Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 97



Bộ kĩ thuật.

Diệp Bùi và mọi người nhìn Kỳ Ngôn đang làm việc thì phân tâm nhìn vào thiết bị đầu cuối, tự hỏi có phải có chuyện gì khẩn cấp à?

Đang nghĩ liền thấy cậu lại tập trung vào màn hình siêu máy tính, vẻ mặt căng thẳng, liên tục gõ chữ, chần chờ hai giây mới mở miệng: “Phá Quân, giúp tôi trả lời tướng quân... sẽ xem xét.”

Mọi người nghe xong liền hiểu, ra là tin nhắn của tổng chỉ huy, có vẻ liên quan rất lớn đến tình hình chiến sự, thậm chí đến tương lai của quân Viễn Chinh!

Phá Quân nhắn theo lời cậu, rồi báo cáo: “Hoàn thành chặn tín hiệu toàn bộ “hệ thống”, không thể sửa, hệ thống đã mất quyền điều khiển. Kế tiếp cần làm gì, chủ tịch?”

“Hủy diệt hoàn toàn lõi hệ thống.” Sắc mặt Kỳ Ngôn tái nhợt, giọng nói lạnh lùng: “Đây có vẻ là lần đầu nó được đưa ra chiến trường, đang ở chế độ tích lũy dữ liệu, chúng ta cần kiểm soát chặt, nếu nó bị tung vào trận chiến ở khu hành chính Trung Ương, thành bại của Odin khó nói.”

Hầu như tất cả người nghe đều này đều co rúm lại.

Nói cách khác, “hệ thống” là một hình thức gian lận – tránh né tốc độ cao, tiêu hao vô hạn hỏa lực rồi phản chiến. Trong quá trình này còn đánh bại tâm lí toàn quân Viễn Chinh.

Trận chiến tại đó, chưa chắc có ai ngăn được “hệ thống“.

Một khi nó tiến vào chiến trường, dù Nhiếp Hoài Đình có thể thắng, cũng là thắng thảm.

Qua vài trận liên tục, Fred – quân đoàn trưởng Quân đoàn 4 đạp chân lên sàn nhà, tỏ vẻ không vui: “Không phải nói tuyệt không có sai lầm hả?”

Đôi mắt tam bạch khiến anh ta có vẻ u ám, cáu kỉnh.

Quân đoàn trưởng quân đoàn 2 mang đến cho người ta cảm giác anh ta là một tay chơi với mái tóc vàng kim được tết thành bím quàng qua vai trái. Thổi bụi trên đầu ngón tay, Hero chẳng thèm ngẩng đầu: “Ai ngờ con quái vật Y đó lại tình cờ có mặt trên tàu chỉ huy quân Viễn Chinh?”

Trên danh nghĩa, sứ giả phát minh “hệ thống” có liên kết với quân đoàn 2, đương nhiên Hero sẽ không để Fred dẫm lên mặt mình.

Fred mím môi, vết nhăn giữa mày càng thêm rõ ràng: “Tình hình phía sứ giả thế nào rồi?”

Hero tốt bụng mà né sang một bên, để lộ sứ giả sau lưng mình: “Chẳng ra sao, khi khóc khi cười lải nhải gì mãi chả hiểu nổi, cắm mắt nhìn đống dữ liệu trên màn hình mãi. Tôi đoán ông ta bị đối phương kích thích tới điên rồi.”

Trông hắn chẳng có vẻ gì như là đang lên chiến trường, thản nhiên nói: “Cho tôi nói thì các vị “sứ giả” này có ai bình thường đâu, từ nhỏ tới lớn bị nuôi nhốt như thế, không điên mới lạ.”

Fred chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, nhấn mạnh: “Tôi nghĩ mình phải nhắc nhở quân đoàn trưởng Hero rằng “điên” không phải là nguyên nhân khiến “hệ thống” bị quân Viễn Chinh đánh bại. Người ta có đạn dược nhiều, bị chúng bỏ hết vào túi rồi.”

Vừa dứt lời, sứ giả đột nhiên quay người lại, hưng phấn như thể tiêm thuốc: “Thần vĩnh viễn không thua! Thần sao có thể thua bởi một con người?”

Hero nhướng mày: “Còn hy vọng? Nói cái gì mà bọn tôi hiểu được ấy.”

Áo choàng trắng của sứ giả nhăn nhúm, bị kéo lê trên mặt đắt, kích động: “Đương nhiên! Chỉ cần “lõi” không bị xâm phạm, thì chúng ta có thể thay một đám người khác kết nối vào “hệ thống”, tiến hành trận chiến khác! Dù sao thân thể con người quá yếu đuối, lứa trước không chịu nổi nữa, nội tạng hầu như đã hỏng cả, sử dụng tiếp cũng chẳng được.”

Khi nói từ “con người”, giọng điệu ông ta hoàn toàn là vẻ khinh thường, hờ hững. Hình như chẳng phải nói đến tộc loại, mà là súc vật bên chân mình.

Hero chưa kịp lên tiếng, thì Fred ở đầu dây bên kia đã châm chọc: “Nhóm khác lên chiến trường chưa kịp làm gì thì bị cắt tín hiệu, biến thành một đống sắt vụn đồng nát tiếp? Sao, thấy đưa đạn dược cho quân Viễn Chinh chưa đủ nhiều hả?”

Sứ giả khinh miệt: “Không có khả năng! Ta đã mã hóa tín hiệu, trong thời gian ngắn dù là Y cũng không phá được.”

Trong mắt ông ta hiện lên vẻ chán ghét: “Mưu toan sánh vai cùng Thần? Thật báng bổ!”



Thậm chí câu cuối có chút cuồng loạn.

Hero móc lỗ tai đau nhức, nói: “Được rồi, làm theo lời ngài. Theo tôi, cái tên Y kia mới bao tuổi mà đứng đầu Bảng Đen 3, 4 năm nay. Fred – anh quá sợ hãi rồi.”

Anh ta xua tay với phụ tá: “Làm theo lời sứ giả nói.”

Khi phụ tá vừa gật đầu thì âm thanh báo động chói tai vang lên. Hero đứng dậy, nắm tay vịn trên ghế, nghiêm mặt hỏi: “Chuyện gì?”

Lập tức có người trả lời: “Hệ thống của sứ giả cảnh báo!”

Lúc này, sứ giả đã lao đến máy tính quang học, nửa đường còn vấp phải áo choàng, đôi tay chống trên bàn, hoảng hốt: “Sao có thể... không thể được!”

Ông ta vò đầu, đôi tay đặt trên bàn phím không biết phải làm gì, ông ta lẩm bẩm vài câu rồi bắt đầu nhập lệnh.

Hero ngồi lại trên ghế, lạnh lùng: “Ai giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra?”

Trợ lí của sứ giả thận trọng nói: “Y đang xâm nhập lõi “hệ thống” khiến nó cảnh báo.” Liếc mắt thấy biểu tình âm u của Fred, gã lập tức bổ sung: “Đương nhiên sứ giả đang ngăn chặn! Tuyệt đối không để Y thực hiện được!”

Fred hừ lạnh.

Đúng lúc này, một loạt tiếng cảnh báo chói tai lại vang lên, Hero đen mặt: “Cái tên Y đó lại kích phát cảnh báo à?”

Phó quan vội vàng báo cáo: “Báo cáo! Tàu Thiền Uyên vừa phá hủy hệ thống phòng ngự liên hợp của các tàu hạng nặng bên ta. Tầng bọc giáp bị thiệt hại 11%, xin chỉ thị!”

Hero cầm một bông hồng trong tay, cắn mạnh vào cánh hoa, lộ sự tàn nhẫn của mình ra ngoài: “Thời điểm này không cần tính toán đạn dược dự trữ. Toàn bộ nâng mức tấn công lên cấp cao nhất!”

Anh ta nhìn Fred: “Quân đoàn 1 sẽ bảo vệ sao Thánh. Tôi và anh cùng chiến, mong quân đoàn 4 sẽ không keo kiệt đạn dược.”

Sứ giả hoàn toàn không thèm để ý mọi lời nói, tập trung nhìn từng câu lệnh trên màn hình ảo, sắc mặt ông ta vàng như nến, từng giọt mồ hôi lớn chảy dọc thái dương, đôi tay run bần bật: “Sao lại... sao lại tính toán nhanh như vậy được... quái vật! Con quái vật báng bổ thần linh!”

Sau khi khàn khàn hét mấy chữ, ông ta thở hổn hển, hoảng sợ ra lệnh cho cấp dưới: “Mở ra! Lập tức mở ra! Mở tất cả lệnh phòng ngự! Tuyệt đối không cho hắn ta tiên vào lõi “hệ thống”!”

Ngay lập tức, các bức tường thành được dựng lên bảo vệ “lõi“.

Đúng như ông ta nghĩ, thế tấn công của đối phương bị chặn, trở nên chậm chạp.

Ra là Y cũng chỉ có thế.

Đang lúc sứ giả đắc ý, an ủi bản thân rằng trí tuệ của Thần không thể bị đánh bại thì trung tâm màn hình siêu máy tính của ông ta hiện ra khung đỏ chói mắt, cảnh báo có người xâm lấn.

Sau đó, khung đỏ chớp tắt, xuất hiện trước mắt là hình ảnh một tòa tháp trắng.

Nụ cười trên mặt sứ giả cứng lại, trở nên quỷ dị.

Hình như ông ta nghe bên tai có tiếng sụp đổ, như bên kia màn hình có người hạ một con cờ, thắng bại đã phân.

Xem lại chuỗi phòng ngự lúc nãy, từng chuỗi logic ban đầu đã bị xáo trộn, cắt xén thành từng mảnh.

Đầu óc sứ giả trống rỗng, bên tai vang lên tiếng hô: “Lớp giáp bị hỏng! Kẻ bắn là tàu cỡ trung B113 của ta!”



Lời này vừa ra, hầu như không có thể lập tức phản ứng, vì quá khó tin.

Cho đến khi báo cáo thứ hai vang lên: “Tàu cỡ trung E32 sắp phát động tấn công bằng pháo hạt vào tàu này! Xin chỉ thị.”

Lời chưa dứt thì dưới chân đã lắc lư, con tàu như đang di truyển trên đợt sóng dồn dập.

Lúc này, tất cả mới phản ứng – không phải báo động giả, cũng không nghe nhầm, mà là bị phe mình công kích thật!

Hero lập tức hỗn loạn, nhanh chóng yêu cầu hai con tàu tấn công báo cáo tình hình, nhưng chỉ nhận được một tràn âm thanh lộn xộn.

Trong lúc người ngã ngựa đổ, một tiếng cười khàn khàn đột nhiên vang lên, như đầu bút cọ vào giấy nhám.

Hero không còn chút kiên nhẫn nào, nhíu mày quát: “Ông cười cái gì?”

Sứ giả chậm rãi đứng thẳng, hai mắt trừng to, bên trong lộ ra vẻ điên cuồng: “Y thắng! Hắn thắng! Hắn phá vỡ mọi lớp phòng ngự của ta, đột nhập vào lõi hệ thống!”

Hero khó chịu: “Đột nhập vào lõi hệ thống là gì? Nói rõ ràng!”

“Không hiểu sao? Ngu ngốc!” Giọng sứ giả không vui, vẻ mặt cường điệu, giọng nói tự đắc: “Ý là Y trở thành chủ nhân hệ thống! Hắn ta nắm hệ thống trong tay, bất kì dữ liệu nào cũng phải chảy qua ngón tay hắn ta, tất cả đều chịu sự kiểm soát của Y. Chỉ cần Y muốn thì có thể mọi nơi, khống chế bất cứ thứ gì.”

Ông chỉ tay vào vào bản đồ sao, lại chỉ màn hình radar: “Mọi thứ! Mọi thứ đều nằm dưới sự kiểm soát của hắn ta.”

“Báo cáo! Tàu cỡ trung E103 bị B75 phá hủy!”

“Báo cáo! Con tàu này lại một lần nữa bị bắn phá từ phía ta...”

“...Báo cáo!” Một giọng nói cực kỳ hoảng loạn vang lên, gần như lạc giọng: “Cần điều khiển, cần điều khiển không hoạt động! Tất cả tháp pháo không thể kích hoạt được!”

Hero đột nhiên hiểu được ý sứ giả: “Y trở thành chủ nhân hệ thống”!

Nhưng quá trễ rồi.

Bộ đẩy tên lửa bên mạn phải của tàu chính gần đó được nâng lên, họng súng màu đen nhắm thẳng vào tàu chỉ huy nơi Hero ở!

Ngọn lửa bùng lên như dung nham phun trào, xuyên thủng lớp giáp giữa tiếng còi báo động lên xuống.

Sứ giả đứng trước máy tính lẩm bẩm “sánh ngang với Thần” rồi ngay lập tức bị những lưỡi lửa nuốt chửng.

Như một nắm cát, gió thổi là tan.

Trong kênh liên lạc tại phòng chỉ huy quân Viễn Chinh, Mai Tiệp Lâm và những người khác bị hành động của Kỳ Ngôn làm cho sửng sốt. Họ nhìn từng nhóm điểm đỏ trên bản đồ bị tắt đi một lúc, không nói nên lời.

Ngang nhiên phản sát.

Ở phía xa, vô số tàu địch lần lượt nổ tung, ngọn lửa lặng lẽ cắt xuyên bóng tối.

Mặt mày tinh xảo của Kỳ Ngôn mơ hồ có vẻ sắc bén, đôi môi không chút huyết sắc, khiến người ta có cảm giác yếu ớt, giọng nói cậu vừa mềm mại vừa lạnh lùng: “Muốn quân Phản Loạn không dám dùng “hệ thống”, cách tốt nhất là khiến họ cũng phải nếm trải, lấy đó làm uy hiếp.”

Hủy diệt cả quân đoàn 2, quân đoàn 4 thế này, có đủ hay không.
Chương trước Chương tiếp