Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 6: Đánh Đệ Đệ Không Cần Làm Sớm (3)
Ngô Vũ Đình thở dài một hơi.
Trìu mến nhìn con trai.
Nàng cảm thấy con trai mình đúng là số khổ.
Tinh Hồn đại lục, Võ Đạo vi tôn.
Đại lục trải qua mấy cái thời kỳ tuế nguyệt tẩy lễ, từ thế giới Hồng Hoang đi đến thế giới Tiên Thần, sau đó lại tới thời đại của Đế Vương, rồi lại tới thời đại Mạt Võ. Sau đó lại tới thời đại khoa học kỹ thuật, rồi lại tới thời đại Tinh Vẫn, thời kỳ tận thế, thời kỳ khôi phục, cuối cùng bây giờ là thời đại Tinh Võ.
Người bình thường muốn sinh tồn được trong thế giới này cũng không dễ dàng gì.
Bất kỳ một thời kỳ gì của Tinh Hồn đại lục, bất kỳ niên đại nào cũng đều có một thiết luật giống nhau: Luôn là người không có tư chất hoặc là người có tư chất không tốt chiếm đa số. Mà con của mình, chính là một thành viên trong số ngàn ngàn vạn vạn người bình thường. . ..
Tư chất đã định trước, cả đời này hắn khó mà trở mình được trong thời đại Võ Đạo phục hưng này!
Khi Tả Tiểu Niệm thức tỉnh tinh hồn là ba tuổi, tinh hồn phóng lên tận trời tràn ngập thương khung, toàn bộ thân thể từ đầu đến chân, tinh mạch dày đặc như là thiên la địa võng, thậm chí gần như ngưng tụ thành một thể hoàn chỉnh!
Chính là một loại thể chất cực kỳ hiếm thấy, Cửu Cửu Tinh Hồn Chi Thể. Chỉ thiếu chút nữa thì là trời sinh tinh hồn hoàn chỉnh.
Mà con trai Tả Tiểu Đa. . . tám tuổi mới thức tỉnh tinh hồn, tinh hồn ở trong đan điền, nó chỉ là một ngọn lửa nhỏ yếu ớt, hữu khí vô lực.
Như vậy còn không bằng hoàn toàn không có.
Nếu như hoàn toàn không có thì cuộc đời này hắn không có hi vọng trở thành cường giả, có thể yên tâm làm một người bình thường. Nhưng có tinh hồn trong người thì cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể trở thành võ giả, mà trở thành võ giả thì phải gánh lấy trách nhiệm của võ giả.
Trách nhiệm của võ giả chẳng khác nào sinh tử.
Trên Võ Đồ là Võ Sĩ, trên Võ Sĩ là Võ Sư, trên Võ Sư mới là Tiên Thiên; trên Tiên Thiên chính là Thai Tức; trên Thai Tức chính là Đan Nguyên. . .
Đạt tới cảnh giới Đan Nguyên thì có thể xưng là tông sư.
Còn về cảnh giới cao hơn nữa thì không nói cũng được.
Nhưng mà bây giờ Tả Tiểu Niệm sắp đột phá cảnh giới Đan Nguyên, với tư chất của con trai thì sợ là ba trăm năm cũng không bò lên nổi. . . A?
"Đi Võ Đạo. . . ngươi không làm gì được cả." Ngô Vũ Đình nhìn con trai, thở dài nói: "Tiểu Đa, nếu không thì ngươi phế tinh hồn bỏ đi. . . làm một người bình thường thì có thể yên ổn mà sống."
Tả Tiểu Đa hé mắt ra, cười hì hì ha ha nói: "Mẹ, đường bình thường không đi được thì cũng không cần phải tuyệt vọng, ta còn có thể đi tả đạo mà."
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, trợn mắt nói: "Tiểu tử ngươi nói cái gì đó? Nếu ngươi dám đi bàng môn tả đạo thì đừng nói là luật pháp không dung, chỉ riêng ải của bà đây ngươi cũng không qua nổi, ngươi có tin ta đánh ngươi thành tàn phế luôn hay không!"
Tả Tiểu Đa rụt cổ một cái, câm như ve mùa đông, trong lòng lại xem thường: Thời đại xán lạn như vậy, ta đâu thể sống bình thường cả đời này?
"Mẹ, ta chỉ thiếu chút tiền thôi. . ." Tả Tiểu Đa thử cố gắng lần chót.
"Xéo đi! Không có!"
Ngô Vũ Đình giận không chỗ phát tiết.
Vừa bỏ ra một triệu mua đan dược, mặc dù không biết chồng mình lấy được ở đâu nhưng Ngô Vũ Đình tự biết, mặc dù nhà mình cũng không phải nghèo khó gì nhưng mà vẫn không bỏ ra nổi một triệu.
Bây giờ đã phải gánh một con số lớn như vậy, tiểu tử này còn không hiểu chuyện, không có ánh mắt như thế, muốn xài tiền bậy bạ!
Phải đánh!
Đừng nói là không có, cho dù có thì cũng không cho hắn!
Nàng thực sự không rõ, tiểu tử này còn nhỏ tuổi nhưng mà từ nhỏ thì đã có chấp niệm sâu đậm với tiền tài như vậy rồi? ! Cho hắn tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi nhiều năm như vậy mà nàng chưa từng nhìn thấy hắn xài tới một xu nào. . .
Đúng là keo kiệt như thần giữ của, thấy tiền sáng mắt. . .
Hoàn toàn không có rộng rãi phóng khoáng như vợ chồng mình. . .
Không những thấy tiền sáng mắt mà còn không biết xấu hổ nữa…
"Hắn là do ta sinh ra thật sao?"
Ngô Vũ Đình nghĩ đến tính cách của Tả Tiểu Đa thì thở dài, cúi đầu nhìn bụng của mình, có chút không rõ ràng cho lắm.
"Ngươi không thừa kế được chút gen và tính cách ưu tú của ta và cha ngươi chút nào, ngược lại thì có bao nhiêu khuyết điểm thì ngươi thu hết bấy nhiều, không tha cho cái nào…”
. . .
Ngô Vũ Đình cũng ra khỏi nhà.
Tả Tiểu Đa thở dài, đang muốn đi về phòng tự nghĩ cách thì đột nhiên mắt tối sầm lại, cảm nhận được cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc, cái gì cũng nhìn không thấy, thân thể lơ lửng, nhanh chóng di động trên không trung. . .
Tả Tiểu Đa kêu thảm một tiếng: "Tả Tiểu Niệm! !"
Từ khi Tả Tiểu Niệm đột phá, có được năng lực hư không nhiếp vật thì mỗi ngày nàng đều bắt Tả Tiểu Đa nhiếp tới nhiếp lui, chỉ cần cha mẹ không có ở nhà thì Tả Tiểu Đa thường xuyên bị nhiếp lên không trung, bay tới bay lui.
Khổ không thể tả.
Làm gì có một người tỷ tỷ nào như thế?
Như vậy mà còn muốn cho ta cưới nàng? ! Đúng là . . . ha ha.
Còn nói đánh đệ đệ phải thừa dịp khi còn sớm?
Tả Tiểu Đa cảm thấy Tả Tiểu Niệm hoàn toàn không cần phải thừa dịp sớm. . . bởi vì nàng có thể đánh suốt. . .
Hô một tiếng, hai mắt tỏa sáng.
Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười của Tả Tiểu Niệm ý xuất hiện trước mặt, vẻ mặt ngạo kiều đắc chí: "Thoải mái không?"
Trìu mến nhìn con trai.
Nàng cảm thấy con trai mình đúng là số khổ.
Tinh Hồn đại lục, Võ Đạo vi tôn.
Đại lục trải qua mấy cái thời kỳ tuế nguyệt tẩy lễ, từ thế giới Hồng Hoang đi đến thế giới Tiên Thần, sau đó lại tới thời đại của Đế Vương, rồi lại tới thời đại Mạt Võ. Sau đó lại tới thời đại khoa học kỹ thuật, rồi lại tới thời đại Tinh Vẫn, thời kỳ tận thế, thời kỳ khôi phục, cuối cùng bây giờ là thời đại Tinh Võ.
Người bình thường muốn sinh tồn được trong thế giới này cũng không dễ dàng gì.
Bất kỳ một thời kỳ gì của Tinh Hồn đại lục, bất kỳ niên đại nào cũng đều có một thiết luật giống nhau: Luôn là người không có tư chất hoặc là người có tư chất không tốt chiếm đa số. Mà con của mình, chính là một thành viên trong số ngàn ngàn vạn vạn người bình thường. . ..
Tư chất đã định trước, cả đời này hắn khó mà trở mình được trong thời đại Võ Đạo phục hưng này!
Khi Tả Tiểu Niệm thức tỉnh tinh hồn là ba tuổi, tinh hồn phóng lên tận trời tràn ngập thương khung, toàn bộ thân thể từ đầu đến chân, tinh mạch dày đặc như là thiên la địa võng, thậm chí gần như ngưng tụ thành một thể hoàn chỉnh!
Chính là một loại thể chất cực kỳ hiếm thấy, Cửu Cửu Tinh Hồn Chi Thể. Chỉ thiếu chút nữa thì là trời sinh tinh hồn hoàn chỉnh.
Mà con trai Tả Tiểu Đa. . . tám tuổi mới thức tỉnh tinh hồn, tinh hồn ở trong đan điền, nó chỉ là một ngọn lửa nhỏ yếu ớt, hữu khí vô lực.
Như vậy còn không bằng hoàn toàn không có.
Nếu như hoàn toàn không có thì cuộc đời này hắn không có hi vọng trở thành cường giả, có thể yên tâm làm một người bình thường. Nhưng có tinh hồn trong người thì cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể trở thành võ giả, mà trở thành võ giả thì phải gánh lấy trách nhiệm của võ giả.
Trách nhiệm của võ giả chẳng khác nào sinh tử.
Trên Võ Đồ là Võ Sĩ, trên Võ Sĩ là Võ Sư, trên Võ Sư mới là Tiên Thiên; trên Tiên Thiên chính là Thai Tức; trên Thai Tức chính là Đan Nguyên. . .
Đạt tới cảnh giới Đan Nguyên thì có thể xưng là tông sư.
Còn về cảnh giới cao hơn nữa thì không nói cũng được.
Nhưng mà bây giờ Tả Tiểu Niệm sắp đột phá cảnh giới Đan Nguyên, với tư chất của con trai thì sợ là ba trăm năm cũng không bò lên nổi. . . A?
"Đi Võ Đạo. . . ngươi không làm gì được cả." Ngô Vũ Đình nhìn con trai, thở dài nói: "Tiểu Đa, nếu không thì ngươi phế tinh hồn bỏ đi. . . làm một người bình thường thì có thể yên ổn mà sống."
Tả Tiểu Đa hé mắt ra, cười hì hì ha ha nói: "Mẹ, đường bình thường không đi được thì cũng không cần phải tuyệt vọng, ta còn có thể đi tả đạo mà."
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, trợn mắt nói: "Tiểu tử ngươi nói cái gì đó? Nếu ngươi dám đi bàng môn tả đạo thì đừng nói là luật pháp không dung, chỉ riêng ải của bà đây ngươi cũng không qua nổi, ngươi có tin ta đánh ngươi thành tàn phế luôn hay không!"
Tả Tiểu Đa rụt cổ một cái, câm như ve mùa đông, trong lòng lại xem thường: Thời đại xán lạn như vậy, ta đâu thể sống bình thường cả đời này?
"Mẹ, ta chỉ thiếu chút tiền thôi. . ." Tả Tiểu Đa thử cố gắng lần chót.
"Xéo đi! Không có!"
Ngô Vũ Đình giận không chỗ phát tiết.
Vừa bỏ ra một triệu mua đan dược, mặc dù không biết chồng mình lấy được ở đâu nhưng Ngô Vũ Đình tự biết, mặc dù nhà mình cũng không phải nghèo khó gì nhưng mà vẫn không bỏ ra nổi một triệu.
Bây giờ đã phải gánh một con số lớn như vậy, tiểu tử này còn không hiểu chuyện, không có ánh mắt như thế, muốn xài tiền bậy bạ!
Phải đánh!
Đừng nói là không có, cho dù có thì cũng không cho hắn!
Nàng thực sự không rõ, tiểu tử này còn nhỏ tuổi nhưng mà từ nhỏ thì đã có chấp niệm sâu đậm với tiền tài như vậy rồi? ! Cho hắn tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi nhiều năm như vậy mà nàng chưa từng nhìn thấy hắn xài tới một xu nào. . .
Đúng là keo kiệt như thần giữ của, thấy tiền sáng mắt. . .
Hoàn toàn không có rộng rãi phóng khoáng như vợ chồng mình. . .
Không những thấy tiền sáng mắt mà còn không biết xấu hổ nữa…
"Hắn là do ta sinh ra thật sao?"
Ngô Vũ Đình nghĩ đến tính cách của Tả Tiểu Đa thì thở dài, cúi đầu nhìn bụng của mình, có chút không rõ ràng cho lắm.
"Ngươi không thừa kế được chút gen và tính cách ưu tú của ta và cha ngươi chút nào, ngược lại thì có bao nhiêu khuyết điểm thì ngươi thu hết bấy nhiều, không tha cho cái nào…”
. . .
Ngô Vũ Đình cũng ra khỏi nhà.
Tả Tiểu Đa thở dài, đang muốn đi về phòng tự nghĩ cách thì đột nhiên mắt tối sầm lại, cảm nhận được cảm giác trời đất quay cuồng quen thuộc, cái gì cũng nhìn không thấy, thân thể lơ lửng, nhanh chóng di động trên không trung. . .
Tả Tiểu Đa kêu thảm một tiếng: "Tả Tiểu Niệm! !"
Từ khi Tả Tiểu Niệm đột phá, có được năng lực hư không nhiếp vật thì mỗi ngày nàng đều bắt Tả Tiểu Đa nhiếp tới nhiếp lui, chỉ cần cha mẹ không có ở nhà thì Tả Tiểu Đa thường xuyên bị nhiếp lên không trung, bay tới bay lui.
Khổ không thể tả.
Làm gì có một người tỷ tỷ nào như thế?
Như vậy mà còn muốn cho ta cưới nàng? ! Đúng là . . . ha ha.
Còn nói đánh đệ đệ phải thừa dịp khi còn sớm?
Tả Tiểu Đa cảm thấy Tả Tiểu Niệm hoàn toàn không cần phải thừa dịp sớm. . . bởi vì nàng có thể đánh suốt. . .
Hô một tiếng, hai mắt tỏa sáng.
Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười của Tả Tiểu Niệm ý xuất hiện trước mặt, vẻ mặt ngạo kiều đắc chí: "Thoải mái không?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương