Kiều Phi Bị Tráo Đổi
Chương 150: Lời xúi quẩy
Người có mặt đều bị cảnh này làm cho cảm động, ai nấy cũng lén lau nước mắt. Diên ma ma vẫy tay cho tất cả mọi người lui ra để lại không gian riêng cho một nhà ba người bọn họ. Diên ma ma ra bên ngoài chắp tay cầu xin, bà làm nô tỳ cả đời người Vương gia và Vương phi là chủ tử tốt nhất bà từng gặp, bà cầu xin ông trời đừng tàn nhẫn cướp đi nàng, mong cho gia đình họ sớm được đoàn viên.
“ Miên Miên thuốc sắc xong chưa?”
Vũ nương tới phòng thuốc tìm Miên Miên, thấy cô nàng đang lén khóc. “Muội sao vậy?”
“Vũ tỷ tỷ, bao giờ Vương phi mới tỉnh dậy? Uống nhiều thuốc như vậy rồi, La thần y cũng tới nhiều ngày rồi vậy mà vẫn không có tỉnh lại! Nếu..nếu mà!”
“Không được nói lời xúi quẩy, Vương phi cát nhân ắt có thiên tướng! Đừng để Vương gia nghe thấy muội nói những lời này!” Vũ Nương nhanh chóng ngăn lời tiếp theo của Miên Miên, những lời này họ chỉ có thể giấu trong lòng tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Từ ngày Vương phi bất tỉnh, tính tình Vương gia càng ngày càng khó đoán, thường hay nổi giận. Hai ngày trước có một cung nữ không biết nặng nhẹ, nói rằng Hứa Quân Dao sẽ không tỉnh lại liền bị hắn cho người đánh chết. Còn có kẻ không có mắt, cho rằng Vương phi nhà họ bất tỉnh thì sẽ có cơ hội, lén vào phòng của Mạc Ảnh Quân, muốn một bước leo lên cành cao, ai ngờ chọc giận hắn liền bị hắn một chưởng đánh chết. Có một vài chuyện này, đám cung nữ cũng an phận hơn hẳn, không ai giám có tư tưởng bất chính, chuyên tâm làm việc hơn.
Vũ nương gọi người vào nghe ngóng tin tức trong cung. Cung nữ hành lẽ với nàng, cũng kính nói.
“ Vũ tỷ tỷ! Lương quý phi cùng Thất Vương phi bị đưa tới ở cùng nhau, ngày ngày làm loạn! Hôm trước Lương quý phi nổi giận, đánh Thất Vương phi! Thấy Vương phi liền nói nàng có thai rồi, Lương quý phi liền la hét muốn gọi thái y!”
“Thất Vương phi có thai sao? Đức phi nói thế nào?”
“Đúng là như vậy! Đức phi nghe người báo lại, chỉ nói không chết không bệnh thì cần gì thái y!”
Vũ nương gật đầu cho người kia lui, Đức phi hiện tại vẫn tạm quản hậu cung. Bởi vì Mạc Ảnh Quân cũng không thèm để tâm chuyện hậu cung, nhưng chuyện liên quan đến phế đế(Mạc Phong Tức), Lương quý phi hay Thời Tịnh Kỳ, không có lệnh của Mạc Ảnh Quân ai cũng không được nhúng tay vào. Nếu là trước đây đứa bé trong bụng Thời Tịnh Kỳ chắc chắn là cao quý, ở hiện tại đứa bé này một chút giá trị cũng không có, ai lại quản nó ra sao chứ. Vì một đứa trẻ không chút giá trị mà chọc giận Mạc Ảnh Quân, mới là mất nhiều hơn được. Thời Tịnh Kỳ cùng lắm là nói ra mình mang thai để bảo mệnh thôi.
Phế đế thì càng không phải nói, ở trong điện Thừa Minh gào thét đòi gặp Mạc Ảnh Quân. Mấy ngày trước còn giờ trò tuyệt thực, ai ngờ chẳng ai thèm để ý, tới lúc đói tới không chịu được tự phải bò dậy ăn cơm. Phế để còn luôn miệng đòi chu di cửu tộc những người nhốt hắn, đáp lại những lời nói đó là sự hành hạ khiến hắn sợ tới van xin. Mạc Phong Tức bây giờ như chuột cùng đường ai ai cũng đòi đuổi đánh.
Vũ Nương không khỏi thấy thổn thức, một Sở gia, một Lương gia đấu tới ngươi sống ta chết, một tiền Thái tử, một phế để tranh đoạt hoàng vị tới giết cha diệt huynh, một Sở Hoàng hậu, một Lương quý phi đấu nhau nửa đời, người chết kẻ rơi xuống đáy không thể ngóc đầu. Ai ai cũng cao quý, vậy mà vì tranh đoạt đều rơi và con đường không thể quay đầu. Vương gia nhà bọn họ không dính vào tranh đoạt, lại bị ép tới con đường mang danh tạo phản. Bị ép tới mức muốn hủy đi tất cả những gì hắn mất bao công sức bảo vệ.
“ Miên Miên thuốc sắc xong chưa?”
Vũ nương tới phòng thuốc tìm Miên Miên, thấy cô nàng đang lén khóc. “Muội sao vậy?”
“Vũ tỷ tỷ, bao giờ Vương phi mới tỉnh dậy? Uống nhiều thuốc như vậy rồi, La thần y cũng tới nhiều ngày rồi vậy mà vẫn không có tỉnh lại! Nếu..nếu mà!”
“Không được nói lời xúi quẩy, Vương phi cát nhân ắt có thiên tướng! Đừng để Vương gia nghe thấy muội nói những lời này!” Vũ Nương nhanh chóng ngăn lời tiếp theo của Miên Miên, những lời này họ chỉ có thể giấu trong lòng tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Từ ngày Vương phi bất tỉnh, tính tình Vương gia càng ngày càng khó đoán, thường hay nổi giận. Hai ngày trước có một cung nữ không biết nặng nhẹ, nói rằng Hứa Quân Dao sẽ không tỉnh lại liền bị hắn cho người đánh chết. Còn có kẻ không có mắt, cho rằng Vương phi nhà họ bất tỉnh thì sẽ có cơ hội, lén vào phòng của Mạc Ảnh Quân, muốn một bước leo lên cành cao, ai ngờ chọc giận hắn liền bị hắn một chưởng đánh chết. Có một vài chuyện này, đám cung nữ cũng an phận hơn hẳn, không ai giám có tư tưởng bất chính, chuyên tâm làm việc hơn.
Vũ nương gọi người vào nghe ngóng tin tức trong cung. Cung nữ hành lẽ với nàng, cũng kính nói.
“ Vũ tỷ tỷ! Lương quý phi cùng Thất Vương phi bị đưa tới ở cùng nhau, ngày ngày làm loạn! Hôm trước Lương quý phi nổi giận, đánh Thất Vương phi! Thấy Vương phi liền nói nàng có thai rồi, Lương quý phi liền la hét muốn gọi thái y!”
“Thất Vương phi có thai sao? Đức phi nói thế nào?”
“Đúng là như vậy! Đức phi nghe người báo lại, chỉ nói không chết không bệnh thì cần gì thái y!”
Vũ nương gật đầu cho người kia lui, Đức phi hiện tại vẫn tạm quản hậu cung. Bởi vì Mạc Ảnh Quân cũng không thèm để tâm chuyện hậu cung, nhưng chuyện liên quan đến phế đế(Mạc Phong Tức), Lương quý phi hay Thời Tịnh Kỳ, không có lệnh của Mạc Ảnh Quân ai cũng không được nhúng tay vào. Nếu là trước đây đứa bé trong bụng Thời Tịnh Kỳ chắc chắn là cao quý, ở hiện tại đứa bé này một chút giá trị cũng không có, ai lại quản nó ra sao chứ. Vì một đứa trẻ không chút giá trị mà chọc giận Mạc Ảnh Quân, mới là mất nhiều hơn được. Thời Tịnh Kỳ cùng lắm là nói ra mình mang thai để bảo mệnh thôi.
Phế đế thì càng không phải nói, ở trong điện Thừa Minh gào thét đòi gặp Mạc Ảnh Quân. Mấy ngày trước còn giờ trò tuyệt thực, ai ngờ chẳng ai thèm để ý, tới lúc đói tới không chịu được tự phải bò dậy ăn cơm. Phế để còn luôn miệng đòi chu di cửu tộc những người nhốt hắn, đáp lại những lời nói đó là sự hành hạ khiến hắn sợ tới van xin. Mạc Phong Tức bây giờ như chuột cùng đường ai ai cũng đòi đuổi đánh.
Vũ Nương không khỏi thấy thổn thức, một Sở gia, một Lương gia đấu tới ngươi sống ta chết, một tiền Thái tử, một phế để tranh đoạt hoàng vị tới giết cha diệt huynh, một Sở Hoàng hậu, một Lương quý phi đấu nhau nửa đời, người chết kẻ rơi xuống đáy không thể ngóc đầu. Ai ai cũng cao quý, vậy mà vì tranh đoạt đều rơi và con đường không thể quay đầu. Vương gia nhà bọn họ không dính vào tranh đoạt, lại bị ép tới con đường mang danh tạo phản. Bị ép tới mức muốn hủy đi tất cả những gì hắn mất bao công sức bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương