Kingdom Of Heaven

Chương 22: Bọn mạo cấp



- May mắn ghê, được điểm kinh nghiệm gấp 10 lần luôn kìa. - Thiên Đăng phủ đầu trước.

- Làm quái gì có chuyện may mắn kiểu như thế này xảy ra trước đây.- Jong Suk vò đầu bứt tai.

- Mako đọc và nhớ kĩ lắm, số kinh nghiệm nhận được từ phụ bản Rừng Tăm Tối rõ ràng chỉ là 670,000 điểm kinh nghiệm, còn số kinh nghiệm này thì … nhiều quá… - Mako cũng hoảng hốt không kém.

Thiên Đăng vui vẻ vỗ vai hai người bạn đồng hành, nói mấy lời trấn an:

- Có những chuyện mà cả kinh nghiệm và kiến thức của hai bạn cũng chưa thể mò ra được đâu, tận hưởng thành quả thôi nào, lên được hẳn 15 cấp độ còn gì.

Jong Suk lườm thằng khốn hack game trước mặt mình, cơ mà nó nói đúng thật, thắc mắc làm chi cho mệt, tận hưởng thôi. Dù gì cũng là một phát mà lên thẳng 15 cấp đó, giống y như trúng số độc đắc vậy.

- Lam Thạch thì anh cứ giữ đi, thứ đó dùng để nâng cấp trang bị lên Xanh Dương, mấy thứ còn lại cứ chia ba, vì sau khi chúng ta chọn rời khỏi phụ bản, những vật phẩm đó sẽ bị khoá lại. - Vừa nói Jong Suk vừa mở môt bình Mana lớn, uống như uống nước để hồi phục.

Thiên Đăng nghe lời gã ta, giữ lại Lam Thạch, định chia ba vật phẩm còn lại, nhưng chợt nhớ ra trong số đó có một viên đá Ma Thuật Thuỷ Công. Anh nói với Mako:

- Trị Liệu Sư thì có thể sử dụng pháp thuật tấn công không? Tôi nhớ hình như cô đã chọn nguyên tố Nước thì phải, nếu đúng thì Mako lấy viên đá Thuỷ Công này đi.

Mako đáp:

- Trị Liệu Sư vẫn sử dụng được pháp thuật có tính sát thương, nhưng yếu lắm vì không có nội tại của chức trách Pháp Sư.

- Nội tại đó ở cấp 10 đã tăng đến 40% sát thương pháp thuật cho Pháp Sư, vì vậy việc Trị Liệu Sư xài pháp thuật tấn công chính là hành vi hoang phí mana bừa bãi. - Jong Suk bĩu môi phản đối.

Thiên Đăng nghe xong, thôi luôn ý định đó, anh chia ba 40 món Thạch Cốt, Mako và Jong Suk lấy 13 cái, anh giữ lại 14 cái. Thoát khỏi phụ bản, ba người được hệ thống đưa ra ngoài cổng Rừng Tăm Tối. Nhác thấy bóng cả ba “con gà” xuất hiện ở cổng, tất cả người chơi đang tụ tập nói cười ồn ào bỗng nhiên im bặt. Mọi người nhìn đội của Thiên Đăng giống như từ trên trời rơi xuống. Trước ánh mắt sững sờ của đám đông, cả ba lại chui tọt vào phụ bản thêm một lần nữa. Lúc này, sau khi đã định thần lại, tiếng xầm xì bắt đầu nổi lên như ong vỡ tổ.

- Tụi nó qua được kìa.

- Thiệt luôn bây ơi, chỉ ba đứa đã hoàn thành được phụ bản Rừng Tăm Tối…

- Có khi nào tụi đó bỏ dở phụ bản để thoát ra không? - Một cô gái hình như mới chơi trò chơi này lên tiếng hỏi.

Anh chàng chiến binh kế bên lên mặt chỉ bảo:

- Không đâu, vào phụ bản không thể tự ý thoát ra được, một là ở đó cho đến lúc hoàn thành, hai là hoá đá bay về đền thờ. Không có trường hợp khác đâu gái.

Xôn xao được một lúc thì cũng chẳng còn gì hấp dẫn, mọi người lại quay về làm việc riêng của mình. Ai đã đủ thể lực thì vào phụ bản, kẻ nào còn thiếu thì tiếp tục ăn uống, nghỉ ngơi. Được một lúc sau lại thấy ba “con gà” xuất hiện ngoài cổng Rừng Tăm Tối, chưa kịp chớp mắt đã thấy chúng chui tọt vào trong.

- Tụi nó lại hoàn thành lần thứ hai rồi kìa. -Tiếng xầm xì lại nổi lên,



Một gã nhanh nhảu nói lớn:

- Để tao bấm giờ thử.

- Chắc gì lần này tụi nó đã hoàn thành được Rừng Tăm Tối, nhiều khi một đi không trở lại thì ông chờ đến mọt gông à? - Gã kế bên chế giễu, 3 lần liên tục là chuyện không thể, phụ bản này tiêu tốn thể lực của những người có cấp độ dưới 35 nhiều lắm. Chỉ khi đến cấp độ 35 cộng thêm trang bị đầy đủ thì mới có thể đẩy nhanh tiến độ phá bản mà thể lực không suy hao nhiều.

Ông trời cuối cùng lại phụ lòng của gã mới lên tiếng chế giễu, lần thứ ba bọn Thiên Đăng lại xuất hiện trở lại ngoài cổng rồi tiếp tục biến mất. Gã bấm giờ la lớn:

- 21 phút 30 giây.

- Cái gì? Thiệt luôn sao?

Một người chơi khác bĩu môi:

- Có gì đặc sắc mà phải hoảng hốt, đội tụi tao đi có 20 phút hơn chút xíu.

- Đội của mày bao nhiêu người? - Một gã nghe được liền cười hỏi.

Thằng vừa nói đột nhiên nhớ ra, ấp a ấp úng một hồi rồi đáp nhát gừng:

- Thì… Thì… 15 người.

Thật ra là 20, gã cố ý nói giảm xuống cho đỡ quê, nhưng kết quả là vẫn bị đám còn lại liếc xéo khinh bỉ, kể cả đồng đội của hắn.

Ba người Thiên Đăng, Mako và Jong Suk không biết bên ngoài người ta bắt đầu để ý, bàn tán về mình. Dù có muốn cũng không có thời gian để ý chuyện vặt vãnh, bởi vì cả ba người đều đã đạt cấp độ 40 ở lần đầu tiên qua phụ bản. Từ lần thứ 2 trở đi đã không còn có thể nhận được bất kỳ điểm kinh nghiệm nào, vì phụ bản này chỉ dành cho cấp độ từ 30-35. Tuy nhiên vì Jong Suk muốn Thiên Đăng thu thập thêm Lam Thạch nên đã đánh đến tận lần thứ 4.

- Xong lần cuối này, chúng ta sẽ qua phụ bản 40-50, hai người tập trung vào nhé. - Jong Suk đôn đốc, nhưng thực tế người cần phải tập trung chỉ có mỗi Thiên Đăng mà thôi.

Thiên Đăng nhìn lại chỉ số ở cấp độ 40:

[Tên: Wagashi; Giới tính: Nam;Chức Trách: Chiến Binh

Cấp độ: 040/120

EXP: 168,122 /271,521

Sinh lực: 16,400/16,400

Mana: 150/150

Sát thương vật lý: 1,640-2,460



Sát thương pháp thuật:10-15

Sức mạnh: 410

Nhanh nhẹn: 10

Tinh thần:10

Điểm tiềm năng chưa sử dụng: 0]

Thanh kiếm xanh lá của Thiên Đăng giúp cho sức sát thương của anh trở thành 2,440- 3660 điểm. Với số sát thương đó chỉ cần chém trúng 4 nhát thì có thể giết chết một Chiến Binh Khô Lâu. Lần qua bản này không đi từ từ nữa, Thiên Đăng đi thẳng, gặp đâu đánh đó, không cần kéo quái khiến cho tốc độ phá bản trở nên nhanh gấp bội. Đến lúc gặp Bạch Thu Sương cũng không cần phải cù cưa dưa cải, cứ thế lao vào đánh túi bụi, cận chiến luôn với con boss và đám lâu la. Chỉ đến lúc trước khi boss phát nộ, Thiên Đăng mới nhảy ra phía sau Mako và Jong Suk cho phù với hợp cơ chế của phụ bản. Nhờ sát thương của Thiên Đăng và Jong Suk đã lớn hơn nhiều so với lần phá bản đầu tiên, nên Bạch Thu Sương rất nhanh đã bị hạ gục. Lúc được ban thưởng, Jong Suk còn tiếc rẻ:

- Uổng quá, phải chi đừng lên cấp 40 ngay lần đầu, nếu không có thể dùng phương pháp này để tranh thứ hạng tốc độ phá bản.

- Có chuyện đó luôn, với tốc độ này thì chúng ta đứng hạng mấy? - Thiên Đăng hỏi.

Mako mỉm cười nói:

- Đã vượt cấp khi phá bản thì hệ thống không ghi nhận thành tích đâu anh Wagashi, được vật phẩm đã tốt lắm rồi.

Thiên Đăng cũng không tiếc gì, dù sao thì số điểm kinh nghiệm 6,700,000 đã là phần thưởng quá lớn rồi, tiết kiệm được biết bao nhiêu thời gian. Lúc cả ba người ra khỏi cổng phụ bản Rừng Tăm Tối, gã người chơi bấm đồng hồ nhìn vào thời gian mà đổ cả mồ hôi hột, hắn nói khẽ:

- Là 10 phút 11 giây đó.

Những người đứng gần đó đều thất kinh, họ đều biết ý nghĩa của việc này là gì. Nhìn lên bảng xếp hạng cạnh cánh cổng, cả đám lại một phen bất ngờ. Bởi vì thành tích hạng nhất 14 phút 20 giây của Bang Hội Thích Trà Xanh vẫn nằm y nguyên không thay đổi gì hết. Trong khi mọi người chú ý đến bảng thành tích thì ba người Thiên Đăng đã lặng lẽ chuồn mất tăm. Đến lúc nhìn lại không thấy cả ba ở đâu, mọi người lại bắt đầu bàn tán:

- Đồng hồ mày bấm có đúng không? Sao lại không có tên ba người đó trên bảng thành tích được.

Gã bấm đồng hồ nhún vai làu bàu:

- Làm sao sai được, tao canh từ nãy giờ mà.

- Bọn nó vượt cấp 35 rồi, nên không được hệ thống ghi nhận.- Một người ra vẻ hiểu biết giải thích.

Một gã trầm ngâm suy nghĩ, rồi đột nhiên cười khùng khục:

- Bọn này giả heo ăn thịt hổ, chắc chắn là bọn mạo cấp để giải trí.

Cả đám lập tức nhao nhao lên, đa phần tâm trạng đã hiểu ra được vấn đề nên đều cảm thấy nhẹ nhõm. Khái niệm “mạo cấp” chính là người chơi cấp cao mặc đồ cấp thấp, xuống các khu vực như phụ bản hoặc nơi có người chơi cấp thấp để ra oai. Bọn này chủ yếu đánh không lại những đại thần cùng cấp độ, nên gặp lúc ức chế thì đi hù doạ người chơi cấp thấp để giải trí mua vui. Trong thế giới ảo này và cả thế giới thật, con người ta thường co khuynh hướng khinh kẻ yếu, vừa sợ vừa ganh ghét kẻ mạnh. Nhưng nếu gặp phải người cùng đẳng cấp với mình mà lại đột nhiên mạnh hơn, người ta sẽ sinh lòng đố kỵ. Tâm lý này khiến đám người chơi tự thoả mãn, không nảy sinh đố kỵ với ba người bọn Thiên Đăng, bởi vì cả đám đều cho ba người bọn họ chính là đám “mạo cấp”. Vì vậy câu chuyện gặp gỡ gây sốc ngày hôm nay đã thoáng chốc biến mất khỏi tâm trí họ, không để lại thêm ấn tượng gì quá lớn.
Chương trước Chương tiếp