Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 647: Chịu thua ta, không mất mặt (2)



Nói cách khác, nàng sở hữu số lần áp chế bằng với đám người Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú.

Ngoài ra, đối phương còn sở hữu cảnh giới Thai Tức trung kỳ, cấp tu vi gần như đỉnh phong.

“Rất trâu bò”

Tả Tiểu Đa cảm thấy lần chạm nhau này, trên cảng chân lâm râm cảm giác đau, đột nhiên nhe răng nhếch miệng.

Nhưng hẳn lại không biết, tuy ngoài biểu cảm trên mặt Lan Băng Nhụy ở đối diện vẫn lạnh băng, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên gần như muốn kinh hô!

Mình ở Nhất Trung Dương Lạc là thiên tài vĩ đại ngang tàng, nổi danh cả thành phố, nhìn chung mấy trăm năm nay, vốn hoàn toàn không có ai ở thành

Dương Lạc có thể đạt được thành tựu như mình!

Cuộc thi Long Hổ bảng lần này vốn không có học viên nào có thể lọt vào mắt mình, kể cả đội trưởng của Nhất Trung Tiềm Long, tu vi đã đạt đến Thai Tức cảnh cao giai, nửa bước Đan Nguyên- Tây Môn Đại Khánh, thật sự ra tay một cái là chắc chắn mình có thể năm bắt được trong năm mươi chiêu! 

Người tầm thường còn lại không đáng nhắc đến! Đây chính là tự tin của Lan Băng Nhụy!

Nhưng khi nàng thật sự đối đầu với Tả Tiểu Đa, qua mấy lần động chạm chân thật này, nàng nhạy bén nhận thấy, nội tình của Tả Tiểu Đa này rất thâm sâu, còn muốn vượt cả mình, không, phải là vượt xa mình!

Vì bây giờ hắn chỉ là Tiên Thiên, rõ rằng thấp hơn mình một đại cảnh giới lại có sức mạnh tám lạng nửa cân với mình!

Cái này không phải nội tình khác biệt cực lớn, còn là gì nữa?

Trong chớp mắt hai người đã hơn ba mươi chiêu, hai bên đều không dùng binh khí, chỉ dùng tay chân đánh giáp lá cà, lại một tiếng ầm vang lên, hai chân của hai người lại mạnh mẽ đá vào nhau lăn nữa, lại lùi về sau cùng lúc.

Nhưng lần này trong lúc Tả Tiểu Đa lùi về, bản ra ba quả bầu nhỏ, bay ra nhanh như chớp.

Người Lan Băng Nhụy đang trên không trung, chịu dư âm tấn công của hai bên, hoàn toàn không kịp né tránh, với phán đoán của Tả Tiểu Đa, nhiều lắm cũng tránh được hai cái, kiểu gì cũng dính một cái! 

Nhưng... Tả Tiểu Đa nghĩ nhiều rồi, người ta hoàn toàn không né không tránh, bên trong ba ám khí, nhưng ám khí đến người Lan Băng Nhụy hoàn toàn vô dụng, quần áo màu trắng đều không có tẹo phản ứng nào, ba quả bầu nhỏ đã vỡ nát.

“Quần áo tốt thật!” Tả Tiểu Đa chân thành khen một câu, trọng lòng lại vô cùng bất đắc dĩ.

Xem ra trận này không dùng ám khí được rồi!

Đây lại không phải trận chiến sinh tử, tóm lại không thể đánh mù hai mắt cô nhóc này nhỉ?

Nhưng đánh chỗ khác, rõ ràng quần áo này có sự chơi khăm, hoàn toàn vô dụng.

Lan Băng Nhụy thờ ơ nói: "Không cần phí công, ám khí không có tác dụng với ta, đánh mặt đánh tay đánh nơi nào cũng phí công, Tính Hà Y của ta có khả năng bảo vệ tự động”

"Giàu ghê!"

Tả Tiểu Đa nhếch môi.

Nghe đâu là Tinh Hà Y được tạo thành bởi một loại kim loại là và Tinh Hà Vân Hồn, loại quần áo này không chỉ vũ khí không thể xuyên qua, nước lửa không xâm nhập được, còn có thể trữ chân nguyên lực! 

Nếu có cao thủ truyền vào chân nguyên lực đủ cao đoan, bộ đồ này trên thực tế gần như có thể hấp thu không giới hạn; Mà tất cả sức mạnh hấp thù đều chuyển thành lực bảo vệ.

Như vậy, không căn quan tâm tấn công bất ngờ thế nào, Tính Hà Y này đều có thể tự động cảm ứng được sức mạnh tập kích đến, tăng thêm bảo vệ cho vật chủ, báu vật vô giá đúng nghĩa!

Gia tộc Cổ Võ nói chung, đừng nói sở hữu, đến cả nghe còn chưa từng nghe.

Xem ra điều kiện bối cảnh gia đình Lan Băng Nhụy này không phải tốt bình thường.

“Tả Tiểu Đa gặp được đối thủ rồi”

Sắc mặt Đinh Tú Lan nghiêm trọng: “Chỉ e trận này thật sự nguy.”

Mã Trường Tư cũng lắc đầu liên tục: “Thật sự nhóc con này quá xui xẻo, lại gặp cô nhóc nhà họ Lan.. Cô nhóc này cũng không đơn giản, cả quãng đường rất kín tiếng, dường như không ra tay, nhưng trên người nàng có rất nhiều đồ chơi, Tả Tiểu Đa cũng không kham nổi”

Vị thầy giáo kia của Cao Võ Tiềm Long thờ ơ: "Nói cho cùng, cũng chiếm tiện ích từ gia thế mà thôi, nếu Tiểu Đa có gia thế giống vậy, chắc chẵn xuất sắc hơn nàng”

Mọi người im lặng gật đầu.

Đối với người bình thường, hoặc thiên tài nói trên ý nghĩa như nhau, dù Lan Băng Nhụy không cần gia thế cũng có thể nhẹ nhàng đè nát.

Nhưng đối với thiên tài cùng đẳng cấp mà nói, phần gia thế trao cho thêm đủ để tạo thành khoảng cách như rãnh trời!

"Ấm khí nhất định không thành công, chưởng pháp thối pháp bộ pháp đối phương cũng biết, trận này khó đoán thắng thua..”

Đinh Tiểu Lan hơi lo lẳng.

“Tả Tiểu Đa có thể đi đến bước này, dù thua cũng không tích là bại rồi”

Mã Trường Tư nhẹ giọng nói.

Trên khán đài, người mặc áo khoác khẽ cười, nghiến răng nói: “Cuối cùng có người có thể dạy dỗ nhóc thối này một chút rồi! Mấy hôm nay ta tức đau bụng."

Một người khác nhẹ giọng nói: "Bây giờ vẫn chưa nói được gì... Ngươi không biết Tiểu Đa đã đối đầu với kẻ địch thế nào, lực chiến thật sự đến đâu đâu!"

Người nói chính là Tá Tiểu Niệm.

Nàng biết rất rõ năng lực của em trai nhà mình, nếu không phải Tả Tiểu Đa không muốn bại lộ, dù đánh cô nhóc này thành thịt muối cũng chỉ là chuyện trong phút chốc!

Trình độc này cũng dám kêu gào trước mặt Cẩu 'Đát nhà mình! Hữ... ăn gì mà cao thế! Hừ!

Nhưng nàng cũng biết, Tả Tiểu Đa tuyệt đối sẽ không để lộ năng lực thật sự trong trường hợp này.

Như vậy, muốn chiến thẳng, nói chung còn một loại thủ đoạn còn lại

“Sư phụ, xem ra ngươi biết lai lịch cô gái này?" Tả Tiểu Niệm hỏi

“Nàng là đệ tử quan môn của tiểu sư thúc ta”

Mục Yên Yên thấp giọng nói: “Nếu dựa vào vai vế mà nói, ngươi còn phải gọi nàng một tiếng tiểu sư. thúc”

"Vậy mà lại vô dụng vậy sao? Thực lực chỉ có vậy?” Tả Tiểu Niệm khinh thường, lúc này, ánh mắt Niệm Niệm mèo rất khinh bỉ.

Mục Yên Yên: "..." 

Câu này hơi đau lòng, hơi cạn lời, nhưng nghĩ nghĩ, Tả Tiểu Niệm có tư cách nói câu này thật.





Chương trước Chương tiếp