Ký Khế Ước Với Ác Quỷ

Chương 19: nhát ma



Ba giờ trước.

Căn phòng kho trong trường ngày càng tối tăm, ánh sáng đã rời đi để nhường chỗ cho màn đêm thăm thẳm. Khương Dao nằm co ro trên một chiếc bàn nhỏ, chống chịu với cơn đói đang dồn dập. Những ngày gần đây vì không ăn đủ bữa, cô cảm thấy sức lực yếu đi rất nhiều. Khương Dao chợt nghĩ, hôm nay không đi làm không biết bà chủ nhà sách có đuổi cô không đây. Bình thường, bà chủ đã khá khó tính và nghiêm khắc rồi.

Khương Dao cố nhắm nghiền đôi mắt để ngủ sớm, mong ngày hôm nay trôi qua nhanh nhất có thể. Một lúc sau, cạnh bàn phía đầu nằm của cô phát ra tiếng "cộp, cộp, cộp." Cô ngước lên nhìn nhưng không thấy ai, rồi tiếp tục ôm cơ thể mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Tiếng “cộp, cộp” vẫn tiếp tục, như ma quỷ trêu đùa cô.

Khương Dao bắt đầu run rẩy vì sợ hãi. Dường như "con ma" đó biết nó đã thành công hù dọa cô liền trở nên vui sướng, tiếp tục giở trò tinh quái hơn. Lúc thì nó làm cánh cửa rung lên rầm rầm, lúc thì kéo ghế, rồi kéo cả chiếc bàn cô đang nằm.

Mặt Khương Dao tái mét, cả cơ thể run cầm cập. Miệng cô ngậm chặt lại, nuốt vào trong tiếng la hét sợ hãi. Cả người mềm nhũn như mất sức lực, cố gắng ngồi lại trên chiếc bàn. Chân run đến mức không thể tự bước xuống để chạy trốn. Nhưng dù có chạy được thì chạy đi đâu bây giờ? Trong khi bản thân cô đang bị nhốt trong này. Không lẽ chạy vòng quanh căn phòng này chứ?

Khương Dao run rẩy nói:

- Tôi không làm gì các người, đừng dọa tôi.

Bỗng nhiên, có tiếng cười khanh khách cùng giọng nói quỷ dị vang khắp phòng.

- Khà... khà... khà... ta muốn bắt ngươi, ta muốn ăn thịt ngươi! Con... người... kia... Khà... khà... mau... đến... đây!

Khương Dao gục ngã thật rồi! Cô ôm mặt khóc lớn:

- Tôi chỉ ở đây một đêm thôi, hãy tha cho tôi đi. Hu... hu... Tôi không muốn bản thân chiếm chỗ của mấy người đâu.



"Con ma" thấy cô khóc nghĩ rằng nãy giờ chơi cũng đủ rồi, bèn xuất đầu lộ diện. Đó là một kẻ mặc đồ màu đen, tóc dài đen nhánh, khoác chiếc áo khoác đỏ dài quỷ dị. Hắn ta bước chậm rãi đến chỗ Khương Dao, miệng cười cợt nhã:

- Con người, là ta đây, sao chết nhát vậy?

Từ trong màn đêm xuất hiện một tia lửa nhỏ chiếu rọi lên gương mặt lạnh chết người của hắn. Gương mặt hắn hiện lên ý cười khi trêu chọc được cô. Khương Dao nghe giọng nói của hắn liền ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm lệ hai hàng nước mắt chảy dài. Cô vừa giận vừa sợ nhìn hắn, trách móc:

- Hù được tôi, chú vui lắm sao?

Khuôn miệng của hắn cong lên, mắt híp lại. Trong phút chốc, Khương Dao bị say với nụ cười ấy, khác hẳn vẻ cọc cằn, lạnh lẽo của hắn hàng ngày.

- Ta chỉ đùa một chút thôi, không làm gì to tát đâu. Con người, tại cô nhát cáy quá!

Rồi hắn đưa tay về phía cô.

- Đi nào, ta đưa cô rời khỏi đây.

Khương Dao vẫn ngồi tại chỗ, không động đậy gì. Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn:

- Con người, không đi thì ta bỏ lại đây đó.

Nghe vậy, cô sợ và nắm bàn tay to lớn của hắn:

- Chân tôi run quá, giờ đứng không nổi nữa.



Hắn cảm thấy bàn tay nhỏ nhắn run rẩy đang nắm tay mình lại dễ thương làm sao, giống như một con thỏ nhỏ vừa trắng vừa yếu ớt.

- Chậc, chậc, đúng là đồ thỏ đế.

Từ ngọn lửa yếu ớt, hắn nhìn thấy lờ mờ bàn tay nhỏ ấy tựa như mặt trăng bé xíu, như thể hắn đang nắm trọn mặt trăng trong bàn tay mình.

Quý Tửu Lạc cúi người bế cô vào lòng như đã từng bế cô xuống núi. Vừa trải qua chuyện kinh hồn bạt vía, cô không còn muốn nói gì với hắn nữa, chỉ nằm im thin thít.

Một giây sau, căn phòng kho trở nên yên ắng, không còn bóng dáng ai, chìm trong màn đêm thăm thẳm vô tận như mọi khi.

Về đến phòng trọ.Khi đã đặt Khương Dao lên tấm lót trên sàn nhà, hắn liền biến mất trong chớp mắt. Khương Dao chẳng còn buồn hay tức giận, thầm mừng vì ít ra cũng được cứu rồi, không phải nằm co ro trong phòng kho âm u và đáng sợ đó nữa.

Qua hơn mười phút nằm lấy sức, cô ngồi dậy rửa mặt, tay chân rồi đi đến chỗ cửa, nơi đang móc một chiếc túi đựng vài cái bánh. Ngay lúc tay vừa chạm vào bịch bánh nhỏ, cơ thể cô bay lơ lửng trên không trung rồi rơi nhẹ nhàng xuống nệm lót.

Khương Dao chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe lời trách mắng của hắn:

- Con người, cô bị điên hả? Mò ra cửa làm gì? Cái thân như sắp bị gió thổi ngã mà lết đi đâu?

Khương Dao đã quá quen với cái mỏ hỗn xược, độc địa của hắn. Bản thân không nói gì mà ngồi im ở đó, vì giờ đây sức lực tranh cãi với hắn cũng chẳng có. Hắn thấy cô im lặng nghĩ rằng cô hiểu chuyện, trong lòng cảm thấy hài lòng rồi lấy chiếc bàn học nhỏ của cô xếp ra, đặt một túi đồ ăn trên đó, mở bọc ra và đưa cho cô chiếc muỗng nhựa vẫn còn hơi ấm. Rồi hắn làu bàu:

- Con người gì mà nhẹ tênh, cứ tưởng là nhánh cây. Tiền ta cho thì không thấy, nhà ta cho thì chẳng thèm. Xùy.
Chương trước Chương tiếp