Kì Tài Giáo Chủ
Chương 54: Mạng Mới Là Của Mình
Nghe Hàn Uy nói thân phận Sở Hưu có vấn đề, gương mặt Trương Tùng Linh lập tức lộ ra sắc lạ.
Nói thật ra hắn phái người điều tra thân phận Sở Hưu chẳng qua chỉ là phòng ngừa vạn nhất, sợ sau lưng đối phương là đám ma đạo hung ác, sợ bọn họ có ác ý gì, nào ngờ lại tra ra vấn đề thật.
“Bên Phong Mãn Lâu có tin tức gì?”
Hàn Uy nói: “Bên Phong Mãn Lâu giải thích là vì tư liệu của Sở Hưu quá ít cho nên phần lớn tình báo của họ chỉ là suy đoán.
Bên Ngụy Quận từng xuất hiện một thảm án diệt môn, Sở gia tại Thông Châu Phủ Ngụy Quận bị diệt môn, chỉ có con thứ Sở Hưu không rõ sống chết.
Nhưng vì trong thảm án diệt môn này, người chết có cả đệ đệ của Lạc Vũ Kiếm Thẩm Bạch đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông. Thẩm Bạch hoài nghi hung thủ chính là Sở Hưu nên phát lệnh truy nã Sở Hưu trên toàn bộ Ngụy Quận, có điều vẫn không có tin tức gì của hắn.
Có điều Sở Hưu trước kia là kẻ không có tiếng tăm gì, không hề nổi bật cho nên cũng không có chân dung.
Có điều dựa theo tuổi tác, tính cách cùng việc hai Sở Hưu cùng dùng đao. Phân tích theo những điểm giống này, bên Phong Mãn Lâu cho ra kết quả, hơn tám thành hai Sở Hưu này cùng là một người.
Đương nhiên vì Phong Mãn Lâu cũng không dám xác định cho nên tin tức này bên họ chỉ lấy giá tám thành.”
Trương Tùng Linh cười lạnh hai tiếng nói: “Tám thành là quá đủ rồi! Thật không ngờ điều tra một hồi lại có kết quả tốt như vậy!”
Hàn Uy kinh ngạc nói: “Gia chủ, ngài muốn bán tin tức về tên Sở Hưu này cho Thương Lan Kiếm Tông?
Nhưng gia chủ, Thương Lan Kiếm Tông chỉ là tông môn bên Ngụy Quận, mà ngài cũng biết quan hệ giữa Ngụy Quận và Bắc Yên chúng ta rồi đấy, cho dù có biết tin bọn họ cũng không dám gióng trống khua chiêng cho người tới bắt.”
Trương Tùng Linh cười lạnh nói: “Ai nói ta muốn bán tin tức của Sở Hưu cho Thương Lan Kiếm Tông? Trong tình báo của Phong Mãn Lâu điểm quan trọng nhất không phải Sở Hưu bị Thương Lan Kiếm Tông truy sát, mà là sau lưng hắn không có thế lực gì, ngược lại là loại chó nhà có tang đang hốt hoảng bỏ trốn!”
Hàn Uy lắc đầu, vẫn không hiểu lời Trương Tùng Linh nói là có ý gì.
Nhưng hắn biết, Sở Hưu bị lão hồ ly Trương Tùng Linh này để ý tới, vậy chắc chắn sẽ xui xẻo rồi.
Luận võ đạo, thực lực Trương Tùng Linh thậm chí không bằng con trai lớn Trương Bách Đào gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái.
Nhưng trước khi Trương Bách Đào gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái, Trương gia có thể có cơ nghiệp lớn như vậy tại Sơn Dương Phủ tất cả đều là nhờ năng lực tính kế của Trương Tùng Linh.
Buổi tối, bên hội đấu giá đã đem chỗ hộp báu Sở Hưu đấu giá được đem đến trong Trương phủ.
Trương Bách Thần ở bên cạnh nói: “Phụ thân, chẳng phải Sở Hưu kia nói hắn có tin tức về vật trong hộp báu, chúng ta mở ra xem bên trong hộp báu này của hắn rốt cuộc có cái gì?”
Trương Tùng Linh gật đầu, hắn cũng khá hiếu kỳ, có điều đang lúc hắn định mở ra xem bên trong có bảo vật gì, hạ nhân lại thông báo Sở Hưu đã tới.
Gương mặt Trương Tùng Linh mỉm cười âm trầm, đặt hộp báu trên mặt bàn.
Một lát sau, Sở Hưu được hạ nhân Trương gia dẫn vào, có điều ngay khi bước vào trong phòng, Sở Hưu lập tức cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng.
Trước đó thái độ của Trương Tùng Linh đối với Sở Hưu còn khá khách khí, song phương đều là võ giả Tiên Thiên, tối thiểu Trương Tùng Linh không tỏ ra ngạo mạn coi Sở Hưu như vãn bối.
Kết quả giờ thấy Sở Hưu đến, Trương Tùng Linh vẫn ngồi nguyên trên ghế, không nói một câu, thậm chí không buồn nhúc nhích.
Còn Trương Bách Thần bên cạnh hắn lại đứng nhìn Sở Hưu, gương mặt đăm chiêu, còn có cảm giác như đại thù sắp được báo.
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ khác lạ, thản nhiên nói: “Một tay giao tiền một tay giao hàng, Trương gia chủ, lần này coi như chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Dứt lời, Sở Hưu thấy hộp báu màu đỏ sậm trên mặt bàn, định giơ tay ra lấy.
Có điều đúng lúc này Trương Tùng Linh lại ra tay trước Sở Hưu, cầm lấy hộp báu cất vào trong lòng, hành động này khiến sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm xuống.
“Trương gia chủ, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Trương Tùng Linh thản nhiên đáp: “Không có gì, ta chỉ định trò chuyện cùng Sở Hưu công tử chút thôi.”
“Ồ? Trò chuyện gì đây?” Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh.
Trương Tùng Linh ngồi thẳng người, trầm giọng nói: “Đương nhiên là trò chuyện xem Sở công tử ngươi bị Thương Lan Kiếm Tông trong Thất Tông Bát Phái truy nã, cảm giác ra sao?”
Sở Hưu cúi đầu, ánh mắt lập lòe sát khí, có điều lúc y ngẩng đầu lên, luồng sát khí kia đã tiêu biến vô tung.
“Tin tức của Thương Lan Kiếm Tông truyền tới nhanh như vậy à? Thậm chí người của Bắc Yên cũng biết tin của ta?”
Thấy vẻ bình tĩnh của Sở Hưu, ngược lại Trương Tùng Linh lại thấy kinh ngạc: “Ngươi không sợ?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Sao ta lại phải sợ? Ta đã sớm đoán được sẽ có ngày này rồi, vốn cũng đâu có định mai danh ẩn tích cả đời.
Thương Lan Kiếm Tông chỉ phát lệnh truy nã ta tại Ngụy Quận chứ không phải toàn bộ Bắc Yên, càng không phải toàn bộ giang hồ.
Giờ Trương gia chủ ngươi nói những thứ này là có ý gì? Định lấy điều đó ra uy hiếp ta ư? Ngươi nghĩ quá xa rồi đấy.
Phạm vi thế lực của Thương Lan Kiếm Tông là tại Ngụy Quận, ngươi tưởng Thương Lan Kiếm Tông sẽ xuất động quy mô lớn, gióng trống khua chiêng tiến vào Bắc Yên bắt ta chỉ vì người thân của một đệ tử hay sao?”
Trương Tùng Linh cười lạnh nói: “Thương Lan Kiếm Tông không thể gióng trống khua chiêng tới bắt ngươi, nhưng nếu ta bắt ngươi đưa tới Thương Lan Kiếm Tông, ngươi nói bọn họ thân là một trong Thất Tông Bát Phái, liệu sẽ thưởng cho ta ra sao?”
Vừa dứt lời, Trương Tùng Linh lập tức phẩy tay, vài chục võ giả tinh nhuệ của Trương gia bao vây xung quanh, trong đó có tới năm Ngưng Huyết cảnh, còn lại đều là tinh nhuệ của Trương gia.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh nói: “Trương gia chủ định dùng sức cướp ư? Trước đó ta rất thành tâm thành ý muốn hợp tác với Trương gia chủ mà.”
Trương Tùng Linh lắc đầu nói: “Không phải, ta không muốn động thủ, chỉ muốn Sở công tử hiểu rõ tình hình hiện giờ của ngươi mà thôi.
Thương Lan Kiếm Tông là đại phái tại Ngụy Quận, nếu không cần thiết Trương gia ta cũng không muốn liên hệ với Thương Lan Kiếm Tông chỉ vì chút lợi nhỏ. Cho nên Sở Hưu công tử, hôm nay nếu ngươi đưa chút tiền tài mua lại mạng mình, ta có thể thả ngươi đi, thậm chí chủ động che giấu tin tức của ngươi tại Sơn Dương Phủ này.”
Nói đến đây, ánh mắt Trương Tùng Linh lộ vẻ tham lam: “Sở gia diệt môn, chỉ một người duy nhất còn sống, như vậy phần lớn gia sản của Sở gia hẳn đang nằm trong tay ngươi? Giao chúng ra, tiền tài chỉ là ngoại vật, mạng, mới là của mình.”
Thật ra từ đầu Trương Tùng Linh đã không nghĩ tới chuyện bán tin tức của Sở Hưu cho Thương Lan Kiếm Tông, thậm chí hắn cũng chẳng định bắt Sở Hưu giao cho Thương Lan Kiếm Tông.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thương Lan Kiếm Tông chỉ phát lệnh truy nã Sở Hưu chứ không nói ai có tình báo của Sở Hưu hay ai bắt được Sở Hưu sẽ thưởng bao nhiêu.
Thương Lan Kiếm Tông là đại phái đệ nhất tại Ngụy Quận, đối với các thế lực võ giả trong Ngụy Quận, ai cũng phải nể mặt Thương Lan Kiếm Tông. Cho nên khi Thương Lan Kiếm Tông tuyên bố lệnh truy nã, không cần khen thưởng, thậm chí một số tông môn còn mừng thầm vì thiết lập được quan hệ với Thương Lan Kiếm Tông.
Trương gia là thế lực nhỏ ở Bắc Yên, cho dù bọn họ chủ động giao tin tức về Sở Hưu, thậm chí giao bản thân Sở Hưu ra trước mặt Thương Lan Kiếm Tông chắc cũng chẳng nhận được gì tốt. Cùng lắm là bản thân Thẩm Bạch kia đứng ra cảm ơn một chút mà thôi.
Hơn nữa Trương gia cũng không thể không biết tốt xấu đi vòi vĩnh Thương Lan Kiếm Tông, nếu vậy họ sẽ chết rất thảm.
Cho nên khi biết thân phận chân chính của Sở Hưu, Trương Tùng Linh đã quyết định hắn sẽ ép cho bằng hết những gia tài bảo vật của Sở gia trên người Sở Hưu ra cho bản thân mình!
Sở gia bị diệt môn, Sở Hưu là người duy nhất còn sống sót, những tài vật cùng tài nguyên tu luyện của Sở gia chắc chắn đều nằm trên người Sở Hưu. Những thứ này gộp chung vào tuyệt đối là một khoản thu nhập khổng lồ đối với Trương gia hiện tại.
Chỉ có điều Trương Tùng Linh không biết lúc đó Sở Hữu đã bị trọng thương, một tay phế bỏ, hơn nữa Thẩm Mặc cũng chết ở Sở gia, y đâu dám ở lâu tại Sở gia?
Sở Hưu không kịp đi tìm những tài vật tài nguyên của Sở gia, chỉ cầm theo chút bạc trên người, đây cũng là nhờ tìm kiếm trong phòng của Sở Tông Quang.
Sở Hưu ánh mắt lạnh băng đáp: “Khẩu vị của Trương gia chủ lớn thật! Không sợ mình no nứt bụng ư? Bản lãnh cướp bóc này quả thật còn hơn lũ giặc cướp.”
Trương Tùng Linh lấy ra một thanh Long Văn Cổ Kiếm rèn bằng đồng xanh, đây là binh khí trường kiếm tứ chuyển sinh từ đất Ba Thục, do chú kiếm sư Ba Thục rèn ra, cũng là quà mừng đại thọ năm mươi tuổi do con trai lớn Trương Bách Đào tặng cho hắn.
Trương Tùng Linh cầm kiếm chỉ vào Sở Hưu lạnh lùng nói: “Thất phu vô tội, mang ngọc thành tội. Nếu ngươi là một võ giả Tiên Thiên có chỗ dựa, Trương gia ta cũng chẳng dám đắc tội.
Còn nếu ngươi chỉ là một võ giả Tiên Thiên tán tu bình thường không có thứ gì tốt trên người, Trương gia ta cũng chẳng hơi đâu đi đắc tội với ngươi, có đánh nhau ngươi chết ta sống cũng chẳng lợi lộc gì.
Nhưng giờ Sở Hưu ngươi thân mang cả gia tài lớn, còn là một kẻ không nơi nương tựa bị Thương Lan Kiếm Tông truy nã, không cướp của ngươi thì cướp của ai?
Sở Hưu, ngươi tuổi còn trẻ đã lên tới Tiên Thiên cảnh, cũng rất không dễ. Đáng tiếc, trẻ tuổi nông nổi, kinh nghiệm giang hồ của ngươi quá ít, gây chuyện lớn như vậy vẫn chẳng buồn che giấu danh tính. Lần này để lão phu giúp ngươi nhớ lâu một chút!”
Nói thật ra hắn phái người điều tra thân phận Sở Hưu chẳng qua chỉ là phòng ngừa vạn nhất, sợ sau lưng đối phương là đám ma đạo hung ác, sợ bọn họ có ác ý gì, nào ngờ lại tra ra vấn đề thật.
“Bên Phong Mãn Lâu có tin tức gì?”
Hàn Uy nói: “Bên Phong Mãn Lâu giải thích là vì tư liệu của Sở Hưu quá ít cho nên phần lớn tình báo của họ chỉ là suy đoán.
Bên Ngụy Quận từng xuất hiện một thảm án diệt môn, Sở gia tại Thông Châu Phủ Ngụy Quận bị diệt môn, chỉ có con thứ Sở Hưu không rõ sống chết.
Nhưng vì trong thảm án diệt môn này, người chết có cả đệ đệ của Lạc Vũ Kiếm Thẩm Bạch đại đệ tử Thương Lan Kiếm Tông. Thẩm Bạch hoài nghi hung thủ chính là Sở Hưu nên phát lệnh truy nã Sở Hưu trên toàn bộ Ngụy Quận, có điều vẫn không có tin tức gì của hắn.
Có điều Sở Hưu trước kia là kẻ không có tiếng tăm gì, không hề nổi bật cho nên cũng không có chân dung.
Có điều dựa theo tuổi tác, tính cách cùng việc hai Sở Hưu cùng dùng đao. Phân tích theo những điểm giống này, bên Phong Mãn Lâu cho ra kết quả, hơn tám thành hai Sở Hưu này cùng là một người.
Đương nhiên vì Phong Mãn Lâu cũng không dám xác định cho nên tin tức này bên họ chỉ lấy giá tám thành.”
Trương Tùng Linh cười lạnh hai tiếng nói: “Tám thành là quá đủ rồi! Thật không ngờ điều tra một hồi lại có kết quả tốt như vậy!”
Hàn Uy kinh ngạc nói: “Gia chủ, ngài muốn bán tin tức về tên Sở Hưu này cho Thương Lan Kiếm Tông?
Nhưng gia chủ, Thương Lan Kiếm Tông chỉ là tông môn bên Ngụy Quận, mà ngài cũng biết quan hệ giữa Ngụy Quận và Bắc Yên chúng ta rồi đấy, cho dù có biết tin bọn họ cũng không dám gióng trống khua chiêng cho người tới bắt.”
Trương Tùng Linh cười lạnh nói: “Ai nói ta muốn bán tin tức của Sở Hưu cho Thương Lan Kiếm Tông? Trong tình báo của Phong Mãn Lâu điểm quan trọng nhất không phải Sở Hưu bị Thương Lan Kiếm Tông truy sát, mà là sau lưng hắn không có thế lực gì, ngược lại là loại chó nhà có tang đang hốt hoảng bỏ trốn!”
Hàn Uy lắc đầu, vẫn không hiểu lời Trương Tùng Linh nói là có ý gì.
Nhưng hắn biết, Sở Hưu bị lão hồ ly Trương Tùng Linh này để ý tới, vậy chắc chắn sẽ xui xẻo rồi.
Luận võ đạo, thực lực Trương Tùng Linh thậm chí không bằng con trai lớn Trương Bách Đào gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái.
Nhưng trước khi Trương Bách Đào gia nhập Ba Sơn Kiếm Phái, Trương gia có thể có cơ nghiệp lớn như vậy tại Sơn Dương Phủ tất cả đều là nhờ năng lực tính kế của Trương Tùng Linh.
Buổi tối, bên hội đấu giá đã đem chỗ hộp báu Sở Hưu đấu giá được đem đến trong Trương phủ.
Trương Bách Thần ở bên cạnh nói: “Phụ thân, chẳng phải Sở Hưu kia nói hắn có tin tức về vật trong hộp báu, chúng ta mở ra xem bên trong hộp báu này của hắn rốt cuộc có cái gì?”
Trương Tùng Linh gật đầu, hắn cũng khá hiếu kỳ, có điều đang lúc hắn định mở ra xem bên trong có bảo vật gì, hạ nhân lại thông báo Sở Hưu đã tới.
Gương mặt Trương Tùng Linh mỉm cười âm trầm, đặt hộp báu trên mặt bàn.
Một lát sau, Sở Hưu được hạ nhân Trương gia dẫn vào, có điều ngay khi bước vào trong phòng, Sở Hưu lập tức cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng.
Trước đó thái độ của Trương Tùng Linh đối với Sở Hưu còn khá khách khí, song phương đều là võ giả Tiên Thiên, tối thiểu Trương Tùng Linh không tỏ ra ngạo mạn coi Sở Hưu như vãn bối.
Kết quả giờ thấy Sở Hưu đến, Trương Tùng Linh vẫn ngồi nguyên trên ghế, không nói một câu, thậm chí không buồn nhúc nhích.
Còn Trương Bách Thần bên cạnh hắn lại đứng nhìn Sở Hưu, gương mặt đăm chiêu, còn có cảm giác như đại thù sắp được báo.
Ánh mắt Sở Hưu lộ vẻ khác lạ, thản nhiên nói: “Một tay giao tiền một tay giao hàng, Trương gia chủ, lần này coi như chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Dứt lời, Sở Hưu thấy hộp báu màu đỏ sậm trên mặt bàn, định giơ tay ra lấy.
Có điều đúng lúc này Trương Tùng Linh lại ra tay trước Sở Hưu, cầm lấy hộp báu cất vào trong lòng, hành động này khiến sắc mặt Sở Hưu lập tức trầm xuống.
“Trương gia chủ, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Trương Tùng Linh thản nhiên đáp: “Không có gì, ta chỉ định trò chuyện cùng Sở Hưu công tử chút thôi.”
“Ồ? Trò chuyện gì đây?” Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh.
Trương Tùng Linh ngồi thẳng người, trầm giọng nói: “Đương nhiên là trò chuyện xem Sở công tử ngươi bị Thương Lan Kiếm Tông trong Thất Tông Bát Phái truy nã, cảm giác ra sao?”
Sở Hưu cúi đầu, ánh mắt lập lòe sát khí, có điều lúc y ngẩng đầu lên, luồng sát khí kia đã tiêu biến vô tung.
“Tin tức của Thương Lan Kiếm Tông truyền tới nhanh như vậy à? Thậm chí người của Bắc Yên cũng biết tin của ta?”
Thấy vẻ bình tĩnh của Sở Hưu, ngược lại Trương Tùng Linh lại thấy kinh ngạc: “Ngươi không sợ?”
Sở Hưu cười lạnh nói: “Sao ta lại phải sợ? Ta đã sớm đoán được sẽ có ngày này rồi, vốn cũng đâu có định mai danh ẩn tích cả đời.
Thương Lan Kiếm Tông chỉ phát lệnh truy nã ta tại Ngụy Quận chứ không phải toàn bộ Bắc Yên, càng không phải toàn bộ giang hồ.
Giờ Trương gia chủ ngươi nói những thứ này là có ý gì? Định lấy điều đó ra uy hiếp ta ư? Ngươi nghĩ quá xa rồi đấy.
Phạm vi thế lực của Thương Lan Kiếm Tông là tại Ngụy Quận, ngươi tưởng Thương Lan Kiếm Tông sẽ xuất động quy mô lớn, gióng trống khua chiêng tiến vào Bắc Yên bắt ta chỉ vì người thân của một đệ tử hay sao?”
Trương Tùng Linh cười lạnh nói: “Thương Lan Kiếm Tông không thể gióng trống khua chiêng tới bắt ngươi, nhưng nếu ta bắt ngươi đưa tới Thương Lan Kiếm Tông, ngươi nói bọn họ thân là một trong Thất Tông Bát Phái, liệu sẽ thưởng cho ta ra sao?”
Vừa dứt lời, Trương Tùng Linh lập tức phẩy tay, vài chục võ giả tinh nhuệ của Trương gia bao vây xung quanh, trong đó có tới năm Ngưng Huyết cảnh, còn lại đều là tinh nhuệ của Trương gia.
Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc lạnh nói: “Trương gia chủ định dùng sức cướp ư? Trước đó ta rất thành tâm thành ý muốn hợp tác với Trương gia chủ mà.”
Trương Tùng Linh lắc đầu nói: “Không phải, ta không muốn động thủ, chỉ muốn Sở công tử hiểu rõ tình hình hiện giờ của ngươi mà thôi.
Thương Lan Kiếm Tông là đại phái tại Ngụy Quận, nếu không cần thiết Trương gia ta cũng không muốn liên hệ với Thương Lan Kiếm Tông chỉ vì chút lợi nhỏ. Cho nên Sở Hưu công tử, hôm nay nếu ngươi đưa chút tiền tài mua lại mạng mình, ta có thể thả ngươi đi, thậm chí chủ động che giấu tin tức của ngươi tại Sơn Dương Phủ này.”
Nói đến đây, ánh mắt Trương Tùng Linh lộ vẻ tham lam: “Sở gia diệt môn, chỉ một người duy nhất còn sống, như vậy phần lớn gia sản của Sở gia hẳn đang nằm trong tay ngươi? Giao chúng ra, tiền tài chỉ là ngoại vật, mạng, mới là của mình.”
Thật ra từ đầu Trương Tùng Linh đã không nghĩ tới chuyện bán tin tức của Sở Hưu cho Thương Lan Kiếm Tông, thậm chí hắn cũng chẳng định bắt Sở Hưu giao cho Thương Lan Kiếm Tông.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thương Lan Kiếm Tông chỉ phát lệnh truy nã Sở Hưu chứ không nói ai có tình báo của Sở Hưu hay ai bắt được Sở Hưu sẽ thưởng bao nhiêu.
Thương Lan Kiếm Tông là đại phái đệ nhất tại Ngụy Quận, đối với các thế lực võ giả trong Ngụy Quận, ai cũng phải nể mặt Thương Lan Kiếm Tông. Cho nên khi Thương Lan Kiếm Tông tuyên bố lệnh truy nã, không cần khen thưởng, thậm chí một số tông môn còn mừng thầm vì thiết lập được quan hệ với Thương Lan Kiếm Tông.
Trương gia là thế lực nhỏ ở Bắc Yên, cho dù bọn họ chủ động giao tin tức về Sở Hưu, thậm chí giao bản thân Sở Hưu ra trước mặt Thương Lan Kiếm Tông chắc cũng chẳng nhận được gì tốt. Cùng lắm là bản thân Thẩm Bạch kia đứng ra cảm ơn một chút mà thôi.
Hơn nữa Trương gia cũng không thể không biết tốt xấu đi vòi vĩnh Thương Lan Kiếm Tông, nếu vậy họ sẽ chết rất thảm.
Cho nên khi biết thân phận chân chính của Sở Hưu, Trương Tùng Linh đã quyết định hắn sẽ ép cho bằng hết những gia tài bảo vật của Sở gia trên người Sở Hưu ra cho bản thân mình!
Sở gia bị diệt môn, Sở Hưu là người duy nhất còn sống sót, những tài vật cùng tài nguyên tu luyện của Sở gia chắc chắn đều nằm trên người Sở Hưu. Những thứ này gộp chung vào tuyệt đối là một khoản thu nhập khổng lồ đối với Trương gia hiện tại.
Chỉ có điều Trương Tùng Linh không biết lúc đó Sở Hữu đã bị trọng thương, một tay phế bỏ, hơn nữa Thẩm Mặc cũng chết ở Sở gia, y đâu dám ở lâu tại Sở gia?
Sở Hưu không kịp đi tìm những tài vật tài nguyên của Sở gia, chỉ cầm theo chút bạc trên người, đây cũng là nhờ tìm kiếm trong phòng của Sở Tông Quang.
Sở Hưu ánh mắt lạnh băng đáp: “Khẩu vị của Trương gia chủ lớn thật! Không sợ mình no nứt bụng ư? Bản lãnh cướp bóc này quả thật còn hơn lũ giặc cướp.”
Trương Tùng Linh lấy ra một thanh Long Văn Cổ Kiếm rèn bằng đồng xanh, đây là binh khí trường kiếm tứ chuyển sinh từ đất Ba Thục, do chú kiếm sư Ba Thục rèn ra, cũng là quà mừng đại thọ năm mươi tuổi do con trai lớn Trương Bách Đào tặng cho hắn.
Trương Tùng Linh cầm kiếm chỉ vào Sở Hưu lạnh lùng nói: “Thất phu vô tội, mang ngọc thành tội. Nếu ngươi là một võ giả Tiên Thiên có chỗ dựa, Trương gia ta cũng chẳng dám đắc tội.
Còn nếu ngươi chỉ là một võ giả Tiên Thiên tán tu bình thường không có thứ gì tốt trên người, Trương gia ta cũng chẳng hơi đâu đi đắc tội với ngươi, có đánh nhau ngươi chết ta sống cũng chẳng lợi lộc gì.
Nhưng giờ Sở Hưu ngươi thân mang cả gia tài lớn, còn là một kẻ không nơi nương tựa bị Thương Lan Kiếm Tông truy nã, không cướp của ngươi thì cướp của ai?
Sở Hưu, ngươi tuổi còn trẻ đã lên tới Tiên Thiên cảnh, cũng rất không dễ. Đáng tiếc, trẻ tuổi nông nổi, kinh nghiệm giang hồ của ngươi quá ít, gây chuyện lớn như vậy vẫn chẳng buồn che giấu danh tính. Lần này để lão phu giúp ngươi nhớ lâu một chút!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương