Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 10: Lão tế ti Ngã Lặc
Ban đầu họ rất không tình nguyện nhìn thấy Giác Địch sở hữu một giống cái trông còn rất đặc biệt, hiện tại nghe thấy đó không phải giống cái của hắn, đám thú nhân như bị tiêm thuốc kích thích, ai nấy tràn ngập cuồng nhiệt nhìn Vương Ly.
Kể cả con sư tử một sừng kia cũng không ngoại lệ, ánh mắt đâu đấu nhìn chằm chằm Vương Ly, hoàn toàn khác xa cái vẻ ngạo mạn khi nãy, nhưng lại càng tỏ ra ưu việt.
Dọa cho cô hoảng sợ khó hiểu, trong lòng cũng thấy khó chịu. Đây là cái chuyện gì a...
Khi Vương Ly còn đang thắc mắc thì đã thấy Giác Địch dừng lại trước một căn nhà lớn, nhìn khang trang hơn hẳn những căn nhà cô nhìn thấy trong bộ lạc, lại có điểm đặc thù riêng khó nói nên lời.
Thế mà đám thú kia đã theo họ đến tận đây rồi.
Xung quanh căn nhà bỗng nhiên xuất hiện một đám thú, lập tức kinh động người bên trong nhà.
Khi một ông lão già cỗi từ bên trong đi ra, Giác Địch liền lên tiếng: "Lão tế ti, tôi có chuyện muốn nói."
Ngã Lặc, lão tế ti có cái lưng đã còng xuống của bộ lạc rung râu nhìn hắn một cái. Lúc nhìn tới Vương Ly trên tay hắn, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng cũng không chối bỏ mà xua tay, tự mình đi vào trong trước.
Cái xua tay kia của ông là cho đám thú nhân bên ngoài, ý tứ là: Cút! Đừng làm ồn nơi ở của ông.
Đám thú nhân đã sớm quen với cử chỉ đó, không cam lòng dời bước đi.
Vương Ly được Giác Địch ôm lấy, rãnh rỗi phát hiện được biến hóa này, cũng đã có thêm một nhận thức sâu sắc. Đó là là thân phận của ông lão kia vô cùng cao, có khả năng chấn nhiếp quần hùng, mặc dù ông không giống một thú nhân.
Sau khi vào trong nhà Vương Ly liền phát hiện nơi này là một đại điện có trụ đá chống ở tứ phía, cảm giác có chút thành kính. Mặc dù cô chưa từng thấy nội thất của những căn nhà khác nhưng cô tự có cảm giác nơi này đặc biệt.
Giác Địch đặt cô ngồi xuống một tấm thảm bằng da thú, sau đó trình bày mọi chuyện mình biết cho Ngã Lặc.
Ông lão kia từ đầu đều trầm ngâm nghe vừa vuốt râu, ánh mặt lại đặt ở trên người Vương Ly, bên trong mang theo thứ ánh sáng khiến cô da đầu tê dại.
Ánh mắt đó cũng không giống như đang đánh giá một món đồ quý hiếm, càng không giống với ánh mắt của đám thú nhân lúc nãy. Nó mang cảm giác thần bí khó lường hơn.
Sau khi quan sát đủ, nghe đủ rồi ông ấy mới mở miệng: "Người tới ắc là do duyên phận. Đại lục thú nhân đã chấp nhận sự tồn tại của ngươi, đứa nhỏ."
"Cho nên chỉ cần ngươi tiếp xúc với bất kỳ thứ gì thuộc về đại lục thú nhân thì sau đó liền sẽ trở thành một phần của nơi này, đương nhiên sẽ nghe hiểu, nói được ngôn ngữ của nơi này. Nếu không có nơi nào để đi, vậy thì ở lại đi. Sau này tìm một thú nhân làm bạn, tương lai nếu có biến số gì thì để tương lai nói đi."
Vương Ly nghe đến thất thần. Mặc dù bao đầu cô cũng đã có chút phán đoán đối với việc mình bỗng nhiên nghe hiểu thứ ngôn ngữ của nơi này, nhưng được giải thích một cách cặn kẽ như vậy, được nghe rõ ràng, đó lại là một cảm giác khác, vô cùng thần kỳ. Đặc biệt hơn cả là ông lão kia giống như đã nhận định rồi cô không phải người của nơi này khiến Vương Ly có chút giật mình.
Đại lục thú nhân thật đặc biệt.
Cả bản thân sự đồng hóa này đã rất kỳ lạ rồi.
Cho nên nơi này mới có sự bao dung lớn như thế. Những thú nhân có hình dạng không thuần chủng chung sống với nhau một cách hào bình. Nếu là lúc bình thường, cho dù là trong một đàn vịt bỗng nhiên có một con khác loài cũng sẽ bị tẩy chay. Ở đây lại được bình yên hòa nhập.
Vương Ly nghĩ rất đúng, nhưng cô lại không nghĩ tới một chuyện.
Khi những quy tắc gần như là hóa thành phép tắt của vạn vật kia, tồn tại từ trong huyết mạch, muốn dung hòa không hề là chuyện dễ. Trong lòng những thú nhân thuần chủng mà nói thì thú nhân không thuần chủng chính là không thuần khiết, vẫn có phần nào khinh thường.
Cho nên thân là một thú nhân không thuần chủng, còn gần như đánh mất dáng vẻ ban đầu của mình, bản thân Giác Địch mặc dù mang theo năng lực đặc biệt vẫn là bị ghẻ lạnh.
Không ai có thể gọi tên được giống loài của hắn. Đặt ở đâu cũng trở nên cô độc. Đặc biệt là khi hình thú của hắn không đủ mạnh.
Ngã Lặc bỗng nhiên quay qua nhìn Giác Địch: "Tự ngươi cũng hiểu quy tắc của thú nhân. Cho dù người là ngươi mang về, nhưng quyền lựa chọn vẫn là ở giống cái."
Vương Ly bị lời nói của ông đánh động, giật mình từ trong cảm thán, bất ngờ nhìn về phía hai người.
Này là nói cái gì? Cô cứ cảm thấy thật khó hiểu.
Giống như nhìn ra được nghi vấn của Vương Ly, Ngã Lặc từ tốn giải thích: "Ở đại lục thú nhân, giống cái được quyền tự lựa chọn thú nhân mình thích, cùng người đó kết thành bạn đời. Vì để sinh tồn được tốt nhất, giống cái thường sẽ chọn thú nhân mạnh nhất bộ lạc để kết đôi."
"Vậy thì sao?"
Vương Ly vẫn không hiểu nó có gì liên quan đến Giác Địch.
Kể cả con sư tử một sừng kia cũng không ngoại lệ, ánh mắt đâu đấu nhìn chằm chằm Vương Ly, hoàn toàn khác xa cái vẻ ngạo mạn khi nãy, nhưng lại càng tỏ ra ưu việt.
Dọa cho cô hoảng sợ khó hiểu, trong lòng cũng thấy khó chịu. Đây là cái chuyện gì a...
Khi Vương Ly còn đang thắc mắc thì đã thấy Giác Địch dừng lại trước một căn nhà lớn, nhìn khang trang hơn hẳn những căn nhà cô nhìn thấy trong bộ lạc, lại có điểm đặc thù riêng khó nói nên lời.
Thế mà đám thú kia đã theo họ đến tận đây rồi.
Xung quanh căn nhà bỗng nhiên xuất hiện một đám thú, lập tức kinh động người bên trong nhà.
Khi một ông lão già cỗi từ bên trong đi ra, Giác Địch liền lên tiếng: "Lão tế ti, tôi có chuyện muốn nói."
Ngã Lặc, lão tế ti có cái lưng đã còng xuống của bộ lạc rung râu nhìn hắn một cái. Lúc nhìn tới Vương Ly trên tay hắn, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng cũng không chối bỏ mà xua tay, tự mình đi vào trong trước.
Cái xua tay kia của ông là cho đám thú nhân bên ngoài, ý tứ là: Cút! Đừng làm ồn nơi ở của ông.
Đám thú nhân đã sớm quen với cử chỉ đó, không cam lòng dời bước đi.
Vương Ly được Giác Địch ôm lấy, rãnh rỗi phát hiện được biến hóa này, cũng đã có thêm một nhận thức sâu sắc. Đó là là thân phận của ông lão kia vô cùng cao, có khả năng chấn nhiếp quần hùng, mặc dù ông không giống một thú nhân.
Sau khi vào trong nhà Vương Ly liền phát hiện nơi này là một đại điện có trụ đá chống ở tứ phía, cảm giác có chút thành kính. Mặc dù cô chưa từng thấy nội thất của những căn nhà khác nhưng cô tự có cảm giác nơi này đặc biệt.
Giác Địch đặt cô ngồi xuống một tấm thảm bằng da thú, sau đó trình bày mọi chuyện mình biết cho Ngã Lặc.
Ông lão kia từ đầu đều trầm ngâm nghe vừa vuốt râu, ánh mặt lại đặt ở trên người Vương Ly, bên trong mang theo thứ ánh sáng khiến cô da đầu tê dại.
Ánh mắt đó cũng không giống như đang đánh giá một món đồ quý hiếm, càng không giống với ánh mắt của đám thú nhân lúc nãy. Nó mang cảm giác thần bí khó lường hơn.
Sau khi quan sát đủ, nghe đủ rồi ông ấy mới mở miệng: "Người tới ắc là do duyên phận. Đại lục thú nhân đã chấp nhận sự tồn tại của ngươi, đứa nhỏ."
"Cho nên chỉ cần ngươi tiếp xúc với bất kỳ thứ gì thuộc về đại lục thú nhân thì sau đó liền sẽ trở thành một phần của nơi này, đương nhiên sẽ nghe hiểu, nói được ngôn ngữ của nơi này. Nếu không có nơi nào để đi, vậy thì ở lại đi. Sau này tìm một thú nhân làm bạn, tương lai nếu có biến số gì thì để tương lai nói đi."
Vương Ly nghe đến thất thần. Mặc dù bao đầu cô cũng đã có chút phán đoán đối với việc mình bỗng nhiên nghe hiểu thứ ngôn ngữ của nơi này, nhưng được giải thích một cách cặn kẽ như vậy, được nghe rõ ràng, đó lại là một cảm giác khác, vô cùng thần kỳ. Đặc biệt hơn cả là ông lão kia giống như đã nhận định rồi cô không phải người của nơi này khiến Vương Ly có chút giật mình.
Đại lục thú nhân thật đặc biệt.
Cả bản thân sự đồng hóa này đã rất kỳ lạ rồi.
Cho nên nơi này mới có sự bao dung lớn như thế. Những thú nhân có hình dạng không thuần chủng chung sống với nhau một cách hào bình. Nếu là lúc bình thường, cho dù là trong một đàn vịt bỗng nhiên có một con khác loài cũng sẽ bị tẩy chay. Ở đây lại được bình yên hòa nhập.
Vương Ly nghĩ rất đúng, nhưng cô lại không nghĩ tới một chuyện.
Khi những quy tắc gần như là hóa thành phép tắt của vạn vật kia, tồn tại từ trong huyết mạch, muốn dung hòa không hề là chuyện dễ. Trong lòng những thú nhân thuần chủng mà nói thì thú nhân không thuần chủng chính là không thuần khiết, vẫn có phần nào khinh thường.
Cho nên thân là một thú nhân không thuần chủng, còn gần như đánh mất dáng vẻ ban đầu của mình, bản thân Giác Địch mặc dù mang theo năng lực đặc biệt vẫn là bị ghẻ lạnh.
Không ai có thể gọi tên được giống loài của hắn. Đặt ở đâu cũng trở nên cô độc. Đặc biệt là khi hình thú của hắn không đủ mạnh.
Ngã Lặc bỗng nhiên quay qua nhìn Giác Địch: "Tự ngươi cũng hiểu quy tắc của thú nhân. Cho dù người là ngươi mang về, nhưng quyền lựa chọn vẫn là ở giống cái."
Vương Ly bị lời nói của ông đánh động, giật mình từ trong cảm thán, bất ngờ nhìn về phía hai người.
Này là nói cái gì? Cô cứ cảm thấy thật khó hiểu.
Giống như nhìn ra được nghi vấn của Vương Ly, Ngã Lặc từ tốn giải thích: "Ở đại lục thú nhân, giống cái được quyền tự lựa chọn thú nhân mình thích, cùng người đó kết thành bạn đời. Vì để sinh tồn được tốt nhất, giống cái thường sẽ chọn thú nhân mạnh nhất bộ lạc để kết đôi."
"Vậy thì sao?"
Vương Ly vẫn không hiểu nó có gì liên quan đến Giác Địch.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương