Kiều Nam

Chương 17



Lại sau đó nữa, mọi người đều biết tin Cẩm Kiều mang thai trước khi cưới. Người thì cười cợt chế giễu, người thì thấy đó là chuyện đương nhiên, dù sao Cẩm Kiều qua lại với Giản Húc rất nhiều lần, đi sớm về khuya từ nhà Giản Húc. Ai nấy có mắt đều nhìn thấy rõ ràng.

Chuyện này rất ồn ào, ai nấy ở trong thôn đều đem ra làm trò đùa.

Cẩm Tiêu biết được, lòng như chết lặng. Cậu rất muốn chạy đến chất vấn Giản Húc cho ra lẽ, nhưng suy đi nghĩ lại, cậu không có quyền đó. Vả lại, cậu là cái gì của Giản Húc kia chứ?

Mỗi đêm, Cẩm Tiêu đều lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, im lặng rơi nước mắt.

Những ngày giả làm Cẩm Kiều, cậu rất hạnh phúc rất thoải mái khi ở bên Giản Húc. Cái cảm giác được nâng niu, được cưng chiều yêu thích mà cậu chưa bao lần dám mơ đến, nhưng... Giản Húc đã làm được cho cậu.

Mặc dù những điều đó đều do cậu 'trộm được'.

Không phải quang minh chính đại, mà là lén lút.

Giản Húc không biết người hắn vẫn luôn ôm ấp, âu yếm và hôn môi không phải là Cẩm Kiều mà là Cẩm Tiêu cậu.

Lắm lúc, cậu rất muốn nói sự thật cho Giản Húc biết, người hắn vẫn coi là Cẩm Kiều thật ra là cậu, là Cẩm Tiêu.

Nhưng tỉnh táo lại, cậu không dám.

Không nói đến việc cậu dám che giấu giúp Cẩm Kiều qua mắt Giản Húc giúp Cẩm Kiều ăn chơi ngoài thị trấn. Việc cậu là nam còn giả danh con gái ôm hôn một người đàn ông như Giản Húc, nếu để hắn biết được chắc chắn sẽ to chuyện.

Đồng tính luyến ái, ai nghe đến đều khinh thường, buồn nôn, ghê tởm.

Nếu có bị phát hiện, Giản Húc tức giận cũng được, đánh đập hay mắng chửi cậu cũng chẳng sao, chỉ mong hắn... Đừng ghê tởm cậu, đừng hận cậu.

Cẩm Tiêu vùi đầu lên vòng tay mình, bả vai gầy gò rung lên từng đợt, tiếng nức nở đầy kiềm chế khẽ vang lên.

Cậu sai rồi, đáng lẽ cậu không nên đồng ý giả làm Cẩm Kiều, nếu cậu không giả vờ có lẽ cậu sẽ không động lòng.

Cẩm Kiều mang thai, toàn thôn đều nhốn nháo bàn tán.



Trước khi cưới mà mang thai là chuyện hư hỏng, không ra thể thống, không hợp lẽ.

Ai cũng mỉa mai chế giễu Cẩm Kiều và Giản Húc.

Mẹ Cẩm chống nạnh lớn tiếng cãi rằng, con gái bà ta mang thai thì làm sao? Không phải chỉ khác nhau mỗi câu trước và sau thôi à? Đằng nào Giản Húc cũng cưới Cẩm Kiều thôi.

Mà Giản Húc, nghe câu chuyện cưới gả và mang thai này từ thôn dân, vừa hoang mang vừa khó hiểu.

Ngày ngày nghe các bác các thím chỉ trỏ như có như không chửi rủa và chế giễu, hắn đều kiềm chế tâm tình ác liệt đang sôi sục trong lòng.

Mà điều đáng lo ngại hơn, hắn sợ ai kia đau lòng.

"Mọi người chỉ nghe nhà bên kia nói liền tin à? Tôi với cô Cẩm Kiều không có ý gì cả. Cưới gả gì đó tôi chưa bao giờ nói qua, còn vụ mang thai gì đó, nó không liên quan gì đến tôi hết."

Giản Húc lạnh lùng phản bác.

Nhưng dù hắn nói thế nào, cũng chẳng ai tin, hắn vừa lên tiếng mọi chuyện càng đi quá xa, như bỏ thêm dầu vào lửa.

"Này nhá, là đàn ông dám làm thì dám chịu. Giờ ai cũng biết rồi còn chối làm gì? Có đáng làm mặt đàn ông không?"

"Ăn xong không quên chùi mép, chậc chậc, loại đàn ông như Giản Húc, hừ, tôi khinh."

"Biết người ta mang thai liền chối bỏ trách nhiệm, đúng là đê tiện."

Đám thôn dân cưỡng ép lôi kéo Giản Húc đến nhà họ Cẩm, vừa mắng chửi thậm tệ vừa động tay động chân.

Giản Húc tức phát điên song vẻ ngoài chỉ hiện ra sự lạnh lẽo, bởi hắn biết hắn phải bình tĩnh và không nên động thủ, chỉ là luôn miệng nói chuyện của Cẩm Kiều không liên quan gì đến hắn.

Chuyện này quá mức ồn ào, ai nấy đều tụ lại thốt ra những câu chửi mắng thậm tệ.

Giản Húc nắm chặt tay, đôi mắt sắc bén như muốn phát ra tia lửa, thấy Cẩm Kiều được mọi người bảo vệ vây quanh, hắn lạnh giọng hỏi:

"Cẩm Kiều, chuyện mang thai này là có ý gì? Bây giờ mong cô làm rõ sự tình."



Hắn nể tình chuyện cô từng là bạn gái hắn, nên mới không nói những câu nặng lời.

Cẩm Kiều hoảng sợ nhìn hắn, khóc lóc thút thít, "Anh, em xin lỗi. Đáng lẽ em không nên để lộ chuyện mang thai ngoài ý muốn của chúng ta." Cô khổ sở lau nước mắt, "Nếu em biết giữ mồm giữ miệng, có lẽ mọi chuyện không ra nông nỗi này. Em xin lỗi, anh đừng giận em, em không cố ý đâu mà."

Thôn dân đang bu quanh đồng thành ồ lên. Thấy Cẩm Kiều đáng thương liền nhận định rằng Giản Húc là một gã tồi, không chấp nhận trong bụng Cẩm Kiều có con của hắn.

"Gã đàn ông tệ bạc này là chỉ muốn chơi không muốn cưới phải không?"

"Chắc chắn rồi, hoá ra đây mới là con người thật của Giản Húc."

"Cứ tưởng là bộ đội đã xuất ngũ thì tốt đẹp hơn chút chứ, ai ngờ đâu..."

Cẩm Tiêu đứng sau đám đông, đôi mắt tĩnh lặng mà trống rỗng.

Giản Húc khó khăn hít thở, cố để bản thân không xúc động lên cơn. Khi ánh mắt chạm đến cậu trai đang đứng lẻ loi sau đám đông, phát hiện ánh mắt cậu vô hồn nhìn hắn, đáy lòng hắn bắt đầu run rẩy.

Hắn tách đám đông ra, đi thẳng đến chỗ Cẩm Tiêu, nắm bả vai cậu, nặng nề khẽ hỏi, "Cẩm Tiêu, nếu anh nói mọi chuyện này đều là giả, em có tin anh không?"

Cẩm Tiêu chậm chạp chớp mắt, tựa như hiểu tựa như không.

Giản Húc bị chửi hội đồng, bị hiểu lầm, hắn giải thích nhưng không ai muốn tin tưởng. Lúc nhìn đến Cẩm Tiêu hắn vừa thấy sự chờ mong vừa tuyệt vọng đau khổ.

Nếu đến cả Cẩm Tiêu cũng tin chuyện vô thực này,... Có lẽ đến chết hắn cũng không rửa sạch tội danh không đúng sự thật này.

Lúc này đây, chỉ cần Cẩm Tiêu tin hắn, chỉ cần cậu tin, hắn đảm bảo... Sẽ giải quyết chuyện này thật sạch sẽ.

Là địa ngục hay thiên đường, hắn chỉ chằm chằm chờ một câu từ Cẩm Tiêu mà thôi.

Cẩm Tiêu nghiêng đầu đi, "Không phải anh rất yêu Cẩm Kiều sao?" giọng nói không rõ cảm xúc.

Giản Húc hít sâu, giọng nói khàn khàn vừa mỏi mệt vừa bất lực, "Từ khi biết đó là em, anh còn tâm trạng để yêu đương với Cẩm Kiều hay sao?"
Chương trước Chương tiếp