Kiêm Gia Kỷ Sự
Chương 20
“Nghe nói Phụ hoàng tâm thần không yên, tuy nhi nữ vẫn còn niên thiếu, cũng nguyện vì phụ giải ưu.”
Sự tình đã không còn rối ren.
Chuyện xảy ra trên triều, cũng chẳng bao lâu đã truyền đến chỗ Cố Hoàng hậu. Cố Hoàng hậu cũng không nguyện tham dự quá nhiều vào quốc sự, thế nhưng mỗi lần Hoàng đế chạm đến chuyện của Triệu Vương đều sẽ không đáng tin, lần này nghe nói Triệu Vương muốn mượn lương, Cố Hoàng hậu càng phải cẩn trọng nhiều suy tính hơn.
Nàng cẩn thận, phái nội quan đi đi về về, lén lút nói những phản ứng của Hoàng đế cho nàng. Cố Hoàng hậu nghẹn họng mà nhìn trân trối, cơn tức giận dâng lên cuồn cuộn, khó mà kiềm chế được.
Bất cứ người Hoàng hậu nào, khi thấy Hoàng đế vẫn luôn thiên vị một phiên Vương thông minh cường thế cũng phải tức giận. Lúc này bá quan lại biết rõ Cố Hoàng hậu có xuất thân thế gia, có giáo dưỡng từ nhỏ, cũng không phải kẻ nóng nảy giận chó đánh mèo, nhưng vẫn bị sợ đến mức rụt đầu, sợ làm cá trong chậu.
Vừa đúng lúc Tương Thành và Đông cung đều đang chơi trong cung của nàng. Tương Thành đang dạy Thái tử nhận biết chữ, thấy sắc mặt hoàng hậu như vậy liền biết hoàng đế lại đang động kinh rồi. Nàng liếc mắt ra hiệu, ý bảo lúc này nội quan hãy đi ra, nội quan lại cầu còn không được, vội thi lễ, rồi lui ra ngoài.
Nhất thời cả điện chìm trong yên tĩnh, Thái tử đang cố gắng nhớ phương pháp nhận mặt chữ mà Tương Thành dạy hắn, cảm thấy đang tốt đẹp, đột nhiên lại không còn chút tiếng động nào, thì ngẩng đầu lên, kéo lấy ống tay áo Tương Thành: “A tỷ.” Hắn cũng biết nhìn sắc mặt mà hành động, thấy sắc mặt của mẫu thân và tỷ tỷ đều không được vui, mà không khỏi lo lắng.
Tương Thành cúi đầu nói với vẻ dịu dàng: “Ở đây lâu rồi, A tỷ đưa đệ về trước.”
Thái tử gật gật đầu, vô cùng nghe lời: “Được, lần sau lại học đọc chữ với A tỷ.”
Tương Thành mỉm cười, vỗ về lên lưng đệ đệ, cảm giác được thân thể nho nhỏ mềm yếu dưới tay, mà trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
Dẫn Thái tử hồi Đông cung, có thân tín của Cố Hoàng hậu đến đón Tương Thành đi qua. Mấy năm gần đây, Cố Hoàng hậu có việc gì đều thương lượng với Tương Thành.
Cố Hoàng hậu biết, không phải Hoàng đế không nghe nàng, cũng không phải Hoàng đế không nói lý lẽ, mà là bản thân hắn không muốn có người nói Triệu Vương không tốt, cho dù trong lòng hắn biết tâm tư của Triệu Vương không đơn thuần. Tương Thành cũng dần nhìn ra điều này, thật sự cảm thấy khó hiểu với tâm tư mà Phụ hoàng đang rối rắm này.
Cố Hoàng hậu cũng không gạt nàng, mà nói thẳng: “Bệ hạ dự tính cho mượn lương rồi.”
Tương Thành nhíu mày: “Chỉ sợ hậu họa vô cùng.”
“Tạ Hồi nói lý để bảo hộ quyền lợi của hắn mà hắn không nghe, Hạ Vũ nói lời thẳng thắn hắn lại bịt tai, hận không thể đưa hết quốc khố cho Triệu Vương.” Lòng Cố Hoàng hậu tràn ngập oán hận, người phu quân này của nàng, người phụ thân của Đại nương và Đại lang này, có mà xem như không có còn tốt hơn.
Tương Thành lặng im, thấy vẻ mặt Cố Hoàng hậu tràn đầy thất vọng và mỏi mệt, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói: “Việc này, nếu A nương bác bỏ, A cha hẳn sẽ oán người không dung được Triệu Vương thúc, không bằng để nhi nữ đến nói.”
Cố Hoàng hậu giữ nàng lại: “Oán ta thì có sao? Sao ta lại nhẫn tâm để nữ nhi của ta bị phụ thân ghét bỏ chứ? Nghĩ cách xuống tay từ nơi khác đi.” Lời những thần tử trung thành nói Hoàng đế cũng không nghe vào, Cố Hoàng hậu đã có tính toán sẽ xuống tay ở nơi khác, tỷ như chờ bọn họ áp lương đi thì gặp phải sơn phỉ hung tàn hoặc gì đó… Cũng không phải cao minh gì, nhưng bất luận thế nào nàng cũng không nỡ để nữ nhi đi chọc cho Hoàng đế không vui. Mặc dù trong mắt nàng Hoàng đế không có chỗ nào đúng, nhưng dù sao cũng là phụ thân của Tương Thành và Thái tử.
Tương Thành phủ lên tay nàng, vẫn kiên trì: “Nhi nữ sẽ chú ý lời nói. A cha là thân phụ của nhi nữ, sao có thể chán ghét chứ?” Đến bào đệ Hoàng đế còn mềm lòng đến vậy, thì đến nữ nhi là cốt nhục thân cận thì thế nào? Tương Thành cũng không quá lo lắng.
Cố hậu không khuyên được nàng, chỉ đành phái tâm phúc theo nàng đi qua đó, nghĩ rằng nếu Hoàng đế tức giận, sẽ cướp nữ nhỉ về trước.
Tương Thành đi đến cung Chiêu Dương, cũng không lấn át ép hỏi, mà ngược lại lại rất săn sóc: “Nghe nói Phụ hoàng tâm thần không yên, mặc dù nhi nữ còn niên thiếu, nhưng nguyện phân ưu vì phụ hoàng.”
Vốn Hoàng đế tự cảm thấy bản thân đã làm chuyện có lỗi với tỷ đệ Tương Thành và Thái tử, thấy Tương Thành hiểu chuyện như thế, càng thêm không khỏi xấu hổ, thế nhưng hắn lại vẫn khó mà quên được khi Khương Thái hậu lâm chung đã nắm lấy tay huynh đệ bọn hắn, ngàn căn vạn dặn muốn hắn phải chăm lo cho Triệu Vương, mà Triệu Vương đối với hắn, chưa bao giờ không cung kính. Thuở nhỏ bọn hắn cùng ăn cùng ở, một chén nước cũng chia làm hai, loại tình cảm thủ túc thâm hậu như thế, chẳng lẽ thật sự phải cầm giáo giáp mặt nhau sao?
Ánh mắt Hoàng đế nhu hòa, nhìn Tương Thành nói: “Con dạy Đại lang học chữ sao?”
Tương Thành gật đầu: “Vâng.”
Khóe môi Hoàng đế hiện lên nếp nhăn khi cười: “Khi Triệu Vương thúc của con còn bé, cũng là do ta dạy hắn biết chữ.”
Tương Thành hơi cong cong môi: “Nhi nữ chỉ thầm ao ước Phụ hoàng và Triệu Vương thúc tình thủ túc thâm sâu.”
Hoàng đế vẫy vẫy tay, thở dài: “Rất nhiều người cũng không muốn ta hậu đãi cho Triệu Vương như thế đâu. Bọn họ nào biết rằng, ta khó có thể buông bỏ tâm của mình.” Hắn hậu đãi Triệu Vương, Triệu Vương cũng cung kính với hắn, như vậy không tốt sao? Hắn cũng biết rồi sẽ có một ngày hắn sẽ phải đối diện với nó, nhưng hắn hi vọng khi hắn còn sống sẽ không có ngày ấy.
Tương Thành nhìn hoàng đế thổn thức cảm khái, đột nhiên lại nói: “A cha biết Triệu Vương thúc muốn nhiều lương thực vậy là dùng cho quân binh, sao không đổi sang thứ khác?”
Hoàng đế ngẩn ra, mỉm cười: “Chỉ mấy xe lương thực, chẳng lẽ có thể giá trị bằng thiên binh vạn mã?”
“Đến mấy xe lương thực cũng không giúp cho Triệu Vương thúc đạt được ước nguyện, chỉ là đạt được phấn khởi nhất thời, Phụ hoàng cần gì phải cho hắn, chẳng phải sẽ tốt hơn khi đưa chúng cho những dân chúng bị tai họa đến tính mạng sao?”
Hoàng đế không nói nên lời: “Ta… Ta vốn… Vốn là muốn Thái tử…”
“Sơ tâm của Phụ hoàng không thay đổi, vì sao ngôn hành lại trái ngược như vậy?” Dù cho Tương Thành đang chất vấn, cũng chỉ dùng giọng điệu chậm rãi, để Hoàng đế không cảm thấy bị lấn át, “Phụ hoàng hẳn là hy vọng Triệu Vương thúc ở đất phong làm tốt chức danh phiên Vương của mình, cả đời tôn quý vô ưu. Thì sao lại cho hắn lương thực? Khiến hắn cho rằng càng đạt được nhiều thứ mà càng có thêm tâm nghịch loạn?” Không cho hắn thứ gì hết, để hắn cảm thấy bản thân không thể thành công mà buông bỏ không phải tốt hơn sao?
Hoàng đế đã nguyện nhớ mãi về Triệu Vương, Tương Thành liền bắt đầu nói từ chỗ Triệu Vương, chí ít, tâm Hoàng đế muốn Thái tử kế vị vẫn chưa từng dao động. Hoàng đế không nghĩ đến điều này, hắn chỉ nghĩ Triệu vương muốn lấy lương thực tất sẽ dùng cho quân, mặc dù Triệu Vương chưa bao giờ chính miệng nói có tâm làm phản, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được. Hoàng đế thầm nghĩ thỏa mãn thứ Triệu Vương xin, rồi sau đó sẽ tăng mạnh quân dự bị ở kinh sư, lấy điều này làm đối ứng. Mâu thuẫn như thế làm người ta giận đến sôi máu, Hoàng đế lại không chút nóng vội.
“Yêu thương không đúng chính là hại.” Tương Thành quan sát sắc mặt Hoàng đế, lại nói.
Hoàng đế cảm thấy lời này thật chói tai, hắn nhìn về phía Tương Thành, ánh mắt không còn nhu hòa nữa, chỉ thản nhiên mà nói: “Chuyện quốc sự, con đừng vội nhiều lời.”
“Phụ hoàng hy sinh lợi ích mà lấy nghĩa thân đệ đãi Vương thúc, tức là gia sự.”
Hoàng đế bị phản bác, ánh mắt càng thêm lạnh: “Vậy theo con ta nên làm thế nào?”
Tương Thành chỉ thản nhiên nói: “Bỏ cây lấy ngọn, bỏ gần lấy xa, đó không phải là đường nên đi.” Ngài đã không muốn kết quả, thì đi vòng một đường lớn như vậy làm gì, đi thẳng một đường không bớt việc hơn sao, “Tuổi Đại lang còn nhỏ, chưa thể ghi nhớ điều gì, lúc này Triệu Vương tắt tâm, lại không nhắc đến ngôi vị Hoàng đế, sau khi Đại lang thành niên, tất sẽ không truy cứu.” Triệu Vương có thể buông bỏ được không? Tất nhiên là không, chỉ là nói cho qua mà thôi.
“Giống như Phụ hoàng hôm nay vậy, cho hắn lương cho hắn sắt, cho hắn cái này cho hắn cái kia, tích tiểu thành đại, góp gió thành bão, sau này thực lực của Triệu Vương hùng hậu tắc tâm sẽ dâng cao, ngày sau sẽ dưỡng thành đại họa, nhỏ thì Đại lang lâm nạn, lớn thì muôn dân gặp họa. Vì Triệu Vương, vì Đại lang, vì muôn dân, Phụ hoàng tất phải quyết đoán.”
Hoàng đế hơi thất thần nhìn Tương Thành, hắn không thích nghe triều thần nói Triệu Vương xằng bậy, vì thế mặc dù hắn có những quần thần ngay thẳng như Tạ Hồi cũng chưa từng có cơ hội nói những thứ này với hắn, từ trước đến nay hắn chỉ toàn nghe Triệu Vương không tốt, gây họa đến Đông cung, hoặc là đám người Liên thị Mạch thị nói Triệu Vương hiếu thuận thiện nhân, điều đó cũng không tốt cho Triệu Vương. Hắn không khỏi nghĩ về những lời Tương Thành nói, nếu như hiện tại thế lực Triệu Vương mỏng, thì dám lấy gì có tâm làm phản, nếu không có tâm làm phản, tắc có thể sống yên ổn hai nơi với Đông cung.
“Nhưng, bây giờ Triệu Vương đã,…” Hoàng đế ngập ngừng.
“Mất bò mới lo làm chuồng, thì cũng đã trễ rồi.” Tương Thành biết đã thuyết phục được Hoàng đế, trong lòng cũng hơi thả lỏng, sau đó lại nói: “Nhi nữ không hiểu triều chính, chi bằng Phụ hoàng hãy mời Tể tướng thương nghị.”
“Vì sao lại là Tể tướng?”
“Tể tướng công bằng.”
Có đúng là công bằng không? Hoàng đế nhìn về phía Tương Thành, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác vô lực và chua chát, đến nữ nhi của hắn cũng sẽ tính kế. Hắn hất tay: “Con quay về đi, ta triệu Tể tướng vào nghị sự.”
Tương Thành theo lời mà lui xuống.
Ngoài điện, Trường Ân quan sát toàn bộ quá trình, biết Hoàng đế đã dao động, phần lương này hơn phân nửa đã mượn bất thành. Hắn phụng chiếu triệu Lâm Truy Hầu, sau khi không một chút đắn đo thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện xong, trong lòng tương đối mất tự nhiên. Trước kia hắn là một tên thái giám tốt, vô cùng chính trực, không dễ dàng gì sẽ bán đứng cơ mật đâu.
Thôi, làm nhiều thành quen vậy, thiếu Bách lang ân tình lớn, tất phải đáp ân. Trường Ân cam chịu mà thầm nghĩ trong lòng.
Bách Nhiễm làm gì cũng không lừa gạt Lâm Truy Hầu, bởi thế Lâm Truy Hầu biết chuyện nàng mua chuộc Trường Ân. Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, để lão dùng trước.
Đến cung Chiêu Dương, Hoàng đế trực tiếp lên tiếng hỏi: “Khanh xem nên cho mượn lương, hay không cho mượn thì tốt hơn.”
Lâm Truy Hầu rất thiếu đạo đức, cố ý thử lòng Hoàng đế, muốn phối hợp với Tương Thành Công chúa, lão cung kính nói: “Đây là gia sự của bệ hạ.”
Nhất thời Hoàng đế liền đen mặt, cả đám đều oán hắn xử lý quốc sự như gia sự, hẳn là đã không hài lòng rất lâu rồi nhỉ. Ngay cả hắn cũng bất mãn, huống chi là Triệu Vương! Chờ khi hắn không còn nữa, Triệu Vương phải làm sao bây giờ! Hoàng đế lại bắt đầu đau lòng cho đệ đệ rồi.
Hoàng đế đen mặt nói tiếp: “Ngươi còn làm trò nữa sao? Đây là quốc gia đại sự.”
Lâm Truy Hầu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Bệ hạ có quyết định gì? Thần tất sẽ tự mình thi hành.” Sau khi châm chọc Hoàng đế đảo loạn quốc sự và gia sự, lão lại bắt đầu châm chọc Hoàng đế khi có chuyện liên quan đến Triệu Vương đều luôn độc đoán, không công bằng, không xem trọng đại thần.
Quả thực Hoàng đế muốn tức chết rồi. Trước thì bị Công chúa nhìn như là mềm yếu kỳ thực là đang nghiêm khắc mắng hắn một trận, nói đến làm lòng hắn đầy áy náy, mà tìm đến Tể tướng, thì lại bị lão châm chọc, không phải là Tương Thành và Bách Tán có thỏa thuận gì rồi đó chứ!
Nếu có thì thật sự tức chết hắn rồi, Hoàng đế vẫn không thể không nén giận, kiềm chế mà nói: “Trẫm muốn nghe ý kiến của khanh.”
Thấy châm chọc cũng đã đủ rồi, Lâm Truy Hầu quyết định nói chuyện đàng hoàng, Hoàng đế cũng có tôn nghiêm, lão cũng không thể quá mức xem tôn nghiêm của Hoàng đế không ra gì.
Tương Thành Điện hạ đã mở ra được cục diện tốt, Lâm Truy Hầu không thể không nhân cơ hội mà đẩy một cái, nếu không sau này truyền ra ngoài, Tạ lão đầu nhất định sẽ mắng lão, Mẫn lão nhân cũng sẽ lạnh lùng nhìn hắn. Mẫn thị trọng pháp, dù chưa tỏ thái độ, nhưng kỳ thực đã cho thấy rõ ủng hộ Thái tử tượng trưng cho sự chính thống.
Việc này hẳn là giao cho A Nhiễm vậy, cũng để xem năng lực ứng biến của nàng. Lâm Truy Hầu tương đối tiếc hận nếu để lỡ cơ hội tốt thế này cho tôn nhi lão rèn luyện.
“Kiến nghị của thần là, không cho mượn. Lương thực không có nhiều, nhưng nạn dân thì rất nhiều.” Lâm Truy Hầu làm ra trạng thái ưu quốc ưu dân. Lão là đại thần tốt, không kéo bè kéo phái.
Không có ngôn từ công kích Triệu Vương, lòng Hoàng đế thoáng thư thái một chút.
- ----------
Sự tình đã không còn rối ren.
Chuyện xảy ra trên triều, cũng chẳng bao lâu đã truyền đến chỗ Cố Hoàng hậu. Cố Hoàng hậu cũng không nguyện tham dự quá nhiều vào quốc sự, thế nhưng mỗi lần Hoàng đế chạm đến chuyện của Triệu Vương đều sẽ không đáng tin, lần này nghe nói Triệu Vương muốn mượn lương, Cố Hoàng hậu càng phải cẩn trọng nhiều suy tính hơn.
Nàng cẩn thận, phái nội quan đi đi về về, lén lút nói những phản ứng của Hoàng đế cho nàng. Cố Hoàng hậu nghẹn họng mà nhìn trân trối, cơn tức giận dâng lên cuồn cuộn, khó mà kiềm chế được.
Bất cứ người Hoàng hậu nào, khi thấy Hoàng đế vẫn luôn thiên vị một phiên Vương thông minh cường thế cũng phải tức giận. Lúc này bá quan lại biết rõ Cố Hoàng hậu có xuất thân thế gia, có giáo dưỡng từ nhỏ, cũng không phải kẻ nóng nảy giận chó đánh mèo, nhưng vẫn bị sợ đến mức rụt đầu, sợ làm cá trong chậu.
Vừa đúng lúc Tương Thành và Đông cung đều đang chơi trong cung của nàng. Tương Thành đang dạy Thái tử nhận biết chữ, thấy sắc mặt hoàng hậu như vậy liền biết hoàng đế lại đang động kinh rồi. Nàng liếc mắt ra hiệu, ý bảo lúc này nội quan hãy đi ra, nội quan lại cầu còn không được, vội thi lễ, rồi lui ra ngoài.
Nhất thời cả điện chìm trong yên tĩnh, Thái tử đang cố gắng nhớ phương pháp nhận mặt chữ mà Tương Thành dạy hắn, cảm thấy đang tốt đẹp, đột nhiên lại không còn chút tiếng động nào, thì ngẩng đầu lên, kéo lấy ống tay áo Tương Thành: “A tỷ.” Hắn cũng biết nhìn sắc mặt mà hành động, thấy sắc mặt của mẫu thân và tỷ tỷ đều không được vui, mà không khỏi lo lắng.
Tương Thành cúi đầu nói với vẻ dịu dàng: “Ở đây lâu rồi, A tỷ đưa đệ về trước.”
Thái tử gật gật đầu, vô cùng nghe lời: “Được, lần sau lại học đọc chữ với A tỷ.”
Tương Thành mỉm cười, vỗ về lên lưng đệ đệ, cảm giác được thân thể nho nhỏ mềm yếu dưới tay, mà trong lòng dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
Dẫn Thái tử hồi Đông cung, có thân tín của Cố Hoàng hậu đến đón Tương Thành đi qua. Mấy năm gần đây, Cố Hoàng hậu có việc gì đều thương lượng với Tương Thành.
Cố Hoàng hậu biết, không phải Hoàng đế không nghe nàng, cũng không phải Hoàng đế không nói lý lẽ, mà là bản thân hắn không muốn có người nói Triệu Vương không tốt, cho dù trong lòng hắn biết tâm tư của Triệu Vương không đơn thuần. Tương Thành cũng dần nhìn ra điều này, thật sự cảm thấy khó hiểu với tâm tư mà Phụ hoàng đang rối rắm này.
Cố Hoàng hậu cũng không gạt nàng, mà nói thẳng: “Bệ hạ dự tính cho mượn lương rồi.”
Tương Thành nhíu mày: “Chỉ sợ hậu họa vô cùng.”
“Tạ Hồi nói lý để bảo hộ quyền lợi của hắn mà hắn không nghe, Hạ Vũ nói lời thẳng thắn hắn lại bịt tai, hận không thể đưa hết quốc khố cho Triệu Vương.” Lòng Cố Hoàng hậu tràn ngập oán hận, người phu quân này của nàng, người phụ thân của Đại nương và Đại lang này, có mà xem như không có còn tốt hơn.
Tương Thành lặng im, thấy vẻ mặt Cố Hoàng hậu tràn đầy thất vọng và mỏi mệt, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói: “Việc này, nếu A nương bác bỏ, A cha hẳn sẽ oán người không dung được Triệu Vương thúc, không bằng để nhi nữ đến nói.”
Cố Hoàng hậu giữ nàng lại: “Oán ta thì có sao? Sao ta lại nhẫn tâm để nữ nhi của ta bị phụ thân ghét bỏ chứ? Nghĩ cách xuống tay từ nơi khác đi.” Lời những thần tử trung thành nói Hoàng đế cũng không nghe vào, Cố Hoàng hậu đã có tính toán sẽ xuống tay ở nơi khác, tỷ như chờ bọn họ áp lương đi thì gặp phải sơn phỉ hung tàn hoặc gì đó… Cũng không phải cao minh gì, nhưng bất luận thế nào nàng cũng không nỡ để nữ nhi đi chọc cho Hoàng đế không vui. Mặc dù trong mắt nàng Hoàng đế không có chỗ nào đúng, nhưng dù sao cũng là phụ thân của Tương Thành và Thái tử.
Tương Thành phủ lên tay nàng, vẫn kiên trì: “Nhi nữ sẽ chú ý lời nói. A cha là thân phụ của nhi nữ, sao có thể chán ghét chứ?” Đến bào đệ Hoàng đế còn mềm lòng đến vậy, thì đến nữ nhi là cốt nhục thân cận thì thế nào? Tương Thành cũng không quá lo lắng.
Cố hậu không khuyên được nàng, chỉ đành phái tâm phúc theo nàng đi qua đó, nghĩ rằng nếu Hoàng đế tức giận, sẽ cướp nữ nhỉ về trước.
Tương Thành đi đến cung Chiêu Dương, cũng không lấn át ép hỏi, mà ngược lại lại rất săn sóc: “Nghe nói Phụ hoàng tâm thần không yên, mặc dù nhi nữ còn niên thiếu, nhưng nguyện phân ưu vì phụ hoàng.”
Vốn Hoàng đế tự cảm thấy bản thân đã làm chuyện có lỗi với tỷ đệ Tương Thành và Thái tử, thấy Tương Thành hiểu chuyện như thế, càng thêm không khỏi xấu hổ, thế nhưng hắn lại vẫn khó mà quên được khi Khương Thái hậu lâm chung đã nắm lấy tay huynh đệ bọn hắn, ngàn căn vạn dặn muốn hắn phải chăm lo cho Triệu Vương, mà Triệu Vương đối với hắn, chưa bao giờ không cung kính. Thuở nhỏ bọn hắn cùng ăn cùng ở, một chén nước cũng chia làm hai, loại tình cảm thủ túc thâm hậu như thế, chẳng lẽ thật sự phải cầm giáo giáp mặt nhau sao?
Ánh mắt Hoàng đế nhu hòa, nhìn Tương Thành nói: “Con dạy Đại lang học chữ sao?”
Tương Thành gật đầu: “Vâng.”
Khóe môi Hoàng đế hiện lên nếp nhăn khi cười: “Khi Triệu Vương thúc của con còn bé, cũng là do ta dạy hắn biết chữ.”
Tương Thành hơi cong cong môi: “Nhi nữ chỉ thầm ao ước Phụ hoàng và Triệu Vương thúc tình thủ túc thâm sâu.”
Hoàng đế vẫy vẫy tay, thở dài: “Rất nhiều người cũng không muốn ta hậu đãi cho Triệu Vương như thế đâu. Bọn họ nào biết rằng, ta khó có thể buông bỏ tâm của mình.” Hắn hậu đãi Triệu Vương, Triệu Vương cũng cung kính với hắn, như vậy không tốt sao? Hắn cũng biết rồi sẽ có một ngày hắn sẽ phải đối diện với nó, nhưng hắn hi vọng khi hắn còn sống sẽ không có ngày ấy.
Tương Thành nhìn hoàng đế thổn thức cảm khái, đột nhiên lại nói: “A cha biết Triệu Vương thúc muốn nhiều lương thực vậy là dùng cho quân binh, sao không đổi sang thứ khác?”
Hoàng đế ngẩn ra, mỉm cười: “Chỉ mấy xe lương thực, chẳng lẽ có thể giá trị bằng thiên binh vạn mã?”
“Đến mấy xe lương thực cũng không giúp cho Triệu Vương thúc đạt được ước nguyện, chỉ là đạt được phấn khởi nhất thời, Phụ hoàng cần gì phải cho hắn, chẳng phải sẽ tốt hơn khi đưa chúng cho những dân chúng bị tai họa đến tính mạng sao?”
Hoàng đế không nói nên lời: “Ta… Ta vốn… Vốn là muốn Thái tử…”
“Sơ tâm của Phụ hoàng không thay đổi, vì sao ngôn hành lại trái ngược như vậy?” Dù cho Tương Thành đang chất vấn, cũng chỉ dùng giọng điệu chậm rãi, để Hoàng đế không cảm thấy bị lấn át, “Phụ hoàng hẳn là hy vọng Triệu Vương thúc ở đất phong làm tốt chức danh phiên Vương của mình, cả đời tôn quý vô ưu. Thì sao lại cho hắn lương thực? Khiến hắn cho rằng càng đạt được nhiều thứ mà càng có thêm tâm nghịch loạn?” Không cho hắn thứ gì hết, để hắn cảm thấy bản thân không thể thành công mà buông bỏ không phải tốt hơn sao?
Hoàng đế đã nguyện nhớ mãi về Triệu Vương, Tương Thành liền bắt đầu nói từ chỗ Triệu Vương, chí ít, tâm Hoàng đế muốn Thái tử kế vị vẫn chưa từng dao động. Hoàng đế không nghĩ đến điều này, hắn chỉ nghĩ Triệu vương muốn lấy lương thực tất sẽ dùng cho quân, mặc dù Triệu Vương chưa bao giờ chính miệng nói có tâm làm phản, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được. Hoàng đế thầm nghĩ thỏa mãn thứ Triệu Vương xin, rồi sau đó sẽ tăng mạnh quân dự bị ở kinh sư, lấy điều này làm đối ứng. Mâu thuẫn như thế làm người ta giận đến sôi máu, Hoàng đế lại không chút nóng vội.
“Yêu thương không đúng chính là hại.” Tương Thành quan sát sắc mặt Hoàng đế, lại nói.
Hoàng đế cảm thấy lời này thật chói tai, hắn nhìn về phía Tương Thành, ánh mắt không còn nhu hòa nữa, chỉ thản nhiên mà nói: “Chuyện quốc sự, con đừng vội nhiều lời.”
“Phụ hoàng hy sinh lợi ích mà lấy nghĩa thân đệ đãi Vương thúc, tức là gia sự.”
Hoàng đế bị phản bác, ánh mắt càng thêm lạnh: “Vậy theo con ta nên làm thế nào?”
Tương Thành chỉ thản nhiên nói: “Bỏ cây lấy ngọn, bỏ gần lấy xa, đó không phải là đường nên đi.” Ngài đã không muốn kết quả, thì đi vòng một đường lớn như vậy làm gì, đi thẳng một đường không bớt việc hơn sao, “Tuổi Đại lang còn nhỏ, chưa thể ghi nhớ điều gì, lúc này Triệu Vương tắt tâm, lại không nhắc đến ngôi vị Hoàng đế, sau khi Đại lang thành niên, tất sẽ không truy cứu.” Triệu Vương có thể buông bỏ được không? Tất nhiên là không, chỉ là nói cho qua mà thôi.
“Giống như Phụ hoàng hôm nay vậy, cho hắn lương cho hắn sắt, cho hắn cái này cho hắn cái kia, tích tiểu thành đại, góp gió thành bão, sau này thực lực của Triệu Vương hùng hậu tắc tâm sẽ dâng cao, ngày sau sẽ dưỡng thành đại họa, nhỏ thì Đại lang lâm nạn, lớn thì muôn dân gặp họa. Vì Triệu Vương, vì Đại lang, vì muôn dân, Phụ hoàng tất phải quyết đoán.”
Hoàng đế hơi thất thần nhìn Tương Thành, hắn không thích nghe triều thần nói Triệu Vương xằng bậy, vì thế mặc dù hắn có những quần thần ngay thẳng như Tạ Hồi cũng chưa từng có cơ hội nói những thứ này với hắn, từ trước đến nay hắn chỉ toàn nghe Triệu Vương không tốt, gây họa đến Đông cung, hoặc là đám người Liên thị Mạch thị nói Triệu Vương hiếu thuận thiện nhân, điều đó cũng không tốt cho Triệu Vương. Hắn không khỏi nghĩ về những lời Tương Thành nói, nếu như hiện tại thế lực Triệu Vương mỏng, thì dám lấy gì có tâm làm phản, nếu không có tâm làm phản, tắc có thể sống yên ổn hai nơi với Đông cung.
“Nhưng, bây giờ Triệu Vương đã,…” Hoàng đế ngập ngừng.
“Mất bò mới lo làm chuồng, thì cũng đã trễ rồi.” Tương Thành biết đã thuyết phục được Hoàng đế, trong lòng cũng hơi thả lỏng, sau đó lại nói: “Nhi nữ không hiểu triều chính, chi bằng Phụ hoàng hãy mời Tể tướng thương nghị.”
“Vì sao lại là Tể tướng?”
“Tể tướng công bằng.”
Có đúng là công bằng không? Hoàng đế nhìn về phía Tương Thành, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác vô lực và chua chát, đến nữ nhi của hắn cũng sẽ tính kế. Hắn hất tay: “Con quay về đi, ta triệu Tể tướng vào nghị sự.”
Tương Thành theo lời mà lui xuống.
Ngoài điện, Trường Ân quan sát toàn bộ quá trình, biết Hoàng đế đã dao động, phần lương này hơn phân nửa đã mượn bất thành. Hắn phụng chiếu triệu Lâm Truy Hầu, sau khi không một chút đắn đo thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện xong, trong lòng tương đối mất tự nhiên. Trước kia hắn là một tên thái giám tốt, vô cùng chính trực, không dễ dàng gì sẽ bán đứng cơ mật đâu.
Thôi, làm nhiều thành quen vậy, thiếu Bách lang ân tình lớn, tất phải đáp ân. Trường Ân cam chịu mà thầm nghĩ trong lòng.
Bách Nhiễm làm gì cũng không lừa gạt Lâm Truy Hầu, bởi thế Lâm Truy Hầu biết chuyện nàng mua chuộc Trường Ân. Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, để lão dùng trước.
Đến cung Chiêu Dương, Hoàng đế trực tiếp lên tiếng hỏi: “Khanh xem nên cho mượn lương, hay không cho mượn thì tốt hơn.”
Lâm Truy Hầu rất thiếu đạo đức, cố ý thử lòng Hoàng đế, muốn phối hợp với Tương Thành Công chúa, lão cung kính nói: “Đây là gia sự của bệ hạ.”
Nhất thời Hoàng đế liền đen mặt, cả đám đều oán hắn xử lý quốc sự như gia sự, hẳn là đã không hài lòng rất lâu rồi nhỉ. Ngay cả hắn cũng bất mãn, huống chi là Triệu Vương! Chờ khi hắn không còn nữa, Triệu Vương phải làm sao bây giờ! Hoàng đế lại bắt đầu đau lòng cho đệ đệ rồi.
Hoàng đế đen mặt nói tiếp: “Ngươi còn làm trò nữa sao? Đây là quốc gia đại sự.”
Lâm Truy Hầu ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Bệ hạ có quyết định gì? Thần tất sẽ tự mình thi hành.” Sau khi châm chọc Hoàng đế đảo loạn quốc sự và gia sự, lão lại bắt đầu châm chọc Hoàng đế khi có chuyện liên quan đến Triệu Vương đều luôn độc đoán, không công bằng, không xem trọng đại thần.
Quả thực Hoàng đế muốn tức chết rồi. Trước thì bị Công chúa nhìn như là mềm yếu kỳ thực là đang nghiêm khắc mắng hắn một trận, nói đến làm lòng hắn đầy áy náy, mà tìm đến Tể tướng, thì lại bị lão châm chọc, không phải là Tương Thành và Bách Tán có thỏa thuận gì rồi đó chứ!
Nếu có thì thật sự tức chết hắn rồi, Hoàng đế vẫn không thể không nén giận, kiềm chế mà nói: “Trẫm muốn nghe ý kiến của khanh.”
Thấy châm chọc cũng đã đủ rồi, Lâm Truy Hầu quyết định nói chuyện đàng hoàng, Hoàng đế cũng có tôn nghiêm, lão cũng không thể quá mức xem tôn nghiêm của Hoàng đế không ra gì.
Tương Thành Điện hạ đã mở ra được cục diện tốt, Lâm Truy Hầu không thể không nhân cơ hội mà đẩy một cái, nếu không sau này truyền ra ngoài, Tạ lão đầu nhất định sẽ mắng lão, Mẫn lão nhân cũng sẽ lạnh lùng nhìn hắn. Mẫn thị trọng pháp, dù chưa tỏ thái độ, nhưng kỳ thực đã cho thấy rõ ủng hộ Thái tử tượng trưng cho sự chính thống.
Việc này hẳn là giao cho A Nhiễm vậy, cũng để xem năng lực ứng biến của nàng. Lâm Truy Hầu tương đối tiếc hận nếu để lỡ cơ hội tốt thế này cho tôn nhi lão rèn luyện.
“Kiến nghị của thần là, không cho mượn. Lương thực không có nhiều, nhưng nạn dân thì rất nhiều.” Lâm Truy Hầu làm ra trạng thái ưu quốc ưu dân. Lão là đại thần tốt, không kéo bè kéo phái.
Không có ngôn từ công kích Triệu Vương, lòng Hoàng đế thoáng thư thái một chút.
- ----------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương