Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 40: Quá Đen Quá Đen!
Tả Tiểu Đa nhất thời nghẹn lời, mà trong phòng học thì mọi cười cười ồ lên.
“Ta còn có câu nói sau cùng, các bạn học, cố gắng mạnh lên đi.”
Lý Thành Long nói nghiêm túc: "Chúng ta cần phải đi bảo vệ người khác, chúng ta không thể một mực ở dưới sự bảo vệ của người khác mãi được. ông trời đã cho chúng ta thiên phú tu luyện, chúng ta không thể phụ lại sự chiếu cố của ông trời được. Trường học và chính phủ cho chúng ta hoàn cảnh an nhàn tu luyện, chúng ta không thể phụ lòng chính phủ cùng trường học, thầy Tần vì chúng ta cần cù chăm chỉ, chịu mệt nhọc, có đức độ không màng hồi báo, chúng ta càng thêm không thể cô phụ thầy Tần...”
Tần Phương Dương cười mắng: "Cút xuống đi!”
“Vâng!”
Tiểu mập mạp rất nghe lời, hơi cúi người, thế mà thật sự như quả bóng da lăn từ trên bục giảng xuống dưới. (Note: trong tiếng trung từ cút và từ lăn cùng là một từ mà có hai nghĩa, nên khi thầy bảo cút bạn mập của chúng ta mới lăn xuống đấy ạ.)
Cả tiết học nghe tiểu mập mạp giảng về lịch sử này, Tả Tiểu Đa mỗi một câu đều nghe cẩn thận, nghe xong trong lòng đều là một loại cảm giác trĩu nặng.
Những thứ này, là người bình thường căn bản tiếp xúc không đến.
Bởi vì...
Biết cũng chẳng có tác dụng gì.
Đại đa số người bình thường, cũng chỉ là biết thế giới này tươi đẹp, một khi tiếp xúc đến chân tướng tàn khốc của thế giới này, chỉ sẽ khiến họ khủng hoảng, có hại vô ích!
Đương nhiên, theo võ giả ngày càng phổ cập, tin rằng rất nhiều người bình thường vẫn sẽ biết hoặc nhiều hoặc ít, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không biết quá kỹ càng.
“Von đường võ giả, gánh nặng đường xa.”
Tả Tiểu Đa trong lòng thở dài.
Lập tức một loại tinh thần trách nhiệm và cảm giác sứ mệnh tự nhiên sinh ra.
Tựa hồ cảm giác mình lập tức sẽ phải gánh vác lên trách nhiệm cứu vớt thế giới.
Tả Tiểu Đa có chút sầu lo kiểu: Nếu để cho ta làm Hoàng Thượng... Ta bây giờ còn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Tần Phương Dương đứng lên bục giảng, tổng kết một chút: "Có một chút cần nói rõ hơn, bạn Lý Thành Long nói thời đại khoa học kỹ thuật là phế bỏ, điểm này là có chỗ bất công, cái gọi là khoa học kỹ thuật, thật ra là dưới tình huống đã mất đi phương hướng tu luyện, nhân loại tự cứu, và để thuận tiện sinh hoạt nên đã lựa chọn nghiên cứu khoa học kỹ thuật.”
“Dù sao thì bất luận thời đại gì đều là người bình thường chiếm đa số. Cái phương hướng này, đương nhiên sẽ kéo dài, mà lại càng thêm phát triển tiếp.”
“Nhưng phát triển đến bây giờ, dưới tình huống trở về hệ thống tu luyện, tác dụng của khoa học kỹ thuật càng lớn, chính là giúp khiến võ giả, có thể rảnh tay đi làm càng nhiều chuyện hơn, có nhiều thời gian hơn tu luyện. Đây thật ra là chuyện tốt, không nên hoàn toàn phủ định.”
“Tỉ như thời gian trèo đèo lội suối, có thể tiết kiệm bằng cách đi máy bay, xe lửa, trong thời gian di chuyển còn có thể tu luyện, nghỉ ngơi, suy nghĩ, nghiên cứu... Đương nhiên, đó là dưới tình huống không bị tập kích khi di chuyển. Ha ha...”
Cả lớp một trận cười to.
...
Ra về.
Không ít học sinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà, cũng có một vài người không chút hoang mang ở lại phòng học không vội đi, bởi vì bọn họ là ở trong trường.
Đồng dạng không chút hoang mang, Tả Tiểu Đa đơn giản thu thập một chút đồ của mình, còn soi gương nhìn một hồi.
Ừm, trên mặt không có vết thương.
Lần này có thể yên tâm chuẩn bị trở về nhà!
"Tả Tiểu Đa, ngươi ở lại một chút.”
Tần Phương Dương gọi Tả Tiểu Đa lại.
...
“Tả Tiểu Đa, chí hướng nhân sinh của ngươi, hoặc là nói mục tiêu sống là cái gì?”
Tần Phương Dương tự nhiên hỏi một câu như thế, làm cho Tả Tiểu Đa ngơ ngác không hiểu gì.
Chí hướng? Mục tiêu? Đó là cái gì? Tả Tiểu Đa một mặt mờ mịt, khiêm tốn hỏi: "Thầy Tần, cái chí hướng, mục tiêu này... Là cái gì? Hoặc là nói, hẳn là... Cái gì?”
Tần Phương Dương dạy học nhiều năm, giờ phút này chính là mấy năm gần đây khó khăn lắm mới chủ động đi tâm sự với học sinh, nguyên nhân chính hay là hôm nay nhìn thấy Tả Tiểu Đa biểu hiện xuất sắc, hiếm thấy tâm huyết dâng trào, muốn chỉ điểm vài câu.
Không ngờ mình hỏi xong, thế mà hỏi ra một kết quả như vậy, quả nhiên kinh ngạc không hiểu: "Chẳng lẽ ngươi... không có tính toán lâu dài gì?”
Tả Tiểu Đa kiêu ngạo cười: "Thầy Tần, xem thầy nói kìa... Ta ấy à, từ trước đến nay là đi một bước nhìn một bước. Xưa nay không nhìn những thứ cách ta hai bước...”
Sau khi nghe xong, Tần Phương Dương nhất thời cạn lời, không biết phải nói gì.
Với cía ánh mắt thiển cận như thế, ngươi kiêu ngạo cái khỉ gì? Là ai cho ngươi dũng khí kiêu ngạo? Đến mục tiêu chí hướng còn không có, thế mà cứ một bộ "ta biết hết" thế nữa chứ!
Có thể đừng có mặt dày thế được không?!
Tần Phương Dương cảm giác mình hình như là không có cách nào hiểu nổi cái logic của Tả Tiểu Đa.
“Ngươi buổi chiều liều mạng chiến đấu như thế...”
Tần Phương Dương cảm thấy Tả Tiểu Đa vẫn còn có thể cứu được, thế là lại hỏi thêm một câu: "Dù sao cũng phải có lí do gì chứ?”
Tả Tiểu Đa đối với cái này cũng không có ý định giấu diếm, thành thật nói: "Thầy xem nha, trong lớp chúng ta, ta lớn tuổi nhất đúng chưa?”
Tần Phương Dương sững sờ gật đầu.
“Mà ta cũng là cao nhất?”
“...”
“Hơn nữa còn là đẹp trai nhất?”
“???”
“Cho nên sao ta có thể chịu đựng khuất nhục bực này được?”
Tả Tiểu Đa lòng đầy căm phẫn, đứng chắp tay: "Ta sao có thể để một đám nhóc cưỡi trên đỉnh đầu ta được chứ?”
“?!!”
“Phải là ta cưỡi trên đầu bọn họ mới hợp đạo lý, hợp công lý, hợp thiên lý!”
Tả Tiểu Đa chí khí cao ngất, phóng khoáng tự do nói: "Nếu như ta là lão đại, vậy sẽ phải làm lão đại, mà lão đại nên có sự phô trương và vị trí phù hợp! Một ngày nào đó, ta muốn để tất cả mọi người trong cái lớp này...”
“Ngừng ngừng ngừng!”
Sau khi nghe Tả Tiểu Đa thẳng thắn nói vậy, đầu Tần Phương Dương đau muốn nứt ra.
Hoàn toàn không thể nói chuyện bình thường được với tên nhóc này.
Đây rốt cuộc là cái thứ gì?
“Ta còn có câu nói sau cùng, các bạn học, cố gắng mạnh lên đi.”
Lý Thành Long nói nghiêm túc: "Chúng ta cần phải đi bảo vệ người khác, chúng ta không thể một mực ở dưới sự bảo vệ của người khác mãi được. ông trời đã cho chúng ta thiên phú tu luyện, chúng ta không thể phụ lại sự chiếu cố của ông trời được. Trường học và chính phủ cho chúng ta hoàn cảnh an nhàn tu luyện, chúng ta không thể phụ lòng chính phủ cùng trường học, thầy Tần vì chúng ta cần cù chăm chỉ, chịu mệt nhọc, có đức độ không màng hồi báo, chúng ta càng thêm không thể cô phụ thầy Tần...”
Tần Phương Dương cười mắng: "Cút xuống đi!”
“Vâng!”
Tiểu mập mạp rất nghe lời, hơi cúi người, thế mà thật sự như quả bóng da lăn từ trên bục giảng xuống dưới. (Note: trong tiếng trung từ cút và từ lăn cùng là một từ mà có hai nghĩa, nên khi thầy bảo cút bạn mập của chúng ta mới lăn xuống đấy ạ.)
Cả tiết học nghe tiểu mập mạp giảng về lịch sử này, Tả Tiểu Đa mỗi một câu đều nghe cẩn thận, nghe xong trong lòng đều là một loại cảm giác trĩu nặng.
Những thứ này, là người bình thường căn bản tiếp xúc không đến.
Bởi vì...
Biết cũng chẳng có tác dụng gì.
Đại đa số người bình thường, cũng chỉ là biết thế giới này tươi đẹp, một khi tiếp xúc đến chân tướng tàn khốc của thế giới này, chỉ sẽ khiến họ khủng hoảng, có hại vô ích!
Đương nhiên, theo võ giả ngày càng phổ cập, tin rằng rất nhiều người bình thường vẫn sẽ biết hoặc nhiều hoặc ít, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không biết quá kỹ càng.
“Von đường võ giả, gánh nặng đường xa.”
Tả Tiểu Đa trong lòng thở dài.
Lập tức một loại tinh thần trách nhiệm và cảm giác sứ mệnh tự nhiên sinh ra.
Tựa hồ cảm giác mình lập tức sẽ phải gánh vác lên trách nhiệm cứu vớt thế giới.
Tả Tiểu Đa có chút sầu lo kiểu: Nếu để cho ta làm Hoàng Thượng... Ta bây giờ còn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Tần Phương Dương đứng lên bục giảng, tổng kết một chút: "Có một chút cần nói rõ hơn, bạn Lý Thành Long nói thời đại khoa học kỹ thuật là phế bỏ, điểm này là có chỗ bất công, cái gọi là khoa học kỹ thuật, thật ra là dưới tình huống đã mất đi phương hướng tu luyện, nhân loại tự cứu, và để thuận tiện sinh hoạt nên đã lựa chọn nghiên cứu khoa học kỹ thuật.”
“Dù sao thì bất luận thời đại gì đều là người bình thường chiếm đa số. Cái phương hướng này, đương nhiên sẽ kéo dài, mà lại càng thêm phát triển tiếp.”
“Nhưng phát triển đến bây giờ, dưới tình huống trở về hệ thống tu luyện, tác dụng của khoa học kỹ thuật càng lớn, chính là giúp khiến võ giả, có thể rảnh tay đi làm càng nhiều chuyện hơn, có nhiều thời gian hơn tu luyện. Đây thật ra là chuyện tốt, không nên hoàn toàn phủ định.”
“Tỉ như thời gian trèo đèo lội suối, có thể tiết kiệm bằng cách đi máy bay, xe lửa, trong thời gian di chuyển còn có thể tu luyện, nghỉ ngơi, suy nghĩ, nghiên cứu... Đương nhiên, đó là dưới tình huống không bị tập kích khi di chuyển. Ha ha...”
Cả lớp một trận cười to.
...
Ra về.
Không ít học sinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà, cũng có một vài người không chút hoang mang ở lại phòng học không vội đi, bởi vì bọn họ là ở trong trường.
Đồng dạng không chút hoang mang, Tả Tiểu Đa đơn giản thu thập một chút đồ của mình, còn soi gương nhìn một hồi.
Ừm, trên mặt không có vết thương.
Lần này có thể yên tâm chuẩn bị trở về nhà!
"Tả Tiểu Đa, ngươi ở lại một chút.”
Tần Phương Dương gọi Tả Tiểu Đa lại.
...
“Tả Tiểu Đa, chí hướng nhân sinh của ngươi, hoặc là nói mục tiêu sống là cái gì?”
Tần Phương Dương tự nhiên hỏi một câu như thế, làm cho Tả Tiểu Đa ngơ ngác không hiểu gì.
Chí hướng? Mục tiêu? Đó là cái gì? Tả Tiểu Đa một mặt mờ mịt, khiêm tốn hỏi: "Thầy Tần, cái chí hướng, mục tiêu này... Là cái gì? Hoặc là nói, hẳn là... Cái gì?”
Tần Phương Dương dạy học nhiều năm, giờ phút này chính là mấy năm gần đây khó khăn lắm mới chủ động đi tâm sự với học sinh, nguyên nhân chính hay là hôm nay nhìn thấy Tả Tiểu Đa biểu hiện xuất sắc, hiếm thấy tâm huyết dâng trào, muốn chỉ điểm vài câu.
Không ngờ mình hỏi xong, thế mà hỏi ra một kết quả như vậy, quả nhiên kinh ngạc không hiểu: "Chẳng lẽ ngươi... không có tính toán lâu dài gì?”
Tả Tiểu Đa kiêu ngạo cười: "Thầy Tần, xem thầy nói kìa... Ta ấy à, từ trước đến nay là đi một bước nhìn một bước. Xưa nay không nhìn những thứ cách ta hai bước...”
Sau khi nghe xong, Tần Phương Dương nhất thời cạn lời, không biết phải nói gì.
Với cía ánh mắt thiển cận như thế, ngươi kiêu ngạo cái khỉ gì? Là ai cho ngươi dũng khí kiêu ngạo? Đến mục tiêu chí hướng còn không có, thế mà cứ một bộ "ta biết hết" thế nữa chứ!
Có thể đừng có mặt dày thế được không?!
Tần Phương Dương cảm giác mình hình như là không có cách nào hiểu nổi cái logic của Tả Tiểu Đa.
“Ngươi buổi chiều liều mạng chiến đấu như thế...”
Tần Phương Dương cảm thấy Tả Tiểu Đa vẫn còn có thể cứu được, thế là lại hỏi thêm một câu: "Dù sao cũng phải có lí do gì chứ?”
Tả Tiểu Đa đối với cái này cũng không có ý định giấu diếm, thành thật nói: "Thầy xem nha, trong lớp chúng ta, ta lớn tuổi nhất đúng chưa?”
Tần Phương Dương sững sờ gật đầu.
“Mà ta cũng là cao nhất?”
“...”
“Hơn nữa còn là đẹp trai nhất?”
“???”
“Cho nên sao ta có thể chịu đựng khuất nhục bực này được?”
Tả Tiểu Đa lòng đầy căm phẫn, đứng chắp tay: "Ta sao có thể để một đám nhóc cưỡi trên đỉnh đầu ta được chứ?”
“?!!”
“Phải là ta cưỡi trên đầu bọn họ mới hợp đạo lý, hợp công lý, hợp thiên lý!”
Tả Tiểu Đa chí khí cao ngất, phóng khoáng tự do nói: "Nếu như ta là lão đại, vậy sẽ phải làm lão đại, mà lão đại nên có sự phô trương và vị trí phù hợp! Một ngày nào đó, ta muốn để tất cả mọi người trong cái lớp này...”
“Ngừng ngừng ngừng!”
Sau khi nghe Tả Tiểu Đa thẳng thắn nói vậy, đầu Tần Phương Dương đau muốn nứt ra.
Hoàn toàn không thể nói chuyện bình thường được với tên nhóc này.
Đây rốt cuộc là cái thứ gì?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương