Kỳ Hạn Ái Muội
Chương 100
Bất tri bất giác mà Lục Phong Hàn đã hoàn toàn dọn vào phòng Kỳ Ngôn.
Anh đã đóng quân ở tiền tuyến mười năm, dọn kĩ cũng chẳng có mấy món đồ. Chỉ vài bộ quần áo, vài món vệ sinh cá nhân và chiếc bút kim loại cũ đã quen dùng –khá hơn một chú so với cái nhà trống trơn có mỗi bốn bức tường.
Hai phòng cạnh nhau ở một khu vực riêng, thường ngày cũng không thấy ai lui tới. Cho nên chuyện mà cả hai ở chung vẫn là khi Vincent tìm Lục Phong Hàn kí giấy tờ, gõ cửa hồi lâu chẳng thấy ai đáp, cửa bên cạnh mở ra mới thấy chỉ huy nhà mình ra ngoài.
Thời gian là 6 giờ sáng.
Vincent nghĩ có khi bản thần gõ nhầm cửa không, cuối cùng xác nhận là mình không nhầm, chỉ huy đúng là đi ra từ phòng Kỳ Ngôn!
Tin tức này lấy vận tốc ánh sáng truyền khắp quân Viễn Chinh.
Việc Lục Phong Hàn thành công bàn chuyện yêu đương gây chấn động toàn bộ lực lượng. Đồng thời còn có người muốn anh viết một quyển cẩm nang tình yêu nhằm giảm tỷ lệ độc thân của toàn quân xuống vài phần trăm.
Lục Phong Hàn rất khiêm tốn: “Cũng không có gì để dạy, chủ yếu lớn lên phải đẹp, chuyện này không có cách nào dạy.”
Biết được mấy lời này, Mai Tiệp Lâm trợn mắt: “Nếu ổng mà thấp hơn tôi nửa cấp, tôi nhất định gói ổng quẳng vào phòng huấn luyện, nhằm mặt ổng mà đánh.”
Duy Nhân vạch trần không thương tiếc: “Nhưng sự thật là sáng nay cô mới bị
ổng gọi vào phòng huấn luyện làm vài đường cơ bản. Kết cục còn nằm trên đất ăn vạ “lão tử không muốn đánh nữa“.”
Mai Tiệp Lâm sờ mũi: “Chỉ tại sức mạnh của chỉ huy vượt tiêu chuẩn!” Cô liếc Duy Nhân: “Là ông thì ông có làm được không?”
Tự nhiên Duy Nhân điếc ngang.
Mai Tiệp Lâm lại nhỏ giọng: “Cơ mà, một tên đàn ông không có nơi phát tiết tinh lực quả thật đáng sợ.”
Rồi tự nhiên Duy Nhân hết điếc, thò qua hỏi: “Gì? Tinh lực gì?”
Mai Tiệp Lâm vừa định nói thì khóe mắt thấy có người đến gần, cô lập tức ngồi thẳng, giả vờ như không có gì.
Lục Phong Hàn dùng một tay kéo ghê, ngồi xuống, chân dài tách ra, tư thế ngồi đúng là xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, tay gõ lên mặt bàn: “Mở họp.”
Mai Tiệp Lâm nói trước: “Lần tuần tra tinh vực trước không phải tôi tìm được một lỗ sâu à? Sau đó tôi ném một dụng cụ vào đó, giờ đã có dữ liệu, bên trong rất ổn định.”
“Yêu cầu Bộ kĩ thuật phối hợp, xác định lối ra bên kia lỗ sâu, sau đó báo cáo.” Lục Phong Hàn nói thêm: “Đặt an toàn nhân sự lên hàng đầu.”
Vũ trụ quá lớn, con người còn chẳng được tính là hạt bụi trong đó. Thông qua vô số lỗ sâu tự nhiên và nhân tạo kết nối tạo thành một mạng lưới “con đường chuyển tiếp”
khổng lồ, việc loài người du hành giữa các vì sao đã thành hiện thực.
Nhớ lại thời kỳ cuối của kỷ nguyên Trái Đất, sở dĩ con người có thể đi vào vũ trụ, mở ra kế hoạch “Đại hàng hải” là do lỗ sâu “gấp” không gian lại – như việc thay vì phải đi bộ từ điểm này đến điểm kia của tờ giấy, nay ta gấp tờ giấy lại để hai điểm gần nhau hơn – giúp rút ngắn thời gian cho việc tìm kiếm các tọa độ sống được trong vũ trụ.
Vì vậy, một lỗ sâu tự nhiên được tìm thấy đồng nghĩa tăng khả năng ổn định của Liên Minh.
Đồng thời, dù đến nay thì lỗ sâu vẫn có nhiều nguy hiểm.
Mai Tiệp Lâm đáp lớn: “Rõ!”
Vincent cũng tham dự kì họp này: “Mấy hôm trước, tiêu đề của [Nhật báo Leto] là việc Liên Minh đoạt được sao Thánh, phản hồi cực tốt, mọi người đều phấn chấn. Phụ tá của tướng Nhiếp đã liên lạc với tôi, có thể sẽ tăng nhiều tin về tiền tuyến hơn.”
Người ở đây đều ngửi ra hương vị khác: “Chuẩn bị lấy đà?”
Chỉ có Duy Nhân không hiểu: “Đà gì?”
Mai Tiệp Lâm hỏi anh ta: “Đà gì? Không phải muốn làm chuyện lớn thì đăng tin tiền tuyến chi, rảnh quá hóa khùng hả?”
“Chuyện gì lớn?” Duy Nhân cho mình vài giây tự hỏi, đột nhiên nín thở: “Tướng Nhiếp tính đoạt lại Leto hả?”
Mai Tiệp Lâm bất lực: “Còn gì nữa? Ông đếm coi chỗ này còn gì nữa?”
Đến nay, 12 quân đoàn ở đại khu Nam Thập Tự đã bị diệt, giờ chỉ còn Quân đoàn 3 và Quân đoàn 6 bảo vệ Thần điện. Tương ứng, tại khu hành chính Trung Ương, trừ Leto, hầu hết các hành tinh bị chiếm đã được thu hồi.
Vincent nói với Duy Nhân: “Ngoài Leo, khu hành chính Trung Ương còn sao Voz và sao Prism là nằm trong tay quân Phản Loạn. Tuy nhiên, tướng Nhiếp đã dẫn quân, chắc sắp có tin vui.”
Duy Nhân phản ứng: “Vậy... chúng ta cũng chuẩn bị tấn công Thần điện?”
Vì lơ lửng trong vũ trụ đã lâu, thời gian và sự luân phiên ngày đêm cũng trở nên không rõ, ngay cả người xung quanh, môi trường, khung cảnh ngoài cửa sổ cũng dường như không đổi.
Cộng với chiến tranh thường xuyên khiến thần như bị mắc kẹt trong giai đoạn căng thẳng - thư giãn liên tục, khiến họ khó mà phân tâm. Chỉ vào lúc này, họ mới chợt nhận ra mình chỉ cách Thần điện quân Phản Loạn có một bước.
Long Tịch Vân nhắc nhở: “Không ai biết vị trí cụ thể của Thần điện, chúng ta tạm thời không thể chiến đấu.”
Có tin đồn, Thần điện tọa lạc trên một phi thuyền khổng lồ, lơ lửng ở sâu trong vũ trụ, vị trí cụ thể rất khó tìm. Tuy nhiên, Tháp Trắng đã xây dựng một mô hình, chứng minh là với công nghệ ngày nay, không cách nào có một phi thuyền hạng nặng như thế tồn tại.
Liên Minh cũng đã thử mọi biện pháp có thể để điều tra, cũng nhiều lần lấy được cái gọi là “tọa độ Thần điện”, nhưng kết quả kiểm chứng cho thấy tất cả là giả.
Vì vậy, có một số người nghi ngờ rằng “Thần điện” không hề tồn tại, còn trí giả có thể đang ẩn náu tại một góc nào đó tại Liên Minh.
Lục Phong Hàn theo thói quen nhìn Kỳ Ngôn đang làm gì, anh dời tầm mắt đi rồi nói: “Tình huống hiện tại không tốt cho quân Phản Loạn, người khôn ngoan thì chọn trốn tránh, 10 năm trôi qua sẽ có một tốp quân mới trưởng thành. Họ sẽ lại trở thành vũ khí mới trong tay trí giả, vẫn tiếp tục đối đầu vói Liên Minh.”
Mai Tiệp Lâm chán ghét xua tay: “Tốt nhất là tạm biệt nhau đê. Đánh nhau mãi chán chết, tôi mốn yêu đương! Đánh một trận sảng khoái rồi kết thúc nào.”
Vincent xòe tay: “Văn phòng tình báo quân sự tăng ca lâu rồi, nghe nói bị bào mất một lớp da, chỉ là không biết có kết quả gì hay không thôi.”
Lúc này, Kỳ Ngôn im lặng nãy giờ mở lời: “Tướng quân, có tin mới từ Tháp Trắng.”
Nghe được lời này, ai đang họp đều tập trung chú ý.
Thân ở chiến trường, dù thường xuyên nghe thấy Tháp Trắng qua các phát minh và thiết bị mới được chuyển giao, nhưng nhìn chung Tháp Trắng vẫn vô cùng bí ẩn, chẳng hạn như không ai biết về vị trí cũng như nhân sự nơi đó.
Kỳ Ngôn xoay màn hình ảo về phía mọi người: “Có thể chúng ta sẽ có vũ khí mới.”
Sau khi nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, Mai Tiệp Lâm không khỏi chử thề: “Má...”
Cuộc chiến ở khu hành chính Trung Ương diễn ra suôn sẻ, tiền tuyến ổn định, mọi việc đều ổn thỏa, mọi người đều đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Trong nhất thời, thân là tổng chỉ huy quân Viễn Chinh – Lục Phong Hàn lại hơi rảnh, còn có thể ngủ nướng với Kỳ Ngôn.
Nhắc mới nhớ, hầu như anh chưa từng ngủ nướng.
Từ khi còn nhỏ, xuất thân từ gia đình quân nhân dã dạy anh một lịch trình cố định ngủ - thức, cả năm 360 ngày đều như nhau.
Sau này học tại trường quân đội Đệ Nhất, mỗi ngày đều tiêu hao năng lượng, vừa ngả lưng lên giường là ngủ mất, tỉnh dậy lại bắt đầu luyện tập.
Đến tiền tuyến, chiếc giường đơn vừa lạnh vừa cứng chẳng đủ trở thành điều kiện khiến anh lưu luyến, bận quá là ngủ trên ghế, trên sàn phòng chỉ huy.
Cho đến khi anh và Kỳ Ngôn cùng ngủ trên một cái giường.
Giường vẫn là giường đó không đổi, không hề mềm mại chút nào, nhưng sự lười biếng của anh lại trỗi dậy, mỗi lần đứng dậy, anh chỉ muốn quay lại ôm ai đó thêm một chút, không muốn buông ra.
Phá Quân điều chỉnh ánh sáng trên tàu thành ánh sáng tự nhiên, khiến mọi người trong tiềm thức cảm thấy như có thể kéo màn, đón ánh ban mai.
Lục Phong Hàn ôm Kỳ Ngôn vào lòng, cọ cằm lên tóc người trong tay, trong tầm mắt là bả vai trắng trẻo, cổ áo ngủ tơ tằm màu đen lỏng lẻo, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện.
Kỳ Ngôn vẫn còn đang ngủ, mắt cậu nhắm lại, mái tóc bị màu da tương phản càng thêm đen bóng, đôi môi mỏng bị hôn đỏ bừng, màu sắc diễm lệ, như một bức tranh sơn dầu đáng nhẽ thanh lãnh lại thành suy đồi.
Lục Phong Hàn nhìn một cái, sau đó không dám nhìn nữa, anh hạ ánh sáng, chuẩn bị tắm nước lạnh, sau đó đi phòng huấn luyện tập vài bài cường độ cao.
Sau khi ra khỏi giường, cơ bắp săn chắc ở thân trên của Lục Phong Hàn lộ ra không chút che giấu.
Trừ những người có gen bẩm sinh quá mạnh, màu da của quân vũ trụ thường là màu trắng do không thấy ánh mặt trời. Tuy nhiên, màu trắng này không làm suy yếu cảm giác mạnh mẽ, hơn nữa với nhiều năm rèn luyện liên tục, khiến anh giống các bức tượng tạc kiểu cổ điển thuộc thời đại Trái Đất, tràn ngập mỹ cảm nguyên thủy.
Anh vừa định vào phòng tắm thì nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, sau hai giây bàn tay rũ bên hông đã bị tóm lấy.
Rất nhẹ, chỉ níu hai ngón tay.
Giọng Kỳ Ngôn khàn khàn do mới thức, đôi mắt ngái ngủ thắc mắc: “Anh muốn em, sao lại kìm nén?”
Từng nhóm cơ của Lục Phong Hàn trở nên mất kiểm soát, sợi dây thần kinh lí trí trong đầu căng như dây cung.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh.
Sau mấy lần hô hấp, Kỳ Ngôn mới ý thức được lời mình vừa nói, vành tai cứng ngắc: “Em...”
Cậu biết đáp án của vấn đề này.
Kỳ Ngôn cụp mắt, nhỏ giọng: “Đã lâu không uống thuốc, cũng không dễ đau vậy đâu.”
Thần kinh như bị cậu dùng rượu cọ rửa, lực tự chủ mà Lục Phong Hàn luôn tự hào có xu hướng sụp đổ.
Tiếng vải cọ vào nhau vang lên, đầu gối Kỳ Ngôn di đến mép giường, cơ thể tựa như không xương tựa đầu vào phần vai sau lưng Lục Phong Hàn, lại gọi: “Tướng quân.”
Giọng cậu lạnh nhạt, gãy gọn lại như một chén dầu nóng hất thẳng vào đám lửa.
Lục Phong Hàn trở tay nắm tay cậu, vừa xoa nhẹ vừa ra lệnh: “Phá Quân, báo cho Erich và Vincent, hôm nay tôi nghỉ.”
Phá Quân đồng ý: “Rõ.”
Lục Phong Hàn: “Báo xong thì mi cũng không cần quay lại đây.”
Trong ánh sáng tối tăm như có gì rơi xuống đất, thanh âm vang lên vài lần rồi im bặt, drap giường có vài nếp gấp.
Ngón tay chạm vào xương quai xanh, vuốt ve dấu vết sẫm màu, anh khàn giọng: “Nơi này có đau không?”
Gáy Kỳ Ngôn căng thẳng, không nói ra lời, chỉ có vài âm tiết vang lên, không cách nào phân tích ý nghĩa.
Trong trí nhớ, cậu hiếm khi khóc, lúc này lại chợt nhận thấy khóe mắt ướt, cùng âm thanh nức nở.
Hàng vạn dây thần kinh bị thủy triều nhấn chìm, chẳng bao lâu cơn giông bão biến thành sóng nhẹ.
Cậu dường như bị ném lên cao đến nỗi gần như chạm vào các vì sao, lại bị trọng lực cực lớn kéo về phía Lục Phong Hàn, không rời xa anh ấy một giây phút nào.
Đây là mỏ neo của cậu ở thế giới này.
Lục Phong Hàn cực kì chiếm hữu nắm chặt tay Kỳ Ngôn đặt dưới bàn tay anh, từ sau lưng hôn nhẹ những giọt nước tại khóe mắt cậu.
Anh đã đóng quân ở tiền tuyến mười năm, dọn kĩ cũng chẳng có mấy món đồ. Chỉ vài bộ quần áo, vài món vệ sinh cá nhân và chiếc bút kim loại cũ đã quen dùng –khá hơn một chú so với cái nhà trống trơn có mỗi bốn bức tường.
Hai phòng cạnh nhau ở một khu vực riêng, thường ngày cũng không thấy ai lui tới. Cho nên chuyện mà cả hai ở chung vẫn là khi Vincent tìm Lục Phong Hàn kí giấy tờ, gõ cửa hồi lâu chẳng thấy ai đáp, cửa bên cạnh mở ra mới thấy chỉ huy nhà mình ra ngoài.
Thời gian là 6 giờ sáng.
Vincent nghĩ có khi bản thần gõ nhầm cửa không, cuối cùng xác nhận là mình không nhầm, chỉ huy đúng là đi ra từ phòng Kỳ Ngôn!
Tin tức này lấy vận tốc ánh sáng truyền khắp quân Viễn Chinh.
Việc Lục Phong Hàn thành công bàn chuyện yêu đương gây chấn động toàn bộ lực lượng. Đồng thời còn có người muốn anh viết một quyển cẩm nang tình yêu nhằm giảm tỷ lệ độc thân của toàn quân xuống vài phần trăm.
Lục Phong Hàn rất khiêm tốn: “Cũng không có gì để dạy, chủ yếu lớn lên phải đẹp, chuyện này không có cách nào dạy.”
Biết được mấy lời này, Mai Tiệp Lâm trợn mắt: “Nếu ổng mà thấp hơn tôi nửa cấp, tôi nhất định gói ổng quẳng vào phòng huấn luyện, nhằm mặt ổng mà đánh.”
Duy Nhân vạch trần không thương tiếc: “Nhưng sự thật là sáng nay cô mới bị
ổng gọi vào phòng huấn luyện làm vài đường cơ bản. Kết cục còn nằm trên đất ăn vạ “lão tử không muốn đánh nữa“.”
Mai Tiệp Lâm sờ mũi: “Chỉ tại sức mạnh của chỉ huy vượt tiêu chuẩn!” Cô liếc Duy Nhân: “Là ông thì ông có làm được không?”
Tự nhiên Duy Nhân điếc ngang.
Mai Tiệp Lâm lại nhỏ giọng: “Cơ mà, một tên đàn ông không có nơi phát tiết tinh lực quả thật đáng sợ.”
Rồi tự nhiên Duy Nhân hết điếc, thò qua hỏi: “Gì? Tinh lực gì?”
Mai Tiệp Lâm vừa định nói thì khóe mắt thấy có người đến gần, cô lập tức ngồi thẳng, giả vờ như không có gì.
Lục Phong Hàn dùng một tay kéo ghê, ngồi xuống, chân dài tách ra, tư thế ngồi đúng là xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, tay gõ lên mặt bàn: “Mở họp.”
Mai Tiệp Lâm nói trước: “Lần tuần tra tinh vực trước không phải tôi tìm được một lỗ sâu à? Sau đó tôi ném một dụng cụ vào đó, giờ đã có dữ liệu, bên trong rất ổn định.”
“Yêu cầu Bộ kĩ thuật phối hợp, xác định lối ra bên kia lỗ sâu, sau đó báo cáo.” Lục Phong Hàn nói thêm: “Đặt an toàn nhân sự lên hàng đầu.”
Vũ trụ quá lớn, con người còn chẳng được tính là hạt bụi trong đó. Thông qua vô số lỗ sâu tự nhiên và nhân tạo kết nối tạo thành một mạng lưới “con đường chuyển tiếp”
khổng lồ, việc loài người du hành giữa các vì sao đã thành hiện thực.
Nhớ lại thời kỳ cuối của kỷ nguyên Trái Đất, sở dĩ con người có thể đi vào vũ trụ, mở ra kế hoạch “Đại hàng hải” là do lỗ sâu “gấp” không gian lại – như việc thay vì phải đi bộ từ điểm này đến điểm kia của tờ giấy, nay ta gấp tờ giấy lại để hai điểm gần nhau hơn – giúp rút ngắn thời gian cho việc tìm kiếm các tọa độ sống được trong vũ trụ.
Vì vậy, một lỗ sâu tự nhiên được tìm thấy đồng nghĩa tăng khả năng ổn định của Liên Minh.
Đồng thời, dù đến nay thì lỗ sâu vẫn có nhiều nguy hiểm.
Mai Tiệp Lâm đáp lớn: “Rõ!”
Vincent cũng tham dự kì họp này: “Mấy hôm trước, tiêu đề của [Nhật báo Leto] là việc Liên Minh đoạt được sao Thánh, phản hồi cực tốt, mọi người đều phấn chấn. Phụ tá của tướng Nhiếp đã liên lạc với tôi, có thể sẽ tăng nhiều tin về tiền tuyến hơn.”
Người ở đây đều ngửi ra hương vị khác: “Chuẩn bị lấy đà?”
Chỉ có Duy Nhân không hiểu: “Đà gì?”
Mai Tiệp Lâm hỏi anh ta: “Đà gì? Không phải muốn làm chuyện lớn thì đăng tin tiền tuyến chi, rảnh quá hóa khùng hả?”
“Chuyện gì lớn?” Duy Nhân cho mình vài giây tự hỏi, đột nhiên nín thở: “Tướng Nhiếp tính đoạt lại Leto hả?”
Mai Tiệp Lâm bất lực: “Còn gì nữa? Ông đếm coi chỗ này còn gì nữa?”
Đến nay, 12 quân đoàn ở đại khu Nam Thập Tự đã bị diệt, giờ chỉ còn Quân đoàn 3 và Quân đoàn 6 bảo vệ Thần điện. Tương ứng, tại khu hành chính Trung Ương, trừ Leto, hầu hết các hành tinh bị chiếm đã được thu hồi.
Vincent nói với Duy Nhân: “Ngoài Leo, khu hành chính Trung Ương còn sao Voz và sao Prism là nằm trong tay quân Phản Loạn. Tuy nhiên, tướng Nhiếp đã dẫn quân, chắc sắp có tin vui.”
Duy Nhân phản ứng: “Vậy... chúng ta cũng chuẩn bị tấn công Thần điện?”
Vì lơ lửng trong vũ trụ đã lâu, thời gian và sự luân phiên ngày đêm cũng trở nên không rõ, ngay cả người xung quanh, môi trường, khung cảnh ngoài cửa sổ cũng dường như không đổi.
Cộng với chiến tranh thường xuyên khiến thần như bị mắc kẹt trong giai đoạn căng thẳng - thư giãn liên tục, khiến họ khó mà phân tâm. Chỉ vào lúc này, họ mới chợt nhận ra mình chỉ cách Thần điện quân Phản Loạn có một bước.
Long Tịch Vân nhắc nhở: “Không ai biết vị trí cụ thể của Thần điện, chúng ta tạm thời không thể chiến đấu.”
Có tin đồn, Thần điện tọa lạc trên một phi thuyền khổng lồ, lơ lửng ở sâu trong vũ trụ, vị trí cụ thể rất khó tìm. Tuy nhiên, Tháp Trắng đã xây dựng một mô hình, chứng minh là với công nghệ ngày nay, không cách nào có một phi thuyền hạng nặng như thế tồn tại.
Liên Minh cũng đã thử mọi biện pháp có thể để điều tra, cũng nhiều lần lấy được cái gọi là “tọa độ Thần điện”, nhưng kết quả kiểm chứng cho thấy tất cả là giả.
Vì vậy, có một số người nghi ngờ rằng “Thần điện” không hề tồn tại, còn trí giả có thể đang ẩn náu tại một góc nào đó tại Liên Minh.
Lục Phong Hàn theo thói quen nhìn Kỳ Ngôn đang làm gì, anh dời tầm mắt đi rồi nói: “Tình huống hiện tại không tốt cho quân Phản Loạn, người khôn ngoan thì chọn trốn tránh, 10 năm trôi qua sẽ có một tốp quân mới trưởng thành. Họ sẽ lại trở thành vũ khí mới trong tay trí giả, vẫn tiếp tục đối đầu vói Liên Minh.”
Mai Tiệp Lâm chán ghét xua tay: “Tốt nhất là tạm biệt nhau đê. Đánh nhau mãi chán chết, tôi mốn yêu đương! Đánh một trận sảng khoái rồi kết thúc nào.”
Vincent xòe tay: “Văn phòng tình báo quân sự tăng ca lâu rồi, nghe nói bị bào mất một lớp da, chỉ là không biết có kết quả gì hay không thôi.”
Lúc này, Kỳ Ngôn im lặng nãy giờ mở lời: “Tướng quân, có tin mới từ Tháp Trắng.”
Nghe được lời này, ai đang họp đều tập trung chú ý.
Thân ở chiến trường, dù thường xuyên nghe thấy Tháp Trắng qua các phát minh và thiết bị mới được chuyển giao, nhưng nhìn chung Tháp Trắng vẫn vô cùng bí ẩn, chẳng hạn như không ai biết về vị trí cũng như nhân sự nơi đó.
Kỳ Ngôn xoay màn hình ảo về phía mọi người: “Có thể chúng ta sẽ có vũ khí mới.”
Sau khi nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, Mai Tiệp Lâm không khỏi chử thề: “Má...”
Cuộc chiến ở khu hành chính Trung Ương diễn ra suôn sẻ, tiền tuyến ổn định, mọi việc đều ổn thỏa, mọi người đều đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Trong nhất thời, thân là tổng chỉ huy quân Viễn Chinh – Lục Phong Hàn lại hơi rảnh, còn có thể ngủ nướng với Kỳ Ngôn.
Nhắc mới nhớ, hầu như anh chưa từng ngủ nướng.
Từ khi còn nhỏ, xuất thân từ gia đình quân nhân dã dạy anh một lịch trình cố định ngủ - thức, cả năm 360 ngày đều như nhau.
Sau này học tại trường quân đội Đệ Nhất, mỗi ngày đều tiêu hao năng lượng, vừa ngả lưng lên giường là ngủ mất, tỉnh dậy lại bắt đầu luyện tập.
Đến tiền tuyến, chiếc giường đơn vừa lạnh vừa cứng chẳng đủ trở thành điều kiện khiến anh lưu luyến, bận quá là ngủ trên ghế, trên sàn phòng chỉ huy.
Cho đến khi anh và Kỳ Ngôn cùng ngủ trên một cái giường.
Giường vẫn là giường đó không đổi, không hề mềm mại chút nào, nhưng sự lười biếng của anh lại trỗi dậy, mỗi lần đứng dậy, anh chỉ muốn quay lại ôm ai đó thêm một chút, không muốn buông ra.
Phá Quân điều chỉnh ánh sáng trên tàu thành ánh sáng tự nhiên, khiến mọi người trong tiềm thức cảm thấy như có thể kéo màn, đón ánh ban mai.
Lục Phong Hàn ôm Kỳ Ngôn vào lòng, cọ cằm lên tóc người trong tay, trong tầm mắt là bả vai trắng trẻo, cổ áo ngủ tơ tằm màu đen lỏng lẻo, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện.
Kỳ Ngôn vẫn còn đang ngủ, mắt cậu nhắm lại, mái tóc bị màu da tương phản càng thêm đen bóng, đôi môi mỏng bị hôn đỏ bừng, màu sắc diễm lệ, như một bức tranh sơn dầu đáng nhẽ thanh lãnh lại thành suy đồi.
Lục Phong Hàn nhìn một cái, sau đó không dám nhìn nữa, anh hạ ánh sáng, chuẩn bị tắm nước lạnh, sau đó đi phòng huấn luyện tập vài bài cường độ cao.
Sau khi ra khỏi giường, cơ bắp săn chắc ở thân trên của Lục Phong Hàn lộ ra không chút che giấu.
Trừ những người có gen bẩm sinh quá mạnh, màu da của quân vũ trụ thường là màu trắng do không thấy ánh mặt trời. Tuy nhiên, màu trắng này không làm suy yếu cảm giác mạnh mẽ, hơn nữa với nhiều năm rèn luyện liên tục, khiến anh giống các bức tượng tạc kiểu cổ điển thuộc thời đại Trái Đất, tràn ngập mỹ cảm nguyên thủy.
Anh vừa định vào phòng tắm thì nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, sau hai giây bàn tay rũ bên hông đã bị tóm lấy.
Rất nhẹ, chỉ níu hai ngón tay.
Giọng Kỳ Ngôn khàn khàn do mới thức, đôi mắt ngái ngủ thắc mắc: “Anh muốn em, sao lại kìm nén?”
Từng nhóm cơ của Lục Phong Hàn trở nên mất kiểm soát, sợi dây thần kinh lí trí trong đầu căng như dây cung.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh.
Sau mấy lần hô hấp, Kỳ Ngôn mới ý thức được lời mình vừa nói, vành tai cứng ngắc: “Em...”
Cậu biết đáp án của vấn đề này.
Kỳ Ngôn cụp mắt, nhỏ giọng: “Đã lâu không uống thuốc, cũng không dễ đau vậy đâu.”
Thần kinh như bị cậu dùng rượu cọ rửa, lực tự chủ mà Lục Phong Hàn luôn tự hào có xu hướng sụp đổ.
Tiếng vải cọ vào nhau vang lên, đầu gối Kỳ Ngôn di đến mép giường, cơ thể tựa như không xương tựa đầu vào phần vai sau lưng Lục Phong Hàn, lại gọi: “Tướng quân.”
Giọng cậu lạnh nhạt, gãy gọn lại như một chén dầu nóng hất thẳng vào đám lửa.
Lục Phong Hàn trở tay nắm tay cậu, vừa xoa nhẹ vừa ra lệnh: “Phá Quân, báo cho Erich và Vincent, hôm nay tôi nghỉ.”
Phá Quân đồng ý: “Rõ.”
Lục Phong Hàn: “Báo xong thì mi cũng không cần quay lại đây.”
Trong ánh sáng tối tăm như có gì rơi xuống đất, thanh âm vang lên vài lần rồi im bặt, drap giường có vài nếp gấp.
Ngón tay chạm vào xương quai xanh, vuốt ve dấu vết sẫm màu, anh khàn giọng: “Nơi này có đau không?”
Gáy Kỳ Ngôn căng thẳng, không nói ra lời, chỉ có vài âm tiết vang lên, không cách nào phân tích ý nghĩa.
Trong trí nhớ, cậu hiếm khi khóc, lúc này lại chợt nhận thấy khóe mắt ướt, cùng âm thanh nức nở.
Hàng vạn dây thần kinh bị thủy triều nhấn chìm, chẳng bao lâu cơn giông bão biến thành sóng nhẹ.
Cậu dường như bị ném lên cao đến nỗi gần như chạm vào các vì sao, lại bị trọng lực cực lớn kéo về phía Lục Phong Hàn, không rời xa anh ấy một giây phút nào.
Đây là mỏ neo của cậu ở thế giới này.
Lục Phong Hàn cực kì chiếm hữu nắm chặt tay Kỳ Ngôn đặt dưới bàn tay anh, từ sau lưng hôn nhẹ những giọt nước tại khóe mắt cậu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương