"

Những gì mà Tả Trường Lộ nói hoàn toàn sự thật!

Tư chất của Tả Tiểu Niệm đã được chứng minh. Trời sinh bách mạch câu thông, tư chất cỡ này, thiên hạ hiếm thấy, cũng vững vàng đạt được danh xưng "đệ nhất thiếu nữ thiên tài ở Phượng Hoàng Thành" khi nàng vọt long môn vào Tiên Thiên năm mười một tuổi, không có người nào có thể rung chuyển được.

Tả Tiểu Niệm, chính là sự kiêu ngạo của Phượng Hoàng Thành, nhìn khắp địa khu Trung Nguyên cũng là số một. Nếu không phải nha đầu này quá quyến luyến nhà, không muốn rời đi thì sợ là đã bị các tông môn đưa đến mật địa tu hành.

"Người một đường đi tới, gần như là không có gặp được bình cảnh gì cả, ngươi nói với ta ngươi rất mệt mỏi?"

Tả Trường Lộ hừ một tiếng, lãnh đạm nói: "Tả Tiểu Niệm, bỏ cái suy nghĩ trả ơn buồn cười đó đi, mặc dù ta và mẹ ngươi chỉ là người bình thường tư chất không tốt lắm nhưng cũng tuyệt đối không làm được mấy chuyện ti tiện như dùng thân tình ân tình ép một thiếu nữ thiên tài làm con dâu ta!"

"Nếu như ngươi còn nhận hai người cha mẹ này thì ngươi phải tiếp tục tiến lên, đi ra con đường của mình, sống cuộc sống của mình! Nếu ngươi không nhận chúng ta là cha mẹ thì ngươi đi đi! Bây giờ ngươi cũng cánh cứng cáp rồi, Đan Nguyên cao thủ, một đời tông sư, thiên hạ nơi nào cũng có thể đến được! Chúng ta coi như chưa từng nuôi ngươi, con của ta cũng không phải là không tìm vợ, không cần ngươi thương hại!"

"Oa. . ."

Tả Tiểu Niệm khóc lên, nhào vào trong ngực Ngô Vũ Đình, khóc thút thít, toàn thân run rẩy: "Mẹ. . . cha mắng ta. . ."

Ngô Vũ Đình ôm con gái, ánh mắt trách móc nhìn Tả Trường Lộ: "Ngươi không vui thì không vui, hung dữ như vậy làm gì? ! Có chuyện gì không thể từ từ nói hay sao? Ta không thích thấy ngươi như vậy, một khi nổi giận lên thì không còn là mình nữa."

Tả Trường Lộ hừ một tiếng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu: "Vậy ngươi nói có phải nha đầu này kiếm chuyện hay không!"

Lập tức quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa: "Ngươi nghe được không?"

Tả Tiểu Đa đang rụt vai lại, cúi đầu cười trộm, nhìn thấy tỷ tỷ bị dạy dỗ, hắn không nhịn được mà cười.

Hơn nữa, một câu ‘tư chất của hai ctt không có tốt lắm’ cũng làm cho Tả Tiểu Đa cảm thấy rất vui vẻ, đang buồn cười thì đột nhiên bị rống một tiếng, lập tức ngẩng đầu, nháy mắt, câm như ve mùa đông nói: "A."

"A cái gì a! Ta cho ngươi biết, tương lai tỷ tỷ ngươi và ngươi không phải là người cùng một đường, ngươi không cần si tâm vọng tưởng!" Tả Trường Lộ nghiêm túc nói: "Một khi ta phát hiện ngươi có ý nghĩ không nên có gì đó, xem ta có đánh chết ngươi hay không, bây giờ ta không đánh được tỷ ngươi nhưng đánh một Võ Đồ như ngươi thì dư sức!"

Tả Tiểu Đa rùng mình một cái, rụt cổ lại, thận trọng nói: "Ta nào dám. . ."

Thầm nghĩ: Bạo lực nữ này chỉ khi trước mặt các ngươi với người ngoài thì mới ôn nhu một chút, ta bị nàng đánh tầm mười năm chẳng lẽ còn không đủ? Lỡ như thành vợ, đánh thì đánh không lại, chẳng phải là sẽ bị đánh cả một đời?

Kể từ năm sáu tuổi thì ta đã biết chuyện này, nhưng năm ta sáu tuổi đó ta bị nàng đánh bốn năm mươi lần thì ta liền từ chối

Ta sẽ không tự chuốc khổ vào người.

Tả Tiểu Niệm ôm cánh tay Tả Trường Lộ làm nũng nói: "Cha, ta sai rồi không được sao. . . nhưng mà, sao ngài alji nói như vậy ngay trước mặt Cẩu Cẩu chứ. . . sẽ khiến cho hắn đau lòng." Nói xong còn đau lòng nhìn Tả Tiểu Đa một chút.

Khi thấy Tả Tiểu Đa trừng mắt gầm lên: "Đừng gọi ta là Cẩu Cẩu!"

Chương trước Chương tiếp