Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 54



Vincent cố gắng hiểu câu này.

Người đứng đầu Tháp Trắng? Kẻ trên trời rơi xuống đứng top 1 Bảng Đen 4 năm trước? Là Y thiết kế hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền cho họ?

Nhưng người trước mặt này không phải chỉ là ông chủ nhỏ của chỉ huy mới học năm 2 Turan hay sao?

Vincent có chút choáng váng.

Hơn nữa cậu có nghe đồn là Y hơn 40 tuổi rồi, không rõ nam nữ, nhưng hai mắt có chứa tuệ quang, mi tâm có một vết nhăn, là một người trung niên ít nói!

Kỳ Ngôn mới bao lớn? Vừa thành niên không bao lâu mà sao thành người trung niên rồi!

Tính lại, không lẽ Kỳ Ngôn mới 16 tuổi đã làm xong hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền?

Vincent nhìn cái người chuyện gì cũng không biết - Erich - rất muốn kéo tên này qua một bên kể hết mấy chuyện mình biết! Tiếc là lúc này không hợp nên cậu ta chỉ có thể nhịn xuống, một chữ cũng không dám phun ra ngoài, nhịn cực kì khổ.

Erich không chú ý đến cái vẻ mắt đi mày lại của Vincent, chỉ kinh ngạc về vẻ ngoài và tuổi tác của Y. Anh ta còn phát hiện Lục Phong Hàn đang đứng yên tại chỗ, không đưa tay lên bắt.

Rất kì lạ.

Quân đội luôn duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp với Tháp Trắng. Trong thời đại vũ trụ, chiến tranh từ lâu đã không còn đơn thuần là so mạng người, mà là so đấu về trình độ khoa học kĩ thuật.

Tỷ như mấy chục năm trước, dựa vào kỹ thuật truyền tin mới mà Tháp Trắng làm ra khiến sự chuẩn bị 10 năm của quân Phản Loạn thành công cốc, do thông tin quấy nhiễu liên tục mà thành một nắm cát rời rạc, bị quân Viễn Chinh đè đánh.

Cho nên về mặt đối ngoại với Tháp Trắng, quân đội vẫn luôn ôm thái độ tôn kính, đặc biệt là quân Viễn Chinh ở tiền tuyến càng sâu sắc – đồ mà Tháp Trắng đưa đến thường có thể cứu mạng vài ngàn quân nhân. Bọn luôn rất tôn trọng.

Nhưng giờ đây, Lục Phong Hàn lại có vẻ không để mắt đến bàn tay đang đưa ra của Y.

Khi Erich muốn nhắc khéo thì Lục Phong Hàn cũng động đậy. Anh nhấc tay nắm chặt tay Kỳ Ngôn, dùng lực không lớn nhưng không cách nào rút ra được.

Bị đầu ngón tay lạnh lẽo đâm vào, Lục Phong Hàn thấp giọng hỏi: "Sao lại lạnh như vậy?"

Nói xong lại buông tay ra, đi về trước nửa bước, dùng tay phải cởi áo khoác quân phục, cẩn thận khoác lên người Kỳ Ngôn.

Trông động tác như ôm Kỳ Ngôn vào lòng.

Rõ ràng với khoảng cách gần thế này cơ thể phải khó chịu, nhưng thân thể lại giống như đã quen rồi, đứng tạy chỗ không động đậy, không chút phản kháng.

Trên vai nặng thêm một chút, Kỳ Ngôn vô thức nắm một bên cổ áo, nhìn Lục Phong Hàn, phát hiện chỉ trong chớp mắt đã bị khí thế sắc bén của ai đó vây quanh.

Vì cảm giác khó chịu khi phải đi qua điểm chuyển tiếp, lúc này lại kì dị mà hoà hoãn lại.

Tay cậu hơi ngứa, bàn tay Lục Phong Hàn nóng ấm như muốn thiêu người, rất thô ráp, giống như bị vết thương lớn nhỏ che kín, toàn vết chai, vết sẹo.

Kỳ Ngôn có chút để ý.

Lục Phong Hàn đứng thẳng người, không lùi về vị trí cũ mà hỏi Kỳ Ngôn ở khoảng cách gần: "Em đem gì đến đây?"

Khoác áo khoác của anh, Kỳ Ngôn mở miệng: "Tôi đem cấu trúc nguồn của hệ thống dò xét mới – "Bộ Phong", nếu muốn dùng trong thực chiến thì phải kết nối với hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền, rồi kiểm tra điều chỉnh sau."

Lục Phong Hàn nhíu mày: "Bộ Phong? Ai đặt tên?"

Kỳ Ngôn đáp: "Tôi dùng tên trong danh sách có sẵn."

"Giống như "Bạch Chuẩn", "Mộ Quang", "Nhật Quỹ"?"

Kỳ Ngôn gật đầu: "Đúng."

"Ừm." Lục Phong Hàn truy hỏi: "Nếu theo thói quen của em, thì em sẽ đặt tên gì?"

Nhưng vấn đề này không quá quan trọng, nhưng Kỳ Ngôn vẫn vô thứ đáp tỉ mỉ: "Hệ thống dò xét kiểu mới CE0701."

Khoé môi Lục Phong Hàn cong lên, rốt cục từ lớp băng lạnh mà tìm về một tia cảm giác quen thuộc.

Nhìn dáng dấp Kỳ Ngôn gầy gò, thầm nghĩ, quả nhiên là không chịu ăn cơm, lại hỏi: "Bây giờ bắt đầu kiểm tra."

Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừm."

Lục Phong Hàn không nói nhiều, gọi Phá Quân: "Mang Kỳ Ngôn đi bên đến phòng thiết bị hệ thống điều khiển."

"Được." Thanh âm Phá Quân xuất hiện trong loa, chào hỏi: "Rất vui khi được gặp lại ngài, người thiết kế của tôi."

Vincent bên cạnh hít khí lạnh. Cả Erich cũng có chút kinh ngạc.

Kỳ Ngôn đối với âm thanh bất ngờ của Phá Quân cũng không giật mình hay kích động, chỉ nói: "Đi thôi."

Đi mấy bước, đột nhiên cậu quay đầu lại, nhìn tay Lục Phong Hàn, chần chờ: "Tay của anh..."

Lục Phong Hàn: "Làm sao vậy?"

Kỳ Ngôn cụp mắt: "Không có gì."

Nói xong, lại theo hướng đèn dưới chân mà Phá Quân bật lên, rời khỏi cầu nối.

Chờ khi ở lại còn có ba người, Erich lên tiêng: "Chỉ huy, ngài và Y...."

Vincent chen vào: "Chỉ huy, ngài và Kỳ Ngôn làm sao vậy? Lúc ở Leto còn rất tốt mà? Cảm giác cậu ta hơi..." Không biết dùng từ gì để miêu tả: "Làm sao mà có cảm giác cậu ta không còn hơi thở con người?"

Nói xong lại lặng lẽ nháy mắt với Erich, ra hiệu một chút nữa sẽ kể cho anh ta nghe.

Vẻ nhẹ nhỏm trên mặt Lục Phong Hàn thu lại, nhìn theo hướng rời đi của Kỳ Ngôn, ánh mắt thâm trầm.

"Rảnh lắm sao? Erich, đi về phòng sắp xếp cho tôi một phần báo cáo, tối nộp. Vincent đi xem tên Wise có chịu mở miệng chưa."

Thấy ánh mắt anh cực lạnh, toàn thân có cả tầng khí "kẻ sống chớ lại gần", cả hai người kia khép gót chân lại, gọn gàng: "Rõ!"

Lục Phong Hàn trở về phòng chỉ huy.

Anh rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, cắn nhẹ, không châm lửa, lại nhớ đến lúc ở tiệm cà phê Leto, vì hiếu kỳ mà Kỳ Ngôn đoạt điếu thuốc của anh hít thử, ghét bỏ mùi vị không ra sao.

Nỗi đau mà anh luôn đè nén trong tim đến lúc này mới ùn ùn khuếch tán, đau đến nổi anh hít thở không được, gân xanh của bàn tay lộ ra cả.

Sau vài phút anh mới ổn định lại, dựa vào tường hỏi Phá Quân: "Hiện tại Kỳ Ngôn đang làm gì?"

Phá Quân: "Trong phòng thiết bị, đang vào trung tâm cơ sỡ dữ liệu của hệ thống điều khiển trung tâm."

Cả người Lục Phong Hàn chìm trong bóng tối, sau vài lần hít thở, anh hỏi tiếp: "Có nói gì khác không?"

Phá Quân: "Có, yêu cầu tôi sau 6 giờ phải nhắc ngài ấy nghỉ ngơi, và hỏi về viết thương trên tay ngài."

"Vết thương?" Lục Phong Hàn hơi giật mình, cúi đầu nhìn vết thương trong lòng bàn tay, mới thấy nơi ấy đúng là có không ít vết nhỏ, đây là có trong nửa năm ở Thần Hi, lúc đó không cảm thấy đâu giờ kết vảy lưu sẹo thì càng không cảm giác.

Chỉ có bé yếu ớt đó mới xem đây là vết thương.

Mới có thể đem những cái này... đặt ở trong lòng.

Trong lòng có chút chua chút ngứa, Lục Phong Hàn không biết thế nào mà khóe mắt ngân ngấn.

Anh nhắm mắt lại, nghĩ về dáng vẽ khi đến gần lúc nãy của Kỳ Ngôn.



Gầy thêm rồi, áo sơ mi lụa trên người rộng rãi, không biết đã bao lâu chưa ăn một bữa cơm. Cổ tay vốn mảnh khảnh, giờ càng nhỏ, có thể dùng chút sức liền làm gãy được.

Nếu để anh phủ thêm một lớp áo, thì vẫn ngoan ngoãn như trước, hướng về anh lộ ra một loại tin cậy và dịu ngoan.

Nhưng nửa năm qua, Kỳ Ngôn làm sao sống được?

Như thế nào lại đem bản thân mình biến thành một cây trúc làm từ băng tuyết?

Mới có thể đứng trước mặt anh, xa cách lạnh nhạt mà gọi một tiếng "tướng quân"?

Đặt lưng trên vách tường kim loại lạnh băng, cái thứ nhiệt độ có thể xuyên vào xương cốt, sau một hồi, Lục Phong Hàn khàn giọng hỏi: "Có thể gọi cho Elisa – Tháp Trắng không?"

Từ Kỳ Ngôn, anh chỉ nghe được có hai cái tên ở đó: một là Elisa, một là Auguste, hai người đó đều là người thân cận của cậu.

Phá Quân rất nhanh đáp: "Có thể."

Vài giây sau liên lạc được kết nối thành công vì khoảng cách xa mà có ít tạp âm.

Lục Phong Hàn mở miệng trước: "Chào ngài, tôi là Lục Phong Hàn, đột nhiên quấy rầy, thật xin lỗi."

Elisa không kinh ngạc mấy, ôn hòa: "Tôi đoán được là rất nhanh cậu sẽ gọi cho tôi, cậu thấy Kỳ Ngôn rồi, đúng không?"

"Đúng vậy, ốm hơn rồi." Lục Phong hơi phiền muộn, nhưng vì đây là trưởng bối của Kỳ Ngôn mà cố gắng hòa hoãn: "Tôi muốn biết Kỳ Ngôn làm sao vậy?"

"Tình huống lẫn lộn ký ức của Kỳ Ngôn cậu biết nhiều hay ít?"

Lục Phong Hàn nhíu mày: "Em ấy thường xuyên nhớ nhầm, rất mơ hồ."

"Còn về chuyện của mẹ nó – Lâm Trĩ?"

Lục Phong Hàn không biết vì sao đối phương lại liên hệ hai vấn đề này với nhau, làm lòng anh treo lơ lửng trên trời, không chạm xuống đất.

"Chuyện này tôi đã biết, em ấy có nói qua."

Vài giây sau, giọng nói của Elisa tiếp tục vang lên: "Lúc Kỳ Ngôn 11 tuổi, mẹ nó lặng lẽ rời khỏi Tháp Trắng đi về căn nhà mà lúc nhỏ cô ấy ở cùng với gia đình, kết thúc sinh mệnh của mình tại đó. Dưới tình huống mà bọn tôi không hay biết gì, Kỳ Ngôn một mình canh giữ bên người Lâm Trĩ rất lâu, không ai biết tâm tình và suy nghĩ lúc đó của nó, cho đến khi nó chủ động liên hệ bên ngoài mới được đón về Tháp Trắng."

Nghe đến đoạn này, bỗng Lục Phong Hàn cảm thấy một đoạn cảm giác quen thuộc, lại thấy thứ cảm xúc này như khói thuốc, bắt không được.

Elisa: "Cậu biết trí nhớ của Kỳ Ngôn rất tốt."

"Dạ." Lục Phong Hàn nói tiếp: "Chỉ cần em ấy nhìn qua là sẽ không quên."

Cho nên lúc anh chọn bắn khoang thoát hiểm mới bảo cậu hãy quên đoạn ký ức này đi.

Anh không muốn tình cảnh kia làm nỗi ám ảnh mới của Kỳ Ngôn.

"Đúng vậy, nó sẽ không quên. Cho nên sau khi nó về Tháp Trắng chúng tôi rất lo lắng. Nhưng rất nhanh phát hiện sự tình so với tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn. Ký ức của Kỳ Ngôn xuất hiện dị thường."

Elisa hít sâu, nhớ lại đoạn thời gian đó.

"Trong trí nhớ của nó, Lâm Trĩ không có chết đi. Kỳ Ngôn nói cho bọn tôi biết mẹ nó đang ở phòng thí nghiệm, ở hoa viên, đang họp, hoặc mới nói chào buổi sáng với nó. Nó có thể miêu tả kỹ càng trang phục và biểu cảm của Lâm Trĩ lúc đó. Trong mắt nó, Lâm Trĩ luôn ở Tháp Trắng, chưa từng rời đi."

Không cho Lục Phong Hàn thời gian giảm xóc, Elisa kết luận: "Dựa vào trí nhớ siêu việt, nó đem đoạn ký ức về mẹ trong đầu cải tổ lại, hình thành ký ức mới, rồi dùng ký ức giả này thay cho đoạn ký ức chân thật."

Phỏng đoán nào đó trong lòng chợt xẹt qua, lập tức liền đổ máu.

Lục Phong Hàn trong 10 năm qua, dù trong tình huống nào cũng không cảm thấy sợ hãi. Lại chỉ vì một khắc này mà không dám đối diện trực tiếp với suy nghĩ của mình.

Tiếng nói của anh như bị treo ngàn cân đá lớn, muốn hỏi "sau đó" mà một âm cũng không thốt lên.

"Bọn tôi rất nhanh phát Kỳ Ngôn có dấu hiệu sa vào ký ức do lẫn lộn hiện thực tạo ra, khi đó nó như con rối gỗ, ở yên một chỗ lẵng lặng bất động, trong đầu không ngừng hư cấu ra ký ức. Dùng rất nhiều biện pháp mới khiến nó tỉnh lại. Nhưng bệnh tình của nó vẫn làm bọn tôi bất lực, thuốc uống cũng chỉ còn tác dụng hỗ trợ."

Elisa nói tiếp: "Sau lại, cũng chính là năm ngoái, bệnh tình của nó ngày càng nghiêm trọng nên tôi đề nghị đưa nó đến Leto, một mặt là bảo vệ nó, một mặt là gửi hi vọng vào việc đến với nơi lạ lẫm, gặp nhiều người khác nhau sẽ khiến tình huống của nó giảm bớt."

Lục Phong Hàn nhắm hai mắt lại.

Như trên đỉnh dầu có một cây đao sắc treo cao sắp rơi xuống đâm xuyên qua ngực.

Cuối cùng anh nghe Elisa nói: "Sau khi cậu chết, Kỳ Ngôn được đón về Tháp Trắng, lại hư cấu ký ức. Nó nói cậu vẫn luôn bên cạnh nó, không có rời đi, sẽ nhắc nó phải ăn cơm, phải mang dép. Thậm chí vì làm tăng tính chân thật mà mỗi ngày đều rạch một đường trên cánh tay mình, sau đó lại quấn băng vải, cột một cái nơ bướm. Lại nói cho bọn tôi biết đây là Lục Phong Hàn thấy nó bị thương nên thoa gel cho, quấn băng vải rất nhanh sẽ tốt."

Mỗi một chữ đều như cây đinh dài bén nhọn đâm vào tận máu thịt Lục Phong Hàn.

Ngay cả hô hấp anh cũng không dám dùng sức, chỉ sợ lục phủ ngũ tạng đau đớn.

Bé yếu ớt của anh.

Vành tai bị cỏ cọ mọt chút cũng làm em ấy nhíu mày.

Trong cơn hoảng hốt, trái tim như bị cắt mở một cái khe, cơn đau như mạng nhện lan tỏa khắp toàn thân.

"Sau này, Kỳ Ngôn chấp nhận là cậu đã chết nhưng lí trí và tình cảm đối chọi nhau làm nó hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, không thể ngủ trong khoảng thời gian rất dài, không cách nào ăn cơm, chỉ có thể dựa vào khoang trị liệu mà miễn cưỡng duy trì sự sống, cả người giống như dây cung bị kéo căng, giây tiếp theo sẽ đứt đoạn. Tôi và Auguste không còn cách nào đành cho nó uống thuốc."

"Thuốc gì?" Lục Phong Hàn nói xong mới phát hiện cổ họng mình đau đớn.

Thanh âm Elisa nhẹ lại: "Một loại thuốc tiêu trừ cảm xúc, sau khi uống nó sẽ không cảm nhận được thống khổ, bi thương nhưng cũng sẽ không cảm nhận được vui sướng, thỏa mãn và... yêu."

Anh nhớ lại lúc cậu giơ tay về phía mình.

Giống như một nắm tuyết lạnh lẽo.

"Ý tưởng của tôi và Auguste là trước dùng thuốc đem "lí trí tuyệt đối" duy trì một đoạn thời gian, sau lại giảm thuốc từ từ, cố gắng duy trì tình trạng tỉnh táo cho nó, giúp nó không bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng." Lời của Elisa lộ ra chút áy náy: "Nhưng dù là vậy... Biện pháp này vẫn vô cùng tàn nhẫn và nguy hiểm, tôi chỉ dám nắm chắc 20% có thể giúp nó ở lại thế giới này."

Lúc đó Kỳ Ngôn đang ở trong tình trạng cực kì vô vọng, mới khiến Elisa không còn cách gì phải dùng loại thuốc đó, cố bắt lấy hi vọng mong manh.

Kỳ Ngôn của anh....

Giờ khắc này, sự ghét bỏ chính bản thân mình của Lục Phong Hàn đã đạt đỉnh điểm.

Nỗi đau bỏng rát dâng lên, ánh sáng ngoài cửa sổ của tàu tuần tra xẹt qua gương mặt anh, làm hiện ra dáng vẻ hô hấp không thông.

Bên tai vô cùng an tĩnh, Lục Phong Hàn nghe được giọng nói của mình: "Tôi có thể làm gì?"

Trong phòng thiết bị, Kỳ Ngôn đang kết nối hệ thống dò xét mới vào hệ thống điều khiển trung tâm, vừa nói chuyện phiếm cùng Phá Quân.

Lúc trên hành tinh hoang, Lục Phong Hàn từng tỏ vẻ muốn có một trí tuệ nhân tạo nói nhiều nên Kỳ Ngôn đã thiết kế như thế.

Giờ cậu phát hiện, một khi mà không hạn chế nó có thể lảm nhảm mãi.

Nhờ phúc của Phá Quân mà cậu biết rõ lai lịch của từng cái vết thương trên tay Lục Phong Hàn.

"Yêu thích của tướng quân rất lạ, trên hành tinh Thần Hi, ngài ấy thích nhất là vào sâu bên trong hang động mà ngồi, xem ra, loài người đúng là có ham mê đặc thù."

Nó học Kỳ Ngôn, gọi Lục Phong Hàn là "tướng quân".

Phát hiện cậu không trả lời, mà hệ thống điều khiển trung tâm cũng tiếp nhận "Bộ Phong", nên nó không nói nữa.

Cho đến khi Phá Quân báo hiệu đã đến giờ nghỉ ngơi, tư duy của Kỳ Ngôn mới thoát khỏi lượng dư liệu đồ sộ.



Cậu nhíu mày, dường như cảm nhận được điều gì mà quay đầu, liền thấy Lục Phong Hàn mặc một chiếc áo sơ mi, đứng dựa vào tường, tầm mắt đặt trên người mình, không rõ đã nhìn bao lâu.

Nhưng cậu không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.

Cậu biết ký ức mà mình có với Lục Phong Hàn, nhưng hiện giờ cậu không biết phải làm gì, hoặc là phải nói gì. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Lục Phong Hàn đến gần.

Bàn tay nhẹ nhàng nắm cổ tay Kỳ Ngôn, ánh mắt tuần tra trên lớp da trắng lạnh, hồi lâu mới hỏi; "Hiện tại còn thấy đau không?"

Kỳ Ngôn chớp mắt, chậm hai nhịp mới đáp: "Không đau."

Tuy cậu vẫn nhớ được cảm giác đau đớn là gì nhưng lại khuyết thiếu thống khổ.

Loại thiếu hụt cảm xúc này làm cậu cảm thấy hơi lạnh.

Nhưng vì cổ tay đang được Lục Phong Hàn nắm lấy, loại lạnh lẽo này vừa dâng lên một chút đã bị xua tan.

Lục Phong Hàn nghe xong, im lặng hai giây, lại mở miệng: "Ngày thành lập đó, sau khi bị phi thuyền cỡ trung tập kích, tôi không nên tự chủ trương."

Đây là đang xin lỗi.

Kỳ Ngôn càng thêm không biết phải làm gì, thử đáp: "Không sao."

Cậu đáp xong, dưới ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Lục Phong Hàn, vừa muốn lại gần anh chút, cảm thấy hơi kì, nên lại muốn lùi ra xa một chút.

Lục Phong Hàn phát hiện chuyện này.

Anh buông cổ tay cậu ra, nhìn mu bàn tay của đối phương đang để phía sau, chậm rãi: "Em còn bận bao lâu nữa?"

Đối với Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn là kiểu hỏi gì đáp đó: "11 giờ tối."

Lục Phong Hàn gật đầu: "Ừ." Nói xong, thuận tay niết mặt Kỳ Ngôn một cái.

Chờ anh đi rồi, Kỳ Ngôn đứng yên một lúc lại cảm thấy hơi lạnh, không ý thức mà khép lại cái áo khoác quân trang của Lục Phong Hàn.

Trên phi thuyền khó phân biệt ngày đêm, càng không có vật để tham chiếu, nên khi Kỳ Ngôn kiểm tra lại số liệu của "Bộ Phong" thì cảm giác cổ hơi chua, suy đoán là đã qua thời gian không ngắn.

Cậu hỏi Phá Quân: "Mấy giờ rồi?"

Phá Quân chưa đáp thì đã có âm thanh từ ngoài cửa: "11 giờ."

Kỳ Ngôn nhìn qua, thấy Lục Phong Hàn đang đứng ở cửa, nhìn cậu.

"Sao anh lại đến đây?"

Lục Phong Hàn nói có sách mách có chứng: "Tới đón em tan tầm, lần đầu tiên em đến tàu chỉ huy, sợ em lạc đường."

Kỳ Ngôn muốn nói có Phá Quân nên cậu không có khả năng lạc đường, nhưng thân thể đã phản ứng trước, đứng trước Lục Phong Hàn.

Hai người vai kề vai, do Lục Phong Hàn dẫn đường mà bước đi.

"Trong thời gian không có chiến tranh, trên tàu sẽ bắc chước thời gian ngày và đêm, giống như hiện giờ, trừ người đang trục thì đều nghỉ ngơi trong phòng, ánh đèn khắp nơi cũng tối lại." Lục Phong Hàn trải chăn: "Tối mai đúng giờ tôi cũng sẽ đến đón em, chỗ nào cũng tối khiến em dễ ngã và lạc đường."

Kỳ Ngôn cảm thấy lời anh nói chỗ nào cũng có sơ hở logic, nhưng là bản năng nhanh hơn lí trí, gật đầu: "Được."

Chờ đến khi bước đến của phòng, Lục Phong Hàn nói: "Cửa này dùng thiết bị đầu cuối cá nhân của em là mở được, có việc gì lập tức gọi tôi, tôi ở cách vách. Mặc kệ chuyện gì, đều được."

Kỳ Ngôn đồng ý.

Đợi khi cậu "tít" một tiếng mở cửa ra, Lục Phong Hàn thấy cậu chuẩn bị đi vào trong, đứng yên ba giây rồi trước khi của hoàn toàn khép lại dùng tay ngăn cản.

Kỳ Ngôn đang đứng bên trong, không dùng lực mà hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Lục Phong Hàn đem tay của mình duỗi ra: "Tay tôi bị thương."

Ánh mắt cậu dừng trên bàn tay anh, thấy mấy vết thương nhỏ chưa được xử lí, có cái khép lại có cái còn hơi hồng, chưa kết vảy.

Đáy lòng của cậu có cảm giác đau.

Rồi cậu lui một bước, nói: "Anh đi vào đi."

Kỳ Ngôn đối với cách bố trí trong phòng không quen thuộc, vẫn là Lục Phong Hàn tự giác lôi ra hòm y tế, lấy ra gel liền thương.

Lúc này, cậu mới phản ứng lại – trong phòng Lục Phong Hàn khẳng định cũng có mấy thứ này.

Giống như nhìn ra nghi ngờ của cậu, Lục Phong Hàn bịa chuyện: "Trong trong tôi hết ròi, cho nên mới tìm em."

Kỳ Ngôn chấp nhận cách nói này.

Bàn tay anh to rộng, đốt ngón tay thon dài, nơi nơi đều có vết chai mỏng, Kỳ Ngôn rất kiên nhẫn, đem từng miếng gel thoa lên miệng vết thương.

Cậu chỉ chú ý vết thương không chú ý kẻ nào đó đang nhìn mình chăm chú.

Thoa xong, cậu nghĩ một chút, lại cầm lấy một đoạn băng vải, quấn hai vòng trên bàn tay Lục Phong Hàn, cuối cùng còn cột một cái nơ con bướm.

"Xong rồi."

Lục Phong Hàn nhìn bàn tay mình, lại thấy cái nơ con bướm mà suýt không giữ được biểu tình.

Kỳ Ngôn lại cảm thấy kì lạ là sao anh còn chưa đi, lại mong muốn anh ở lại thêm vài phút. Từ loại tâm lí kì quái này mà không nói tiếng nào, đem hòm y tế để lại chỗ cũ, rót cho mình ly nước, lại lấy ra lọ thuốc chuẩn bị uống.

Nhưng lạ là cậu có chút kháng cự uống thuốc trước mặt Lục Phong Hàn.

Vì thế một tay cậu cầm thuốc, đứng trước mặt Lục Phong Hàn, châm chước: "Thời gian không còn sớm, anh có muốn về nghỉ ngơi hay không?"

Lục Phong Hàn chuyên chú nhìn người trước mắt, làm Kỳ Ngôn khó hiểu sự phức tạp trong mắt anh.

Cậu cảm thấy mình bị đôi mắt này cố định rồi.

Giống như thời gian bị làm chậm lại, mỗi một hình ảnh đều rất rõ ràng.

Kỳ Ngôn nhìn anh bước lại gần, lại nhìn Lục Phong Hàn cúi người, đem đầu đặt lên bên cổ mình.

Bàn tay đang rũ bên người cảm nhận được độ ấm quen thuộc.

Lọ thuốc được hai bàn tay cùng nắm.

Trong ánh sáng ảm đạm, cổ áo hơi nhăn lại, Kỳ Ngôn nghe Lục Phong Hàn nói nhỏ bên tai, giọng anh khàn khàn, hàm chứ bi thương không cách nào đo được, lại vô cùng dịu dàng.

"Kỳ Ngôn."

"Ừ?"

"Về sau, nếu em không thể xác định, anh sẽ xác định thay em. Nếu em không phân biệt, được, anh sẽ phân biệt cho em."

"Anh sẽ làm thuốc cho em."
Chương trước Chương tiếp