Kiều Phi Bị Tráo Đổi
Chương 47: Chúng ta bị lừa rồi!
“ Thần vương phi đúng là khách quý hiếm gặp đó, từ lúc Thần vương rời phủ vẫn là lần đầu thấy Thần vương phi ra ngoài đó.”
Hứa Quân Dao nhìn về phía người nói là một vị phu nhân nàng không quen mặt, Vũ Nương nhẹ giọng nhắc nhở nàng, là phu nhân của Liễu đại nhân quan dưới trướng của Lương Quốc Công phe của Thất vương gia.
Hứa Quân Dao cười nhạt nói: “ Vương gia xa nhà bảo vệ bình yên của dân chúng, bảo vệ mảnh đất chúng ta đang sinh sống. Chàng đang vất vả nơi xa Bản phi còn đâu tâm trạng ngắm hoa hưởng lạc như các vị, chỉ có thể tại trong phủ ăn chay cầu phúc cho Vương gia nhà ta thôi.” Nói chuyện phiếm sao, nói ẩn ý sao, ai mà không biết. Chị đây chỉ muốn yên bình thôi, không quản được cái miệng của mình chọc vào chị thì chị đây cũng không nể mặt đâu nhé.
Mấy vị phu nhân đối diện che miệng cười khẽ, Liễu phu nhân trước giờ độc miệng đắc tội không ít người, giờ ai cũng thấy rất hả hê. Nàng thẳng thắn không giữ mặt mũi cho ai như vậy khiến Liễu phu nhân xanh mặt, quay qua một bên không nói nữa. Miệng lưỡi sắc bén như thế thảo nào lại được Thần vương sủng ái, trước kia mọi người đều bị nàng lừa.
Đối với Thần Vương phi miệng lưỡi sắc bén không thích nói chuyện phiếm, mọi người không cách nào trò chuyện được với nàng. Mạnh não của nàng với họ không giống nhau, họ nói một chuyện nàng lại ông nói gà bà nói vịt sang một chuyện khác, nhạt nhẽo tới mức không ai tiếp lời nổi.
Từ Tiên Nhi nhịn cười mãi tới ngoài hoa viên xa đám cô nương, phu nhân mới rũ bỏ hình tượng cười ha hả. “ Ta nói chứ mặt mấy người kia đúng là quá đặc sắc, Thần vương đúng là dạy dỗ muội rất tốt.”
“ Chuyện này thì liên quan gì tới hắn chứ?” Hứa Quân Dao nhiễm ý cười của Từ Tiên Nhi, cong môi hỏi.
“ Trước kia người ta nói 10 câu muội cũng chẳng nói nổi một câu đâu, mà bây giờ á….”
“Ngươi làm gì vậy? Tỷ không sao chứ?”
“ Vương phi thứ tội là nô tỳ bất cẩn!”
Nô tỳ của Lương Quốc Công phủ không may va phải Từ Tiên Nhi làm cả bình rượu đổ lên váy nàng, Từ Tiên Nhi không muốn làm lớn chuyện. Theo chỉ dẫn của con dâu trưởng của Lương Quốc Công tới hậu viện thay y phục.
Hứa Quân Dao trở về tiền sảnh, lúc này mọi người đang bắt đầu trình lễ vật chúc thọ. Thời Tịnh Kỳ cũng tới, từ khi nàng mang thai tới giờ vẫn là lần đầu tiên thấy nàng ra ngoài, mang thai chưa lâu nên thoạt nhìn cũng chẳng có gì thay đổi cả. Thời Tịnh Kỳ vẫn được chào đón như trước, chỉ khác là xung quanh có rất nhiều nô tỳ theo bảo hộ, trong bụng nàng ta có thể là trưởng tử của Mạc Phong Tức nên điều này cũng là bình thường. Được một lát bên ngoài người truyền chỉ tới, hoàng đế ban thưởng cho Lão phu nhân, đây là cực kỳ vinh dự mọi người đều ra ngoài tiếp lễ. Hứa Quân Dao ngó về phía sau, lo lắng vì mãi không thấy Từ Tiên Nhi trở lại.
Nàng vừa an bị ngồi xuống thì một tiểu nô tỳ tới gần nàng nói: “ Vương phi, phía Từ cô nương có chút bất tiện muốn mời người qua giúp đỡ.”
“ Bất tiện sao?” Hứa Quân Dao hơi nghi ngờ nhìn tiểu cô nương khoảng chừng 10- 11 tuổi trước mặt.
“ Từ cô nương nhờ nô tỳ tới chuyển lời, nói chuyện rất gấp chỉ có Vương phi mới giúp được.”
Hứa Quân Dao vốn còn nghi ngờ nhưng lại lo Từ Tiên Nhi thật sự có chuyện nên đành nhấc chân theo tiểu nô tỳ kia. Nàng thầm nghĩ chắc hẳn ở nơi này sẽ không có ai ngang nhiên giám hãm hại nàng, với lại ai lại để một tiểu cô nương mới hơn 10 tuổi tới lừa nàng chứ? Nhưng Hứa Quân Dao thật sự coi thường mưu tính người cổ đại rồi, vừa tới nơi tiểu nha đầu kia viện cớ dẫn Vũ Nương cùng Miên Miên đi. Chỉ để lại mình nàng, Hứa Quân Dao cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc này căn phòng trước mặt phát ra tiếng động, có khi nào là biểu tỷ?
Nàng chầm chậm bước tới, đẩy cửa ra bên trong không có ai hết…
“ Biểu tỷ…biểu tỷ… tỷ đâu rồi.. ai đó!”
Cửa phòng đang mở bỗng nhiên bị ai đóng chặt lại, bóng đen đó trước mắt Hứa Quân Dao nhảy ra ngoài cửa sổ sau đó cửa sổ cũng bị đóng chặt.
“ Mở cửa…có ai không? Mở cửa……!” Hứa Quân Dao đập cửa nhưng không có hồi đáp.
Hứa Quân Dao cẩn thận đi về phía trước, căn phòng tối om chỉ có một ánh đèn le lói. Nàng nuốt nước bọt một cái sợ hãi tới không giám thở mạnh, trong mơ hồ nàng thấy một bóng người ở trong, Hứa Quân Dao cẩn thận lại gần người kia đột nhiên quay đầu…..
“ Aaaa….!” Hứa Quân Dao bị dọa hét lớn, lùi về sau mấy bước.
Người kia cũng giật mình khi người tới là nàng: “ Là nàng…. Tiểu hoàng thẩm sao người lại ở đây.”
Hứa Quân Dao định thần dơ đèn nhỏ lên, nhìn kỹ là Mạc Phong Thành. Nàng thở phào một hơi hỏi lại: “ Vậy còn ngươi, sao lại ở đây!”
“ Không xong….chúng ta bị lừa rồi!”
…….
Bên ngoài linh đình ồn ào không lâu thì đã có người phát hiện ra không thấy Thần vương phi là nàng đâu nữa, không chỉ Thần vương phi không thấy mà hai nha đầu của nàng cũng không thấy, phái người đi hỏi thì một nha đầu nói là nàng đang giúp đỡ Từ Tiên Nhi thay y phục.
“ Nói láo, ta vừa thấy Từ Tiên Nhi ở đằng kia.” Có một vị tiểu thư đột ngột lên tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía nha đầu kia, Lệnh Quốc Công phu nhân nghiêm giọng: “ Nói, Thần Vương phi đang ở đâu!”
Nha đầu kia như là bị dọa sợ, run rẩy nói thấy Vương phi vào hậu viện phía Nam. Sau đó cũng không biết là ai nói rằng, Lục Vương gia mệt mỏi cũng được sắp xếp nghỉ ngơi ở đó.
Cũng không biết là ai khởi xướng, dẫn đầu là Lệnh Quốc Công phu nhân, phía sau là một đoàn phu nhân tiểu thư mang tâm thái xem kịch vui, theo chân nhau tới hậu viện phía Nam.
“ Là căn phòng này!” Nha đầu kia diễn rất tròn vai, phòng cũng chỉ luôn.
Vừa tới phòng bước chân mọi người đều dừng lại, bên trong phòng phát ra những âm thanh khiến người ta xấu hổ. Mấy vị phu nhân đã trải qua đương nhiên là hiểu, ai nấy đều mặt đỏ tía tai nhanh chóng kêu con cháu mình che tai lại. Lệnh Quốc Công phu nhân mặt trắng xanh, sau đó run rẩy nói: “ Thật là đáng xấu hổ, lại có người làm loại chuyện bại hoại này ở phủ ta!”
Lệnh Quốc Công cùng hai người con trai nghe chuyện cũng âm thầm chạy tới, muốn lặng lẽ xua người đi để giải quyết âm thầm. Nhưng đúng lúc này Thời Tịnh Kỳ lại lên tiếng…
“ Không thể nào…., tiểu hoàng thẩm không thể nào như vậy? Đây nhất định là hiểu lầm!”
“ Kỳ Nhi, chỉ có con thiện tâm! Trước giờ đức hạnh của nàng như thế nào ai mà không biết chứ!” Thời Tịnh Kỳ cùng Lại thị kẻ tung người hứng làm cho mọi người đều hiểu sâu xa, trước đó vị Thần Vương phi này mặt dày đeo bám Thất vương gia, bây giờ Thần vương xa nhà cũng hơn một tháng nàng ta cô đơn….làm ra loại chuyện này cũng dễ hiểu.
“ Mẫu thân không nên nói như vậy, chỉ là lời nói của nha đầu này làm sao có thể chứng minh….” Thời Tịnh Kỳ còn chưa nói xong thì Hứa Quân Dao cùng Từ Tiên Nhi đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Hứa Quân Dao cười yếu ớt nhìn Thời Tịnh Kỳ: “ Cháu dâu nói đúng lắm, chỉ nghe lời nói một phía đã hắt nước bẩn lên người Bản phi! Ai chịu chứ ta không chịu đâu.”
Lệnh Quốc Công phu nhân không tin nổi vô thức thốt lên: “ Sao ngươi lại ở đây?” Sau đó liền biết mình thất thố nhưng không kịp thu lời.
“ Ồ vậy phu nhân cho rằng ta nên ở đâu! Ta vẫn luôn cùng biểu tỷ thay y phục ở phòng bên cạnh, nghe thấy ngoài này có tiếng động nên ra ngoài. Không nghĩ tới lại có một vở tuồng lớn như vậy, còn ta lại là nhân vật chính cơ đấy!” Hứa Quân Dao cười nhưng mọi người lại cảm nhận được hơi lạnh toả ra.
Lệnh Quốc Công cúi người trước nàng nói: “ Hiểu lầm tất cả chỉ là hiểu lầm, có lẽ chỉ là nô bộc trong phủ nhà thần không biết quy củ làm ra chuyện xấu hổ…. Để Vương phi chê cười rồi, hạ quan nhất định sẽ nghiêm khắc trị tội! Các vị ở đây ô uế, vẫn là ra đại…”
Hứa Quân Dao cắt ngang, lạnh nhạt nói: “ Không được, Lệnh Quốc Công đâu thể cứ bỏ qua như thế.” Muốn một câu giải quyết sao? Nghĩ rất hay..
“ Vậy Vương phi muốn giải quyết như thế nào?” Lệnh Quốc Công cắn răng nói, nữ nhân này… nếu biết phiền phức tới vậy lão sẽ không dung túng cho con gái với phu nhân làm bậy.
“ Bản phi muốn xem xem ai là người được vinh hạnh để cả Đại bá mẫu cùng Thất vương phi nhận là Bản phi!”
“ Không được!!!!” Lệnh Quốc Công phu nhân nhận ra mình quá khích nhanh chóng sửa lời: “ Chỉ là mấy nô bộc làm bậy, sợ làm bẩn mắt Vương phi!”
“ Lệnh Quốc Công phu nhân, Bản phi ở nơi này chịu xỉ nhục bậc này hôm nay trước mặt mọi người, Bản phi, Thần vương, Thần vương phủ nhớ kỹ! Người tới mở cửa!” Hứa Quân Dao mạnh mẽ khiến mọi người giật mình, không nghĩ tới Thần vương phủ và Lệnh Quốc Công phủ lại trở mặt như vậy.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Vũ Nương cùng Miên Miên gọi thủ vệ tới đạp cửa. Cửa phòng mở rộng, tiếng bên trong càng rõ ràng hơn. Người bên trong không vì tiếng động bên ngoài mà dừng lại….
“ Lôi hai người họ ra đây!” Hứa Quân Dao hạ lệnh quá nhanh, mọi người còn chưa kịp định thần thì tiếng hét vang lên.
Hình ảnh tiếp tới mà mọi người nhìn thấy là Thất vương gia Mạc Phong Tức cùng Lý gia cô nương Lý Thanh Lan, vội vàng cầm y phục, quấn chăn che lại thân thể của mình. Thật là không ngờ tới, lại có một màn đặc sắc như vậy.
“ Còn tưởng là ai, hoá ra là chất nhi này!” Hứa Quân quay mặt không nhìn thẳng, châm chọc nói.
“ Không thể nào…” Lại thị không tin nổi hô lên.
Hứa Quân Dao cười lạnh nói: “ Đại bá mẫu, khi còn chưa nhìn thấy người đã chắc như đinh đóng cột là ta. Bây giờ nhìn thấy lại nói không thể nào, thật khiến người ta lạnh lòng đó.”
Thời Tịnh Kỳ thì không khá hơn được, trực tiếp ngất xỉu luôn.
“ Thật mất mặt!” Hứa Quân Dao không thèm để ý những chuyện sau đó, dẫn người lập tức rời đi. Sự bẩn thỉu và giả tạo của những người ở đây nơi này khiến nàng buồn nôn.
Lên xe ngựa, Hứa Quân Dao không nhịn nổi nữa ôm ồng nhổ nôn ra. Từ Tiên Nhi bên cạnh lo lắng xoa vuốt lưng cho nàng…. Hứa Quân Dao càng nghĩ càng buồn nôn….nếu không phải lúc đó ảnh vệ tới kịp thì người kia chính là nàng và Mạc Phong Thành…thật khiến người ta ghê tởm….
Nửa canh giờ trước….
“ Mạc Phong Thành làm sao bây giờ! Ta khó chịu….” Trong phòng có một mùi hương khiến toàn thân Hứa Quân Dao mềm nhũn khó chịu….
“ Tiểu hoàng thẩm đừng hít vào, trong phòng này có hương tình!”
Hứa Quân Dao nhìn về phía người nói là một vị phu nhân nàng không quen mặt, Vũ Nương nhẹ giọng nhắc nhở nàng, là phu nhân của Liễu đại nhân quan dưới trướng của Lương Quốc Công phe của Thất vương gia.
Hứa Quân Dao cười nhạt nói: “ Vương gia xa nhà bảo vệ bình yên của dân chúng, bảo vệ mảnh đất chúng ta đang sinh sống. Chàng đang vất vả nơi xa Bản phi còn đâu tâm trạng ngắm hoa hưởng lạc như các vị, chỉ có thể tại trong phủ ăn chay cầu phúc cho Vương gia nhà ta thôi.” Nói chuyện phiếm sao, nói ẩn ý sao, ai mà không biết. Chị đây chỉ muốn yên bình thôi, không quản được cái miệng của mình chọc vào chị thì chị đây cũng không nể mặt đâu nhé.
Mấy vị phu nhân đối diện che miệng cười khẽ, Liễu phu nhân trước giờ độc miệng đắc tội không ít người, giờ ai cũng thấy rất hả hê. Nàng thẳng thắn không giữ mặt mũi cho ai như vậy khiến Liễu phu nhân xanh mặt, quay qua một bên không nói nữa. Miệng lưỡi sắc bén như thế thảo nào lại được Thần vương sủng ái, trước kia mọi người đều bị nàng lừa.
Đối với Thần Vương phi miệng lưỡi sắc bén không thích nói chuyện phiếm, mọi người không cách nào trò chuyện được với nàng. Mạnh não của nàng với họ không giống nhau, họ nói một chuyện nàng lại ông nói gà bà nói vịt sang một chuyện khác, nhạt nhẽo tới mức không ai tiếp lời nổi.
Từ Tiên Nhi nhịn cười mãi tới ngoài hoa viên xa đám cô nương, phu nhân mới rũ bỏ hình tượng cười ha hả. “ Ta nói chứ mặt mấy người kia đúng là quá đặc sắc, Thần vương đúng là dạy dỗ muội rất tốt.”
“ Chuyện này thì liên quan gì tới hắn chứ?” Hứa Quân Dao nhiễm ý cười của Từ Tiên Nhi, cong môi hỏi.
“ Trước kia người ta nói 10 câu muội cũng chẳng nói nổi một câu đâu, mà bây giờ á….”
“Ngươi làm gì vậy? Tỷ không sao chứ?”
“ Vương phi thứ tội là nô tỳ bất cẩn!”
Nô tỳ của Lương Quốc Công phủ không may va phải Từ Tiên Nhi làm cả bình rượu đổ lên váy nàng, Từ Tiên Nhi không muốn làm lớn chuyện. Theo chỉ dẫn của con dâu trưởng của Lương Quốc Công tới hậu viện thay y phục.
Hứa Quân Dao trở về tiền sảnh, lúc này mọi người đang bắt đầu trình lễ vật chúc thọ. Thời Tịnh Kỳ cũng tới, từ khi nàng mang thai tới giờ vẫn là lần đầu tiên thấy nàng ra ngoài, mang thai chưa lâu nên thoạt nhìn cũng chẳng có gì thay đổi cả. Thời Tịnh Kỳ vẫn được chào đón như trước, chỉ khác là xung quanh có rất nhiều nô tỳ theo bảo hộ, trong bụng nàng ta có thể là trưởng tử của Mạc Phong Tức nên điều này cũng là bình thường. Được một lát bên ngoài người truyền chỉ tới, hoàng đế ban thưởng cho Lão phu nhân, đây là cực kỳ vinh dự mọi người đều ra ngoài tiếp lễ. Hứa Quân Dao ngó về phía sau, lo lắng vì mãi không thấy Từ Tiên Nhi trở lại.
Nàng vừa an bị ngồi xuống thì một tiểu nô tỳ tới gần nàng nói: “ Vương phi, phía Từ cô nương có chút bất tiện muốn mời người qua giúp đỡ.”
“ Bất tiện sao?” Hứa Quân Dao hơi nghi ngờ nhìn tiểu cô nương khoảng chừng 10- 11 tuổi trước mặt.
“ Từ cô nương nhờ nô tỳ tới chuyển lời, nói chuyện rất gấp chỉ có Vương phi mới giúp được.”
Hứa Quân Dao vốn còn nghi ngờ nhưng lại lo Từ Tiên Nhi thật sự có chuyện nên đành nhấc chân theo tiểu nô tỳ kia. Nàng thầm nghĩ chắc hẳn ở nơi này sẽ không có ai ngang nhiên giám hãm hại nàng, với lại ai lại để một tiểu cô nương mới hơn 10 tuổi tới lừa nàng chứ? Nhưng Hứa Quân Dao thật sự coi thường mưu tính người cổ đại rồi, vừa tới nơi tiểu nha đầu kia viện cớ dẫn Vũ Nương cùng Miên Miên đi. Chỉ để lại mình nàng, Hứa Quân Dao cảnh giác nhìn xung quanh. Lúc này căn phòng trước mặt phát ra tiếng động, có khi nào là biểu tỷ?
Nàng chầm chậm bước tới, đẩy cửa ra bên trong không có ai hết…
“ Biểu tỷ…biểu tỷ… tỷ đâu rồi.. ai đó!”
Cửa phòng đang mở bỗng nhiên bị ai đóng chặt lại, bóng đen đó trước mắt Hứa Quân Dao nhảy ra ngoài cửa sổ sau đó cửa sổ cũng bị đóng chặt.
“ Mở cửa…có ai không? Mở cửa……!” Hứa Quân Dao đập cửa nhưng không có hồi đáp.
Hứa Quân Dao cẩn thận đi về phía trước, căn phòng tối om chỉ có một ánh đèn le lói. Nàng nuốt nước bọt một cái sợ hãi tới không giám thở mạnh, trong mơ hồ nàng thấy một bóng người ở trong, Hứa Quân Dao cẩn thận lại gần người kia đột nhiên quay đầu…..
“ Aaaa….!” Hứa Quân Dao bị dọa hét lớn, lùi về sau mấy bước.
Người kia cũng giật mình khi người tới là nàng: “ Là nàng…. Tiểu hoàng thẩm sao người lại ở đây.”
Hứa Quân Dao định thần dơ đèn nhỏ lên, nhìn kỹ là Mạc Phong Thành. Nàng thở phào một hơi hỏi lại: “ Vậy còn ngươi, sao lại ở đây!”
“ Không xong….chúng ta bị lừa rồi!”
…….
Bên ngoài linh đình ồn ào không lâu thì đã có người phát hiện ra không thấy Thần vương phi là nàng đâu nữa, không chỉ Thần vương phi không thấy mà hai nha đầu của nàng cũng không thấy, phái người đi hỏi thì một nha đầu nói là nàng đang giúp đỡ Từ Tiên Nhi thay y phục.
“ Nói láo, ta vừa thấy Từ Tiên Nhi ở đằng kia.” Có một vị tiểu thư đột ngột lên tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía nha đầu kia, Lệnh Quốc Công phu nhân nghiêm giọng: “ Nói, Thần Vương phi đang ở đâu!”
Nha đầu kia như là bị dọa sợ, run rẩy nói thấy Vương phi vào hậu viện phía Nam. Sau đó cũng không biết là ai nói rằng, Lục Vương gia mệt mỏi cũng được sắp xếp nghỉ ngơi ở đó.
Cũng không biết là ai khởi xướng, dẫn đầu là Lệnh Quốc Công phu nhân, phía sau là một đoàn phu nhân tiểu thư mang tâm thái xem kịch vui, theo chân nhau tới hậu viện phía Nam.
“ Là căn phòng này!” Nha đầu kia diễn rất tròn vai, phòng cũng chỉ luôn.
Vừa tới phòng bước chân mọi người đều dừng lại, bên trong phòng phát ra những âm thanh khiến người ta xấu hổ. Mấy vị phu nhân đã trải qua đương nhiên là hiểu, ai nấy đều mặt đỏ tía tai nhanh chóng kêu con cháu mình che tai lại. Lệnh Quốc Công phu nhân mặt trắng xanh, sau đó run rẩy nói: “ Thật là đáng xấu hổ, lại có người làm loại chuyện bại hoại này ở phủ ta!”
Lệnh Quốc Công cùng hai người con trai nghe chuyện cũng âm thầm chạy tới, muốn lặng lẽ xua người đi để giải quyết âm thầm. Nhưng đúng lúc này Thời Tịnh Kỳ lại lên tiếng…
“ Không thể nào…., tiểu hoàng thẩm không thể nào như vậy? Đây nhất định là hiểu lầm!”
“ Kỳ Nhi, chỉ có con thiện tâm! Trước giờ đức hạnh của nàng như thế nào ai mà không biết chứ!” Thời Tịnh Kỳ cùng Lại thị kẻ tung người hứng làm cho mọi người đều hiểu sâu xa, trước đó vị Thần Vương phi này mặt dày đeo bám Thất vương gia, bây giờ Thần vương xa nhà cũng hơn một tháng nàng ta cô đơn….làm ra loại chuyện này cũng dễ hiểu.
“ Mẫu thân không nên nói như vậy, chỉ là lời nói của nha đầu này làm sao có thể chứng minh….” Thời Tịnh Kỳ còn chưa nói xong thì Hứa Quân Dao cùng Từ Tiên Nhi đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.
Hứa Quân Dao cười yếu ớt nhìn Thời Tịnh Kỳ: “ Cháu dâu nói đúng lắm, chỉ nghe lời nói một phía đã hắt nước bẩn lên người Bản phi! Ai chịu chứ ta không chịu đâu.”
Lệnh Quốc Công phu nhân không tin nổi vô thức thốt lên: “ Sao ngươi lại ở đây?” Sau đó liền biết mình thất thố nhưng không kịp thu lời.
“ Ồ vậy phu nhân cho rằng ta nên ở đâu! Ta vẫn luôn cùng biểu tỷ thay y phục ở phòng bên cạnh, nghe thấy ngoài này có tiếng động nên ra ngoài. Không nghĩ tới lại có một vở tuồng lớn như vậy, còn ta lại là nhân vật chính cơ đấy!” Hứa Quân Dao cười nhưng mọi người lại cảm nhận được hơi lạnh toả ra.
Lệnh Quốc Công cúi người trước nàng nói: “ Hiểu lầm tất cả chỉ là hiểu lầm, có lẽ chỉ là nô bộc trong phủ nhà thần không biết quy củ làm ra chuyện xấu hổ…. Để Vương phi chê cười rồi, hạ quan nhất định sẽ nghiêm khắc trị tội! Các vị ở đây ô uế, vẫn là ra đại…”
Hứa Quân Dao cắt ngang, lạnh nhạt nói: “ Không được, Lệnh Quốc Công đâu thể cứ bỏ qua như thế.” Muốn một câu giải quyết sao? Nghĩ rất hay..
“ Vậy Vương phi muốn giải quyết như thế nào?” Lệnh Quốc Công cắn răng nói, nữ nhân này… nếu biết phiền phức tới vậy lão sẽ không dung túng cho con gái với phu nhân làm bậy.
“ Bản phi muốn xem xem ai là người được vinh hạnh để cả Đại bá mẫu cùng Thất vương phi nhận là Bản phi!”
“ Không được!!!!” Lệnh Quốc Công phu nhân nhận ra mình quá khích nhanh chóng sửa lời: “ Chỉ là mấy nô bộc làm bậy, sợ làm bẩn mắt Vương phi!”
“ Lệnh Quốc Công phu nhân, Bản phi ở nơi này chịu xỉ nhục bậc này hôm nay trước mặt mọi người, Bản phi, Thần vương, Thần vương phủ nhớ kỹ! Người tới mở cửa!” Hứa Quân Dao mạnh mẽ khiến mọi người giật mình, không nghĩ tới Thần vương phủ và Lệnh Quốc Công phủ lại trở mặt như vậy.
Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Vũ Nương cùng Miên Miên gọi thủ vệ tới đạp cửa. Cửa phòng mở rộng, tiếng bên trong càng rõ ràng hơn. Người bên trong không vì tiếng động bên ngoài mà dừng lại….
“ Lôi hai người họ ra đây!” Hứa Quân Dao hạ lệnh quá nhanh, mọi người còn chưa kịp định thần thì tiếng hét vang lên.
Hình ảnh tiếp tới mà mọi người nhìn thấy là Thất vương gia Mạc Phong Tức cùng Lý gia cô nương Lý Thanh Lan, vội vàng cầm y phục, quấn chăn che lại thân thể của mình. Thật là không ngờ tới, lại có một màn đặc sắc như vậy.
“ Còn tưởng là ai, hoá ra là chất nhi này!” Hứa Quân quay mặt không nhìn thẳng, châm chọc nói.
“ Không thể nào…” Lại thị không tin nổi hô lên.
Hứa Quân Dao cười lạnh nói: “ Đại bá mẫu, khi còn chưa nhìn thấy người đã chắc như đinh đóng cột là ta. Bây giờ nhìn thấy lại nói không thể nào, thật khiến người ta lạnh lòng đó.”
Thời Tịnh Kỳ thì không khá hơn được, trực tiếp ngất xỉu luôn.
“ Thật mất mặt!” Hứa Quân Dao không thèm để ý những chuyện sau đó, dẫn người lập tức rời đi. Sự bẩn thỉu và giả tạo của những người ở đây nơi này khiến nàng buồn nôn.
Lên xe ngựa, Hứa Quân Dao không nhịn nổi nữa ôm ồng nhổ nôn ra. Từ Tiên Nhi bên cạnh lo lắng xoa vuốt lưng cho nàng…. Hứa Quân Dao càng nghĩ càng buồn nôn….nếu không phải lúc đó ảnh vệ tới kịp thì người kia chính là nàng và Mạc Phong Thành…thật khiến người ta ghê tởm….
Nửa canh giờ trước….
“ Mạc Phong Thành làm sao bây giờ! Ta khó chịu….” Trong phòng có một mùi hương khiến toàn thân Hứa Quân Dao mềm nhũn khó chịu….
“ Tiểu hoàng thẩm đừng hít vào, trong phòng này có hương tình!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương